Ánh Trăng Không Chiếu Tới - Đông Dạ Tinh

Chương 54: Chị em (Hết)



Tại sao người ta lại thiết kế thao tác tay của chức năng "đánh thức ví tiền" và "ngắt cuộc thoại" đều là nhấn nút khóa màn hình hai lần. Có ai biết không?

Mục đích ban đầu là gì? Lẽ nào các nhà thiết kế và giám đốc sản phẩm đều cho rằng người dùng có cùng tâm trạng khi "tiêu tiền" và "nhìn thấy một cuộc điện thoại muốn ngắt máy" ư?

Họ đã bao giờ nghĩ đến tình huống khi đang trả tiền mà nhận được cuộc gọi từ người mình thích thì phải làm sao chưa?

Với tâm trạng vui vẻ và ngọt ngào, nạn nhân Trần Cẩn Duyệt đang đứng ở quầy đợi cà phê, mím môi suy nghĩ về vấn đề này.

Có nên gọi lại ngay không đây? Tất nhiên là không.

Cô vừa trả tiền xong, việc tiếp theo phải làm là dành ra mười phút đợi cà phê, ba phút tìm một chiếc ghế cao ngồi cạnh cửa sổ, hai phút ngắm cảnh tuyết rơi ngoài đường, và một phút để uống ngụm cà phê đầu tiên.

Và trong suốt quá trình mười sáu phút ấy, cô còn phải nghĩ về một điều khác: điều chỉnh lại tâm trạng hồ hởi tung tăng để gọi lại bằng giọng điệu bình thường.

Khi đó trên trời vẫn có tuyết, mùa đông kéo dài bảy tháng ở nơi này sẽ đến hồi kết vào tháng sau. Ngoài cửa sổ là con đường phủ tuyết trắng xoá, ô tô chạy qua để lại vết bánh xe hơi dính bẩn. Bên kia đường có một cửa hàng McDonald"s bị tuyết chất đống lên logo chữ M, trông cứ như đang đội hai chiếc mũ nhỏ, thật dễ thương. Tiếc là McDonald"s ở đây không bán burger đùi gà cay.

Trần Cẩn Duyệt ghi lại những cảnh tượng không biết có thể lại nhìn thấy bao nhiêu lần ấy bằng ánh mắt. Tháng tới sẽ đặt dấu chấm hết cho tiết đông kéo dài, và dù vẫn chưa gọi điện lại nhưng cô nghĩ mình sẽ vắng mặt trong mùa xuân sắp tới.

Uống ngụm cà phê đầu tiên, khoang miệng ấm hẳn lên. Cô đoán người chị vốn luôn điềm tĩnh của mình hẳn là đang sốt ruột vì phải chờ rồi đây. Cô hắng giọng, nhấn nút gọi.

Cuộc gọi nhanh chóng được bắt máy. Lâm Vận Thanh chưa bao giờ để cô phải đợi quá lâu, nhưng lần này chị có hơi vội vàng.

"Alo—" Trần Cẩn Duyệt cười.

Đầu bên kia im lặng vài giây, rồi nói: "Em đang bận à?"

"Không, em đang mua cà phê."

"Ồ... em chậm quá, tốn 16 phút."

[Hóa ra cô không phải là người duy nhất đếm thời gian.]

Nhưng Lâm Vận Thanh thật thiếu kiên nhẫn, mới đợi có 16 phút đã phàn nàn. Trần Cẩn Duyệt thầm nói, còn em đã chờ đợi cuộc gọi này gần bảy năm.

Em cười rất dịu dàng: "Vậy đợi khi về em sẽ xin lỗi chị nhé."

"Vậy... khi nào em về?"

"Chị không định xin em về sao?"

"..."

"Vậy xin hỏi khi nào em sẽ về?"

"Hahahahaha, Lâm Vận Thanh, chị đã biết đùa nhạt đấy à."

Lâm Vận Thanh nghe tiếng em cười, ánh mắt cong thành vầng trăng.

"Để em xem vé rồi sẽ báo cho chị, nhanh thôi."

"Được..."

"Dạo này chị có vui không?" Trần Cẩn Duyệt hỏi chị.

"Vui."

"Chị vui là em vui."

"Vậy em cúp máy đây."

"Được."

[Gặp lại sau nhé.]

Trần Cẩn Duyệt mỉm cười uống hết cốc cà phê, cô đếm ngày, mình đã về đây được 53 ngày, gần hai tháng. Vừa quay trở lại làm việc không lâu thì cô xin nghỉ việc, công ty mất một tháng để tuyển người mới, và hoàn tất bàn giao khi hướng dẫn người mới được hai tuần.

