Ảnh Giới

Chương 278: Gặp Lại



Chương 277: Gặp Lại

Nhưng cũng lúc này, Trưng Nữ như nhận ra điều gì đó nói.

"Cô là công chúa người chim, Vũ Xuân Hương phải không?"

Nghe lời này cô gái kia vội quay đi.

"Không phải, cô nhận nhầm người rồi."

Sau đó thì vội vã đi vào trong nhưng cái lưng gù đã bán đứng cô ấy.

Biết có chuyện gì đó đã xảy ra trong một tháng ngắn ngủi nên Trưng Nữ bảo chúng tôi cứ ở ngoài.

Cô ấy vào trong nói chuyên với Vũ Xuân Hương một hồi rồi hai người trở ra.

Lúc này đôi mắt Vũ Xuân Hương đã ửng đỏ.

Có lẽ cô ta đã khóc rất nhiều.

Sau khi ngồi xuống thì Trưng Nữ mới an ủi.

"Có chuyện gì cô cứ kể cho chúng tôi.

Nếu giúp được chúng tôi sẽ giúp.

Chứ cô đường đường là công chúa tộc người chim, sao có thể hạ mình làm việc bưng bê này.

Còn có việc phải tiêu diệt con rồng kia và khôi phục đất nước nữa mà."

Nghe những lời nói này chúng tôi đều cảm khái.

Đúng là hai người phụ nữ cùng cảnh ngộ.

Bảo sao họ lại dễ dàng đồng cảm với nhau.

Mặc dù trước đó tộc người chim có kiêu ngạo nhưng chỉ là ở thái độ.

Còn lại đa phần hành động của họ đều tuân thủ luật lệ nên chẳng coi là quá đáng.

Nhưng thái độ lại quyết định ánh nhìn của người khác nên nhiều người mới ghét tộc người chim.

Thấy chúng tôi không phải là chê cười hay muốn sỉ nhục mình thì Vũ Xuân Hương mới bắt đầu kể.

"Hơn một tháng trước, chúng tôi bị dân chúng thành Nguyên Trai tẩy chay nên cuộc sống trở nên rất khó khăn.

Chúng tôi thấy sự kiêu ngạo bị tổn hại.

Rõ ràng với tài lực và sức mạnh thì đi tới đâu chúng tôi cũng phải nhận được sự kính ngưỡng mới đúng.

Vậy là chúng tôi đi tới thành Bắc Nho.

Mới đầu chúng tôi nhận được sự tiếp đãi vô cùng nồng nhiệt, thậm chí có cảm giác mình đã được trở về U Minh Cốc.

Nơi mà chúng tôi được sống như các vị thần.

Thậm chí một số tộc nhân còn tìm được chân ái của đời mình nên càng không có phòng bị.



Khi mà chúng tôi đang chìm đắm trong nhưng điều tuyệt với đó thì mọi thứ lại nhanh chóng sụp đổ.

Chỉ trong thời gian ngắn, tất cả hộ vệ đã bị hạ độc thủ.

Khi chúng tôi không còn sức chống trả thì bọn chúng bắt đầu ra tay.

Mục đích là để c·ướp lấy tiền tài của chúng tôi và thậm chí còn cả việc ....

Biết mình đã bị lừa, chúng tôi cố gắng chạy trốn.

Một số hộ vệ còn sót lại vì bảo vệ tôi thoát thân mà ở lại đoạn hậu.

Tôi phải rất cô gắng mới rời đi được.

Sau nhiều ngày chạy trốn thì tôi cuối cùng đã kiệt sức.

Lúc này trên người tôi chẳng còn gì.

Hộ vệ không, tiền bạc không, thậm chí còn b·ị t·hương nặng.

Tôi cố gắng lê lết, chỉ mong được sống sót.

Có rất nhiều người đi qua thấy tôi nhưng chẳng ai thèm ngó ngàng lấy một cái.

Về sau, bà lão chủ quán bún đi mò cua, thấy tôi nằm ngất bên đường mới mang tôi về chăm sóc.

Đến lúc này tôi mới hiểu khi xưa mình vô tri đến mức nào.

Tiền bạc để làm gì, c·hết đi có mang theo được đâu.

Quyền lực cũng vậy, bản chất cũng chỉ là thứ tôi được thừa hưởng chứ không phải bản thân tôi có.

Tôi bắt đầu cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Cuối cùng, dưới sự chăm sóc của bà lão tôi mới hiểu có những thứ còn quan trọng hơn tiền bạc nhiều.

Có thể trong cuộc sống ở U Minh Cốc, mọi thứ đều quyết định bằng tiền, người chim phải làm việc liên tục, thành ra tiền bạc bị hiểu lầm thành thước đo của sự hạnh phúc chứ không giống như ở đây hay thành Nguyên Trai.

Con người chỉ phải làm việc đủ giờ rồi tận hưởng cuộc sống thì tiền bạc nó chỉ là một công cụ không hơn không kém."

Vũ Xuân Hương như tìm được tâm giao, cứ thế vừa khóc vừa kể hết nỗi lòng.

Cô ta đã hiểu được giá trị của tình cảm, cô ta đã hối hận vì nhưng chuyện trước đây rồi cô ta xin lỗi chúng tôi.

