"Đang nói gì thế?" Cô hỏi. Giọng mệt mỏi do dính men rượu.
"Nói về bà đó." Triệu Mạn cười khúc khích đáp lại, không hề khó chịu khi bị cướp thuốc lá.
Lâm Vận Thanh nhìn em, dịch người sang một bên, tay dập điếu thuốc rồi ném vào thùng rác.
"Sao lại để tôi một mình trong đó?" Khi nói lời này, cô không nhìn ai cả.
Hình như chị đã hơi say, Trần Cẩn Duyệt nghĩ. Bình thường chị không kéo dài âm cuối như ghế này, phải dắt chị đi ngay thôi.
"Ơ, vì thấy bà đang bận còn gì? Thôi chúng ta vào trong đi."
Triệu Mạn dẫn Lâm Vận Thanh đi trước, Trần Cẩn Duyệt theo sau, cô cởi áo khoác và gấp lại trên cánh tay. Lâm Vận Thanh như đã say thật, bước chân của chị không vững, nhẹ nhàng dựa vào Triệu Mạn.
Vừa bước, chị vừa cúi đầu nhìn lại, nhìn em đi theo sau không rõ có ý gì.
Ba người trở lại phòng ăn, Lâm Vận Thanh rất nhanh lại bị người khác mượn đi mất. Trần Cẩn Duyệt đã mất hứng ăn từ lâu, cô ngồi nhìn im lặng trên ghế.
Người cũng khá im lặng như cô, còn có Giang Hải Đào.
Trần Cẩn Duyệt cũng liếc nhìn anh ấy vài lần. Giang Hải Đào chỉ ngồi yên nói chuyện với hai đồng nghiệp trái phải, không hề có bất kỳ tiếp xúc nào với Lâm Vận Thanh.
Trực giác mách bảo cô rằng không ai biết về chuyện hai người họ, hoặc là vì Lâm Vận Thanh vẫn đang thực sự suy nghĩ? Cô không có câu trả lời.
Nói thật thì cảm giác cặp đôi mà hai người này mang lại không mạnh bằng chị và Triệu Mạn. Nhưng dù là đôi nào đi chăng nữa, Trần Cẩn Duyệt đều không thích.
Đang nghĩ thì Triệu Mạn ngồi cạnh đứng dậy, tay lại đặt trên đầu Trần Cẩn Duyệt, lần này năm ngón tay dựng lên, khẽ ấn xuống, Trần Cẩn Duyệt bị quay đầu lại mắt chạm mắt với Triệu Mạn.
"Chị phải đi đây."
Trần Cẩn Duyệt đứng dậy theo.
"Chị sẽ giao chị gái của em cho em, cô ấy say rồi."
"Vâng."
Triệu Mạn rời khỏi chỗ ngồi và chào ra về với mọi người, nói cần đi trước, trước khi đi còn ôm Lâm Vận Thanh một cái.
Không lâu sau, mọi người lần lượt rời đi. Tối thứ Sáu, những người muốn đổi địa điểm tiếp tục cuộc chơi thì tụ tập lại với nhau, những người muốn về nhà cũng vui vẻ thoải mái.
Lâm Vận Thanh quay lại chỗ ngồi, chị say đến mức nói chuyện lè nhè. Trần Cẩn Duyệt vội vàng dời ghế bước tới bảo vệ chị, sợ chị ngã ra đất. Giang Hải Đào chỉ ngồi đó nhìn, không tiến tới.
"Về nhà không? Chị." Trần Cẩn Duyệt ghé vào tai chị hỏi, nắm tay chị.
"Được..." Nói xong nghiêng đầu gục lên vai em.
Trần Cẩn Duyệt lấy điện thoại ra gọi tài xế. Cô không quen dùng app nên phải mất một lúc mới gọi được. Trong lúc đó Lâm Vận Thanh cứ nhìn màn hình mà cười ngắt quãng, muốn lấy điện thoại tự làm.
