[AOV] Học Viện Liên Quân

Chương 52: Trận chiến



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Cháu chỉ là người theo đuổi Alice thôi - Max điềm đạm nói, anh liền đặt nụ hôn lên trên má của Alice.


- M... Max? - khuôn mặt Alice đỏ ửng hết cả lên, vừa rồi... có phải là anh đang tỏ tình với cô thật không, hay là do cô nghe lầm.


Mẹ Alice chứng khiến hết cảnh tượng này, gân xanh nổi lên. Không thể chấp nhận được, con gái của bà quá dễ dụ. Cũng đúng thôi, ba nó đã quá nuông chiều mà, nhất định phải giáo dục lại mới được.


- Alice, lại đây! - mẹ Alice ra lệnh, ánh mắt sắc bén nhìn Alice như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.


- D... Dạ - Alice nhất thời bị ánh mắt đó làm cho run sợ, cả người không tự chủ mà nghe theo mẹ mình, cô nặng nề nhấc từng bước chân.


Bất chợt cánh tay cô bị Max kéo lại, anh ôm chặt cô vào lòng như sợ chỉ cần buông cô ra 1 cái, là có thể mất cô mãi mãi. Alice tận hưởng cảm giác ấm áp này của anh, giống như đang tiếp thêm can đảm cho cô vậy.


- Alice! - mẹ Alice ngày càng bực bội hơn, sát khí trong người bà không ngừng toả ra, khiến cho ba của Zephys có chút sợ hãi.


- M... Mẹ, con thật sự không muốn có 1 cuộc hôn nhân như thế này đâu - Alice nghiêm túc nói, bàn tay cô bấu chặt vào váy như đang kiềm nén nổi sợ hãi của mình.


Đúng vậy, nếu phải sống trong cuộc hôn nhân thương mại này thì cô thà chết còn hơn. Cơn giận của mẹ Alice như tới đỉnh điểm, bà quay sang trừng mắt với mấy tên vệ sĩ đứng canh cửa.


- Các ngươi còn không mau đuổi cổ thằng oắt con này ra - mẹ Alice ra lệnh, lập tức đám vệ sĩ này bao vây Max và Alice.


- Chậc, khó rồi đây - Max quan sát từng tên vệ sĩ, anh nắm tay lại thành nắm đấm để tạo thế tấn công.


Mấy tên này cũng chẳng mạnh gì mấy. Quan trọng là anh sợ trong lúc đánh nhau thì ai dám chắc rằng Alice sẽ không bị gì hết.


- Hự - bất chợt 1 vài tên vệ sĩ đổ gục xuống, ánh mắt hắn trợn ngược lên.


- Anh... ? - Alice kinh ngạc nhìn người vừa mới đánh những tên vệ sĩ, là đối tượng đi xem mắt với cô, Zephys.


- Mày làm gì thế Zephys? - ba Zephys hỏi. Á à, vậy nó nghĩ ta không dám làm gì cô giáo nó à.


- 2 đứa trốn lẹ đi - Zephys bình thản nói, anh bơ luôn những lời nói của ông già nào đó.


- Còn anh? - Max hỏi cho có lệ, bởi vì... khí chất xung quanh anh chàng này không phải dạng tầm thường rồi.


- Mấy tên vệ sĩ này chỉ thuộc hạng tôm tém thôi - Zephys nói, như thể anh dám chắc cân hết đám vệ sĩ này.


Bị lời nói của Zephys chọc giận, đám vệ sĩ đó không nghĩ ngợi gì mà lao lên. Thấy thời cơ đã tới, Max lập tức bế Alice lên.


- M... Max - Alice đỏ mặt trước hành động này của Max, được anh bế như thế này... Thật thích quá đi!


Nhưng sự thích thú chưa được bao lâu thì trở thành nỗi kinh hoàng. Max leo qua cửa sổ rồi nhảy xuống. Alice sợ tới mức không dám hó hé gì, cả người cô bám chặt vào người anh. Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy, là lầu 1 đó! Rớt xuống là nát xương như chơi.


- Phù... An toàn rồi - Max nói ngay khi tiếp đất an toàn, anh nhẹ nhàng đặt Alice xuống.


- An toàn chỗ nào, cứ tưởng rớt tim đến nơi rồi nè - Alice nói, cô cố trấn an nhịp tim mình bình thường trở lại.


Sau đó cô ngước mặt lên nhìn mẹ mình, có vẻ như bà đã bình tĩnh trở lại rồi.


- Đi thôi Alice - Max chìa tay ra, giọng nói khá là ôn nhu.


- Được thôi.


Về phía mẹ của Alice, bà chăm chú nhìn đứa con gái bé bỏng mình chạy theo 1 thằng con trai khác. Mặc dù không muốn chấp nhận nhưng con gái bà, Alice đã trưởng thành thật rồi.


- Các ngươi dừng lại đi! - mẹ Alice ra lệnh cho đám vệ sĩ dừng tấn công Zephys.


- Ô hô, ở đây đã xảy ra chuyện gì thế? - 1 giọng nói trầm ấm phát ra ngay cửa ra vào.


- Chào ngài - ba Zephys kính cẩn chào, chứng tỏ người đàn ông vừa bước vào có thế lực không mấy là tầm thường.


- Đừng nói đây là kế hoạch của anh đấy nhé! - mẹ Alice nghiêm giọng.


- Ui, bà xã anh đúng là có con mắt tinh thường nha - chủ nhân của giọng nói đó không ai khác là ba của Alice. Đúng vậy, từ đầu ông đã để ý đến thằng nhóc đó, nó cực kì giống ông khi còn nhỏ, đặc biệt là tính hào phóng a!


- Tự lên kế hoạch 1 mình mà không báo em, có phải anh chán sống rồi không? - mẹ Alice gằng từng chữ, nếu bà biết trước thì chuẩn bị tâm lý sẵn, mém chút nữa là tăng xông luôn rồi.


- Ấy, cho anh xin lỗi mà bà xã. Bởi vậy anh đã xin nghỉ 1 ngày để đi chơi với em nè - ba Alice nói, ông tới quàng lấy tay mẹ Alice rồi kéo đi.


Giờ căn phòng chỉ còn mỗi ba Zephys và Zephys, anh ngán ngẫm nhìn sang ông già đang đứng lặng người.


- Vậy coi như tôi xong việc rồi đó - Zephys nói, anh nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.


Còn ba Zephys vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vậy là sao? Còn buổi xem mắt thì sao? Còn đang tính ngày cưới mà! Cái gì mà kế hoạch chứ!


Tại khu căn cứ diệt quỷ.


Bùm.


1 vết đạn xuyên qua mắt của con quỷ cấp S, nhất thời làm cho con quỷ đó khựng lại.


- Làm tốt lắm Elsu, tới lượt cậu rồi đó Quillen - Aleister nói to.


Ngay lập tức 1 cái bóng mờ ảo lướt qua rồi chém 1 phát vào chân của con quỷ đó. Khiến nó không đứng vững mà té xuống.


- Được rồi, giờ mọi người bao vây để chặt đầu con quỷ đó đi - Aleister mừng rỡ hẳn lên, điểm yếu chung ở những con quỷ chính là cổ của nó. Chỉ cần chém đứt thôi là khiến nó không thể phục hồi lại và chết mòn chết mỏi đi.


Nhưng... cái giá phải trả quá đắt, gần 1 nửa quân lực đã bị con quỷ đó giết chết. Chưa tính tới số người bị thương và đang đuối sức nữa.


- Đã chặt đầu nó xong rồi - Ngộ Không tới báo cáo, cánh tay phải của anh đã bị thương khá là nặng, máu từ đó không ngừng tuôn trào ra nhưng tạm thời được băng lại bởi miếng vải trắng.


- Giờ mọi người mau chóng thu dọn để chuyển sang nơi khác nhanh lên - Aleister nói.


Đúng là trong cái rủi cũng có cái may, có vẻ 2 con quỷ cấp A chưa phát hiện nữa. Giờ phải dọn dẹp thật nhanh trước khi 2 con quỷ đó tới.


- Còn những người đã chết thì sao đây chỉ huy? - 1 người trong đội tới hỏi, ánh mắt đau lòng nhìn những xác chết nằm vất vưởng trên nền đất lạnh.


- Chuyện đó... đợi khi tiêu diệt 2 con quỷ cấp A kia thì chúng ta sẽ mai táng đó họ - Aleister khó xử nói, là anh đang nói dối.


Bởi vì những xác chết đó làm sao qua mắt được mấy tên quỷ cấp A chứ, chắc chắn sẽ bị xơi tái rồi. Mà nếu mang đi thì chắc chắn sẽ thành gánh nặng và tốn nhiều khá thời gian nữa.


- Dạ - người trong đội đó cúi đầu rồi rời đi.


- Haiz - Aleister thở dài, cuộc chiến tàn khốc này... còn diễn ra bao lâu nữa chứ! Mệt mỏi!


- Sao thầy lại nói dối chứ? - D'Arcy xuất hiện bất thình lình đằng sau lưng Aleister.


- Nếu cậu ta biết được chắc chắn sẽ đòi mang theo mấy cái xác đó, như vậy sẽ rất phiền phức! - Aleister từ tốn giải thích.


- Thế thầy còn đủ sức để tiếp tục chiến đấu không? - Aleister quan tâm hỏi.


Dù sao D'Arcy cũng là 1 trong những người có công lớn trong việc diệt con quỷ cấp S mà. Do phải liên tục lập chiêu thức để tấn công con quỷ đó chắc hẳn sẽ mất rất nhiều sức.


- Đương nhiên là còn rồi, thầy nghĩ tôi là ai chứ! - D'Arcy tự tin nói.


- Vậy à! Này Quillen, cậu đưa người dân trốn vào chỗ nào vậy? - Aleister hỏi to để Quillen có thể nghe được.


- Ở dưới tầng hầm... - Quillen trả lời, bất chợt mặt đất trở nên rung chuyển đến đáng sợ.


- C... Chuyện gì vậy? - những người trong đội lập tức nháo nhào lên.


- Mọi người, mau rời khỏi đây nhanh lên - Aleister phân tích tình hình này, không lẽ...


Đúng như những gì phân tích của anh. 2 con quỷ cấp A lập tức ngoi lên trên mặt đất, đúng ngay chỗ mà Elsu đang đứng.


- Elsu!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.