Sau nửa ngày thì tên Khô Cốt Quang Long thấy quá mệt mỏi mới gắt.

"Thôi, thôi.

Khóc lóc cái gì.

Đau hết đầu.

Thế giờ cô định làm gì?"

Nghe tên này nói khó nghe thì Trưng Nữ lườm hắn.



Bạch Tượng trực tiếp quận vòi thành nắm đấm gõ vào đầu hắn khiến cái đầu rơi xuống.

Cũng may hắn nhanh chóng đỡ được.

Cái đầu còn trên tay nhưng vẫn mở miệng nói.

"Này, Bạch Tượng.

Sao ngươi đánh ta."

Bạch Tượng hừ lạnh.

"Ai bảo ngươi nói linh tinh, ngươi không thấy câu chuyện cảm động sao.

Ta còn sắp khóc rồi đây."

Khô Cốt Quang Long nghe vậy thì tức giận.

"Ta là khô cốt thì làm gì biết cảm động với lại ta cũng chẳng có nước mắt mà rơi đâu."

Nói rồi hắn trực tiếp rời đi sang một bên.

Kì thực chúng tôi đã nghe câu chuyện của Quang Long rồi.

Hắn và Vũ Xuân Hương cũng khá giống nhau, họ đều từ trên cao đột ngột rớt đài.

Họ đều là chủng tộc kiêu ngạo rồi nhận ra sự kiêu ngạo đó là vô tri như nào.

Tiếc là Quang Long hắn lại khác Vũ Xuân Hương, hắn không cam lòng.

Hắn vẫn muốn lần nữa bước l·ên đ·ỉnh cao nên khi nhìn thấy Vũ Xuân Hương tỏ vẻ chán nản, khóc lóc thì mới tức giận.

Trưng Nữ lau nước mắt rồi an ủi Vũ xuân hương.

"Thôi, cô đừng có chấp gì hắn.

Dù sao hắn cũng không có não."

Tên Quang Long dù đi sang một bên vẫn cố gắng nghe ngóng.

Khi thấy Trưng Nữ nói vậy thì tức lắm.

"Này Trưng Nữ, cô nói ai không có não hả?

Cô có giỏi nói lại lần nữa xem."

Huyết Hưng thấy thằng này dám quát Trưng Nữ thì rút kiếm ra.

"Nói ngươi đó, ngươi giỏi thì bỏ não ra ta xem nào.

Cái thứ xương không não."

Thấy Huyết Hưng có vẻ căng thì Quang Long gãi đầu cười làm hòa.

"À à, ừ nhỉ hì hì."



Sau một hồi xàm xí khiến cuộc nói chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn thì Trưng Nữ mới hỏi..

"Thế cô có dự định gì chưa?"

Vũ xuân hương cúi đầu.

"Em chưa.

Em không biết giờ mình còn có thể làm cái gì.

Thực lực thì không có mà tiền bạc cũng không."

Rồi cô ta nhìn chúng tôi hỏi.

"Thế các anh chị định đi đâu vậy?"

Tôi từ nãy rất muốn nói gì đó toan lên tiếng thể hiện thì Bạch Tượng đã tranh mất khiến tôi buồn bực không thôi.

"Chúng em định đi g·iết con rồng ngu ở trong cốc đó."

Nghe thế thì Vũ Xuân Hương hết hồn không tin vào tai mình.

Phải biết trước đó, cô ra giá cao mời người đi lại không có ai đi.

Tộc người chim cũng lần lượt chán nản mà từ bỏ ngôi nhà của mình.

Ấy vậy mà giờ lại có một nhóm người nói rằng sẽ đi g·iết con Bạo Long đó thì thực là quá khó để tin tưởng.

Vũ Xuân Hương mới mở to mắt nhìn chúng tôi.

Thấy chúng tôi đều gật đầu xác nhận thì Vũ Xuân Hương lập tức quỳ xuống.

"Cầu xin các anh chị.

Các anh chị cho em theo với.

Chỉ cần có thể g·iết c·hết con rồng đó thì anh chị muốn gì cũng được.

Nếu không lấy lại được U Minh Cốc thì tộc nhân của em sẽ c·hết dần c·hết mòn ở ngoài kia mất."

Đây chính là hạn chế của tộc người chim.

Họ bắt buộc phải tìm nơi cao mới có thể duy trì sức mạnh của mình.

Thấy được sự chân thành của Vũ Xuân Hương thì chúng tôi cũng không ngăn cản.

Cô bé xin phép vào trong cảm tạ ân cứu mạng rồi sau đó xin phép bà lão rời đi.

Bà lão miệng nhai trầu móm mém bước sau, đưa Vũ xuân hương ra ngoài.

Còn không quên dặn dò chúng tôi chăm sóc cô ấy.

Còn dấm dúi đưa cho cô ấy chút tiền tiêu vặt.

Tôi nhìn vậy lại thấy cay cay nơi sống mũi.

Chúng tôi cũng không từ chối ý tốt của bà.

Với những người già thì điều tốt nhất là cho họ thấy họ vẫn còn giá trị.

Chỉ là trước đó, tôi cũng lén lút để lại chút tiền lại trên giường của bà lão rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.