Ánh Trăng Không Chiếu Tới - Đông Dạ Tinh

Chương 23: Dâu tây hư



Trần Cẩn Duyệt cả ngày không có việc gì làm, Trần Phương đã đi đánh bài, thế là cô quyết định chiều muộn sẽ đi siêu thị một mình mua một ít trái cây. Thong dong chơi đến tối, khi về nhà đã gần bảy giờ.

Đúng lúc đó Trần Phương cũng về, lần này mẹ tươi roi rói, đoán chừng vừa chơi thắng tiền đây - Mẹ nấu nướng trong bếp, vừa ngâm nga hát bài ngày xưa.

Trần Cẩn Duyệt xách túi trái cây đi tới: "Xem ra mẹ thắng nhiều lắm nhỉ."

"Ố, về rồi à. Vừa đi đâu vậy?"

Cô giơ túi nilong đung đưa trước mặt Trần Phương thay cho câu trả lời, sau đó đặt trái cây lên kệ bếp, lấy hộp dâu tây ra ngâm.

Trần Phương nấu hai món và một canh đơn giản, kêu Trần Cẩn Duyệt rửa dâu tây xong thì ra ăn. Trần Cẩn Duyệt vớt dâu lên, xả lại hai lần nước, cho vào đĩa hoa quả rồi quay người hướng về phía bàn ăn.

Hồi nhỏ Trần Cẩn Duyệt thường ăn cùng Lâm Vận Thanh, hoặc ba người họ ngồi ăn cùng nhau, rất ít khi chỉ có hai mẹ con như bây giờ.

Cô lại nghĩ đến Lâm Vận Thanh, đang là giờ ăn tối, ngày nào chị cũng bận tối mắt tối mũi, không biết đã cơm nước gì chưa đây? "Thường ngày Lâm Vận Thanh mang đồ ăn tới công ty à?"

"Hỗn, chị của con đấy." Trần Phương đặt bát cơm trước mặt cô, lại nhắc nhở cô.

"Thế thường ngày buổi tối chị ăn gì?" Cô hỏi lại.

"Thấy bảo ăn cùng đồng nghiệp, hoặc gọi đồ ăn mang về. À đấy, thế nên mới muốn có người chăm sóc, con cũng biết thức ăn ở ngoài chắc chắn không ngon bằng cơm gia đình."

Nghe vậy, Trần Cẩn Duyệt lại nhếch miệng: "Nếu có người chăm sóc, chẳng phải chị ấy vẫn phải đi làm, vẫn phải bận rộn sao? Liên quan gì đến có người chăm."

"Con chẳng hiểu gì, nhìn Giang Hải Đào đi, cậu ấy đi làm cùng chị gái con, được có người chăm sóc không phải sẽ tốt hơn nhiều sao?"

Trần Cẩn Duyệt không tiếp lời, cứ nhắc đến Giang Hải Đào là y như rằng cô lại buồn bực khó chịu.

Cô tự hỏi nguyên nhân Lâm Vận Thanh suốt ngày bận rộn như vậy lẽ nào cũng đến từ Giang Hải Đào? Vì mình ở nhà nên chị không tiện yêu đương hẹn hò, ở công ty thì còn có thể ở bên Giang Hải Đào.

Hơn nữa, chắc gì chị đã ở công ty.

Nghĩ đến đây cô có chút tức giận, lại chọc lỗ trên cơm.

"Cạch-" cánh cửa mở ra.

Trần Cẩn Duyệt và Trần Phương cùng nhìn về phía cửa, là Lâm Vận Thanh.

"Ô, Thanh Thanh đấy à, hôm nay về sớm thế, sao không báo trước. Vừa đúng giờ ăn cơm, nhanh vào ngồi đi."

"Mẹ, có cuộc họp bất ngờ bị huỷ nên con về. Con ăn rồi, mọi người ăn đi."

"Thế hả, ừ ừ."

Lâm Vận Thanh thay giày, xách túi đi ngang qua bàn ăn. Trần Cẩn Duyệt vẫn nhìn chị bằng nét mặt không mấy dễ chịu.

?

Cô thấy khó hiểu, nghĩ hay là sáng nay mình hiểu sai?

Lâm Vận Thanh về phòng thay quần áo thoải mái, rửa tay, sau đó vào bếp rót cốc nước, mắt thoáng thấy những quả dâu tây đã được rửa sạch đặt cạnh, tưởng là mẹ mua nên cầm lên, ngồi vào bàn ăn.

Ngồi cạnh Trần Cẩn Duyệt.

Trần Cẩn Duyệt liếc qua, thấy dâu tây mình vừa rửa đã bị Lâm Vận Thanh mang lên, cô chưa kịp nghĩ đã nói: "Dâu tây của em mua cơ mà."

