Các phu nhân ngồi bên cạnh đồng loạt lên tiếng khuyên nhủ Cố lão phu nhân, thực chất là muốn moi thêm chuyện từ miệng bà ta.
Ta vừa định lên tiếng thì bị bà bà giữ tay lại, lắc đầu ra hiệu.
Cố lão phu nhân, Diêu Vân và ba tỷ muội Cố Thanh Duyệt ngay lập tức bắt đầu bịa chuyện về bà bà ta.
Thậm chí, bọn họ còn đảo lộn trắng đen về chuyện một năm trước, khi ta bước chân vào Cố gia.
“Thanh Lan thật khổ, năm đó là Võ thị sợ Thẩm gia xem thường Thanh Châu. Dù sao Thanh Châu cũng chỉ là một kẻ võ phu hữu dũng vô mưu, nên cố tình để Thanh Lan đến cầu thân.”
“Rồi vào ngày thành thân, Võ thị ép Thanh Lan bỏ trốn, để lấy cớ chỉ hôn Thẩm Phù cho Thanh Châu.”
Ánh mắt các triều thần nhìn chúng ta lập tức trở nên khác lạ.
Người Cố gia rõ ràng đang muốn bôi nhọ danh tiếng của Cố Thanh Châu để nâng cao địa vị của Cố Thanh Lan, nên không tiếc gì mà dẫm đạp Cố Thanh Châu dưới chân.
Nhưng bọn họ có nghĩ xem, hôm nay họ không bị hỏi tội, còn có thể ngồi đây, là nhờ vào ai?
“Hoang đường! Thật là hoang đường! Nếu Cố Thanh Châu chỉ là một kẻ võ phu hữu dũng vô mưu, vậy thì chúng ta là cái gì đây?”
Một vị lão giả đứng lên, ta nhận ra ông ấy là một trong các đại nho nổi tiếng đương triều, người si mê học vấn, không bao giờ nể mặt ai.
Lần lượt, các đại nho khác cũng đứng lên, khẳng định Cố Thanh Châu là người tài học xuất chúng mà họ từng gặp.
Ta ngơ ngác nhìn Cố Thanh Châu. Ta biết hắn rất có tài học, nhưng từ khi nào lại được các đại nho công nhận đến vậy?
Ánh mắt ta dõi theo ánh nhìn của Cố Thanh Châu, bắt gặp phụ thân và ba đệ đệ của ta bên bàn tiệc bên kia đang nháy mắt với ta.
Lập tức, ta hiểu ra tất cả.
72
Các đại nho lần lượt lấy ra bức họa và sách luận do Cố Thanh Châu từng tặng phụ thân ta để dâng lên hoàng thượng.
Rốt cuộc, giữa một võ tướng hữu dũng vô mưu và một vị tướng tài đức vẹn toàn, hoàng thượng tất nhiên ưa chuộng người thứ hai hơn.
Người Cố gia, ai nấy đều mang vẻ mặt khó coi.
Họ không hiểu từ khi nào Cố Thanh Châu lại có tài học uyên thâm đến vậy.
Họ định phản bác, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của hoàng thượng, đành nuốt lời vào bụng.
Người Cố gia không biết rằng, ngay lúc họ bôi nhọ Cố Thanh Châu, đã khiến hoàng thượng chán ghét.
Bà bà ta nhân cơ hội này, trước mặt mọi người, lấy ra một chồng chứng cứ.
“Hoàng thượng, thần phụ muốn hòa ly là vì Cố Trường Trung và người Cố gia không chỉ lừa dối thần phụ, mà còn lén hạ độc thần phụ, thậm chí âm thầm chuyển hết đồ cưới của thần phụ đi nơi khác.”
“Ngày thành thân, Cố Trường Trung từng thưa với thần phụ rằng vì bị thương trong chiến dịch, không thể làm tròn bổn phận phu thê.”
“Vì muốn giữ thể diện cho hắn, thần phụ đồng ý, dưới sự sắp đặt của hắn và Cố lão phu nhân, nhận nuôi ba nữ một nam mất cha.”
“Không những thế, thần phụ còn rước cả thân mẫu của bọn họ – Diêu Vân – về phủ phụng dưỡng.”
“Thần phụ xem bọn họ như con ruột, nuôi nấng trong nhung lụa.”
“Nhưng nào ngờ, ba nữ một nam mà thần phụ nhận nuôi đều là con ruột của Cố Trường Trung và Diêu Vân!”
Lời bà bà vừa dứt, sắc mặt người Cố gia lập tức tái nhợt.
“Võ thị! Ngươi đang vu khống!”
73
Bà bà trình bằng chứng lên.
“Chuyện ta nói có phải vu oan hay không, xin bệ hạ triệu thái y đến xem xét cho Cố Trường Trung. Mong bệ hạ làm chủ cho thần phụ.”
“Vừa rồi, Cố lão phu nhân chỉ trích rằng thần phụ rút người khỏi bên cạnh Cố Trường Trung, và không cung cấp lương thảo, khiến hắn chiến bại.”
“Nhưng trước khi chiến sự ở biên cương xảy ra, Cố Trường Trung đã hạ độc thần phụ, toan tính lấy mạng thần phụ. Thần phụ trong cơn đau lòng mới thu hồi những người của Võ gia. Thần phụ làm vậy có sai không?”
Lập tức có một phu nhân lên tiếng:
“Chuyện này ta từng nghe nói, giờ các trà lâu vẫn đang kể lại. Nếu là Võ phu nhân, đừng nói thu hồi người, ta còn có lòng thu thập tất cả Cố gia nữa kìa.”
“Đây chẳng phải coi người ta như kẻ ngốc mà đùa giỡn sao!”
Bà bà tiếp tục nói:
“Không cung cấp lương thảo, thần phụ cũng là bất đắc dĩ. Thần phụ sợ rằng lương thảo mà mình cung cấp sẽ rơi vào tay giặc.”
Thánh thượng lập tức nghiêm sắc mặt.
“Võ phu nhân, lời này có ý gì?”
Bà bà nhìn về phía Cố Thanh Châu.
Cố Thanh Châu bước lên trình bày:
“Khi mẫu thân thu hồi người bên cạnh Cố Trường Trung, ông ta liền để ngoại thất của mình là Diêu Vân tìm kiếm một đội nhân mã khác.”
“Những người này không phải là người thường, mà là gian tế của địch quốc.”
Vừa dứt lời, thái tử cũng đứng ra nói:
“Phụ hoàng, khi nhi thần bị bắt, cũng là vì trong quân ta có người tiết lộ kế hoạch tác chiến cho quân địch, khiến nhi thần bị phục kích.”
“Hôm đó, người biết được tin nhi thần xuất chinh chỉ có Cố Trường Trung. Sau khi được Thanh Châu cứu ra, nhi thần liền hạ lệnh bãi miễn chức vụ chủ soái của ông ta.”
“Nhi thần đã bí mật cho người điều tra Cố Trường Trung, phát hiện quân sư và thị vệ của ông ta đều là gian tế của địch quốc.”
“Và Diêu Vân bên cạnh ông ta chính là công chúa của địch quốc, đã ẩn náu bên cạnh ông ta nhiều năm. Lần này, địch quốc khơi mào chiến loạn, dễ dàng nắm rõ địa hình nước ta, cũng vì Diêu Vân đã lấy trộm bản đồ quân sự từ tay Cố Trường Trung, chuyển giao cho địch quốc.”