Ánh Trăng Không Chiếu Tới - Đông Dạ Tinh

Chương 55: Ngoại truyện 1



"Trứng, sườn, măng tây..." Trần Cẩn Duyệt đếm những thứ đồ trong xe đẩy hàng, không biết còn quên mua gì nữa không? Cứ cảm thấy thiếu gì đó nhưng không nhớ ra được.

Lần tới nhất định, nhất định phải liệt kê danh sách những đồ cần mua mới được, cô tự nhủ.

Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, ba rưỡi, còn sớm. Cô lại đẩy xe đi lại giữa các kệ hàng vài vòng, cố gắng đánh thức ký ức đã trôi đi.

Hôm nay là cuối tuần đầu tiên sau khi cô dọn ra ngoài ở, mẹ và Lâm Vận Thanh sẽ đến ăn tối. Từ mấy hôm trước cô đã tra các video nấu ăn trên mạng, hôm nay tuyệt đối không được làm hỏng việc.

"Ồ! Đúng rồi! Giấm!" Cuối cùng cũng nhớ ra còn thiếu cái gì. Cô vô thức đấm tay phải vào lòng bàn tay trái, vấn đề cuối cùng đã được giải quyết.

Trần Cẩn Duyệt thoải mái bước đến quầy thu ngân hoàn thành thanh toán, sau đó xách hai túi đồ không quá nặng về, nghĩ xem nên đi bộ hay là gọi xe.

Đang là đầu tháng Sáu, thêm vài hôm nữa sẽ đến ngày hạ chí. Sau đó Hải Thành sẽ bước vào những tháng nóng nhất.

Không biết sẽ nóng đến mức nào? Đến mức ánh nắng sẽ xuyên qua da thịt, cháy vào khoang mũi và khiến hơi thở người ta nóng ran, đến mức ai cũng phải nhìn chiếc điều hòa vất vả sản xuất ra hơi lạnh mà thầm thốt lên một câu: Khổ cho đồng chí quá.

Đến mức dù trên xe buýt có chật ních người chen chúc, những chiếc ghế nhựa phơi dưới nắng tuy còn trống đấy nhưng cũng chẳng ai dám ngồi.

Trần Cẩn Duyệt khẽ rùng mình, dù đã sáu năm cô chưa đón mùa hè ở đây, nhưng vừa nghĩ đến vẫn cảm thấy cả người nóng bức. Cô nhẹ nhàng duỗi chân ra khỏi bóng mái hiên tòa nhà, ánh nắng chiếu vào bắp chân - rất ấm. Không đáng sợ đến thế.

Vậy đi bộ đi, cô sải bước vào ánh nắng.

Cô nhớ chuyến xe buýt từ trường về nhà hồi cấp 3, phải đi qua 9 bến dừng và 21 đèn giao thông mới có thể đưa mọi người đến nơi. Trong xe lúc nào cũng ồn ào, lúc nào cũng đông nghịt.

Hiện tại cô sống ở phía đông Hải Thành, khoảng cách từ siêu thị đến nhà chưa đến 2 km, có thể ẩn mình dưới quãng đường rợp bóng xây canh hưởng thụ cơn gió nhẹ. Có tiếng ve kêu chói tai đâu đó trong làn sóng nhiệt, nghe mà cô phải cau mày.

Vừa đi vừa đếm, 26 phút, 5 ngọn đèn giao thông. Đường phố thênh thang nhưng tiếc rằng gạch lát hơi cập kềnh, trời cứ mưa là hết cách đi, bất cẩn dẫm lên là sẽ bị nước bắn tung toé lên người.

Đi ngang qua một tiệm bánh bao thơm lừng, cô định hôm nào đó sẽ lừa Lâm Vận Thanh đến ăn thử.

Trần Cẩn Duyệt bước vào thang máy chung cư, nhấn nút tầng 9, nghĩ xem nên nấu món nào trước.

Khi cửa thang máy lại mở ra, cô nhìn thấy Lâm Vận Thanh đang đứng một mình ở hành lang nghe điện thoại, ôm bó hoa trên tay.

Cô sửng sốt hai giây - không ngờ chị đến sớm thế - rồi bước ra khỏi thang máy, đặt hai chiếc túi trên tay xuống đất, nhận lấy bó hoa. Lần này là bó hoa bách hợp.