Giọng điệu đanh đá, ý là em mua về, sao chị chưa hỏi đã tự ý ăn.

"Nói gì đấy, gì mà em mua chị mua, tập trung ăn cơm đi." Trần Phương nói.

Trần Cẩn Duyệt nghi ngờ nếu mình không phải người lớn thì ngay giây tiếp theo sẽ bị Trần Phương sẽ giơ đũa đánh vào tay.

Lâm Vận Thanh ngồi cạnh vẫn im lặng, chỉ cầm cốc nước lên uống rồi lại mở điện thoại lên, bận cái gì không biết.

Trần Cẩn Duyệt vô cùng khó chịu những khi Lâm Vận Thanh không nói gì, nhất là khi vừa im lặng vừa không để ý đến cô.

Được thôi, thích không nói thì không nói nữa. Cô lại chọc cơm, chọc mãi chọc mãi, chợt phát hiện ánh mắt Trần Phương liếc qua, đành phải dừng lại - không thể để Trần Phương lại mắng mình nữa.

Cô vươn tay gắp thức ăn, vùi đầu ăn cho xong.

Đặt đũa xuống nhìn, ơ kìa, Lâm Vận Thanh đã uống gần hết cốc nước, nhưng không chạm vào miếng dâu tây nào.

Cô lại liếc nhìn Lâm Vận Thanh, đối phương vẫn đang tập trung trả lời tin nhắn trên điện thoại. Không hề quan tâm đến cô.

"Con ăn xong rồi, về phòng đây."

Trần Cẩn Duyện tỏ thái độ, đứng dậy, đặt đũa xuống rồi ngoảnh đi ngay.

"Tiểu Cẩn sao vậy mẹ?" Đợi Trần Cẩn Duyệt đi hẳn, Lâm Vận Thanh hỏi mẹ.

Trần Phương ăn xong cũng đặt đũa xuống, mặt đầy khó hiểu và bất mãn, nói: "Không biết nữa, ban nãy vẫn không sao mà."

...

Ồ. Vậy ra là bất mãn vì mình về quá sớm sao?

"Mẹ, mẹ cứ để bát đũa đấy con rửa." Cô cầm cốc uống hết ngụm nước cuối cùng, cũng đứng dậy.

Trước khi Trần Phương kịp từ chối, cô đã mang bát đũa vào bếp.

Nói là để con rửa, thực chất là dùng máy rửa bát, Trần Phương lúc nào cũng nghĩ một ít bát đũa không bõ bèn, mãi không nỡ dùng đến.

Nhưng nếu thế thì chẳng phải mua máy rửa bát về để trưng bày thôi sao? Vì vậy mỗi lần làm việc nhà, Lâm Vận Thanh đều kích hoạt vài thiết bị điện không thường được bật trong nhà. Cũng là để Trần Phương bớt mệt.

Tráng bát đĩa xong cho vào máy, đổ bột rửa vào, cô ngồi xổm xuống nhấn nút khởi động.

Không rời đi ngay lập tức, mà thẩn thơ ngồi xổm trước máy rửa bát.

Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, 8:22.

Có cuộc họp online lúc 8h30, cô đứng dậy, khi đi ngang qua bàn ăn, thấy đĩa dâu vẫn ở đó.

Cô dịch đĩa dâu ra giữa bàn, rồi quay trở lại phòng.

Trần Cẩn Duyệt đang ôm gối lăn qua lăn lại trên giường.

Tâm trạng cô lên xuống thất thường, vừa rồi còn tức giận, bây giờ tự dưng lại có chút tủi thân.

Nhưng bình tâm nghĩ kỹ lại, rốt cuộc mình đang giận gì? Rõ ràng mẹ là người nhắc đến Giang Hải Đào nhưng mình lại trút giận lên chị, trong khi hiếm lắm mới có hôm chị về nhà sớm, rõ ràng đó là điều mình muốn suốt bao ngày qua mà bây giờ rối tung hết cả lên, chưa kể chính mình là người gây sự.

Nhưng tại sao chị không ăn quả dâu tây kia? Mình không có ý đó, lẽ nào chị không biết? Càng nghĩ cô càng thấy tủi thân.

Cô nghe tiếng Lâm Vận Thanh khóa cửa phòng, tự hỏi không biết đêm nay chị có ra ngoài nữa không.

Nếu không gặp nhau vì lý do chị bận thì có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng nếu vì mình làm sai điều gì đó khiến rõ ràng mình có thể gặp chị mà gặp không được, thì...

Tủi thân lại biến thành chán nản, cô giấu mặt vào chăn, không muốn đối mặt.

[Đều tại ngươi, dâu tây hư.]

Cô sắp rơi nước mắt.