"Đừng nghịch..." Lại bị Trần Cẩn Duyệt ngăn cản.
Tài xế đến rất nhanh. Khi nhận được cuộc gọi, Trần Cẩn Duyệt đỡ chị đứng dậy và chào tạm biệt các đồng nghiệp xung quanh. Lúc này Giang Hải Đào muốn lại gần giúp đưa họ ra xe, Trần Cẩn Duyệt không đồng ý, nói em tự làm được.
Trong lòng thầm cầu nguyện Lâm Vận Thanh ngoan hơn một chút, đừng để cô phải xấu hổ trước mặt Giang Hải Đào.
Quay lại xách túi, cô đưa Lâm Vận Thanh ra chỗ đậu xe.
Sau khi lên xe, Lâm Vận Thanh dựa vào lòng Trần Cẩn Duyệt suốt cả chặng đường.
Đôi mắt chị khi say như ngấm đầy nước sông xuân, dập dìu gợn sóng trong lòng Trần Cẩn Duyệt. Cuối cùng thì đệm kê tay ở hàng ghế phía sau cũng được gập lên.
Cũng bởi vậy mà ranh giới đã biến mất.
Trần Cẩn Duyệt ôm chị, trong khoang xe ngập đầy mùi hương thuộc về Lâm Vận Thanh, ký ức bỗng quay về với chiếc taxi phát những bài hát cũ vào lúc bốn, năm giờ sáng, trên đường lái đi ngắm bình minh.
Cô cúi đầu, dụi mặt vào mũi chị, Lâm Vận Thanh giơ tay lên vòng qua cổ em, thở nhẹ mãn nguyện như một chú mèo con.
"Uống say hả?" Giọng cô chìm trong hơi thở ấm áp, quyến rũ và dịu dàng.
Môi Lâm Vận Thanh tìm đến tai em, thủ thỉ:
"Ừm..."
"Không phải..."
Lời nói tuy không rõ ràng nhưng lại làm tai Trần Cẩn Duyệt run lên, vành tai cũng nhuốm đỏ nóng bừng.
Nói cong, chị ngửa đầu ra sau.
Cảm giác đó lại đến với Trần Cẩn Duyệt,
[Hy vọng chiếc xe này mãi mãi không bao giờ đến nơi.]
Giống như mọi chuyến đi với Lâm Vận Thanh.
Khi xe vững vàng lái vào bãi đậu, đôi mắt Lâm Vận Thanh đã trong hơn rất nhiều.
Trần Cẩn Duyệt xuống xe, hợp sức cùng bác tài lấy chiếc xe điện nhỏ từ cốp xe ra, sau đó quay lại ghế sau dẫn chị xuống xe.
Nhấn nút lên, hai người đợi trước cửa thang máy.
"Tỉnh chưa đấy?" Trần Cẩn Duyệt hỏi chị.
"Tinh!"
Cửa thang máy mở ra, chị không trả lời.
Bước vào thang máy, ấn nút tầng một xong chị mới nói: "Vẫn hơi say, đi dạo với chị một lúc không?"
"Vâng..." Chưa bàn đến mùa đông rét buốt, kể cả ngoài trời đang giông bão cấp 8 cô cũng không từ chối.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà, Lâm Vận Thanh đã hỏi: "Có lạnh không?"
Lâm Vận Thanh nghiêng đầu nhìn em, hỏi: "Triệu Mạn nói, em và chị ấy đã nói về chị?"
Say là giả, muốn hỏi câu này là thật.
"Chị ấy nói hai người là bạn rất thân."
"Hả? Em không tin chị nói à?" Chị khẽ cười.
"Ừm... chỉ tại, em vừa biết chị ấy là cong, nên,"
"Em thích chị ấy?" Lâm Vận Thanh hiếm khi ngắt lời người khác như thế này, nhưng hôm nay chị có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn.
Đây là lần thứ hai chị hỏi điều này.
Trần Cẩn Duyệt nhớ lại tình hình mấy đêm hôm trước, lần này cuối cùng cô cũng hiểu được câu hỏi của Lâm Vận Thanh.