Đủ thứ đồ đạc trong căn nhà thuê đã được đóng gói đâu ra đấy, kết thúc cuộc điện thoại, cô sẽ có thể tìm một công ty vận chuyển gửi đồ về Trung Quốc ngay.

Hình như không còn gì cần làm. Vốn dĩ cô chính là loài chim di trú từ lâu đã sẵn sàng cho chuyến bay xa.

Cô đứng dậy, nhìn cảnh tuyết và cửa hàng McDonald"s thêm một lần nữa. Nói lời tạm biệt và nói lời xin lỗi, dù đã ăn McDonald"s sáu năm nhưng cô vẫn thích nơi có bán burger đùi gà cay hơn.

"Sân bay Đông Phố rộng quá!"

Một tuần sau, Trần Cẩn Duyệt hoà vào biển người bước đi trên làn đường đi bộ, nghe tiếng kêu than bất mãn trong lòng mình, bụng nghĩ, tại sao con đường vẫn chừng như dài bất tận dù đã đi mãi hơn mười phút kể từ khi xuống máy bay?

Cô vội đứng lên băng chuyền, đẩy vali ra đằng trước để mình đi nhanh hơn. Cô cúi đầu nhìn xuống hai chiếc vali lớn đang cầm - cuối cùng thì lần này đã giống một vị khách bay đường dài.

Cuối cùng cũng đến lối ra, hoàn thành thủ tục kiểm tra xong xuôi, Trần Cẩn Duyệt lấy chiếc xe đẩy hành lý, vội vàng đẩy ra ngoài.

"Duyệt Duyệt!" Vừa bước ra chưa được bao lâu đã nghe thấy có ai đó gọi tên mình giữa hàng người đông nghịt.

Các bà mẹ ai cũng thế đấy, chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay con mình giữa biển người tấp nập, cho dù họ mới gặp nhau hai tháng trước.

Trần Cẩn Duyệt nhìn sang nơi phát ra tiếng gọi, thấy mẹ đang rất phấn khởi vẫy tay với mình, mắt thì cười tít, miệng thì la to: "Ở đây! Ở đây!" Bên cạnh là Lâm Vận Thanh với khuôn mặt tươi cười.

Cô rảo bước tới ôm mẹ vào lòng. "Con về rồi!" hôn lên má mẹ.

Rời khỏi cái ôm, cô nhìn Lâm Vận Thanh đừng cạnh, hai người đều mím môi, muốn cười nhưng cố gắng nhịn lại.

Lần trước về, cô còn có thể giả vờ ôm chị, nhưng bây giờ mẹ đang ở đây, cô không dám làm gì.

Chỉ có thể dán mắt nhìn nhau. Lần này cô không hề hoảng sợ, chỉ cảm thấy an toàn và thoải mái.

Cô nhìn xuống, thấy chiếc túi nhỏ mà Lâm Vận Thanh cầm trong tay, chị buộc sợi dây màu đỏ lên quai xách.

Đến đây Trần Cẩn Duyệt thực sự không giấu nổi nụ cười nữa. Cô cúi xuống, cười toe toét.

Trần Phương cong môi, nhìn ngứa cả mắt, vừa bước về phía trước, vừa giả vờ tỏ ra bực lắm: "Còn chưa đi hả! Sắp mười giờ kia kìa, lát nữa mẹ còn phải đánh mạt chược."

Lâm Vận Thanh đẩy xe chở hành lý hộ em. Trần Cẩn Duyệt đi phía sau cùng, nhìn lên đồng hồ của nhà ga sân bay, mới chỉ 7:42 tối. "Mẹ, đợi con với." Cô chạy bước bộ để theo kịp mẹ - người chênh lệch múi giờ 2 tiếng với cô.

Hôm nay vẫn là Trần Phương lái xe, nhưng mẹ không nói gì cả. Trần Cẩn Duyệt và chị ngồi ở ghế sau cũng không nói chuyện. Họ vuốt ve đôi tay nhau tại nơi ánh sáng không chiếu tới, cô gãi nhẹ lòng bàn tay chị, bị Lâm Vận Thanh nắm lấy, ngăn không cho nghịch ngợm thêm nữa. Sau đó cô lật cổ tay, lòng bàn tay chạm lòng bàn tay và đan mười ngón lại với nhau, bấy giờ cả hai đều bất động.