Đến mười giờ đêm, Trần Phương tắt TV chuẩn bị về phòng ngủ, cả Trần Cẩn Duyệt cũng cảm thấy buồn ngủ - hôm nay cô dậy quá sớm, Lâm Vận Thanh không ra khỏi phòng nữa.

Không phải cô chưa nghĩ đến việc gõ cửa phòng Lâm Vận Thanh, nhưng gõ xong rồi biết nói gì, chỉ đành bỏ cuộc.

Cô tiu nghỉu đứng dậy, cầm bộ đồ ngủ chuẩn bị đi tắm.

Tắm xong, đèn ở hành lang và phòng khách đều đã tắt. Cô nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt phòng chị, nghĩ cũng có khả năng mình sẽ bật khóc trong màn đêm tối tăm này lắm.

Trần Cẩn Duyệt cúi đầu trở về phòng, ngồi trên thành giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, thẫn thờ.

Cô ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, không tròn, khuyết một mảnh lớn.

Hồi ở nước ngoài cô cũng ngắm trăng trong phòng thế này.

Mắt nhìn trăng, lòng nghĩ về Lâm Vận Thanh, nghĩ nếu có chị bên cạnh thì thật tuyệt.

Bây giờ cô vẫn như vậy, vẫn nhìn cùng một vầng trăng, trong lòng vẫn có Lâm Vận Thanh, lần này đã gần hơn nhiều, nhưng ngay cả lý do nói một câu với chị cũng không có.

Hoặc không nên nói là lý do. Một khi Lâm Vận Thanh không tới dỗ cô nữa, cô sẽ không biết nên làm gì thêm.

Lâm Vận Thanh...

Sắp mười một giờ rồi, Lâm Vận Thanh...

"Cạch-" bỗng tiếng mở cửa phòng bên cạnh vẳng lại.

Là chị!

Trần Cẩn Duyệt ngồi phắt dậy, nín thở.

[Liệu chị có vào bếp rót nước không?]

[Thế mình có nên ra ngoài không?]

Bỗng giờ đây cô không bạo dạn như hồi sáng nữa.

"Cộc..." Cửa phòng cô vang lên tiếng gõ. Chỉ một cái thôi, nhẹ nhàng, giòn tan.

Cô nghe thấy tiếng bước chân Lâm Vận Thanh đến phòng khách.

"Cạch--" là tiếng mở của đèn cây.

Chị đang đợi mình.

Tần suất nhịp tim của Trần Cẩn Duyệt ngay lập tức tăng lên. Cô đứng cạnh cửa, hít sâu [ba, hai, một] như lúc sáng, nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.

Vẫn giống như lần trước: Lâm Vận Thanh ngồi trên thảm, lưng dựa vào ghế sofa, chỉ bật sáng một ngọn đèn, trên bàn trà đặt chiếc laptop.

Chị đang đợi mình thật!

Ngay khoảnh khắc Trần Cẩn Duyệt bước ra, ánh mắt của chị đã đáp lên người cô. Đối mặt với ánh mắt ấy, bỗng Trần Cẩn Duyệt lại thẹn thùng xấu hổ, nhìn đi chỗ khác, thấy đĩa dâu tây trên mặt bàn.

Được đặt gọn gàng chính giữa.

[Đều tại ngươi, đồ dâu tây hư.]

Cô bước tới, cầm đĩa lên, đến phòng khách.

Đặt lên bàn trà, trong tầm mắt của Lâm Vận Thanh.

Trần Cẩn Duyệt đứng cạnh bàn trà, bất động.

Cô cảm thấy mình không phải một người 24 tuổi mà mãi mãi chỉ là một đứa trẻ trước mặt Lâm Vận Thanh, là đứa trẻ muốn trêu tức chị, nhưng lại sợ chị thực sự tức mình.

"Lại đây." Lâm Vận Thanh dịu dàng cất lời, vỗ nhẹ chỗ trống bên cạnh.

Trần Cẩn Duyệt lại gần, chầm chậm ngồi xuống, dựa vào vai chị.

"Sao vậy? Em không vui à?" Lâm Vận Thanh thì thầm hỏi.

"Em đợi chị mãi..." Trần Cẩn Duyệt lại bĩu môi thật cao.

Lâm Vận Thanh khẽ cười, tay nhéo môi em: "Phải đợi mẹ ngủ."

"Ồ..."

"Vậy... vậy chị ôm em đi..."

Vừa dứt lời, cô đã được Lâm Vận Thanh bế lên dịch chuyển vị trí, ôm vào lòng từ phía sau.

Lâm Vận Thanh tựa đầu lên vai em, ghé tai em hỏi: "Sao em không vui?"

"Không phải không vui, chỉ đang nghĩ đến vài việc, nên..."

"Chị tưởng em không muốn chị về nhà sớm." Lâm Vận Thanh sáp lại gần đến nỗi Trần Cẩn Duyệt có thể cảm thấy hơi thở chị phả lên tai mình, cảm thấy máu đang dồn hết lên đỉnh đầu.

