Hạ Dĩ Đồng giơ tay muốn ôm cô, tay dừng lại giữa không trung, Lục Ẩm Băng hoảng sợ lùi lại, ôm lấy tim mình rồi âm thầm phát ra tiếng rên rỉ, tinh thần đau đớn quằn quại như bị xử lăng trì, toàn thân yếu ớt run rẩy, hét lên: "Đừng chạm vào chị!"
Tay Hạ Dĩ Đồng dừng giữa không trung, giọt nước mắt lặng lẽ rơi.
Không tới ba giây, Lục ba Lục mẹ chạy tới, Lục Vân Chương bế Lục Ẩm Băng về lại phòng của hai người, Liễu Hân Mẫn đi theo sau, trước khi đi cố gắng kiềm chế không nhìn Hạ Dĩ Đồng với ánh mắt oán trách, nhưng bà vẫn không nhịn được mà tỏ thái độ.
Con gái dù như nào cũng vẫn là con gái, hiếm có bà mẹ vợ nào có thể thật sự đối đãi với con rể như con ruột, so sánh mà nói thì con gái mình tất nhiên quan trọng hơn. Khiến bệnh tình con gái trở nên nghiêm trọng là do Hạ Dĩ Đồng, đương nhiên bà không thể trìu mến tự nhiên như trước. Nhưng vẫn còn lý trí và văn hóa, cho nên bà chỉ có thể vờ như không thấy.
So với Liễu Hân Mẫn thì Lục Vân Chương suy nghĩ nhiều hơn, bình tĩnh và tính táo hơn, ông xử lý hậu quả ổn thỏa hơn. Ông để Lục Ẩm Băng cho mẹ cô chăm sóc, sau đó đi ra ngoài vỗ nhẹ vai Hạ Dĩ Đồng đang cúi đầu ngồi trên sofa.
Hạ Dĩ Đồng ngẩng đầu, trên mặt còn vết nước mắt chưa khô: "Con xin lỗi, bác trai."
"Đều là người một nhà, cái gì mà xin lỗi." Lục Vân Chương yêu chiều vuốt đầu cô, tỏ vẻ mình không trách cô, "Đến thư phòng đi, ta có chút chuyện muốn nói với con."
Hạ Dĩ Đồng đi theo ông lên tầng, Lục Vân Chương thấy cô ngoảnh đầu nhìn thoáng qua phòng Lục Ẩm Băng, không khỏi thở dài.
Không phải ông chưa từng có suy nghĩ như Liễu Hân Mẫn, Hạ Dĩ Đồng là một trong những nguyên nhân khiến bệnh tình con gái mình xấu đi, nhưng ông biết, áp lực mà Hạ Dĩ Đồng phải chịu chẳng kém gì áp lực mà người làm ba làm mẹ đây phải chịu. Lục Ẩm Băng là nghệ sĩ, thân làm ba mẹ tất nhiên ông và vợ biết công việc của nghệ sĩ vô cùng bận rộn, có những khi một ngày mà phải bay tới hai ba nơi khác nhau, đặc biệt là trước sự nổi tiếng của Hạ Dĩ Đồng trong thời gian gần đây, bản thân ông và vợ mình cũng thường xuyên đề cập về cô với những người bạn, có thể thấy được cô đang nổi tiếng ở mức độ nào, theo lý thuyết mà nói thì đáng lý cô phải bận hơn thế nữa, chứ làm gì có thời gian vài ba ngày lại ghé thăm nơi này, vắt kiệt thời gian từ tận trong răng, vì cái gì? Chẳng phải vì muốn tận mắt nhìn thấy Lục Ẩm Băng sao.
Tuổi trẻ ông từng trải qua, lúc mới vào nghề, ông tất bật cả ngày lẫn đêm, mặc kệ bận tới tận khuya, mặc kệ thân thể mệt mỏi hận không thể ngủ gục trong văn phòng, ông cũng sẽ cố gắng lái xe về nhà, dù cho Liễu Hân Mẫn đã ngủ, nhưng ngủ bên cạnh bà thì ông mới thấy yên tâm.
