Vừa tới trường đua quốc tế Vũ Hán, Giang Ánh Nghê đã cảm nhận được sự nổi tiếng của Cổ Thành khi quay lại giới đua xe.
“Đàn anh!” Một cậu nhóc mặc đồ đua trắng xanh mừng như điên, vội vã chạy tới chỗ Cổ Thành nắm lấy tay anh: “Nghe nói hôm nay anh cũng tham gia thi đấu nên tối qua em phấn khích không ngủ nổi! Từ hồi cấp Hai em đã xem rất nhiều đoạn phim quay lại những giải đua anh giành chức vô địch, không ngờ hôm nay lại có cơ hội gặp anh ngoài đời! Mong anh cho em xin chữ ký a!"
Cậu nhóc kia chỉ vào ngực áo đua của mình rồi đưa một cây bút dạ đen cho Cổ Thành.
“Em thuộc đội xe Bước Nhảy Vọt hả?” Cổ Thành nhận ra bộ đồng phục đua xe xanh trắng này. Năm đó đội trưởng Ô Thiếu Tào của đội xe Bước Nhảy Vọt đã thua anh tại giải Dakar Rally vì về đích sau 2 phút.
“Vâng ạ.” Nhóc kia gật đầu: “Đội trường cũ của bọn em cứ nhắc anh suốt!”
Cổ Thành mỉm cười, ký tên lên đồ đua cho cậu nhóc, vừa ký vừa nói: “Lát đua tốt nhé.”
“Có chữ ký của anh làm bùa hộ mệnh thì chắc chắn em sẽ giành hạng hai!” Cậu nhóc hớn hở lấy le với thần tượng: “Hạng nhất chắc chắn là anh rồi!”
Giang Ảnh Nghê yên lặng nhìn cậu fan xấp xỉ tuổi mình, thầm than hóa ra Cổ Thành chẳng những hút gái mà còn hút cả trai nữa... “Tình địch” chẳng ít chút nào.
“Cho anh mượn bút tí nhé.” Cổ Thành nói với nhóc kia.
“Vâng ạ.”
Ngay sau đó, cậu nhóc thấy thần tượng của mình đưa bút cho cô gái xinh đẹp đứng cạnh anh.
“Em ký tên em lên đây đi.” Cổ Thành chỉ vào ngực áo thun trắng
của mình.
Giải đấu quy mô nhỏ hôm nay không có bất cứ yêu cầu nào về trang phục dự thi nên Cổ Thành đi thi mà vẫn tùy tiện như bình thường, chẳng những không mặc đồ đua mà cũng chẳng đội mũ bảo hiểm, chỉ thay mỗi đôi giày đua để cứng cao cổ màu đen.
Giang Ánh Nghê rất nể mặt mà ký bừa ba chữ to tổ chảng trên áo anh, ký xong thấy không hoàn hảo lắm bèn vẽ thêm một trái tim, bên dưới trái tim viết hai chữ “Cổ Thành” cực khủng.
Cậu nhóc độc thân của đội xe Bước Nhảy Vọt mới sơ hở tí đã bị tọng một họng cơm chó của thần tượng và vợ anh. Cậu ta cầm cây bút dạ đen thần tượng từng dùng, lặng lẽ quay lại xe đua của mình đợi cuộc đấu bắt đầu.
Các xe đua đã đậu ngay ngắn trước vạch xuất phát, xe đua mới của Cổ Thành là chiếc Citroën C3 WRC. Về ngoại hình, chiếc xe dài 4,15 mét và rộng 1,9 mét, đường nét rõ ràng, đơn giản và mạnh mẽ, trông rất dữ dằn. Thứ loá mắt nhất trên chiếc xe chính là logo của đội Emperor Night.
Cuộc thi sắp bắt đầu, trọng tài có nhiệm vụ phát tín hiệu đứng bên đường đua, giơ cao khẩu súng lệnh.
Khác với vẻ thấp thỏm âu lo của những tuyển thủ khác, Cổ Thành trông bình tĩnh lạ thường, thậm chí còn nhàn nhã đến mức chẳng giống tuyển thủ dự thi gì cả. Giang Ánh Nghe ngồi bên ghế phụ, thắt chặt đai an toàn, sau đó đeo nút bịt tai chống ồn Cổ Thành chuẩn bị cho cô vào.