Cho đến tận sau bữa tối họ cũng không nói chuyện riêng với nhau nhiều. Cô chủ động đứng dậy rửa bát, sau đó Trần Phương nói mẹ ra ngoài chơi mạt chược đây, Trần Cẩn Duyệt nịnh nọt nói thêm: "Mẹ nhớ thắng nhiều nhé." Lần này cô không nhận được nụ cười của mẹ, mẹ lắc đầu, lườm hai cô con gái rồi đi ra ngoài.

Trần Cẩn Duyệt dựa vào bàn bếp, nhìn Lâm Vận Thanh, gọi một tiếng "chị". Lần này cô cười thật rạng rỡ.

Cô từ từ dang rộng vòng tay, đợi người ta bước tới từ bàn ăn, sau đó ôm nhau thật chặt, giấu mũi vào hõm xương quai xanh, hít một hơi thật sâu.

"Chị..."

"Có mệt không?"

"Hơi hơi." Cô tựa cằm lên vai Lâm Vận Thanh, ngón tay vòng ra sau lưng, xoắn tóc chị lại.

"Đợi khi em tìm được việc làm, em sẽ chuyển ra ngoài ở, em thấy mẹ vẫn còn hơi khó xử."

"Ừm."

"Tối nay em được ngủ với chị không?"

"Ừm..."

"Được." Cô buông tay, đi đến phòng ngủ chính.

Lâm Vận Thanh vội vàng chạy theo em: "Này, đợi một chút."

"Ừm?"

Cô nắm tay em lại, mở cửa ra trước. Nhưng rồi lại dừng chân, nói: "Thôi, em tự vào đi."

"Gì vậy... Lâm Vận Thanh."

Trần Cẩn Duyệt đẩy cửa.

Cô phì cười - là một bó hoa hồng nhỏ được đặt trên bàn. Trần Cẩn Duyệt bước tới ôm bó hoa lên, đếm đủ cả thảy mười bông màu hồng, được vây quanh bởi những bông hoa bi.

"Hoa hồng phấn tượng trưng cho mối tình đầu, chị có biết không?" Cô cười, nhìn Lâm Vận Thanh đang đỏ mặt ở cửa.

"Không biết."

Cô đặt hoa xuống, bước tới nói: "Lâm Vận Thanh, chị nhiều trò quá, sao lại tặng hoa cho em trước? Sao lại cho hoa hồng và hoa bi vào cùng một bó với nhau?"

Người đối diện nghiêng đầu, gõ ngón tay lên vai em, hỏi em: "Thích không?"

"Thích." Cô hôn Lâm Vận Thanh, nắm tay chị đặt lên eo mình.

Bảy năm trước, vào cái đêm khi cô hạnh phúc đến mức không dám mong cầu nhiều hơn, Trần Cẩn Duyệt bước xuống taxi với bó hoa bi trong tay, dẫn chị băng qua con hẻm chật hẹp. Lâm Vận Thanh thoáng nhìn thấy có bó hồng xinh đẹp không biết bị ai vứt vào thùng rác đầu ngõ.

Hơn hai tháng trước, sau khi em rời khỏi phòng, Lâm Vận Thanh đã ném bó hoa hồng mà mình tự mua vào thùng rác trong nước mắt.

Lúc đó cô nghĩ, trong hai bó hồng bị vứt đi, chủ nhân của bó nào sẽ đau lòng hơn? Là người bị chà đạp lên con tim chân thành, hay là người rõ ràng đã làm tổn thương người khác, trong khi trái tim chính họ cũng tan nát theo?

Nếu như cô nhân viên trẻ tuổi ở tiệm hoa bảy năm trước hỏi cô thêm lần nữa: "Là đồng nghiệp, bạn bè hay người yêu?"

Cuối cùng cô cũng có thể không cần do dự trả lời là người yêu, để chủ tiệm mang bó hồng đẹp nhất cửa hàng ra cho mình.

Cô đâu có lắm trò, chỉ là đã muộn bảy năm, và em cũng đã chờ đợi rất lâu rồi.

Lâm Vận Thanh dẫn em vào phòng tắm phòng ngủ chính, còn mình thì vào phòng tắm dành cho khách.

Một tiếng sau, cô ôm Trần Cẩn Duyệt ngồi bên giường, dần dần chiếm hữu hơi thở mong manh của em.

Thế mà người đó vẫn chưa hài lòng, đổi vị trí và nói: "Em còn nợ chị một lời xin lỗi mười sáu phút."

"Không sao."

"Có, có sao." Em phân tâm tìm chiếc hộp nhỏ, lấy ra hai cái đeo vào.

"Tiểu Cẩn..." Giọng chị mê đắm.

"Em cũng nhớ chị." Em biết tất cả.