Cô bắt chước chị, dựa vào tường mặt đối mặt với chị, vẫn tư thế cũ, chân trái chống cơ thể và chân phải chạm nhẹ vào chân trái.

Lâm Vận Thanh cầm điện thoại trên tay phải, tăng tốc cuộc nói chuyện khi nhìn thấy em. Thấy tầm mắt em chuyển từ bó hoa lên mặt mình, cuối cùng thích thú đảo xuống nhìn chân phải của mình.

Ồ. Chị hiểu, thế là đứng thẳng lại - tránh vẹo cột sống, chị vẫn nhớ.

"Được, vậy những phần còn lại để thứ Hai bàn nhé." Nói xong, Lâm Vận Thanh cúp máy

Trần Cẩn Duyệt nhìn chị, cười hỏi: "Hoa tặng em đây à?"

Cô thực sự rất thích chơi trò giả ngơ.

Rõ ràng đã nhận lấy mà vẫn muốn hỏi, rõ ràng tuần nào cũng được tặng hoa mà vẫn giả đò bất ngờ.

Nhưng không sao cả, dù thế nào Lâm Vận Thanh vẫn sẽ hợp tác.

"Ừm."

"Lần này đã trễ hai ngày." Cô được nước lấn tới.

Hơn một tháng trước khi nhận được bó hoa hồng đầu tiên, cô còn nói chị làm màu, nhưng giờ đây còn truy cứu đòi chị phải đúng hẹn.

Lâm Vận Thanh chỉ nhìn em cười, không nói gì.

"Chị đến lâu chưa?"

"Vừa đến."

"Sao chị không đi vào?"

"Hả? Lần trước em đã lấy dấu vân tay của chị chưa?"

"Không phải có mật khẩu sao?"

Lâm Vận Thanh nghiêng đầu nhìn em, hỏi: "Hình như em cũng chưa nói mật khẩu cho chị."

"Thật sao?" Cô chớp mắt, dẫn chị đến trước cửa, ấn phím lên: "Vậy bây giờ chị thử đi." Tay xách hai chiếc túi dưới đất lên.

Lâm Vận Thanh suy nghĩ một lúc, nhập ngày sinh nhật của em vào. Đèn nền khóa cửa nhấp nháy màu đỏ, mật khẩu sai.

"Thử sinh nhật của chị đi, ngốc quá-", rồi cô nghe thấy chị cười phì. Trước khi nhập mật khẩu lần thứ hai, còn nhéo má khuôn mặt đắc chí của em.

"Cạch--" Khóa cửa được mở ra, hai người bước vào căn nhà nhỏ chưa mấy quen thuộc rộng 30 mét vuông.

Nơi này sạch sẽ và ngăn nắp hơn nhiều so với lần trước Lâm Vận Thanh đến. Lần trước khi chuyển nhà, căn phòng chất đầy cơ man nào là hộp các tông đến nỗi họ khó có thể nhúch nhích nổi một ly. Lâm Vận Thanh dần dần dỡ đồ đạc ra cùng em, đồng thời nhìn những thứ đồ đó để lấp đầy tưởng tượng về sáu năm du học của em.

Sau một tuần vắng bóng, trông căn phòng đã đâu ra đấy hơn.

"Cảm giác như căn này nhỏ hơn căn lần trước chị giới thiệu cho em nhỉ?"

"Hơi nhỏ hơn thật, nhưng em thích chỗ này, chị lại đây." Trần Cẩn Duyệt dẫn chị ra ban công.

Trời đã đến giờ chập choạng tối. Cô chỉ vào con sông trước mặt: "Đẹp không? Chị nhìn xem, dòng sông kia lấp lánh, nước cũng trong vắt."

"Ừm."

Cô khoe tiếp như thể mình đã góp phần tạo nên dòng sông: "Dòng sông này chảy ngược nhập vào sông Tư Liễu, rồi sông Tư Liễu chảy vào sông Hoàng Phố. Sau đó sông Hoàng Phố..."

Cô cười tít mắt nhìn chị: "Sông Hoàng Phố đi qua cửa biển và sẽ đến bờ biển nơi chúng ta ngắm bình minh. Thật tuyệt phải không?"

"Mối liên hệ này xa quá nhỉ..."

"Ơ kìa, xa hay không không quan trọng, tóm lại cuối cùng sẽ đến đó."