Có không ít tuyển thủ đến đây với bạn bè người thân nhưng đa số họ đều ngồi trên khán đài theo dõi, đợi bình luận viên thuyết minh trận đấu. Giang Ánh Nghê không ngồi đó mà to gan ngôi luôn vào xe đua.
“3, 2, 1..” Tiếng súng nổ, bụi tung mù mịt.
Đây là một cuộc đua leo núi. Đường núi quanh co chật hẹp, hai bên đường là hàng rào và cây cối. Khi chiếc xe đua gầm rú lướt qua như tên bắn, cành lá xào xạc như bị bởi cơn gió dữ dội bẻ gay.
Tốc độ xuất phát của xe đua rất quan trọng. Lúc Cổ Thành xuất phát, tim của Giang Ánh Nghê đã thồn lên cổ họng như thể cô đang lao đi cùng chiếc xe đua, bèn vô thức thắt chặt dây an toàn.
Đây là lần đầu tiên trong đời Giang Ánh Nghề ngồi trên xe đua, cô cứ tưởng mình sẽ thấy sướng tê tái khi được trải nghiệm cảm giác đua xe, nhưng ai ngờ cảm giác này còn kích thích và đáng sợ hơn cả ngồi tàu lượn siêu tốc chứ. Dám ngồi trên xe đua của Cổ Thành để trải nghiệm cảm giác tim đập hết công suất thì cô đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp thật.
“Có bị chóng mặt không?” Trong cuộc đua ai nấy giành giật nhau từng giây, Cổ Thành vẫn rảnh rỗi ngồi bên ghế lái trêu cô: “Em hối hận không?”
Bạn Giang nào đó trước cuộc thi cứ nằng nặc đòi lên xe trải nghiệm cảm giác tất nhiên ngượng ngùng thú nhận rằng mình hối hận muốn xuống xe, đành phải giả bộ mạnh miệng: “Không hối hận, anh chạy nhanh thêm tí nữa cũng được.”
Cổ Thành cười khẽ: “Chính em bảo không hối hận đấy nhé.”
Ngay sau đó, chiếc Citroën màu bạc phóng nhanh như bay với tốc độ gần gấp đôi ban nãy. Lúc xuất phát, Cổ Thành không dùng tốc độ cao nhất, anh sợ cô nhóc ngồi ghế phụ không thích ứng nổi sẽ bị chóng mặt nên cố ý chạy chậm lại. Thay vì bảo chiều nay anh đi thi chắc nên nói là anh chở bạn gái lên núi hóng gió thì đúng hơn.
Giang Ánh Nghê hối xanh cả ruột khi thấy chiếc xe đua tăng tốc, cô chỉ muốn vả cho mình một phát.
Vừa rồi cô chỉ thuận miệng nói thể thôi mà... Thật ra anh không cần “nhanh thêm tí nữa” đâu... Nhanh nữa là xe bay lên đấy.
Thấy cô nhóc đã sợ tái mặt vẫn mạnh miệng bảo không căng thẳng, Cổ Thành lặng lẽ giảm tốc độ để Giang Ánh Nghê bình tĩnh lại.
Một chiếc Subaru màu xanh hùng hổ vọt tới từ đằng sau, ngang ngược chen lên, vượt mặt xe Cổ Thành dẫn đầu đoàn xe đua. Khác với kiểu gây hấn của chiếc Subaru xanh, Cổ Thành vẫn cứ ung dung, không hề có ý định tăng tốc, nhàn nhã chạy thứ hai.