Miệng thì hỏi em thích chị ấy à?
Lòng thì nghĩ [Còn chị thì sao?]
"Chị không biết em thích ai à? Lâm Vận Thanh." Trần Cẩn Duyệt đứng yên trong gió, ánh mắt trong veo nhìn chị.
Cô không thích hiểu lầm, phải làm rõ mọi chuyện trong hôm nay.
"Em không thích chị ấy."
Cô nhìn thấy đôi mắt dịu dàng của Lâm Vận Thanh và khóe miệng chị hơi cong lên.
"Ban đầu em tưởng giữa hai chị có gì đó trên tình bạn."
"Chị đã nói rồi, chỉ là..."
"Nhưng bây giờ," đến lượt cô ngắt lời Lâm Vận Thanh.
"Có vài chuyện đột nhiên xuất hiện trong đầu em." Giọng Trần Cẩn Duyệt trở nên nghiêm túc.
"Lâm Vận Thanh..."
"Sao hôm nay chị bảo chị ấy đến đón em?"
"Vì chị bận." Lâm Vận Thanh vội vàng trả lời, người đã gần như tỉnh táo không còn mềm yếu như trước nữa và lại trở nên hơi xa cách.
"Em có thể gọi xe mà."
Cô dừng lại vài giây rồi nói tiếp: "Đêm đó ở Bắc Thành, sao chị lại nói cho Triệu Mạn biết em thích ăn gì, tại sao lại để chị ấy ăn tối với em?"
"Và tại sao chị lại nói em có hứng thú với chị Tiểu Mạn?"
Rất nhiều câu hỏi tại sao được ném ra đồng loạt. Sau khi nói xong, Trần Cẩn Duyệt càng thêm chắc chắn.
Lần này cô không muốn đợi câu trả lời của Lâm Vận Thanh.
Đáp án đã được phơi bày dưới ánh trăng từ lâu.
"Chị nghĩ em thích chị ấy à?" Cô hùng hổ doạ người.
Lâm Vận Thanh nhẹ nhàng buông bàn tay đang nắm tay áo cô ra, giấu vào túi áo khoác, tiếp tục đi về phía trước.
Cuối đông buốt giá, lá cây trụi cành. Đêm dài
không mây, ánh trăng chói loà.
Trần Cẩn Duyệt đi theo phía sau, tiếp tục nói: "Hay là chị muốn em thích chị ấy?"
Nghe vậy, cuối cùng Lâm Vận Thanh cũng dừng bước, nhưng không quay lại, chỉ để mặc Trần Cẩn Duyệt một mình với bóng lưng có phần cô đơn.
"Chị muốn em thích chị ấy." Trần Cẩn Duyệt lặp lại, giọng điệu thêm phần chắc chắn.
Cô bước tới trước mặt chị.
"Nhưng lại sợ em thực sự thích chị ấy."
"Đúng chứ?" Cô buộc Lâm Vận Thanh phải nhìn mình, trong mắt tràn ngập sương mù.
"Nhưng chị lại nói với em, rằng hãy làm phiền chị."
"Và còn rời khỏi bữa ăn náo nhiệt để tìm em."
"Chị thật mâu thuẫn, Lâm Vận Thanh..." nói đến đây, Trần Cẩn Duyệt thất vọng đến sắp khóc.
Nghe xong, nhịp hô hấp của Lâm Vận Thanh trở nên gấp gáp, cô đi vòng qua em hòng chạy trốn.
Trần Cẩn Duyệt nắm chặt tay chị kéo lại, không để chị thoát ra: "Chị đừng đi nữa..."
"Lâm Vận Thanh, sao chị lại không chắc chắn về tình yêu của chị đến vậy?"
Còn nửa câu còn lại, đã bị cô nuốt xuống [Giống như sáu năm trước].
Nước mắt lăn dài trên mặt, Trần Cẩn Duyệt không hề che giấu chút nào, cô muốn Lâm Vận Thanh nhìn thấy những giọt nước mắt của mình.
