Ánh Trăng Không Chiếu Tới - Đông Dạ Tinh

Chương 28: Báo cáo thuyết trình



Có ai đó gõ cửa cộc cộc, chưa đợi người vẫn đang mơ tỉnh giấc đã tự ý vặn tay nắm cửa đi vào.

Người đó làm tuôn tuốt mọi thứ như thành thạo lắm, đầu tiên là bước đến cửa sổ kéo hết rèm ra, trời đột nhiên bừng sáng, người trên giường cau mày, giấu đầu trong chăn.

Nhưng vô ích. Người đó lại đến gần thành giường, lật chăn lên ép cô mở mắt ra, cô đành phải giơ hai tay chắn trên lông mày, níu kéo một chút chống cự.

"Mấy giờ rồi mà chưa dậy!"

Sau đó nghe thấy người đó bước tới tủ quần áo, kéo tủ ra, sau mười giây sục sạo, có vật gì đó bị ném lên chăn, không nặng, vang lên tiếng móc treo quần áo va vào nhau.

Trần Cẩn Duyệt đợi quá trình này kết thúc mới thức giấc, ngồi dậy ngáp dài: "Mẹ... mẹ làm gì mà vội gọi con dậy thế?"

Trần Phương chưa hề rảnh tay, gấp gọn gàng bộ quần áo tối qua con gái vứt bừa lên ghế đặt sang một bên: "Sắp trưa đến nơi, mau dậy đi. Hiếm có hôm chị con ở nhà cùng ăn sáng."

"Dạ" Cô dụi mắt. Quả là một ngày thời tiết đẹp hiếm có ngoài cửa sổ. Cúi đầu nhìn điện thoại, mới 9 giờ "trưa".

Lâm Vận Thanh đứng nghiêng người tựa vào khung cửa sổ, chân trái làm trụ chống, chân phải nhẹ nhàng dựa chân trái, mũi chân chạm đất. Chị cầm tách cà phê trong tay, nhấp một ngụm, cười nhìn Trần Phương và Trần Cẩn Duyệt đang đấu võ mồm.

Nghĩ tới nụ hôn tối qua, lòng Trần Cẩn Duyệt vẫn thấy ngọt ngào. Cô vươn vai, nhẹ nhàng xoa mũi, xuống giường đi vào phòng tắm. Khi đi ngang qua Lâm Vận Thanh còn tỏ ra vô ý vỗ vào lưng chị, thay cho lời "chào buổi sáng".

Bữa sáng gồm xíu mại và sủi cảo hấp mua từ ngoài về, là một cửa tiệm gần trường mà Trần Cẩn Duyệt thường ăn hồi còn học cấp 3. Cô kéo ghế ngồi xuống. Lâm Vận Thanh đẩy cốc cà phê đến trước mặt em, là một tách latte nóng có hình trái tim méo mó nổi trên bề mặt.

Trần Cẩn Duyệt không nhịn được mà bật cười: "Trái tim méo thế." Lâm Vận Thanh làm ngơ.

Cô xoay cốc sao cho đầu nhọn của trái tim hướng về phía mình rồi bắt đầu uống từ đó. Trái tim latte có hơi xấu, nhưng đây là do chị làm cho nên cô muốn giữ lại lâu hơn.

Trần Phương ngồi đối diện hai người, cầm cốc sữa đậu nành lên: "Thanh Thanh, tối qua con đi ăn với công ty à?"

"Vâng."

"Vậy có phải từ sau sẽ bớt bận hơn không? Sắp đến Tết đấy." Trần Phương nói, gắp hai viên xíu mại đặt trên đĩa đưa cho Trần Cẩn Duyệt.

"Vâng, tuần tới sẽ thoải mái hơn."

"Mẹ, để con tự làm." Lâm Vận Thanh lấy đĩa của mình từ tay Trần Phương.

"À phải, mẹ, Tết năm nay mẹ có muốn đi đâu không?"

"Con hỏi em ấy." Vừa nói xong, Trần Phương và Lâm Vận Thanh cùng lúc nhìn Trần Cẩn Duyệt.

[Sao lại nhìn mình?]