Trập trùng lên và xuống, em dẫn chị cùng lạc vào miền sơn thủy ban sơ.

Tìm khe núi nơi làn gió đêm xuân mơn man, dịu hiền hơn cả biển xanh Nam Thành.

Trước đây Trần Cẩn Duyệt từng nghĩ nhu cầu thể xác đã giết chết tình yêu - Không. Khi nhìn thấy đôi má Lâm Vận Thanh ửng hồng, e ấp, đẹp đến nao lòng, cô đã thay đổi suy nghĩ.

Lâm Vận Thanh của cô hoàn toàn không cần lễ rửa tội của ánh trăng, bản thân chị chính là mặt trăng. Chị là chị, cô được chị soi sáng, trước cả dục vọng, nơi trước hết cô được chị chạm đến là tâm hồn mình.

"Lâm Vận Thanh..." Trần Cẩn Duyệt trầm giọng gọi chị.

"Lâm Vận Thanh... kiếp sau em sẽ làm chị, được không?"

Người ta đâu còn tâm trí đâu mà đáp lại cô.

Trần Cẩn Duyệt hư hỏng, buộc chị phải chú ý trở lại.

"Có được không? Lâm Vận Thanh."

"Sau này chị không cần vất vả nữa..."

"Ôm chị đi...Tiểu Cẩn." Lâm Vận Thanh kêu cứu như thể đang đuối nước.

Trần Cẩn Duyệt cúi xuống hôn chị, dừng hơi thở lại bên tai chị. Lời yêu tình tứ chưa kịp nấn ná nhiêu giây đã lại đổi ý.

Cô nói: "Nếu bây giờ chị gọi em là chị, em... em sẽ nhớ giọng nói này, kiếp sau em sẽ nhận ra... rất nhanh."

"... Ưm, a,"

"Trần Cẩn Duyệt... em,"

Trần Cẩn Duyệt bịt miệng chị lại, không cho chị nói nữa.

Nhưng đâu có bịt được? Chẳng mấy lâu sau cô lại bấu vào lưng em theo bản năng, khóc nấc lên.

"Sao lại khóc rồi..."

Trần Cẩn Duyệt cúi đầu nhìn chị, quả là đôi mắt biết làm người khác xao xuyến, chứa chan những giọt lệ ấm ức, nhưng đêm nay những giọt nước mắt ấy lại thật đẹp.

Cô không nhịn được mà rút tay ra lau cho chị, dù càng lau càng bẩn cũng vẫn lau.

Lâm Vận Thanh bị em bỏ lại giữa không trung, ánh mắt vẫn chưa tỉnh táo: "Em..."

Trần Cẩn Duyệt rút thứ đang đeo trên tay ra, lấy tờ giấy lau mặt cho chị thật sạch sẽ.

Cô cười xấu xa nhìn chị, má ấp môi kề, gọi: "Chị..."

"Tiểu Cẩn..."

"Vâng?"

"Chị nói đi."

Không ai nói gì.

"Em bây giờ... thật sự rất giống một cô bé hư." Lâm Vận Thanh quay đầu đi, không nhìn em.

Trần Cẩn Duyệt đuổi theo hôn chị, nói: "Lâm Vận Thanh, sao chị không bao giờ nói ra điều chị muốn..."

Thế em đã nói ra điều mình muốn khi nào?

Nếu em muốn dạy chị, cũng không nên bắt đầu từ chuyện này chứ, đúng là gian lận mà...

Cô lại đeo vào hai cái mới, cắn vào tai chị, hỏi: "Chị muốn gì nào, chị..."

Người trong vòng tay cô co rúm lại, da gà da vịt nổi hết lên, ngắt quãng từng âm tiết nói: "Tiếp... tiếp tục..."

"Được." Cô lại hôn chị.

Chỉ cần nói được đến mức đó đã đủ làm cô mở cờ trong bụng. Thời gian còn nhiều.

Cô lại một lần nữa khiến Lâm Vận Thanh bao dung cho mình, không như những lần trước, lần này vô cùng mê mệt.

"Chị Thanh Thanh..." Bất chợt cô gọi chị bằng biệt danh hồi nhỏ.

"... Hả..."

"Em là cô bé hư, còn chị thì sao...?"

Cô thấy những sợi đuôi tóc ướt vương trên vùng cổ trắng nõn, mỏng manh và quyến rũ.

Trước đây cô từng nghe Lâm Vận Thanh nhiều lần nói, là tại chị khơi gợi nên tình yêu này.

Nhưng nếu muốn nói đến khơi gợi...

