Hàng năm cứ vào thời điểm cuối thu, gần như mọi cư dân tại biên giới thị trấn, đều hăm hở tham dự vào ngày lễ hội thu hoạch đáng nhớ. Kể cả những người ở xung quanh thôn xóm và các thị trấn lân cận, đều lũ lượt kéo đến.
Lúc trời vừa sáng là đã có thể nghe được trên đường phố đủ loại âm thanh. Dòng người trò chuyện, xe ngựa qua lại tấp nập không dứt.
“Này, ngươi nhìn xem...” Không biết ai trong đám đông kinh ngạc khẽ kêu bằng hữu bên cạnh.
Tiêu điểm hấp dẫn ánh mắt của mọi người, là một thiếu nữ tóc ngắn trẻ tuổi, đầu đội chiếc mũ rộng vành xinh xắn.
Dưới lớp lễ phục màu lam hoa lệ, là dáng người đầy đặn cũng quyến rũ không kém. Trên cổ còn đeo lên sợi dây chuyền bảo thạch màu đỏ hồng, rất phù hợp với màu tóc.
“Thật xinh đẹp a. Chắc là một vị tiểu thư quý tộc. ” Một nam tử không nhịn được cảm thán.
“Còn bên cạnh tên kia, ăn mặc áo giáp kỳ quái... là vệ sĩ của nàng ta?”
Chịu ánh mắt người xung quanh nhìn chăm chú và bàn tán, thường ngày nhút nhát như bò sữa nữ thật sự cảm thấy khá bối rối.
Nhưng may thay, hôm nay nàng không phải là ở một mình.
Len lét liếc mắt nhìn sang thanh mai trúc mã bên cạnh, vẫn mang chiếc mũ sắt trùm đầu quen thuộc. Thiếu nữ nghĩ nếu hắn mà chịu tháo xuống, thì hẳn cũng sẽ nhận được mọi người khen ngợi đi.
Bàn tay nhỏ nhắn đang được dắt đi hơi siết chặt. Dường như làm vậy sẽ có thêm chút lòng cam đản, thiếu nữ bắt đầu mở lời:
“Bên kia hình như có trò chơi, chúng ta qua thử xem. ”
“Được rồi... ”
Đáp lời ngắn ngọn nhưng lại làm cho người hoàn toàn cảm nhận được an tâm. Nụ cười hạnh phúc lại xuất hiện trên khuôn mặt thiếu nữ.
Trong một ngỏ hẻm,
Ngắm nhìn cặp đôi trẻ tuổi đi xa, Alan hơi ghé mắt, cảm thấy Goblin Slayer đúng thật là... có cá tính, ngày lễ hội mà còn ăn mặc như vậy.
Tất nhiên, hắn chừa từng có thói quen theo đuôi người khác, lịch trình của Alan hôm nay so với Goblin Slayer cũng bận rộn không kém.
“Ô.. ô... ô... ” Vài tiếng rên rỉ thấp giọng vang lên, Alan mới hơi dời đi lực chú ý.
Phía sau hắn, dưới mặt đất thân ảnh thấp bé khoác áo choàng đen đang nằm sấp, một tên do thám thuộc tộc Rhea.
“A, vẫn còn tỉnh. ” Đôi mi Alan hơi nheo lại.
Mặt mũi bầm dập, răng cửa còn rớt vài cái, có vẻ thê thảm, tuy nhiên...
Đáng đời lắm! Dám đụng đến nam nhân mà ta coi trọng... À không, đồng đội.
Alan ban đầu tình cờ phát hiện một thân ảnh quỷ quỷ túy túy theo dõi Goblin Slayer hai người, nên hắn cũng không đi lên chào hỏi, mà là lặng lẽ giúp bọn họ giải quyết phiền toái.
Chỉ cần vài giây, dễ dàng tháo rớt mấy đầu khớp xương, thêm vài cái bạt tai là tên nhỏ con này thành thật. Đối phương thật sự là có ý định trả thù Goblin Slayer và cả nữ tiếp tân Sarah, bởi vì lần trước bị cự tuyệt chuyện thăng cấp khi xét duyệt mạo hiểm giả.
