[AOV] Học Viện Liên Quân

Chương 51: Chuyển phòng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phòng Yena - Murad.


Yena mệt mỏi mở cửa phòng ra, vừa mới từ chỗ làm thêm về nên giờ cô chỉ muốn tắm rửa rồi đánh 1 giấc thôi. Chứ giờ đuối lắm rồi!


- Ủa, anh Ryoma? - Yena có chút bất ngờ nhìn Ryoma đang bưng bê những thùng gì đó. Cô lập tức nhìn xung quanh căn phòng, là phòng của mình mà.


- Ồ, chào em nha - Ryoma tỉnh bơ nói.


- Không lẽ có chuyện gì xảy ra nữa hả anh? - Yena hỏi, cô chỉ biết mỗi lần Murad và Airi có chuyện gì là Ryoma toàn bị tống qua đây không à.


- À, chỉ là anh và Murad đổi phòng cho nhau - Ryoma nói thẳng ra.


Chẳng qua vì mấy miếng sushi và tình bạn thân thiết, mà anh bị thằng Murad dụ dỗ đổi phòng luôn. Thôi kệ vậy, được ở gần Yena vẫn thích hơn.


- Ở kí túc xá này cũng được chuyển phòng nữa hả anh? - Yena hơi bất ngờ, nếu chuyển được thì cô cũng muốn chung phòng với Krixi hay Annette.


- Không có đâu em, thằng Murad có lí do riêng của nó nên mới chuyển đó. Em giữ bí mật giùm anh nha! - Ryoma chắp tay nói, giáo viên mà biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ rất phiền phức.


- Dạ - Yena gật đầu, nhìn điệu bộ thành khẩn của Ryoma làm sao mà từ chối được chứ.


Phòng Airi - Murad.


- Sao anh lại ở đây? - Airi hoảng hồn nhìn Murad đang nằm phè phỡn trên giường mình, cô lập tức lùi về sau 10m.


Cái quái gì vậy chứ! Trước khi tắm, cô còn thấy Ryoma ở đây nha. Vừa tắm xong thì thấy Murad đã nằm ở đây. Chưa kể vật dụng trên bàn của Ryoma cũng thay đổi nữa.


- Do anh với Ryo đổi phòng thôi - Murad bình thản nói.


Công nhận lúc Airi tắm xong nhìn cô đẹp thật. Mái tóc bạch kim được xõa dài ra, khuôn mặt sắc sảo ấy không còn bị che phủ bởi lớp khẩu trang nữa. Không biết tên Ryo kia đã ngắm Airi của anh bao nhiêu lần rồi nhỉ, bực thật!


- Ai cho phép chứ! - Airi nói, cô tạo thế phòng thủ, tránh tên Murad này tấn công bất cứ lúc nào.


- Anh và Ryo đều đã đồng ý hết rồi - Murad nói, chỉ cần 1 bữa ăn là dễ dàng hối lộ Ryoma lắm.


- Nhưng vẫn phải xin phép giáo viên... - Airi phản bác, chưa để cô nói xong, Murad lập tức chen vào.


- Thằng Ryo đó thích con bé Yena bên phòng anh - Murad nham hiểm nói, ánh mắt quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt Airi.


Đúng như dự đoán của anh, tính tò mò của Airi nổi lên. Cô nhẹ nhàng bước tới chỗ Murad mà không nghĩ ngợi gì.


- T... Thật không? - Airi hỏi, không ngờ anh Ryo ghê thật, chưa gì mà đã có crush rồi.


- Thật, vậy em có muốn ủng hộ Ryo không? - Murad nhìn những biểu cảm này của Airi mà phải nhịn cười, công nhận tính tò mò của cô vẫn như xưa nhỉ.


- Dạ có - Airi gật đầu lia lịa. Gì chứ! Nếu giúp tên Ryoma đó có bồ thì cô sẽ làm tất, tại nhìn ảnh vã quá rồi.


Bất chợt đôi môi Murad nhếch lên 1 cái trông vô cùng nham hiểm. Nó khiến cho Airi hơi rùng mình, giờ cô mới nhận ra khoảng cách giữa mình và Murad. Đôi chân Airi định lùi lại thì bị Murad tóm được cánh tay, anh nhanh chóng kéo người cô xuống giường rồi ôm lấy thân hình nhỏ bé đó.


- Anh làm cái quái gì vậy? - Airi đỏ mặt nói, cả người cố gắng vùng vẫy khỏi vòng tay của Murad. Sao tự nhiên lại ôm cô chứ!


- Thì đang giúp Ryo mà - Murad thều thào, anh rúc đầu vào hõm cổ của Airi, tham lam hít hết mùi sữa tắm trên người cô. Thơm thật!


- Chẳng liên quan gì hết - Airi như muốn hét lên, khuôn mặt ngày càng đỏ hơn.


Bị Murad hít mùi hương trên cổ như thế này, thật sự rất nhột a! Cô cố gắng đẩy người Murad ra nhưng không được, đã thế còn bị anh siết chặt hơn nữa. Murad không dừng lại ở đây, anh áp mặt vào bầu ngực của Airi như 1 đứa trẻ thèm sữa. 1 hành động quá táo bạo!


- A... Anh Mu - Airi lắp bắp, cô định nắm tóc, lôi đầu Murad ra thì thấy anh đã thiếp đi.