"Tiểu Cẩn..."
Lâm Vận Thanh giơ tay lau nước mắt cho em, nhưng sau khi gọi tên em, cô lại không nói nên lời.
Nước mắt rơi nhanh đến nỗi Lâm Vận Thanh dù có lau thế nào cũng không thể lau hết. Trần Cẩn Duyệt lùi lại một bước, giơ tay áo chùi nước mắt nước mũi, dính cả son phấn lên áo quần, vừa buồn cười vừa đáng thương.
Lâm Vận Thanh đuổi theo bước chân em, kéo em vào lòng mình - giống như đêm đó ở quán rượu, cũng ôm em trong cơn gió lạnh như thế này, chờ em bình tĩnh lại.
[Vì mình mà Trần Cẩn Duyệt phải khóc nhiều đến thế.]
Gió lại nổi lên, thổi suy nghĩ của Lâm Vận Thanh trôi lang thang.
"Nói gì đi... Lâm Vận Thanh." Được chị ôm trong lòng, Trần Cẩn Duyệt cầu xin.
"Xin lỗi..."
"Lâm Vận Thanh!" Cô lại sắp khóc.
[Đừng khóc nữa.]
"Sau này chị sẽ không làm thế nữa, Tiểu Cẩn."
"Thật sao?" Nước mắt của Trần Cẩn Duyệt đã dịu lại, bĩu môi hỏi chị.
"Thật."
"Vậy chị hôn em đi."
Lâm Vận Thanh như không nghe thấy, đưa tay lau nước mắt trên mặt em.
Trần Cẩn Duyệt nắm lấy bàn tay vẫn đang vuốt ve khuôn mặt của mình, đan các ngón lại với nhau hạ xuống bên hông, tay trái vòng qua eo Lâm Vận Thanh, nhắm mắt và đặt nụ hôn lên khuôn mặt chị.
Họ đứng cạnh gốc cây, vầng trăng hình bán nguyệt ngó nhìn qua những tán cây trụi lá.
Trần Cẩn Duyệt nghĩ thực ra mình rất dễ được dỗ, chỉ cần một câu"Sau này sẽ không làm vậy nữa" của Lâm Vận Thanh là cô đã vui lên được ngay.
Môi cô nhanh chóng rời đi, đang định nói em không còn giận nữa...
Bỗng hai tay Lâm Vận Thanh vòng qua cổ em, kéo em về lại. Lần này đã hôn chính xác lên bờ môi em.
Hơi thở của chị hỗn loạn đến mức Trần Cẩn Duyệt không khỏi bất ngờ, đây không còn là nụ hôn nửa vời hời hợt nữa.
Lâm Vận Thanh hôn sâu hơn, run rẩy như không thể kiềm chế được, nói: "Chị xin lỗi..."
Ngoài ba từ này, dường như chị không thể nói được gì khác.
Nhưng có một câu chị đã nói một lần, và vẫn muốn nói lại lần thứ hai.
[Chị rất nhớ em, ngay cả khi em đang trong vòng tay chị, chị vẫn cảm thấy chưa đủ.]
Nhưng Lâm Vận Thanh đã dành thời gian lại cho nụ hôn, gói gọn mọi nhớ nhung từ câu nói đó vào hơi thở.
Trần Cẩn Duyệt nếm được mùi rượu trong hơi thở của chị, ngón tay xoa eo chị, trao đi tình yêu ẩm ướt.
"Lâm Vận Thanh..."
"Lâm Vận Thanh..."
Mãi đến khi cảm thấy sắp ngạt hơi cô mới được thả ra. Trần Cẩn Duyệt thở hổn hển nhìn chị, thấy chị mặt đỏ tía tai như như say thật rồi. Nếu không phải vì đôi mắt xinh đẹp còn có chút dư âm động tình chưa phai vào màn đêm, Trần Cẩn Duyệt còn nghi ngờ chính mình.