Đồng cảm, thì mới cảm thông được cho người khác, Hạ Dĩ Đồng vất vả, ông và bà cũng là bậc cha mẹ, không thể không phân biệt tốt xấu đã phát tiết tâm trạng.
Sống đến từng tuổi này, còn chuyện gì mà ông chưa thấy, bắt gặp ánh mắt như này của Hạ Dĩ Đồng, mũi ông chua chua, suýt nữa thì đỏ vành mắt.
Cả hai người đều vì một người mà ngồi ở đây, đó là người quan trọng nhất trong cuộc đời bọn họ. Lục Vân Chương rót cho Hạ Dĩ Đồng cốc nước ấm, Hạ Dĩ Đồng nhỏ giọng "Cảm ơn bác."
"Không cần khách sáo như vậy, chúng ta nói chuyện như thường." Lục Vân Chương ôn hòa nói.
"Bác nói trước đi."
"Đừng dùng kính ngữ, nghe khách sáo, không thoải mái." Trước khi nói chuyện, Lục Vân Chương cảm thấy cần trấn tĩnh cô gái này trước, nếu một người trong số các người gặp rắc rối, thì hai người còn lại cũng không yên ổn, đến lúc đó thật sự thành "cả nhà cùng bệnh", "Tính cách bác gái con có hơi nóng vội, không có ác ý, càng không phải có địch ý với con."
Hạ Dĩ Đồng gật gật đầu: "Con biết."
"Thật sự biết?"
"Con biết mà."
"Cười một chút giữ vững tinh thần."
Hạ Dĩ Đồng nặn ra một nụ cười, hai đầu lông mày tách ra không ít.
"Được, chuyện ta muốn nói với con có liên quan tới vấn đề của Lục Ẩm Băng."
Hạ Dĩ Đồng ngồi thẳng.
Lục Vân Chương nói: "Bọn ta cơ bản là xác nhận được một việc, những khi con không có ở đây, cảm xúc của Băng Băng tương đối ổn định, mà khi con tới đây thì con bé lại trở nên bất ổn. Ta mạo muội hỏi con, giữa hai người các con xảy ra vấn đề gì sao?"
"Không có vấn đề gì cả, nhưng bác nói khi con tới đây thì cảm xúc của chị ấy trở nên bất ổn, này là thật sao?" Hạ Dĩ Đồng hỏi một cách khó tin.
"Căn cứ vào quan sát của bọn ta trong một tháng qua thì là như vậy."
Sắc mặt Hạ Dĩ Đồng trắng bệch thêm mấy phần.
Mất một hồi lâu, tay trái cô khẽ run rẩy: "Con... Con không nghĩ tới mọi chuyện lại là như vậy." Trong mắt cô có biết bao đau thương, không hề nghĩ tới việc kẻ gây ra mọi chuyện lại là mình.
Lát sau, cô ngẩng đầu nhìn Lục Vân Chương: "Vậy con... Con..." Cô cố gắng đè nén giọng nói nghẹn ngào, "Thời gian tới con sẽ không đến đây nữa, tới khi nào chị ấy khỏe rồi thì con lại đến?"
Lục Vân Chương lắc đầu: "Con nên hiểu chúng ta cũng là vì muốn tốt cho con bé, có muốn gặp con hay không là do con bé tự quyết định, con nói không tính, bọn ta cũng không biết như vậy có giúp con bé trở nên tốt hơn hay không. Nếu không phải tối nay xảy ra chuyện vừa rồi thì ta cũng không định nói với con chuyện này, định ngày mai đưa con bé đi khám bác sĩ tâm lý, rồi mới quay lại nói với con."
"Vậy giờ con phải làm sao?" Hạ Dĩ Đồng gấp gáp, "Con làm gì cũng được!"
Lục Vân Chương thở dài: "Nghĩ xem Băng Băng muốn con làm gì, chẳng phải ngày mai con còn đi làm sao? Nghỉ ngơi sớm một chút, ta và mẹ con bé sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này."