Trần Cẩn Duyệt nhớ lại những cái Tết xưa khi ba người còn chen chúc trong ngôi nhà cũ, mẹ sẽ nấu vài món mà cả nhà thường hiếm có dịp được ăn và bật TV lên cùng nhau xem chương trình đón giao thừa, năm nay thì chắc thôi rồi.

Dù không có họ hàng người thân, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn trong bữa tất niên thuộc về ba người.

Lớn hơn một chút, mỗi khi kết thúc kỳ nghỉ đông cô đều nghe các bạn cùng lớp bàn tán về tiền lì xì kèm theo đó là nhiều lời than phiền gia đình người thân, Trần Cẩn Duyệt nghĩ, lì xì thì mình có, nhưng mình chưa bao giờ gặp những người họ hàng khó chịu bao giờ. Trần Phương là người mẹ tốt nhất trên thế giới, Lâm Vận Thanh là người chị tốt nhất trên thế gian.

Mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất ở trường tiểu học số 2 Hải Thành.

Trần Cẩn Duyệt lấy đũa tách xíu mại, gắp phần cơm nếp bên trong đưa vào miệng nhai, nói: "Đi Mặc Hà đi."

"Hả?"

"Nước ngoài còn chưa đủ lạnh sao?" Đôi mày Trần Phương nhíu cả lại, không biết con gái lại đang suy nghĩ quái dị gì.

Tay cầm tách cà phê của Lâm Vận Thanh rung lên vì cười, cô mím môi: "Hay là đi Nam Thành, Nam Thành ấm áp."

Nói xong, Lâm Vận Thanh nhìn cô em đang chọc đũa vào xíu mại, thấy em cũng cười khe khẽ.

Trần Phương liếc nhìn Trần Cẩn Duyệt, không hiểu hai người này đang trao đổi loại mật mã gì.

Thực ra không có mật mã nào cả, chỉ là một số ý tưởng bất chợt và câu đùa vớ vẩn mà Lâm Vận Thanh vừa hay hiểu được mà thôi.

Kế hoạch cho ngày Tết nhanh chóng được quyết định. Trần Cẩn Duyệt vui sướng vô cùng, một phần vì đã nhiều năm chưa được đón cái Tết tử tế, một phần vì lần này có mặt Lâm Vận Thanh. Ăn sáng xong, cô nóng lòng muốn kéo chị ra phòng khách để lên kế hoạch đi du lịch.

Coi như giờ đây ghế đã có tác dụng, họ không  ngồi dưới đất nữa.

"Khi nào chúng ta xuất phát?" Trần Cẩn Duyệt chớp mắt lia lịa, tháo xép, ngồi co chân lên ghế hỏi chị.

Lâm Vận Thanh mở ra lịch làm việc, vuốt lên vuốt xuống: "Ừm... 29 Tết?"

"Được! Thế khi nào thì chúng ta về?" Lần này Trần Cẩn Duyệt nghiêng đầu, rướn người về phía trước nhìn chị.

Đôi mắt Lâm Vận Thanh cười cong cong như vầng trăng, nhìn em, đưa tay nhéo mũi em: "Em muốn đến khi nào?"

"Mùng 5 Tết được không?"

"Được." Cô cười đồng ý.

"Vậy chị có gì muốn làm không?"

"Chị thế nào cũng được, em sắp xếp nhé?" Những sợi tóc khi Trần Cẩn Duyệt nghiêng người về phía trước đáp lên đùi Lâm Vận Thanh. Lâm Vận Thanh lấy ngón tay vuốt lại tóc cho em từng chút một. Khoảng cách giữa hai người quá gần và thời gian nhìn vào mắt nhau thì dài, không hiểu vì sao lại nhớ đến nụ hôn tối qua.

Mặt bỗng ửng đỏ.

Trần Phương vẫn đang bận rộn trong bếp. Lâm Vận Thanh hắng giọng, đứng dậy: "Giao cho em nhé?"

"Vâng!"

Vào những ngày cuối tuần trong cái lạnh sâu của mùa đông Hải Thành, hiếm có lần mặt trời làm việc vất vả và chiếu sáng rực rỡ suốt hai ngày. Thành phố như đang dần thức dậy sau giấc ngủ đông, đường phố cũng trở nên sống động.

Nhậm Tiểu Tiểu gọi điện tới hẹn Trần Cẩn Duyệt ra ngoài ăn. Không thể giấu được nụ cười trong lời nói, Trần Cẩn Duyệt từ chối: "Không đi đâu, tớ có việc bận."

