Lục Ẩm Băng được đưa về phòng ngủ của ba mẹ, đôi mắt đau nhức nhưng tinh thần còn tỉnh táo, không thể ngủ được, từng tế bào như đang kêu gào thảm thiết, từng dây thần kinh đều chảy máu, nỗi đau tinh thần thậm chí lấn át cả nỗi đau thể xác, đến cả việc nhắm mắt lại cũng trở thành một điều xa xỉ.
Trong lòng như có một cái kìm sắt, kẹp lấy ruột gan cô mà kéo giật, Lục Ẩm Băng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lăn lộn trên giường.
Cô không thể nghe, cũng không thể nhìn, cũng chẳng thể nghĩ, trong tai liên tục vang vọng âm thanh rất to, có vô vàn người đang nói chuyện bên tai cô, những lời nói ồn ào, không có trình tự, cứ lặp đi lặp lại, dễ dàng thống trị tâm trí cô.
Sao cô u ám vậy, cô rất ghét người yêu của cô mà.
Cô đẩy cô ấy ra đi, cô đang làm tổn thương cô ấy đấy.
Cô chính là kẻ thất bại.
Cô là tên phế vật thôi.
Cô chẳng có tích sự gì.
Cô chỉ làm liên lụy người khác thôi.
Nếu như không có cô, mọi người sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chết đi, chết rồi sẽ không đau khổ như vậy nữa, chết rồi sẽ thư thái hơn nhiều.
Đừng gây thêm phiền phức cho người khác nữa.
Chết đi.
Đi chết đi.
Hãy đi chết đi.
Chữ "Chết" như in đậm kèm theo dấu chấm than đang hiện trước mắt cô, giống như màu sơn đen viết lên bức tường trắng, cực kỳ bắt mắt, trong nháy mắt Lục Ẩm Băng chỉ có thể nhìn thấy chữ này.
Cô nhìn chăm chú vào một điểm trong không gian, như thể trong trạng thái thôi miên.
Lục Vân Chương và Liễu Hân Mẫn phát hiện ra có điểm bất thường trong ánh mắt của cô. Lục Ẩm Băng nhìn về bàn nhỏ giữa căn phòng, phía trên có --- một con dao gọt trái cây.
Lục Vân Chương hét lên với Liễu Hân Mẫn: "Giữ con bé lại!"
Ông nhanh tay cầm lấy con dao rồi dấu nó đi.
Liễu Hân Mẫn trực tiếp đè Lục Ẩm Băng xuống giường: "Băng Băng, con đừng làm chuyện dại dột, con còn có ba mẹ, ba mẹ con cần con, bọn ta sẽ chăm sóc cho con!"
Lồng ngực Lục Ẩm Băng phập phồng kịch liệt, chớp mắt có hàng ngàn ý nghĩ hiện lên trong đầu, giống như hai đội quân đang đại chiến, nước biển dâng lên lại hạ xuống, từng đợt sóng nối đuôi nhau, cả người run rẩy, hàm răng phát run, rất lâu sau đó, tay cô mới đẩy vai Liễu Hân Mẫn, nhẹ nhàng nói: "Con ổn rồi mẹ."
Liễu Hân Mẫn bán tín bán nghi thả cô ra.
Lục Ẩm Băng nằm trên giường, thả lỏng, mồ hôi đầm đìa, áy náy nhìn ba mẹ, lại nhẹ nhàng nở nụ cười.
Không thể tưởng tượng cảm giác thoáng qua đó của cô, mây đen tan đi, sao treo trên bầu trời u tối, bóng tối và ánh sáng chen chúc nhau, rồi ánh sáng trở nên mạnh mẽ hơn, ngày đêm đảo ngược, trời đất hoán đổi, rồi đột nhiên có ánh sáng trong ngực cô.
Lúc cô bị Liễu Hân Mẫn ấn xuống, giữa thần trí hỗn loạn lại loáng thoáng nghe được một giọng nói yếu ớt: "Không được chết, phải tiếp tục sống, tôi còn muốn đóng phim, còn muốn yêu đương nữa."
Ý nghĩ này như một tia lửa, thoáng chốc đốt cháy thảo nguyên, những suy nghĩ ban đầu như những cọng cỏ khô, phút chốc bị thiêu rụi, sợi dây trói buộc thần kinh biến mất, thay vào đó là dòng nước ấm rót vào mạch máu, cảm giác thoải mái dễ chịu, hận không thể phá lên cười thật to.
Lần này ta lại thắng rồi.
Cô thật sự bật cười thành tiếng, cười đến rạng rỡ, cười đến chảy nước mắt, nước mắt thấm vào gối.