Hạ Dĩ Đồng nhìn ông.
Lục Vân Chương không phản ứng lại. nói: "Ta đưa con về phòng?"
Hạ Dĩ Đồng thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng: "Tự con trở về."
Lục Vân Chương đáp lại một tiếng, nhìn bóng lưng cô về phòng mình.
Căn nhà lớn mà lại yên tĩnh tới vậy, Hạ Dĩ Đồng nằm trên giường mở to đôi mắt, cô như nghe thấy tiếng Lục Ẩm Băng khóc phát ra từ căn phòng ở tầng dưới, tiếng khóc như dao cứa vào tim, đau đến chết lặng, năm giờ sáng, Hạ Dĩ Đồng rời giường, yên lặng thay quần áo rồi ra cửa. Cô đến chỗ Tiết Dao ở, ngồi xổm trước cổng đợi cô ấy, nhưng lại sợ bị cẩu tử chụp được, gọi điện thoại thì sợ quấy rầy giấc ngủ của người ta, nên đành ngồi trong xe, tắt đèn xe, ra hàng ghế phía sau gửi cho cô ấy một tin nhắn Wechat.
Tiết Dao đang ngủ ngon, điện thoại ở đầu giường yên lặng phát sáng, rồi lại tắt đi.
Hạ tiểu bá vương:
【Chị dậy chưa?】
【Hoạt động hôm nay chị có thể đi cùng em được không?】
【8 giờ chị mới tới công ty hả? Vậy 7 rưỡi em đợi chị ở tầng dưới.】
. . .
7 giờ 40 phút sáng, Hạ Dĩ Đồng nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau thì nhận được điện thoại của Tiết Dao: "Bây giờ em đang ở tiểu khu chỗ tôi sao?"
"Vâng."
"Tôi nói với bảo vệ một chút, em cứ lái xe vào, tôi không lái xe đâu."
"Vâng."
Lúc nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng, Tiết Dao giật mình: "Mắt em bị sao vậy?"
Hạ Dĩ Đồng: "Không sao, hôm qua ngủ không ngon."
"Thế này mà em gọi là ngủ không ngon? Rõ là không ngủ chút nào." Tiết Dao nói, "Sáng sớm chạy tới đây đợi tôi, nói, gặp chuyện gì rồi?"
Hạ Dĩ Đồng cười cười: "Thật sự không có gì."
"Không nói chứ gì." Tiết Dao vừa cài dây an toàn, lại cạch một tiếng cởi dây ra, Hạ Dĩ Đồng đang định khởi động xe: ". . ."
Tiết Dao: "Chuyện gì?"
Hạ Dĩ Đồng: "Không có gì."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Thật sự không có gì, chị muốn em phải nói bao nhiêu lần nữa!"
Tiết Dao quay mặt cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô.
Hạ Dĩ Đồng đưa tay lau nước mắt sắp rơi.
Tiết Dao: "Giả vờ cái gì, mới sáng sớm em đã tới tìm tôi chẳng phải là vì có chuyện muốn nói với tôi sao?"
. . .
Mười phút sau, Tiết Dao và Hạ Dĩ Đồng đổi vị trí, Hạ Dĩ Đồng ngồi bên ghế phụ, cô ngồi ghế lái, biểu cảm bình tĩnh khuyên Hạ Dĩ Đồng: "Kiên nhẫn đợi tin. Quan tâm cũng vô dụng."
Lúc ra tới cổng tiểu khu, Tiết Dao đập mạnh lên vô-lăng, nhỏ tiếng chửi thề một câu, dọa bảo vệ giật mình.
Hoạt động hôm nay là chụp hình tạp chí, trang điểm đậm, kỹ thuật trang điểm của nhà tạo mẫu khá cao, sau khi thu dọn gọn gàng, Hạ Dĩ Đồng trông rạng rỡ và lộng lẫy. Vừa nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng, hắn đã "Ya" một tiếng chào hỏi, thái độ rất thân mật, Hạ Dĩ Đồng nhìn chằm chằm phản ứng của hắn, nhớ rồi, đây là nhà tạo mẫu gay mà, là một đôi với hậu bối của hắn.
