Ánh Trăng Không Chiếu Tới - Đông Dạ Tinh

Chương 24: Trăng non



Màn hình laptop chuyển sang màu đen do mãi không nhận được lệnh thao tác, độ sáng của phòng khách cũng tối hơn phần nào.

Bóng tối khiến khả năng nắm bắt của thị giác trở nên vô cùng sắc bén. Trần Cẩn Duyệt có thể nghe rõ mồn một nhịp tim mình đập như đánh trống.

Cô vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Vận Thanh.

Có lẽ Lâm Vận Thanh không ngờ em lại thẳng thắn như vậy, ngón tay cô vẫn lấp lửng trong miệng, không di chuyển.

Vài giây sau, cô nhẹ nhàng hạ tay xuống, lấy quả dâu trong tay trái Trần Cẩn Duyệt bỏ lên đĩa, rồi đặt đĩa hoa quả sang một bên thảm.

Vẫn im lặng.

Trần Cẩn Duyệt nghĩ mình sắp không quỳ nổi nữa, cơn tê nơi đùi truyền dọc theo cơ thể, chạm tới đầu tim, xâm chiếm não bộ, kèm theo đó là cảm giác mất mặt vì bị từ chối. Những giọt nước mắt kiềm chế không rơi suốt đêm cuối cùng cũng tràn đầy trong mắt.

Như cảm giác được đôi chân run rẩy của em, Lâm Vận Thanh nắm lấy bàn tay còn lại của em, nhẹ nhàng kéo em ngồi trên đùi mình. Sau đó quay sang với lấy chiếc chăn, từ từ mở ra đắp lên người em.

"Chỉ cho một lát." Chị dịu dàng nói.

Không để Trần Cẩn Duyệt có thời gian phản ứng, tay chị túm lấy chăn, ôm em vào lòng mình. Cơ thể cũng nghiêng về phía trước, đón lấy hơi thở của em.

Hôn lên đó.

"A..." Trần Cẩn Duyệt không hề phòng bị, vô thức kêu lên, mở to mắt, những giọt lệ rưng rưng đã lâu cũng lăn xuống.

Lâm Vận Thanh nói chỉ một lát, thực đúng là chỉ một lát, chị nhanh chóng rời xa, nhìn em dưới ánh vàng ấm áp: "Sao lại khóc thế này..."

"Lâm Vận Thanh..."

Trần Cẩn Duyệt còn tâm tư đâu mà giải thích những giọt nước mắt đó là vì sao? Cô vươn tay túm chặt cổ áo của Lâm Vận Thanh, muốn bắt lấy nụ hôn đó.

Lâm Vận Thanh rời đi quá nhanh.

Không công bằng.

Mình còn chưa nếm được vị dâu trong miệng chị.

"Chị..." Cô nũng nịu.

Tay trái Lâm Vận Thanh sờ lên mặt em, lau đi giọt nước mắt ấy, không cho Trần Cẩn Duyệt đến gần hơn.

"Lâm Vận Thanh, em không."

Cô là thế đấy, khi muốn thứ gì đó từ Lâm Vận Thanh thì sẽ gọi một tiếng "chị". Khi phát hiện ra mình không thể đạt được như ý muốn thì sẽ lật mặt gọi thẳng tên, không biết xấu hổ.

Tay nắm chặt cổ áo, cơ thể đưa qua đưa lại trên đùi chị, than oán lộ liễu như một đứa trẻ khi không đạt được thứ mình muốn.

Lâm Vận Thanh hết cách, lại thơm "chụt" thoáng qua tại nơi giọt nước mắt vừa được lau đi. Nói: "Ngoan nào, mẹ còn ở nhà."

Lý do gì vậy chứ? Trần Cẩn Duyệt bĩu môi nhìn chị, hỏi: "Lẽ nào nếu mẹ thấy em ngồi trên người chị như thế này thì không sao?"

Vốn chỉ là một lời than oán buột miệng, nào ngờ đôi mắt của Lâm Vận Thanh tối sầm lại. Chị quay đầu đi, không lên tiếng.

Có vẻ đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay cô đã nói ra điều không nên nói.

Trần Cẩn Duyệt vội vàng ôm Lâm Vận Thanh, không hôn nữa thì thôi, cô không muốn làm chị không vui.

"Vậy nghĩa là nếu mẹ không có nhà thì được." Cô dựa lên người chị, giọng điệu tủi hờn.

Lâm Vận Thanh không trả lời, chỉ ôm em, nhịp nhàng vỗ lưng em như hồi xưa, an ủi em.

"Lâm Vận Thanh..." Trần Cẩn Duyệt nhẹ nhàng gọi tên chị.

Cảm thấy thật an tâm trong một đêm yên tĩnh như vậy, cho dù nụ hôn đó chỉ kéo dài trong chốc lát.

"Ừm?"

"Em cũng rất nhớ chị."

Cô nói "cũng" vì nghĩ đến ngày hôm đó, khi Lâm Vận Thanh che mắt cô trong xe và nói "Chị rất nhớ em" trước khi hôn cô.

Phải mất nhiều ngày sau, lời hồi đáp mới đến tai Lâm Vận Thanh.

Thực ra vài ngày đó, là phải mất nhiều năm và vượt qua vạn dặm núi biển mới có thể nói cho chị nghe.

Trần Cẩn Duyệt nghiêng đầu nhìn vầng trăng treo ngoài cửa sổ, một vầng trăng non lưỡi liềm, dù thiếu đi một mảng cũng vẫn tròn trịa nhờ nụ hôn và cái ôm của Lâm Vận Thanh.

Vừa nghĩ, cô vừa ôm chị chặt hơn.

Cô có thể đu trên người Lâm Vận Thanh thế này cả ngày - nếu độ sáng trong phòng khách không đột nhiên tăng thêm một chút.

Màn hình máy tính sáng trở lại thu hút sự chú ý của cô. Nhưng Lâm Vận Thanh, chị vội vàng buông tay ra, qua một lúc sau mới nhận ra chỉ là máy tính chứ không phải có người bật đèn.

Trần Cẩn Duyệt quay đầu nhìn máy tính, có thông báo mới. Lần này không phải Giang Hải Đào mà là Triệu Mạn.

Cô buông tay ra, rời khỏi người chị, trả lại Lâm Vận Thanh cho công việc.

Cô ôm đùi ngồi cạnh. Triệu Mạn gửi một tập tài liệu cho Lâm Vận Thanh rồi nói gì đó, làm Lâm Vận Thanh trả lời mất một lúc.

[Ừ, cũng khá thân. Nhưng mà,] hôm đó cô hỏi dò Triệu Mạn có phải chị và chị gái em rất thân thiết với nhau không, đối phương còn chưa nói hết câu đã bị Lâm Vận Thanh quay trở lại khách sạn cắt ngang.

Nhưng... nhưng cái gì?

Cô vẫn luôn đợi để hỏi câu đó, trong suốt mười phút chờ Lâm Vận Thanh làm việc.

Chờ đến khi Lâm Vận Thanh trả lời tin nhắn xong và trả lại sự chú ý cho cô, cô vẫn duy trì bộ dáng trầm ngâm suy nghĩ.

"Chuyện gì vậy?"

Trần Cẩn Duyệt dựa đầu lên đầu gối, quay qua nhìn vào mắt Lâm Vận Thanh.

"Chị và chị Tiểu Mạn, có phải rất thân nhau không?"

Lâm Vận Thanh nhìn em một lúc, trong mắt là cảm xúc mà Trần Cẩn Duyệt không thể hiểu được, hình như chị không ngạc nhiên khi được hỏi, và cũng chẳng mấy thích bị hỏi.

"Có vẻ như em rất tò mò về chị ấy?"

Trần Cẩn Duyệt cau mày, những tưởng Lâm Vận Thanh sẽ trả lời qua loa mơ hồ, không ngờ chị lại hỏi ngược lại mình.

"Là sao..."

Lần này Lâm Vận Thanh không đợi màn hình tự tắt nữa, mà quay người gập laptop lại.