Đối với địch nhân, Alan nghĩ rằng không cần phải khách khí. Nếu ở nơi hoang dã, hắn đã sớm tặng cho tên ngu xuẩn này một nhát kiếm nối gót bọn Goblin.
Nhưng trong dịp lễ hội tại thành phố hiện tại, thì lại không quá thích hợp. Nên đành phải phiền phức một chút, giao đối phương cho Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.
Và đừng bao giờ nghĩ rằng kết cục thế là may mắn cho gia hỏa này. Có thần thuật kiểm trắc nói dối, đối phương đừng hòng chối tội.
Trong dịp lễ hội, mang ác ý theo dõi, còn dự định tập kích mạo hiểm giả, thậm chí nhân viên của hiệp hội đã tính là vô cùng nghiêm trọng. Ý đồ mưu sát, tội danh phá hoại trật tự chụp mũ xuống, đời này đối phương sợ rằng phải đi cải tạo lao động ở trong mấy khu mỏ.
Và đám quý tộc sẽ rất vui lòng có thêm sức lao động miễn phí, thế giới nào cũng đều là tồn tại khu vực hắc ám. Mà trong hoàn cảnh làm việc khổ lao, điều kiện vệ sinh kém... a a, thằng xui xẻo này sống được trên 5 năm đã là kỳ tích.
...
Dưới ánh mắt cảm kích của Sarah cũng như các nhân viên khác trong hiệp hội, Alan vừa bước ra khỏi cửa, thì đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc hấp tấp chạy tới.
“Xin .. tiền... bối... ”
Thiếu nữ tư tế hô hấp rối loạn, không nói lên được câu nào hoàn chỉnh, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Nàng không ngờ ăn mặc tỉ mỉ lại tốn thời gian như vậy. Lúc hồi thần thì bất ngờ phát hiện mình có thể sẽ trễ mất thời gian hẹn, đành phải nhanh chân vội vàng chạy tới.
“Bình tĩnh chút a. ”Alan nhẹ nhàng trấn an, còn dùng tay chỉnh lý mái tóc dài màu vàng của thiếu nữ, vốn được chải vuốt phẳng phiu nhưng giờ đã hơi bị rối loạn.
Nghe được giọng nói quan tâm, tâm trạng của Lily rất nhanh bình phục.
“Xin lỗi đã bắt Alan tiền bối phải chờ... ”
Lúc này nàng mới ý thức được động tác Alan lúc nãy quả thật quá thân mật, gò má ngay lập tức ửng đỏ.
Alan hiện tại mới lặng lẽ quan sát thiếu nữ trước mắt.
Khác với khi mạo hiểm, Lily hôm nay mặc chiếc áo đầm màu trắng, dải lụa trên lưng được thắt gọn gàng thành một chiếc nơ xinh xắn. Khí tức tuổi thanh xuân là nổi bật như thế, không khác nào một bông hoa lily trắng tinh thuần khiết.
“Bộ đồ này rất thích hợp ngươi. ” Alan biết thiếu nữ muốn nghe nhất là điều gì.
“Cám ơn tiền bối... ”
Âm thanh lí nhí như gió thoảng, xen lẫn vài phần cảm xúc ngượng ngùng, quả thật làm cho người ta vui thích.
Lily cũng cảm thấy Alan tiền bối hôm nay ăn mặc thật suất khí.
Bộ lễ phục Tuxedo màu đen bó sát, làm nổi bật thân hình cao gầy và cơ bắp gọn gàng, rắn chắc hữu lực. Gương mặt sáng sủa, kết hợp với khóe miệng treo lên nụ cười như có như không, thật sâu hấp dẫn lấy nhiều thiếu nữ trẻ tuổi.
“Đây là một thân sĩ rất có mị lực! ” Người qua đường hầu hết đều nổi lên ấn tượng tương tự khi gặp Alan bây giờ.
“Vậy để chúng ta bắt đầu hôm nay... ước hẹn a. ”
Alan theo quý tộc lễ nghi hơi cúi người, dưới ánh mắt hâm mộ từ người qua đường cả nam lẫn nữ, dắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ.