“Nó nói thế thật à?” Hàn Kỳ Quang thờ ơ hỏi: “Thiếu kiên nhẫn tới mức đó sao?"
“Vâng.” Hoa Hồng lễ phép đáp: “Hôm qua nó kể em là nó đã thu thập đủ tin tiêu cực để lật đổ anh nên nửa tháng nữa muốn mở họp báo công khai tất cả tin bất lợi với tập đoàn Hàn thị. Em giả bộ khuyên nó nên nhẫn nại đợi thời cơ chín muồi hãy làm, nhưng nó nhất quyết không nghe em... Còn tuyên bố phải để anh..."
Hàn Kỳ Quang nhướng mày, giọng sặc mùi trào phúng: “Để anh thế nào?”
“Chôn theo chị nó.” Hoa Hồng thêm mắm dặm muối. Ả rất rành cách bơm đểu thế nào để chọc điên Hàn Kỳ Quang, khiến sau này gã càng xử ác với Giang Ánh Nghê hơn, thậm chí là ngược đãi cô.
Hễ nghĩ đến mấy hình ảnh hung tàn bất nhân đó là Hoa Hồng lại thấy hả hê và sung sướng hơn cả khi kiếm được một khoản kếch xù từ chỗ Hàn Kỳ Quang.
“Nửa tháng sau... Họp báo...” Hàn Kỳ Quang nheo mắt lại, thoáng nghĩ ngợi: “Mấy hôm nữa anh phải ra nước ngoài một chuyến để tới bang Colorado bên Mỹ tập tành vì sắp đến giải đấu PPIHC rồi. Khi anh thi đấu xong về nước chắc cũng đến lúc nó tổ chức họp báo về tập đoàn Hàn thị rồi... Hay là thế này đi, em hãy nói bóng gió với nó là ngày mốt anh sẽ đại diện Hàn thị tham dự lễ đính hôn của Trình Thiên Thiên. Lễ đính hôn này có quy mô rất lớn, là dịp tốt để nó công khai tin nóng với công chúng. Em cứ nói thế chắc chắn nó sẽ cắn câu, không chờ nổi mà ra tay ngay. Anh không muốn đợi tới lúc thi đấu xong về nước mới xử nó.”
“Anh tính xử nó thế nào?” Hoa Hồng hỏi với giọng lả lơi.
“Đương nhiên anh sẽ không để nó có cơ hội tung tin bất lợi trong tiệc đính hôn của Trình Thiên Thiên.” Hàn Kỳ Quang nói: “Anh sẽ sai người bắt cóc nó nhân lúc chưa có ai chú ý đến nó, còn bắt xong sẽ làm nhục chơi đùa hay giết chết nó thì phải xem hôm ấy tâm trạng anh thế nào.”
Giọng hắn thấp thoáng sự phấn khích của một con thú hoang.
“Chẳng phải mấy hôm trước sếp u rủ anh tới Vườn Địa Đàng à?” Hoa Hồng hà hơi vào tai Hàn Kỳ Quang, cố dắt mũi hắn: “Hay ngày mốt anh rủ sếp u cùng chơi nó đi?”
Hàn Kỳ Quang nắm cằm Hoa Hồng, hỏi đầy hàm ý: “Con đàn bà này độc ác thật, chẳng lẽ em hận nó tới vậy à?”
Hoa Hồng lạnh lùng nói: “Em cũng không hận gì nó cả, chẳng qua em đếch mong nó sống tốt thôi. Vốn em đã định tha cho nó nhưng cái vẻ hạnh phúc bây giờ của nó cứ như gai đâm vào tim em vậy, em phải nhổ nó ra."
“Thú vị thật.” Hàn Kỳ Quang nghiền ngẫm phép so sánh của ἀ.
Tại Nam Dương Minh Châu.
Diêu Lan lượn một vòng khắp bếp nhà con trai, lúc mở tủ lạnh thấy không ít đồ ăn mới mua thì không khỏi vui mừng. Diêu Lan biết rõ mấy năm qua con trai mình sống được chăng hay chớ cỡ nào, hiếm khi chủ động nấu cơm mà toàn ăn lung tung bên ngoài cho xong bữa, có khi tới nhà hàng ăn bữa cơm hơn nghìn tệ, có khi lại ghé quán ven đường ăn món gì đó chỉ vài tệ, tóm lại là... Mấy năm qua anh chẳng thèm quan tâm chuyện ăn uống đi lại gì cả.
Thật tốt biết bao khi A Thành chịu hẹn hò nghiêm túc. Từ lúc có bạn gái, chẳng những anh chăm sóc cô bé kia chu đáo mà cũng tiện thể chăm sóc bản thân luôn. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng bà cũng chờ đến lúc có người lôi anh ra khỏi cuộc sống bế rạc đó.