"Có vẻ như em rất thích chị ấy."

"Chị ấy có gì mà người khác không thích chứ?" Trần Cẩn Duyệt không hiểu câu hỏi.

"Không, chị ấy rất tốt."

"Triệu Mạn là đồng nghiệp, cũng là bạn của chị."

"Ừm... bạn rất thân à?"

"Phải." Nói xong, Lâm Vận Thanh đứng dậy ngay. Cô cúi đầu nhìn em vẫn đang ngồi dưới đất, nói: "Muộn rồi, em về ngủ đi, Tiểu Cẩn."

"Ồ..." Bầu không khí quyến rũ trong phòng lại tiêu tan mất dạng. Trần Cẩn Duyệt bỏ chăn lên sofa rồi đứng dậy.

Lâm Vận Thanh liếc qua đĩa dâu dưới chân, khom lưng cầm chiếc đĩa sứ lên, quả dâu bị cô cắn một miếng vẫn còn trên đó. Như đoá hồng tàn bại.

Cầm trái dâu đó lên đưa tới miệng Trần Cẩn Duyệt, đối phương ngoan ngoãn há miệng ra ngậm vào.

Sau đó Lâm Vận Thanh rời khỏi phòng khách trước.

Người bị bỏ lại ngẩng đầu tìm vầng trăng đó, chợt nhận ra nó đã ẩn mình trong mây đen.

Miệng cắn nửa quả dâu, không còn mọng nước như trước.

Như đã hết hạn vậy.

Vài ngày sau đó, Lâm Vận Thanh vẫn vô cùng bận rộn nhưng thỉnh thoảng một hoặc hai ngày sẽ về nhà sớm ăn tối với Trần Phương và Trần Cẩn Duyệt.

Trần Cẩn Duyệt hủy đặt báo thức lúc 6:30 sáng, những chuyện xảy ra đêm đó không còn tiếp diễn - Lâm Vận Thanh thường trở về phòng ngay khi ăn xong bữa tối.

Trần Cẩn Duyệt thường cảm thấy nhiều lần cảm xúc dâng trào sau khi trở về Trung Quốc là do chính cô suy đoán quá nhiều. Liệu, họ đã bao giờ đưa đẩy và mập mờ thật chưa?

Nhưng mỗi khi nghi ngờ bản thân, cô lại có thể nghĩ đến hai nụ hôn đó. May thay những nụ hôn là sự tồn tại chân thực, ngay cả khi chúng quá ngắn để kịp thời giờ tận hưởng.

Trần Cẩn Duyệt lững thững bước tiếp với thời gian, cô đếm ngày, phát hiện mình đã về được hơn nửa tháng, còn nửa tháng nữa sẽ đến Tết, sau đó nữa... thứ hết hạn không chỉ là dâu tây, mà còn là chính cô.

Cô lắc đầu, buộc mình phải chuyển sự chú ý.

Nhìn lại, thực ra cô không biết nên bắt đầu mọi chuyện thế nào sau khi trở về Trung Quốc, dường như cô luôn nằm trong sự kiểm soát của Lâm Vận Thanh, mọi hỉ nộ ái ố của cô đều gửi hết cho chị quyết định. Chỉ cần một cái ôm và vài nụ hôn của Lâm Vận Thanh đã có thể khiến cô vui lòng không màng tới bất kỳ những gì đáng nhẽ phải quan tâm.

Nếu không biết bắt đầu, thì cứ không biết vậy, cô cũng thôi không muốn đuổi hình bắt bóng. Nhưng nếu không biết nên kết thúc như thế nào... chuyện này cô có kinh nghiệm. Giống như sáu năm trước.

May mà đã có kinh nghiệm, nên không thể nào, và cũng không muốn phải trải qua nỗi đau đó thêm lần nữa.

Cô khịt mũi, lấy điện thoại ra, đang là ba rưỡi chiều thứ Sáu, nhấp vào hộp trò chuyện lại bị bỏ xó với Lâm Vận Thanh.

"Hôm nay mấy giờ chị xong việc? Em đến đón chị tan làm nhé."

Ấn nút gửi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.