Bình luận viên cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Anh ta quay về phía khán giả đang theo dõi trận đấu qua màn hình giải thích: “Bây giờ chúng ta có thể thấy thánh Cổ của đội xe EN không hề sốt ruột muốn giành chiến thắng ngay trận đấu đầu tiên quay lại giới đua xe, liên tục giữ vững hạng hai. Nhưng với kỹ thuật drift tuyệt vời thì chắc chắn anh ấy sẽ phô bày thực lực ở khúc cua để lật ngược tình thể trước mắt, vượt mặt đội trưởng Chương Nam Vũ của đội xe Flygt... Bắt đầu rồi! Cuối cùng cũng bắt đầu rồi! ở khúc cua thứ ba, thánh Cổ chỉ mất 0,26 giây để vượt mặt đối thủ, không tốn nhiều công sức! Hiện nay người dẫn đầu cuộc đua là thánh Cổ của đội xe EN, đội trưởng Chương Nam Vũ của đội xe Flygt tuy bị bỏ lại ở khúc cua nhưng vẫn bám sát phía sau với hạng hai. Quá đỉnh! Sau khi bị cấm thi đấu mười năm, không ngờ kỹ thuật drift của thánh Cổ vẫn không hề mai một, thậm chí càng tinh vi hơn! Chúng ta hãy cùng chờ xem đội trưởng Chương Nam Vũ của đội xe Flygt liệu có thành công vượt qua anh ấy trong đoạn đua còn lại không... Vẫn còn khúc cua cuối cùng, ôi không, ở khúc cua thứ năm, đội trưởng Chương Nam Vũ của đội xe Flygt đã vượt mặt thất bại và bị lật xe. Hiện nay người đuổi sát nút và vượt qua anh ta là đội trưởng Vũ Đạt Tân của đội xe Hạc Minh Sơn... Còn thánh Cổ vẫn giữ hạng nhất..”
Giang Ánh Nghê nhìn chiếc Subaru xanh vốn bám riết đột nhiên mất lái tông vào rào chắn và lật xe thì giật điếng người. Đua xe nguy hiểm quá... Tuy tay đua ngồi trong chiếc Subaru không gặp nguy hiểm nhưng xe lật như thế chắc chắn đầu óc cũng lộn tùng phèo hết lên. Cô biết Cổ Thành đang dẫn đầu với cách biệt rất lớn, dù bây giờ anh không dùng tốc độ cao nhất mà chỉ áp dụng chiến thuật ôm cua để giành chiến thắng.
Đáng lẽ Giang Ánh Nghê nên thấy hãnh diện và vui sướng vì Cổ Thành mới phải, nhưng chẳng hiểu sao cô lại không vui nổi. Cô không dám tưởng tượng nếu một ngày nào đó, Cổ Thành cũng gặp chuyện bất trắc như chủ chiếc Subaru thì sẽ thế nào... Không được, không thể nghĩ vậy được...
Mỗi tay dua một khi đã chọn đua xe làm nghề nghiệp thì đều có ham muốn chinh phục điều kiện thiên nhiên khắc nghiệt và tốc độ cùng sức mạnh rất mãnh liệt. Họ dám dùng tính mạng mình khiêu chiến tốc độ và hiểm nguy, đây là tinh thần chuyên nghiệp của họ.)Cổ Thành cực kỳ yêu đua xe, dáng vẻ khi lái xe đua của anh khác hẳn bộ dạng sa sút qua ngày đoạn tháng ở phòng ghi danh trường lái Minh Thành. Anh có thể quay lại trường đua thì cô nên thật lòng thấy mừng cho anh.
Dù sinh mệnh con người mong manh và đáng quý ra sao thì ai cũng chỉ sống một lần, cũng nên làm chuyện mình thực sự muốn làm trong cuộc đời hữu hạn chứ nhỉ?
Nhìn đám cây cối xanh biếc lướt nhanh ngoài cửa sổ, nhìn chân trời dần nhuốm đỏ ánh hoàng hôn, Giang Ánh Nghê bỗng thấy dù đây là chuyện mạo hiểm nhất mà cô từng làm từ lúc chào đời đến nay nhưng lại không hề hối hận. Cô đã yêu một người đàn ông ngầu thế đấy.
Sắp lên đến đỉnh núi.
“Ngồi vững nhé.” Cổ Thành khẽ nhắc cô.
Giang Ánh Nghê ngoan ngoãn ngồi vững để phối hợp với anh. Khoảnh khắc chiếc xe đua xông lên đỉnh núi và trọng tài vẫy cờ hiệu, cô thấy được phong cảnh hùng vĩ tráng lệ nhất từ đỉnh núi.
Cô nhớ hồi đi học từng học một bài thơ có câu “Khi lên đỉnh núi ngút núi ngàn sẽ thấy mọi núi nhỏ.” Tuy bây giờ cô không ở trên ngọn cao nhất nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự tuyệt diệu và kỳ ảo khi “lên đỉnh ngút ngàn”.