Nhìn khuôn mặt khi ngủ của Murad khiến cho Airi bất giác mềm lòng hơn, cô không nỡ đánh thức anh dậy. Tính ra... khuôn mặt hồi nhỏ của Murad so với bây giờ chẳng khác nhau là bao, chỉ là đường nét trở nên soái hơn thôi, thân hình ngày càng rắn chắc nữa.


Ở công viên.


- Em... Vậy thầy có vui khi đi chơi với em không? - Lindis hỏi.


Đôi môi cô mím chặt lại, nửa muốn nghe, nửa không muốn nghe câu trả lời. Lỡ như anh nói không thì cô phải biết làm sao đây.


- Sao em lại hỏi thế? - Yorn thắc mắc, đã xảy ra chuyện gì à.


- E... Em... - Lindis chẳng biết nói gì. Không lẽ chỉ vì nghe người khác nói rồi cô hỏi anh để tránh sự nghi ngờ này à.


- Ừm... Thì đi chơi chung với em cũng khá vui - Yorn nói, do anh cũng chẳng muốn làm Lindis khó xử.


- T... Thiệt hả thầy? - Lindis như không tin vào tai mình, là anh vui khi đi chơi với cô à!


- Đương nhiên rồi - Yorn nói, khuôn mặt anh xuất hiện vài vệt hồng, chắc có lẽ là do... xấu hổ.


- Cảm ơn thầy nhiều lắm! - Lindis mừng rỡ, đôi môi không kiềm được mà nở nụ cười thật tươi, cứ như 1 đứa trẻ đòi lại được đồ chơi của mình vậy.


Yorn chăm chú quan sát khuôn mặt của Lindis. Lại nữa rồi, không hiểu sao anh lại bị hút hồn bởi từng cử chỉ trẻ con của Lindis. Nói thật thì... giờ anh chỉ muốn ngắm nhìn mãi khuôn mặt tươi vui này của cô thôi.


Quay trở lại với cuộc xem mắt của Alice.


- Giờ chúng ta quyết định ngày cưới trước luôn đi - mẹ Alice tươi cười nói.


- Mẹ... A... - Alice định phản bác, nhưng nhanh chóng bị mẹ mình nhéo vào phần lưng, còn đau hơn cái ban đầu nữa. Cảm giác bất lực lại tăng lên.


Tại sao ba mẹ lại không chịu nghe cô nói chứ. Nếu cô kết hôn sớm như vậy, thì những ước mơ của cô, những hoài bão của cô... Chẳng lẽ phải gác qua à, Alice bấu chặt bàn tay mình lại để ngăn nước mắt không được chảy ra. Cô thật sự không muốn có 1 cuộc hôn nhân như thế này đâu.


- Được đó - ba Zephys rạng rỡ tán thành.


Đúng vậy, đây chính là điều mà ông mong chờ. Chỉ cần đám cưới này diễn ra thôi... Là toàn bộ tài sản của tập đoàn Z kia sẽ thuộc quyền sở hữu của ông. Và có thể ông sẽ lọt trong top của tỉ phú nữa, thế thì quá tuyệt vời rồi!


- Con không đồng ý - người phục vụ đó lên tiếng, nãy giờ đứng đàn violin ở đây nên đã nghe hết cuộc trò chuyện.


- Gì chứ, cậu là ai mà có quyền lên tiếng - ba Zephys bực tức nói.


Còn Zephys âm thầm nhìn tên phục vụ này, nếu anh ta mà không lên tiếng thì anh đã giải quyết theo cách riêng của mình rồi. Mà thôi, kệ vậy, miễn sao ngăn cuộc xem mắt này là được.


- Hửm, ta là ai ư! - tên phục vụ đó bí hiểm nói, bàn tay vuốt mặt nạ tỏ vẻ tri thức.


Alice quan sát từng hành động cử chỉ đó, trông quen lắm... cứ như là Max vậy. Vậy là anh tới đây để giúp cô à! Trong lòng sốt ruột đợi chờ câu trả lời đó, không biết cô là gì trong lòng anh nhỉ.


- Này Alice, tớ là gì của cậu vậy? - tên phục vụ đó quay sang tỉnh bơ hỏi Alice.


- Cậu đang giỡn với tớ à Max? - Alice cố nén cơn giận của mình lại, uổng công cô mong chờ câu trả lời từ Max.


- Ủa, vậy là cậu đã nhận ra tớ rồi hả Alice - Max gỡ mặt nạ hình con thỏ xuống, khuôn mặt điển trai của anh lập tức lộ ra.


- Quá dễ dàng luôn đó - Alice nói, cải trang chẳng đỉnh cao gì hết.


Rầm.


Mẹ Alice đập bàn khá là mạnh bạo, khuôn mặt bà cau có vô cùng.


- Rốt cuộc cháu có mối quan hệ gì với Alice? - mẹ Alice gằng từng chữ, nhìn thôi cũng biết bà đang bực tức đến cỡ nào rồi.


Chỉ cần nghĩ đến đứa con gái bé nhỏ mà mình phải tần tảo nuôi dạy lại rơi vào tay của 1 tên con trai xa lạ khác. Như vậy thôi cũng muốn thủ tiêu tên đó rồi.


Alice sợ hãi nhìn mẹ mình, mỗi lần mẹ cô mà giận dữ là cứ như 1 người khác vậy. Nhưng trái ngược với vẻ sợ hãi của cô, Max khá là bình tĩnh, anh nhẹ nhàng kéo Alice về phía người mình.


- Cháu chỉ là người theo đuổi Alice thôi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.