Diêu Lan thầm thấy may mắn. Thật ra mới đầu bà không thích Giang Ánh Nghê làm “con dâu tương lai” cho lắm. Lý do rất đơn giản: Vấn đề tuổi tác. Giang Ánh Nghê chưa đầy 20, nhỏ hơn Cổ Thành quá nhiều. Người ta hay bảo hơn kém nhau 3 tuổi đã cách cả thế hệ, mà hai bọn họ lại chênh nhiều tuổi thế, sau này nếu gặp vấn đề gì thì khó tránh khỏi chuyện bất đồng quan điểm. (truyen nha bo.com)Còn những mặt khác của Giang Ánh Nghê đều rất hợp ý Diêu Lan, trước giờ bà không coi trọng mấy thứ như điều kiện gia đình hay xuất thân gì đó lắm.
Bà là một người mẹ có tư tưởng rất tiến bộ, tuy năm nay đã 58 tuổi nhưng không hề có suy nghĩ cổ hủ, trái lại vì trước khi về hưu luôn làm cảnh sát nên tính cách vô cùng ngay thẳng phóng khoáng, sống khí phách và khoan dung hơn đám phụ nữ trung niên bình thường nhiều.
“A lô? A Thành này, con bé có ăn cay được không?” Diêu Lan gọi điện thoại hỏi: “Mẹ định nấu vài món ruột đãi hai đứa, chắc bọn con chưa ăn tối bên ngoài đâu hả?”
“Mẹ đừng nấu cay quá.” Cổ Thành nói: “À, em ấy không ăn gừng tỏi ạ.”
“Biết rồi biết rồi.” Diêu Lan bật cười: “Bao giờ hai đứa mới về đến nơi?”
“Chắc tầm nửa tiếng nữa.”
“Này A Thành, con nhớ dặn con bé lát nữa đừng căng thẳng hay thấy áp lực gì nhé.” Diêu Lan dặn: “Nhất định phải dặn nó đấy.”
“Dạ, em ấy không căng thẳng gì đâu.”
Cổ Thành cúp máy, nhìn sang “cô nhóc "không căng thẳng gì đâu” vừa chải đầu và dặm lại son lần thứ n, cười trêu: “Đẹp lắm rồi đấy, em mà trangđiểm lồng lộn thì mẹ anh sẽ trách anh làm lỡ dở tuổi xuân của em mất.”
“Đẹp thật ạ?” Giang Ánh Nghê nghiêm túc hỏi: “Anh nhìn tóc em này, tự dưng tạo kiểu gì cũng không được... dài không ra dài ngắn chẳng ra ngắn...”
“Yên tâm đi, mẹ anh mà thấy em là khen em đẹp ngay.” Cổ Thành trấn an cô: “Từ lúc mẹ anh làm cảnh sát vẫn luôn để tóc tém với mặt mộc nên chắc chắn trong mắt bà ấy em xinh ngút trời mây.”
“Mẹ anh là cảnh sát a?^ prime prime Giang Ánh Nghê buột miệng nói: “Thế mà trước kia anh tới phố đèn đỏ suốt..."
Nói được một nửa, cô chợt nhớ ra phố đèn đỏ là khu vực xám. Nhiều lúc quản lý ở những nơi kiểu ấy rất lỏng léo, các quan trên toàn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cổ Thành nhìn sang Giang Ánh Nghê, nói rất thành khẩn: “Sau này anh không bao giờ tới mấy chỗ đó nữa, anh hứa đấy.”
“Đi cũng chẳng sao." Giang Ánh Nghê nói xong là quay ngoắt thái độ: “Anh mà dám đến đó thì chuẩn bị tâm lý quỳ ván giặt đi.”
Cổ Thành cười hỏi: “Em có nhớ lần đầu mình gặp nhau không?"
“Bao giờ cơ?” Giang Ánh Nghê ngẫm nghĩ: “Ý anh là đêm đưa Lệ Bình vào viện à? Sao thế?”
“Đêm đó em ra cổng bệnh viện xin số của anh, còn nói giỡn là “Nếu anh về trễ coi chừng bị vợ bắt quỳ ván giặt.” Cổ Thành khựng một thoáng, (truyennha bo.com)ý cười trong mắt càng rõ hơn: “Hóa ra từ lúc đó em đã ủ mưu bắt anh quỳ ván giặt rồi.”
Đêm đó, Giang Ánh Nghê đưa Lệ Bình vào viện, cô kéo khẩu trang xuống dưới cằm, để lộ khuôn mặt xinh xắn, khẽ cười duyên thả thính Cổ Thành: “OK, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, anh đi được rồi, về trễ coi chừng bị vợ bắt quỳ ván giặt đấy.”
Lúc ấy Cổ Thành đã nghĩ: Sao cô bé trang điểm đậm lè này ngang ngược dữ vậy.
Chẳng những lỗ mãng chặn đầu xe anh bắt anh phụ cứu người, mà khi tới cổng bệnh viện còn bạo dạn hỏi xin số anh rồi trêu anh là khách quen phố đèn đỏ đêm không về ngủ nữa.