Phê xong thì khó chịu. Chạy như bay cả đường, khó khăn lắm
cô mới dần quen với tốc độ xe, thế mà giờ chiếc xe lại dừng đột ngột. Giang Ánh Nghe bước xuống đất mà cứ tưởng mình còn ngồi trên xe đua, đúng y như cảm giác lúc mới xuống tàu lượn siêu tốc. Cả thế giới đều điên đảo, trời đất quay cuồng.
Phóng viên vác máy ảnh nhắm thẳng vào Cổ Thành và chiếc Citroën chụp liên tục, sau đó nhìn Cổ Thành với ánh mắt chờ mong: “Xin hỏi anh có cảm nghĩ gì khi giành hạng nhất?”
“Tôi muốn cảm ơn bạn gái tôi.” Cổ Thành chỉ vào dòng chữ được viết qua loa trên chiếc áo thun trắng, ý bảo phóng viên quay đặc tả nó.
Phóng viên vội vàng quay đặc tả dòng chữ “Giang Ánh Nghề yêu Cổ Thành” rồi hỏi: “Xin hỏi anh còn cảm nghĩ gì khác không?”
“Bạn gái tôi thấy không thoải mái, tôi phải đưa cô ấy đi nghỉ.” Cổ Thành bể bạn gái nhỏ xinh bên cạnh lên, nói với phóng viên: “Xin lỗi nhé, lần sau tôi sẽ nhận phỏng vấn.”
“À vâng...” Phóng viên tiếc hùi hụi, đành dời sức chú ý sang
người giành hạng hai.
Cổ Thành bể Giang Ánh Nghê về lại xe, chạy xuống núi, đậu ở khu nghỉ ngơi. Giang Ánh Nghê tùy tiện gác chân lên đùi Cổ Thành, để anh kiên nhẫn đầm bóp đôi chân đã nhũn vì sợ của cô... Làn da trắng mịn khiến anh không kiềm được xúc động...
“Chắc chắn tay phóng viên kia đang chửi thầm vì em làm hỏng việc của anh ta." Giang Ánh Nghe nói giỡn: “Vừa rồi đáng lẽ anh nên nói nhảm mấy câu với anh ta chứ.”
Cổ Thành hơi nhoẻn môi, khen cô với giọng yêu chiều: “Nghê Nghê nhà mình giỏi quá. Hồi xưa lần đầu anh Tăng ngồi ghế phụ, lúc xuống xe đã ói ngay lập tức đấy.”
“Anh nhắc thầy Tăng làm gì.” Giang Ánh Nghê mách: “Chắc chắn chú ấy thường xuyên kể xấu em với anh đúng không? Hừ, do chú ấy không muốn em cướp mất anh đấy.”
“Giờ anh ấy có thiện cảm với em lắm.” Cổ Thành nói: “Dạo này vợ anh Tăng đang mê mẩn livestream dạy trang điểm của em, tối nào cũng canh livestream trên Taobao, thế là anh Tăng cũng xem livestream mấy lần, còn khen tay nghề trang điểm của em rất cao siêu.”
“Coi như chú ấy tinh mắt... Ủa, điện thoại anh có tin nhắn nè.”
Cổ Thành tiếp tục dấm chân cho Giang Ánh Nghê: “Em xem hộ anh với.”
“A Thành, hẹn gặp tối nay nhé.”
Tin nhắn đến từ một dãy số lạ.
“Ai vậy?” Giang Ánh Nghê đưa điện thoại cho Cổ Thành. Lúc này bao nhiêu khó chịu của cô đều viết rõ trên mặt, mày nhăn díu lại, môi trề mãi ra.
“Mẹ anh đấy.” Cổ Thành vội giải thích: “Anh không lưu số mẹ.”
“Gì?” Bạn Giang nào đó ngượng chín mặt vì lỡ ghen bậy bạ.
“Tối nay mình cùng gặp mẹ nhé.” Cổ Thành nói: “Mẹ anh xem ảnh em rồi, bà ấy thích em lắm.”
“Mẹ anh... liệu có chấp nhận em không?” Giang Ánh Nghê hơi chần chờ: “Bác thích em thật à?”
"Còn phải nói.” Cổ Thành giơ tay vuốt tóc cô: “Em đáng yêu thế này thì ai mà không thích cho được?”