"Quan trọng nhất là một tiếng nữa chị sẽ thấy cảnh hoàng hôn chìm giữa hai tòa nhà, phản chiếu xuống lòng sông đỏ rực, rất lãng mạn."

"Bây giờ em thích hoàng hôn hơn à?" Câu [Vậy còn bình minh thì sao?] thì cô không nói, cảm thấy mình hơi trẻ con.

"Thích chứ."

Trần Cẩn Duyệt vừa nói vừa hôn lên má chị, hỏi: "Mẹ không đi cùng chị à?"

"Mẹ nói đánh mạt chược xong sẽ đến, khoảng bảy giờ."

"Ồ, vậy em phải đi nấu ăn ngay đây."

"Có làm được thật không? Để chị giúp em."

"Ôi dào, chưa cần, để em cố gắng hết sức..." Cô xoa chóp mũi, giọng điệu nhẹ nhàng.

Lâm Vận Thanh có chút hoài nghi, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi vào phòng tắm rửa tay, sau đó kiểm tra từ trong ra ngoài xem em còn thiếu gì không.

Ví dụ như kính phòng tắm, qua một thời gian sẽ bám rất nhiều cặn nước nên cần chuẩn bị trước một chai chất làm mềm. Tiện thể ghé qua kiểm tra màng dán chống nổ đã đúng tiêu chuẩn chưa. À, phải, cần có cả một cây lau nước nữa.

Sau đó cô bước vào phòng ngủ của em, giường vẫn bừa, chăn chưa gấp, bộ đồ ngủ thay ra vẫn nguyên si, trên ghế cũng vắt đầy quần áo.

Không phải mới chuyển đến một tuần trước sao? Cô có chút bất lực.

Lâm Vận Thanh bước tới, dọn dẹp mọi thứ cho em. Không còn chỗ để bỏ quần áo bẩn nên cô ghi chú thêm một dòng - cần thêm một giỏ đựng quần áo bẩn.

Khi tất cả những việc trên đã xong xuôi, thời gian đã trôi qua hơn nửa tiếng, cô ngồi trên ghế, chuẩn bị bỏ những thứ đồ vừa đề cập muốn mua vào giỏ hàng.

Từ phòng của Trần Cẩn Duyệt không nhìn thấy cảnh hoàng hôn, nhưng bút pháp bảng màu đã nhuộm nửa khoảng trời thành màu cam.

Ngước lên trong ánh sáng ấm áp, Lâm Vận Thanh thấy có khung ảnh liền ba tấm dựng trên bàn. Một là tấm ảnh chụp chung trên máy bay đến Bắc Thành, ở giữa là ảnh chụp gia đình ba người trên bãi biển Nam Thành, cuối cùng - cô nheo mắt -  là bức ảnh chụp cô qua cửa kính khách sạn, được Trần Cẩn Duyệt chụp lại khi rời khỏi Ôn Thành.

Ngốc nghếch.

Cô rút khăn ướt, lau sạch khung ảnh rồi nhẹ nhàng lại vị trí cũ. Khi rời đi, còn gõ nhẹ ngón tay vào khuôn mặt tươi cười của em trên máy bay.

[Em lớn rồi], cô thầm nghĩ.

Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ càng thêm rực rỡ. Thời điểm mặt trời chiếu thẳng vào chí tuyến Bắc ngày càng đến gần, mùa hè sắp đến đây. Lâm Vận Thanh sẽ có một mùa hè tươi đẹp bên Trần Cẩn Duyệt, như trước đó em từng mong đợi.

Lâm Vận Thanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi qua góc rẽ nhỏ này là có thể nhìn thấy phòng bếp.

Và khi rẽ vào góc này, cô quay lại bảy năm trước...

[Sau này khi có nhà riêng, chúng ta sẽ xây một căn bếp thật lớn, em sẽ nấu ăn cho chị nhé?]

Giờ đây nhà đã có.

Nửa sau lời hứa trong căn nhà cho thuê ngày xưa, giờ đây sắp được thực hiện tại một căn nhà cho thuê khác.

Cô bước tới, ôm em từ phía sau giống ngày xưa khi em ôm mình, hỏi: "Nấu thế nào rồi?"

"Không biết nữa... em đang hầm." Trong nồi là món sườn hầm khoai từ chưa rõ sống chết ra sao.