Cô nghĩ tới Hạ Dĩ Đồng.
Lại không biết phải đối mặt như thế nào.
Cô thở dài.
Lục ba Lục mẹ nhìn cô, Liễu Hân Mẫn nói: "Tối nay con ngủ ở đây đi."
Lục Ẩm Băng nhẹ nhàng gật đầu.
Cô chẳng rõ mình có ngủ hay không, cả đêm nửa tỉnh nửa mê, nhiều lần cảm giác như có đôi mắt đang nhìn mình, mỗi khi tỉnh dậy, họ chính là ba mẹ cô.
Lục Ẩm Băng chớp chớp đôi mắt cay xè, quay mặt đi nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống gối.
Cảm giác được động tĩnh bên ngoài khi trời còn chưa kịp sáng, hình như là âm thanh đóng cửa, sáng dậy có qua xem, quả nhiên là Hạ Dĩ Đồng đã ra ngoài khi trời mới tờ mờ sáng, lại thở dài. Cô quay đầu nhìn diễn xuất dở tệ của ba mẹ, đang vờ như không có chuyện gì, cười cười kêu cô qua ăn cơm, vặn vẹo gắng gượng nặn ra nụ cười trên môi, như nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.
Trải qua bầu không khí tĩnh lặng, cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng, Liễu Hân Mẫn xin nghỉ, cùng với Lục Vân Chương đưa Lục Ẩm Băng đi khám bác sĩ tâm lý.
Tần suất Lục Ẩm Băng tìm tới bác sĩ tâm lý càng ngày càng cao, đối phương cũng sớm phát hiện ra có điều bất ổn với tần suất này. Hai người chưa từng nói chuyện lâu như thế này, đến giờ cơm trưa mới bị gọi ra ngoài ăn cơm.
Lúc Lục Ẩm Băng đi ra, thần sắc ngưng trọng, bác sĩ còn vỗ vai cô nói: "Em nên đưa ra quyết định sớm đi."
Quyết định gì? Lục ba Lục mẹ nghe xong không hiểu gì.
Ba người lên đường về nhà. Trên đường, Lục Ẩm Băng hỏi mượn điện thoại Lục Vân Chương, gọi cho Hạ Dĩ Đồng, trong danh bạ có số điện thoại của Hạ Dĩ Đồng, nhưng cô đã sớm ghi nhớ dãy số này, nhập từng con số một.
Với sự phát triển của công nghệ, ít khi con người ta nhớ số điện thoại, thậm chí là số của ba mẹ cũng chưa chắc đã nhớ chứ đừng nói là người yêu hay bạn bè. Tuy nhiên Lục Ẩm Băng có thể nhớ và cô cũng nhớ phương thức liên lạc của tất cả những người quan trọng, từ số điện thoại cho tới Wechat, QQ, tin nhắn, cô nghĩ, có lẽ là một cảm giác nghi thức.
Nhập xong dãy số, chờ thêm năm giây, cô mới ấn gọi.
Cô không nói chuyện, bên kia cũng không nói chuyện, nghe tiếng gió rít bên tai, em ấy vẫn ở bên ngoài sao?
"Hạ lão sư, là chị."
Hạ Dĩ Đồng há to miệng, không biết nói gì, chẳng may cô nói sai khiến chị ấy không vui thì biết phải làm sao, nhưng bây giờ không nói gì thì chị ấy cũng sẽ không vui, nói xin lỗi thì càng không vui.
Nói gì cũng sai, rốt cuộc cô yêu chị ấy kiểu gì vậy? Vì cái gì lại đi tới tình cảnh hiện tại?
Cô cứ đứng giữa gió rét như vậy, cầm điện thoại rơi nước mắt.
Tiết Dao nhìn một lúc rồi bước tới bên cạnh, ra hiệu cho Phương Hồi, đưa cô vào trong xe.
Tim Lục Ẩm Băng như có hàng vạn mũi kim nhỏ đâm vào cùng một chỗ, đau đến mức khiến cô khom lưng ngồi xuống, Lục Ẩm Băng lo lắng giơ tay dìu cô, Lục Ẩm Băng xua tay với bà, lại giơ micro điện thoại, nhẹ nhàng hỏi: "Em xong việc chưa?"
Hạ Dĩ Đồng lau mặt, nói: "Vâng, vừa xong."
Lục Ẩm Băng nghe ra giọng mũi của cô, càng khom lưng hơn, vùi mặt vào trong đầu gối, dùng hết tất cả dũng khí để nói: "Còn có hoạt động gì không? Về nhà đi, chị có chuyện muốn nói với em."