"Không phải, làm gì có, mấy ngày rồi em chưa gặp chị." Giọng điệu cô bất giác trở nên luống cuống mất tự nhiên.

Lâm Vận Thanh vùi mặt vào hõm cổ em, cười.

"Lâm Vận Thanh..."

Nhột quá.

Trần Cẩn Duyệt còn đang suy nghĩ nên giải thích tâm trạng hôm nay thế nào, bỗng màn hình máy tính lại sáng lên.

Tại sao đêm nay cũng trùng hợp như vậy? Lại là thông báo tin nhắn mới từ Giang Hải Đào.

Trần Cẩn Duyệt gần như trở nên lạnh lùng ngay lập tức, tên Giang Hải Đào kia đúng là âm hồn bất tán!

Cô đưa tay lên muốn gỡ cánh tay chị đang ôm mình ra, câu "Chị làm việc trước đi." đã đến đầu môi, nhưng không nói ra, bị Lâm Vận Thanh chặn lại.

"Đừng động đậy." Trong giọng nói của chị có chút năn nỉ.

Tay trái Lâm Vận Thanh ôm chặt không cho em đứng dậy, tay phải đặt lên bàn di chuột bấm vào thông báo tin nhắn, ngay trước mặt em.

23:15 Giang Hải Đào "Tập lệnh dữ liệu tôi gửi vào email bà đấy, nhớ kiểm tra nhé."

Lâm Vận Thanh gõ bàn phím bằng tay phải, trả lời "Được", sau đó rút tay về ôm em. Chị không nói gì, vẫn để màn hình sáng như thế.

Nếu Trần Cẩn Duyệt muốn, cô có thể ngước mắt lên xem, tất cả lịch sử tin nhắn trước đó đều liên quan đến công việc.

Lâm Vận Thanh rất thẳng thắn, còn cô biến thành người nhỏ nhen.

"Tiểu Cẩn..."

Lâm Vận Thanh dụi vào cổ em.

"Gì..."

"Muốn ăn dâu tây."

Sao chị có thể nói ra bốn chữ quá đỗi bình thường bằng giọng mê hoặc đến vậy.

"Được..."

Trần Cẩn Duyệt tạm thời được chạy trốn, quỳ một gối đứng lên lấy dâu tây trên bàn trà. Khi quay lại cô đổi hướng, đối mặt với Lâm Vận Thanh, bước qua đôi chân đang co lên của chị.

Tay trái cầm đĩa, tay phải chọn quả dâu trông có vẻ căng mọng và xinh đẹp nhất đưa cho chị.

Lâm Vận Thanh nhìn em, không nhận lấy.

Ánh trăng dịu dàng, ánh đèn cũng vậy.

Nhưng ánh mắt của Lâm Vận Thanh không như thế.

Trần Cẩn Duyệt cảm thấy ánh mắt của chị đang đốt cháy mình.

Gấu bông.

Cô nhớ đến con thỏ bông của đứa bạn bàn bên cạnh khi còn nhỏ, bạn ấy lúc nào cũng ôm nó, không thể tách rời như hình với bóng.

Là gấu bông, là thứ mang lại cảm giác an toàn.

Cô biết điều này thật kỳ lạ, nhưng khi còn nhỏ, Lâm Vận Thanh chính là người khiến cô cảm thấy an tâm.

Gấu bông của cô, là Lâm Vận Thanh.

Cô giơ tay đưa quả dâu đến miệng chị, chị vẫn không rời mắt, vừa nhìn em vừa cắn quả dâu tây.

Cắn mất một chút lý trí của em.

Quả nhiên là một trái dâu căng mọng, nước dâu chảy xuống ngón tay của Trần Cẩn Duyệt. Lâm Vận Thanh duỗi ngón trỏ đuổi theo giọt nước. Từ ngón tay, lướt tới lòng bàn tay, cho đến cổ tay.

Làm Trần Cẩn Duyệt nổi da gà.

Khi bắt kịp, chị khẽ gẩy lên, ngăn chặn giọt nước lăn.

Sau đó đưa ngón tay vào miệng mình.

Miệng ngậm ngón tay, mắt nhìn Trần Cẩn Duyệt.

Ánh mắt này khiến Trần Cẩn Duyệt gần như loạn trí.

Cô không dám nhìn vào mắt chị nữa, cúi xuống, dừng lại nơi đôi môi.

Quy tắc sử dụng gấu bông:

"Lâm Vận Thanh..."

Giọng cô vừa trầm vừa run, như thể sắp kể ra một bí mật không thể hé miệng.

"Em có thể hôn chị không?"

Cô hít sâu, cảm thấy mình lại tham lam mất rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.