“Thật ra lần đó không phải lần đầu mình gặp nhau đâu.” Giang Ánh Nghê thẳng thắn thú nhận: “Em đã để ý xe anh từ lâu rồi, cũng từng trông thấy bóng anh, còn thấy nó rất đẹp nên tò mò muốn nhìn chính diện xem mặt mũi anh thế nào. Vậy nên em đã cố ý “tình cờ gặp” anh một lần trong Thời Đại Vàng... Tiếc là khi hat ay anh chẳng ngó ngàng gì tới em hết."
“Anh không biết có chuyện như thế thật.” Cổ Thành cười dỗ bạn gái: “Do mắt anh mù đấy.”
Cổ Thành đâu biết hôm anh choàng vai Hoa Hồng đi vào phòng bao, Giang Ánh Nghê đã hụt hẫng vô cùng khi nhìn theo bóng họ.
Cô không hư hỏng đến mức thấy đàn ông nào cũng trêu, cô chỉ thả thính con mồi mình đã ngắm từ lâu thôi.
*
Chưa đầy nửa tiếng sau, họ đã về tới nhà. Trước khi Giang Ánh Nghê đi gặp phụ huynh đã cố ý về phòng trọ lựa vài món mỹ phẩm dưỡng da bán chạy để làm quà ra mắt.
“Mẹ, bọn con về rồi.”
Nghe tiếng Cổ Thành, Diêu Lan lập tức ra khỏi phòng bếp, cười khanh khách đón con dâu tương lai.
Ấn tượng đầu tiên của Giang Ánh Nghê khi thấy Diêu Lan là Cổ Thành giống mẹ như đúc. Hai mẹ con họ đều có đôi mắt sâu và hẹp dài, mũi cao thẳng, lông mày mảnh, thuộc kiểu mặt trưởng thành. Diêu Lan không trang điểm cũng không cố ý sửa soạn gì, mái tóc ngắn không quá mang tai tạo cho người ta ấn tượng mạnh mẽ can đảm. Bà mặc bộ đồ kiểu dáng đơn giản nhưng may bằng chất liệu rất tốt. Với kinh nghiệm nhiều năm bươn chải ngoài xã hội, Giang Ánh Nghê đoán Diêu Lan là kiểu người không ham hư vinh như rất chú trọng tiểu tiết.
“Chào bác ạ.” Giang Ánh Nghê lễ phép cúi người chào rồi đưa túi quà trong tay cho bà: “Lần đầu gặp mặt, đây là chút tấm lòng của cháu, mong bác không chê.”
Cô bé trông còn xinh xắn hơn trong ảnh nữa.
Diêu Lan càng ngắm càng thích, thân thiết kéo tay Giang Ánh Nghê cười nói: “Đừng khách sáo thế, cháu đừng thấy bác sắp 60 đến nơi mà sợ. Tuy lớn tuổi chứ tâm lý bác còn trẻ trung lắm, chắc càng già càng ham cưa sừng làm nghé nên rất thích nói chuyện với đám thanh niên các cháu. Sau này cháu đừng coi bác là người lớn, cũng đừng khách sáo với bác, cứ coi bác là bạn thân nhé.”
Giang Ánh Nghê tưởng một nữ cảnh sát về hưu như Diêu Lan sẽ nghiêm nghị ít cười nói, không ngờ bà lại cởi mở hiền lành như vậy, cô bỗng thấy quý bà ngay.
“Tâm lý mẹ anh hãy còn trẻ lắm.” Cổ Thành mỉm cười, kể cho Giang Ánh Nghê hay: “Bình thường lúc rảnh bà ấy rất thích hẹn bạn đi xem phim hoặc tới công viên giải trí, lại còn chuyên chơi mấy trò cảm giác mạnh nữa.”
Tới công viên giải trí chơi trò cảm giác mạnh á? Giang Ánh Nghê hơi ngạc nhiên, có vẻ như phần lớn những người tầm tuổi Diêu Lan không tới công viên giải trí, dù có đi thì cũng vì dắt cháu tới. Xem ra bà đúng là một bà mẹ có tâm lý trẻ trung thật.
“Năm ngoái bác còn chơi trò Con lắc khổng lồ nữa cơ, lần đó bác đi với bạn thân mà bà ấy không dám ngồi thử.” Diêu Lan hơi đắc ý: “Ôi, đừng nói chuyện nữa, chúng ta ăn tối trước đã. Bác nấu nhiều món tủ lắm, chắc chắn sẽ chinh phục dạ dày cháu!”
Trên bàn ăn trong phòng khách bày đầy món ngon, từ thịt ba chỉ quay giòn rụm, thịt heo chiên vàng ươm đến rau xà lách tươi sốt dầu hào và canh đậu hũ trắng nấu sườn…
Bạn Giang háu ăn nào đó thoắt cái đã bị tài nấu nướng của mẹ chồng chinh phục.