"Nấu ăn thật không dễ dàng, hôm qua em đói bụng, định nấu một tô mì cà chua trứng, thế mà hết trứng. Sau đó em thấy trong tủ lạnh có  khoai tây nên nói vậy thì làm khoai tây thái sợi chua cay đi. Cho khoai tây vào nồi xong mới phát hiện nhà không có giấm..."

Lâm Vận Thanh nhịn cười từ phía sau, hơi thở phả vào cổ em, làm em ngứa ngáy muốn gãi.

Cuối cùng, cô buông vòng tay ra, vén mái tóc xõa sau lưng của Trần Cẩn Duyệt, lấy một cọng thun từ trong túi ra dịu dàng buộc lại cho em.

Trần Cẩn Duyệt mở nắp nồi, luồng hơi nước thơm lừng bay lên, nhìn món sườn trong nồi mà cảm thấy có gì đó sai sai. Thế là cô cầm đũa chọc vào, miếng thịt vẫn còn săn lắm, cho vào miệng nếm thử - vị khác hẳn so với khi ăn ở nhà.

Cô quay lại nhìn Lâm Vận Thanh, không nói gì, chỉ chớp mắt đầy ngây thơ.

"Bị quá lửa..."

Lâm Vận Thanh hạ nhiệt xuống: "Lửa phải để nhỏ, cần, chầm, chậm, thôi -", những lời cô nói đều thâm thuý ẩn ý.

Không biết vì sao khi nghe chị nói chầm chậm thôi, trái lại trong Trần Cẩn Duyệt dâng lên chút kích thích, lắp ba lắp bắp: "Vẫn... vẫn hơi nhạt."

"Có đường không? Đường trắng." Chị cười, hỏi cô.

"Có." Cô vươn tay lấy một lọ đường chưa mở trên tủ, mở nắp đưa chị.

Bên trong không có thìa, Lâm Vận Thanh lấy ngón tay nhón một ít rắc vào nồi: "Cần bỏ thêm chút đường, biết chưa?"

Như ngày xưa.

Khoảng thời gian chị dạy cô làm bài tập về nhà đã trở lại căn bếp nhỏ, thật rõ ràng giữa hơi nước bốc lên.

Cô mím môi, đôi môi long lanh dính nước, khẽ đáp: "Vâng..."

Lâm Vận Thanh nhìn em, thấy ngón trỏ mình sót lại vài hạt đường trắng, thế là giơ lên dính từng hạt một lên môi em.

[Hoàng hôn đang dần buông xuống ngoài cửa sổ. Bầu trời màu đỏ cam, cùng những đám mây mạ vàng trải dài vô biên.]

"Tiểu Cẩn..."

"... Vâng?"

[Mặt trời đã chìm xuống dòng sông đó chưa? Sóng nhiệt trong không khí đã lẻn vào nhà qua lan can ban công tầng chín.]

"Em thích hoàng hôn hơn bình minh sao?" Trẻ con quá thể đáng, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi.

Trần Cẩn Duyệt ngây ra trong ánh chiều tà, sau đó cười toe toét, rơi một hạt đường trên khóe môi xuống đất.

[Đồ trẻ con.]

Cô sà vào lòng chị, ép chị vào quầy bếp, hôn và cho chị liếm sạch từng hạt đường trắng mà chính chị đã đặt nơi đó, hoá thành vị ngọt lan tỏa giữa môi và răng.

Bình minh hay hoàng hôn, rốt cuộc thích cái nào hơn?

Bây giờ mối quan hệ đã ổn định, không còn phải cảnh giác với người khác mà lại đi ghen với mặt trời.

Trần Cẩn Duyệt hôn sâu hơn, không biết nụ hôn ngọt ngào vô cùng vì đường trắng hay vì điều gì khác.

Chẳng còn ai quan tâm đến món sườn hầm khoai từ trong nồi.

Cả lửa và đường đều bị học sinh hư sử dụng vào mục đích khác.

Từ khóa của Hải Thành ngay giây phút này là - thật ngọt ngào.

Trong lòng cô đã có lời giải cho câu hỏi trắc nghiệm về bình minh hay hoàng hôn - Trước bình minh thì ta yêu, sau hoàng hôn thì ta hôn.

Chúng ta hãy, chầm, chậm, thôi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.