Nhà tạo mẫu nhìn thái độ của cô, che miệng cười khanh khách, cần bao nhiêu yểu điệu có bấy nhiêu yểu điệu. Hắn vừa trang điểm, vừa nói chuyện với Hạ Dĩ Đồng: "Giờ này năm ngoái cô đang chụp bìa đôi với người khác nè, bây giờ chụp bìa đơn rồi nhé, chúc mừng chúc mừng."
"Cảm ơn." Quanh đi quẩn lại, vẫn là nơi này.
Nói chuyện một chút, nhưng Hạ Dĩ Đồng lại chẳng nói câu gì.
"Tôi có xem phim mới của cô đó, diễn chung với chị gái chụp bìa đôi lần trước, rất có duyên nha."
"Lúc đó tôi cũng không ngờ sẽ đóng phim chung với cô ấy."
Hạ Dĩ Đồng lướt giao diện điện thoại, ánh mắt thất thần, thỉnh thoảng ấn vào Wechat, hoặc là tin nhắn, hoặc là lịch sử cuộc gọi, nhìn xem có tin nhắn gì của Lục gia không. Thỉnh thoảng cô đáp lại cho có đối với nhà tạo mẫu ồn ào này, nhà tạo mẫu cũng chẳng quan tâm cô đáp cái gì, một mình hắn nói chuyện cũng rất vui vẻ.
Trang điểm xong, Hạ Dĩ Đồng tới phòng quay chụp, tạo dáng và thần thái sang trọng, quyến rũ, sắc sảo hay lười biếng tùy theo yêu cầu của người quay chụp, cảm giác trước ống kính của cô luôn rất tốt, bây giờ lại càng tốt, quay chụp cũng không tốt bao nhiêu sức lực.
Người chụp ảnh nói tiếng Trung một cách rõ ràng: "Cái cuối cùng, biểu cảm bi thương, phải rơi lệ, có làm được không?"
Một giây sau Hạ Dĩ Đồng rơi lệ, nước mắt như dòng suối tô điểm lớp trang điểm, chiếc máy trước mặt người chụp ảnh không ngừng chớp nháy, ra hiệu "OK", Hạ Dĩ Đồng nhận lấy khăn tay của nhân viên công tác, qua một tẩy trang.
Tiết Dao nói chuyện với giám đốc tạp chí, nhìn khẩu hình thì có vẻ nhắc tới ba chữ Lục Ẩm Băng, Tiết Dao cười lắc đầu, đối phương lộ ra biểu cảm đáng tiếc. Mọi thứ bị Hạ Dĩ Đồng thu trong tầm mắt, từ từ bước tới.
Sau khi tẩy trang, chỉ thoa chút kem dưỡng lên mặt, Hạ Dĩ Đồng với khuôn mặt mộc được chăm chút kỹ lưỡng xuất hiện trước mặt Tiết Dao, giám đốc tạp chí cũng rời đi.
Ba người cùng đi ra ngoài, Hạ Dĩ Đồng sờ lên miệng túi của mình, Phương Hồi đưa điện thoại cho cô, Hạ Dĩ Đồng kiểm tra tin nhắn, lại cất đi.
Hạ Dĩ Đồng bước ra ngoài cảm nhận được một cơn gió lạnh, nhìn về phía cách đó không xa, cây cối bên đường bắt đầu có dấu hiệu tàn lụi, mùa đông đang đến.
Cô vừa mở cửa xe, điện thoại trong túi vang lên, lúc lấy điện thoại ra tay cầm không chắc suýt nữa đánh rơi điện thoại xuống đất, người gọi đến là Bác trai Lục, Lục Vân Chương.
Nghe, một lúc lâu đối phương không nói gì, hô hấp của Hạ Dĩ Đồng dồn dập hơn, ngón tay không thể kiềm chế mà run lên.