Một người vừa về nước và không có bạn bè nào khác ngoại trừ Nhậm Tiểu Tiểu, thì có thể bận việc gì chứ?

Nghe thấy âm cuối cao hẳn lên của cô bạn, Nhậm Tiểu Tiểu biết ngay là có liên quan đến Lâm Vận Thanh, cũng chịu chứ biết sao. Nhậm Tiểu Tiểu chê trách cô bạn trọng sắc khinh bạn vài câu, sau đó giả vờ bất lực ngắt máy.

Trần Cẩn Duyệt đã lãng phí ánh nắng hiếm hoi mà đặt thời gian vào giấc mộng do tự mình tạo nên - một giấc mơ đẹp với Lâm Vận Thanh ở Nam Thành một tuần sau đó.

Ngay cả năm mới cũng biến thành điểm nhấn.

Chủ nhật ăn tối xong, Trần Cẩn Duyệt kéo Lâm Vận Thanh lại không cho chị đi: "Chị ngồi ở đây chờ một lát."

Cô chạy về phòng, mang máy tính ra cho Lâm Vận Thanh xem kế hoạch đi chơi Tết mà cô mất hai ngày để hoàn thành.

Rất nhiều trang với nội dung chi chít - mức độ dễ đọc cực kỳ thấp.

Đôi mắt cười của Lâm Vận Thanh lướt qua, nắm bắt được vài từ khóa, "Mùng 3, tám giờ sáng, trà sáng Phúc Ký."

Cô nhìn sang cô em gái ngồi cạnh, người sáng nay đã 9 giờ mà vẫn ấm ức chưa chịu dậy.

Khả năng thực hiện - vẫn phải thảo luận thêm. Cô thầm thêm một phán đoán trong đầu.

Một file báo cáo trông không đúng định dạng chút nào, và một màn phát biểu cũng kém trang trọng.

Nhưng đối tượng báo cáo là người mà cô rất thích.

Thật là một tình huống trái ngang. Cô lại mắc bệnh nghề nghiệp.

Lâm Vận Thanh đưa tay chống đầu, nhìn màn hình máy tính được đặt ra trước mắt. Người báo cáo ngồi cạnh cô, rất gần, báo cáo rất nhiệt tình:

"29 Tết, chúng ta bay vào buổi chiều, đến nơi sẽ tới một khách sạn tên là Kim Thành Sơn ăn tối. Nhà hàng này phục vụ đặc sản Nam Thành, có được không?"

"Được." Lâm Vận Thanh nhìn tai em.

Là nơi cô đã nhuộm đỏ vào đêm hôm trước.

"Ngày 30, không nhiều hàng quán mở nên ta sẽ ăn sáng và buffet trưa tại khách sạn. Đến tối, bãi biển Nam Thành có bắn pháo hoa, chúng ta phải đến đó sớm một chút để chiếm chỗ ngồi đẹp đón năm mới."

"Được." Ánh mắt di chuyển đến xương đòn ẩn dưới cổ áo em.

Là nơi cô lan dài hơi thở, là nơi triền miên rãnh sâu cô từng chiếm cứ.

"Mùng một Tết, có phiên chợ Tết do chính quyền địa phương tổ chức chuyên thu hút khách du lịch. Em tra thử thì thấy to lắm, chúng ta có thể chơi ở đó cả ngày. Có đi không?"

"Được." Sau đó là đôi môi lúc khép lúc mở, từng câu từng chữ nhanh nhảu bật ra đều mang vần điệu của hạnh phúc.

Là nơi cô từng hôn vô số lần.

"Mùng hai Tết, chúng ta đi biển, chị đưa em đi lái mô tô biển nhé! Về phần mẹ, mẹ không hợp môn vận động này lắm, mẹ có thể câu cá trên bè."

"Được." Ánh mắt ngã vào đôi mắt xinh đẹp của em.

Hoá ra, vẫn còn tia nắng xuân giữa mùa đông rét đậm.

"Lâm Vận Thanh!" Đến đây Trần Cẩn Duyệt mới phát hiện ra chị không tập trung, đơn phương đình chỉ cuộc báo cáo.