Cô móc ngón tay lên, nghe thấy một âm thanh mê hồn.

Khơi gợi cơ à...

Vậy giờ đây em đã là tòng phạm.

Cô đưa chị vào cơn sóng mùa xuân.

Từ nay trở đi sẽ không còn khái niệm về thời gian, chỉ còn lại đêm nay về trước và thông đồng về sau.

Trần Cẩn Duyệt nhìn đôi mắt thất thần của chị, hóa ra còn có cảnh đẹp quyến rũ hơn cả đôi mắt ửng đỏ.

"Đêm nay chị đẹp quá." Cô nhẹ nhàng nói, ôm chị vào lòng, đặt một nụ hôn thuần khiết lên trán chị và rồi tan vào màn đêm tĩnh lặng ngoài cửa sổ.

Giữa cơn sóng trào dâng, Lâm Vận Thanh tựa vào vai em, nhắm mắt lại, nơi eo tận hưởng từng cái vuốt ve nhẹ nhàng của em.

Đột nhiên, cô thấy như ánh nắng ở Ôn Thành đang phủ lên mình đầy ấm áp và dịu êm.

[Người nọ nói, ba nén hương là cầu phúc cho mình, sáu nén hương là cầu phúc cho hai đời người.]

Lâm Vận Thanh đếm sáu nén hương.

Quỳ trên tấm nệm đồ đề, ngước lên bức tượng Phật.

Cô hành kính nói:

Đầu tiên, mong cho mẹ được khỏe mạnh;

Thứ hai, mong cho Tiểu Cẩn được sống một cuộc đời hạnh phúc;

Thứ ba, cô đã có sẵn kế hoạch - mong cho kiếp sau sẽ được làm một cặp tình nhân bình thường với Trần Cẩn Duyệt.

Nhưng chỉ vì một suy nghĩ thoáng qua, cô chợt quay đầu lại

Cô nhìn thấy người đứng đằng sau mình. Trong cơn thảng thốt cô ngỡ như thấy lại hình ảnh em nhỏ bé ngày nào, khi mới lẫm chẫm tập bước đã đòi chạy đến bên mình, lẽo đẽo theo sau và liên tục gọi mình là chị Thanh Thanh... ngỡ như tất cả mới chỉ xảy ra hôm qua.

Giữa đông đảo chúng sinh, giữa muôn vàn vui buồn của cuộc sống, liệu chỉ làm đôi tình nhân bình thường có dễ dàng hơn thật không?

Vậy thì kiếp sau ai sẽ ngồi trên yên sau xe đạp của cô? Ai sẽ cho cô niềm hy vọng về mặt trời sớm mai lần nữa?

Nắng rọi lên lưng em, và khi thấy bóng em đang tiến về phía này, Lâm Vận Thanh quay lại như sợ không còn nhiều thời gian, cô nhắm chặt đôi mắt ướt, chấp mê bất ngộ ước điều thứ ba - Hỡi thần linh ơi, kiếp sau xin đừng chia tách tôi với người đang đứng đằng sau tôi.

[Chúng tôi vẫn làm chị em.]

[Làm chị em ruột.]

Cô cúi đầu lạy, chân thật thành kính, giữa ánh ban mai, điện thờ thiêng liêng, hương khói lượn lờ.

Giữa hồi chuông sáng và tiếng trống chiều, cô lại nghe thấy câu gọi [Chị Thanh Thanh].

- -

Kết thúc.

.......

Lời của Phy:

Đây là bộ truyện đầu tay và có thể là duy nhất của tác giả, chỉ mong Đông Dạ Tinh sẽ sáng tác thêm bộ mới T.T

Tác giả chưa từng viết tiểu thuyết bao giờ, trước đó chỉ viết văn thi tốt nghiệp và luận văn tốt nghiệp đại học, khi đi làm thì soạn văn án chứ chưa có bén duyên với viết lách.

Câu chuyện này được ra đời sau một đêm mất ngủ ngày 12-12-2023 của tác giả, đến đêm hôm sau vẫn mất ngủ với mạch truyện diễn ra trong đầu, thế là lên Tấn Giang tạo tài khoản viết mà không cần bản thảo hay gì cả. Trộm vía là bộ này được nhiều độc giả yêu quý, tác giả cũng gửi rất nhiều cảm ơn dành cho độc giả, tui xin thay mặt tác giả cảm ơn các bạn đã đọc đến hết bộ truyện, đã dành sự chú ý cho tác phẩm tuy ngắn nhưng để lại nhiều ấn tượng này.

Hẹn gặp lại các bạn ở những bộ truyện tiếp theo ^^
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.