"Vâng, giờ em về ngay." Hạ Dĩ Đồng chủ động tắt điện thoại.
Cô nghe được mùi tối hậu thư trong lời nói đó, chắc chắn Lục Ẩm Băng bây giờ đang cảm thấy cực kỳ khó chịu, dạo chơi với cô một thời gian, thời gian nói chuyện càng dài thì càng khó chịu, vậy lần này hãy để cô chấm dứt nó đi.
Lục Ẩm Băng nghe thấy âm thanh bíp bíp bên trong, trái tim càng quặn thắt. Trong cái đau đớn vận vẽ ra nụ cười, nhưng lại đau đớn ngồi thụp xuống, có lẽ cô nên tới bệnh viện kiểm tra tim.
Muốn cười mà sao lại khó như vậy.
Hạ Dĩ Đồng thích cô thế mà, phải giữ vững! Cố lên, Lục Ẩm Băng.
Xe đỗ ở góc sân, Liễu Hân Mẫn đẩy cửa xe, sau đó đỡ Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng bước một chân ra, chân còn lại vẫn ở trên xe, tay nắm chặt mép cửa xe, lông mày nhíu chặt.
Liễu Hân Mẫn: "Băng Băng?"
Khóe miệng Lục Ẩm Băng giật giật, không nhịn được, cúi đầu phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Liễu Hân Mẫn bị dọa sợ, gọi Lục Vân Chương: "Khoan tắt xe, mau đi tới bệnh viện."
Lục Vân Chương vẫn ngồi trên ghế lái, không nhìn thấy tình huống đằng sau, vội hỏi: "Sao thế sao thế?"
"Không có gì." Lục Ẩm Băng lau miệng, kéo Liễu Hân Mẫn đi về phía trước, "Dễ chịu hơn rồi, thật sự không sao, muốn khám thì lát nữa chúng ta hẵng đi, con có việc cần giải quyết trước đã."
"Nhưng..." Liễu Hân Mẫn nhìn vũng máu sau lưng, làm sao có thể không có gì, nghiêm trọng như vậy mà.
"Không nhưng gì cả, nhiều chuyện như vậy, ngày mai con sẽ khám tổng quát." Lục Ẩm Băng kéo Liễu Hân Mẫn vào trong phòng, cô thật sự dễ chịu hơn rồi, có lẽ mấy ngày qua tâm trạng bất ổn, đau khổ tích tụ lâu ngày nên tức ngực, giờ phun ra một ngụm máu xong ngực vẫn còn đau nhức, vậy mà vẫn chưa thấy tim tắc nghẽn.
Liễu Hân Mẫn ai hai tiếng, không đấu lại sự cố chấp của Lục Ẩm Băng, bị cô kéo vào phòng, chuyện cô vừa nôn ra máu chắc chắn không thể giấu được Lục Ẩm Băng, Lục Vân Chương từng là trinh sát trong quân đội hai năm, không đợi Liễu Hân Mẫn nói, Lục Vân Chương đã phát hiện có vũng máu mới đằng sau xe.
Ông vào nhà hỏi Lục Ẩm Băng hai câu, chấp nhận cô thuyết phục ngày mai tới bệnh viện khám tổng quát, nhưng đồng thời ông cũng mời bác sĩ tư tới, trước tiên cứ làm kiểm tra bước đầu đã.
Lục Ẩm Băng ngoan ngoãn nghe lời.
Liễu Hân Mẫn nhớ tới lời bác sĩ, hỏi cô: "Bác sĩ nói con quyết định, là quyết định cái gì?"
Lục Ẩm Băng né tránh, chỉ nói: "Mẹ, có lẽ con cần nhờ mẹ giúp vài thứ."
Liễu Hân Mẫn nhanh mồm nhanh miệng: "Nhờ cái gì mà nhờ, con là con gái của ta, cần mạng ta cũng cho con được."
Trước câu nói này, Lục Vân Chương không vỗ nhẹ tay người phụ nữ nói chuyện không chút do dự này, Lục Ẩm Băng cười cười: "Cái tật nói hưu nói vượn này nên sửa một chút, nhìn ba con vội vàng thế kia cơ mà."
Lục Vân Chương: "Mạng ba cũng cho con."
Lục Ẩm Băng: ". . ."
Đến lúc nào rồi còn nói đùa, cười chẳng vui tí nào.
Lục Ẩm Băng mở to hai mắt, thở bằng miệng, đối với chuyện mà cô nói cần Liễu Hân Mẫn giúp, Liễu Hân Mẫn còn tưởng là chuyện gì to tát, nghe xong đồng ý luôn, thậm chí còn nhìn ông chồng khiêu khích một chút.