"Chị đừng nhìn em, nhìn màn hình đây này!" Cô mắng.

Vừa dứt lời, cô nghĩ những câu này sao mà quen thế, hình như 7-8 năm trước đây Lâm Vận Thanh cũng nói với mình như thế: "Đừng nhìn chị, nhìn đề bài đây này."

Bỗng có cảm giác đồng cảm vượt thời gian và không gian.

Ra là mình phiền phức thế này!

Trần Cẩn Duyệt vừa giận sùng sục mà cũng vừa áy náy - có lẽ nên nói lời xin lỗi với Lâm Vận Thanh của trước đây - nhưng đây không phải lý do để chị không tôn trọng thành quả lao động của em.

"Chị đang nghe." Giọng nói Lâm Vận Thanh dịu dàng truyền lại.

"Vậy tại sao chị chỉ biết nói mỗi "được" mà không đưa ra ý kiến?" Trần Cẩn Duyệt bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.

"Không phải vì em lên kế hoạch rất tốt sao? Chị không có ý kiến." Cô cười nhẹ.

[Ở nơi làm việc chị chưa bao giờ thiên vị ai đến vậy.]

"Vậy mùng 3 thì sao? Mùng 3 chúng ta đi chùa lễ Phật!"

Nghe vậy, Lâm Vận Thanh không nhịn được cười, thầm nghĩ không phải mùng 3 dậy lúc 8 giờ đi uống trà sáng Phúc Ký sao? Hơn nữa, Nam Thành làm gì có chùa chiền?

Nhưng Lâm Vận Thanh không vạch trần, chỉ nói: "Được."

Trần Cẩn Duyệt trừng mắt với chị: "Mùng 4 chúng ta ở trong khách sạn nằm cả ngày!"

"Cũng được."

"Lâm Vận Thanh!"

"Chị thay đổi rồi, bây giờ còn biết bắt nạt em." Trần Cẩn Duyệt thẳng thừng dừng báo cáo.

Trước đây cô thường đóng sách bài tập, bây giờ cô đóng máy tính lại.

Lâm Vận Thanh nhìn em, có thể cảm nhận hai ngày qua em đã háo hức biết chừng nào. Trần Cẩn Duyệt vẫn như xưa, trái tim và ánh mắt đều hướng về chị.

Nghĩ tới đây, cô cảm thấy có chút hạnh phúc, nhưng lại có chút đắng cay.

Tay vẫn chống đầu, Lâm Vận Thanh điều chỉnh góc độ, nhìn qua vai em thấy mẹ đang xem chương trình tạp kỹ trên ghế sofa trong phòng khách.

TV rất ồn, nhưng Trần Cẩn Duyệt của cô lại rất im lặng.

[Ba, hai, một]

Cô khẽ dịch người, in một nụ hôn lên má Trần Cẩn Duyệt nhẹ nhàng một tiếng "chụt", trong sáng và kêu tai.

Lại còn nhân tiện gửi lại một câu "Chị nghe theo em hết" vội vàng mà ngọt ngào. Nói xong, chị đứng dậy đi ra phòng khách, xem TV cùng Trần Phương như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đối tượng báo cáo rời đi một cách cực kỳ vô trách nhiệm, không có lý do gì để cuộc họp tiếp tục diễn ra.

Người bị bỏ lại bên bàn ăn, trên má là một vết nóng khiến cô không thể nào nhúc nhích. Khóe miệng không biết nghe lời, bất giác nhếch lên.

[Sao hôm nay Lâm Vận Thanh lại ngọt ngào thế nhỉ...] Trần Cẩn Duyệt nghĩ.

Đột nhiên cô lại thích Tết trở lại, thích hơn cả hồi nhỏ, mong chờ hơn cả những dịp nghỉ lễ.

Cô mím môi đứng dậy, cầm máy tính trở về phòng.

Tạm gác báo cáo thất bại sang một bên vậy. Đâu ai có thể không xiêu lòng trước tình yêu lãng mạn nơi công sở?

Ai cũng biết Nam Thành không có chùa chiền, nhưng tín đồ không hiểu lễ pháp đã ngàn lần thầm cầu nguyện - [Ôi trời ơi, mong sao trái tim rung động này sẽ mãi mãi không bao giờ kết thúc.]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.