Ánh Đèn Hoa Lệ - Phất Hà Lão Yêu

Chương 14: Bữa sáng



Ánh nắng dìu dịu ngày hè xuyên qua cửa sổ rọi vào khiến mí mắt Giang Ánh Nghê rát xé vì chói. Chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường trong phòng cho khách khẽ kêu tích tắc, kim giây cứ chuyển động liên hồi.

“Ưm...”

Giang Ánh Nghê mắt vẫn nhập nhèm, cố nhổm dậy trên giường, day huyệt Thái Dương ngơ ngác hồi lâu mới nhớ ra đây là nhà Cổ Thành.

Kể ra thì đã bốn năm cô chưa ngủ giường. Từ hồi tốt nghiệp cấp Hai đi làm, đêm nào Giang Ánh Nghê cũng ngủ ghế. Vì ngủ ghế thời gian dài không có lợi cho sự phát triển xương nên cô đã bỏ lỡ thời kỳ trổ mã tốt nhất, hết lớp Chín thì không cao thêm nữa, chỉ ngang tầm 158 nên bình thường cô hay mang giày cao gót, ngay cả giày thể thao cũng là loại độn đế.

Tối qua uống nhiều quá, tuy lúc ấy không say nhưng trước khi ngủ đột nhiên rượu lại ngấm, cô bắt đầu nổi điên hát hò nửa tiếng toàn mấy bài quê mùa. May mà Cổ Thành ở nhà thông tầng nên tiếng hát của cô không làm phiền hàng xóm. Nhưng có làm phiền Cổ Thành hay không thì... tám chín phần mười là có.

Sau khi tỉnh rượu, Giang Ánh Nghê thấy hối không kịp. Nếu nhớ không nhầm thì tối qua cô chắc chắn đã hát mấy bài “Mua bán tình yêu”, “Sai Sai sai” và “Nước hoa có độc”. Đám chị em trong phố đèn đỏ hễ rỗi rãi là lại nghêu ngao mấy bài đó, Giang Ánh Nghê nghe nhiều dần dà mở miệng cũng hát theo.

Mong là hát không lạc điệu…

Cô có tật nằm ì khó dậy, lăn lộn cả buổi mới lết khỏi giường nổi. Sau khi dậy mới tìm điện thoại, cuối cùng mò thấy nó ở dưới gối.

Bốn giờ sáng nay, Lệ Bình đã nhắn tin Wechat cho cô. Lúc đó hẳn là Lệ Bình mới hầu hạ Vương Đức Dương và hai gã cấp dưới của lão xong, kiếm được khoản kếch xù chỉ sau một đêm, lại tới đầu mối mua vài món “hàng xa xi ^ prime prime

“Lần này là do Hoa Hồng nó giở trò đấy. Tối qua tôi hỏi má Khâu và Vương Đức Dương mãi mới khui ra được chuyện Hoa Hồng đã đưa ảnh nó lén chụp cô cho má Khâu, nó còn xúi giục mụ ta ép cô đi “xin lỗi” Vương Đức Dương nữa. Cô ngẫm lại xem, nếu tối qua Vương Đức Dương thực sự cưỡng ép được cô thì chẳng phải lão sẽ thưởng lớn cho má Khâu à. Má Khâu được thưởng đương nhiên sẽ thay đổi thái độ với “công thần” Hoa Hồng rồi cất nhắc nó lên cùng hạng với bọn tôi.”

“Tôi đã gai mắt cái loại người bằng mặt không bằng lòng như Hoa Hồng lâu rồi, nó không đua lại tôi với Lộ Lộ cũng chỉ biết tức thầm, suốt ngày cứ như oán phụ ấy. Lần này nó vì lợi ích bản thân mà nỡ ra tay với cô, muốn cô bị Vương Đức Dương chà đạp, con điểm này đúng là không từ thủ đoạn mà. Uổng công thường ngày mọi người coi nhau như chị em, thế mà tới lúc mấu chốt nó lại lén đâm sau lưng, mẹ kiếp đúng là ngữ mặt dày.”

“Tôi và Lộ Lộ đã quyết định tẩy chay con điểm thối này, cô cũng nhập hội tẩy chay với bọn tôi đi. Giới này có rất nhiều người ghét nó, đến lúc đó chị em ta cùng đoàn kết dạy cho nó một bài học nhé...” 

Giang Ánh Nghê nghe xong tin nhắn thoại Wechat của Lệ Bình thì thoáng hụt hẫng. Nói thật ra, nếu không đả động đến chuyện “Hoa Hồng cũng hơi thích Cổ Thành” thì cô rất nể phục ở điểm này. Bởi Hoa Hồng là ở điểm chuyên nghiệp nhất phố đèn đỏ, ngày nào cũng là người đầu tiên tới trang điểm và sửa soạn tinh tươm vào Thời Đại Vàng tiếp khách. Dường như Hoa Hồng luôn có một ý chí kiên cường giục giã cô ả tiến về phía trước. Thật đúng là một ả điểm nỗ lực cầu tiến.

Nghe mới mỉa mai làm sao, làm điểm mà cũng nỗ lực cầu tiến.

“Tẩy chay cô ta thì thôi, không cần thiết.” Giang Ánh Nghê trả lời Lệ Bình: “Chúng ta hao hết tâm tư tẩy chay cô ta thì được gì? Có làm cô ta rớt miếng thịt nào không. Mỗi ngày cô ta tiếp khách vẫn tiếp khách, sống vẫn sống. Biết đâu chừng cô ta hoàn toàn chẳng để bụng chuyện chúng ta tẩy chay cô ta ấy chứ.”

Lệ Bình lập tức gửi tin nhắn thoại hồi đáp: “Trân Trân, cô đừng ngậm bồ hòn làm ngọt, cam chịu bị nó bắt nạt. Tôi nói cô hay, chắc chắn nó ghen ăn tức ở với cô đấy. Hôm đó sau khi cô với Cổ Thành hôn nhau trước tiệm trang điểm, nghe nói Cổ Thành không thèm ngủ với Hoa Hồng mà chỉ chuyển tiền cho nó. Chắc chắn nó cay cô vì chuyện này đấy.”

Hôm đó anh... không ngủ với Hoa Hồng sao?

Giang Ánh Nghê sững người một chốc. Đáy lòng như bị rót cho ly nước chanh ngọt đến kỳ lạ, song vị chua vẫn là chính. Tối hôm đó dù anh không ngủ với Hoa Hồng thì chắc cũng vì lý do khác chứ đời nào là vì cô nhỉ? Không đời nào.

“Này, cô đừng ra rả chuyện này với tôi nữa.” Giang Ánh Nghê cũng lười gõ chữ, khẽ nói vào điện thoại: “Hôm qua tôi uống nhiều quá, giờ đau đầu muốn chết, không muốn nói mấy chuyện linh tinh này. Cô với Hoa Hồng có thù oán gì thì tự đi mà giải quyết, đừng có lôi tôi vào. Tóm lại là tôi giữ thế trung lập, không đứng về phía cô cũng không đứng về phía Hoa Hồng.”

Lệ Bình nổi tính hóng hớt cố gặng hỏi: “Này, đêm qua tôi không ngờ Cổ Thành lại rời phòng bao đi tìm cô, sau đó hai người có làm không?"-

Giang Ánh Nghê lặng thinh một chút rồi đáp: “Bọn tôi chẳng làm gì sất, nhà ai nấy về, mẹ ai nấy ôm.”

“Thật à?” Rõ ràng Lệ Bình không tin.

“Thật.” Giang Ánh Nghê uể oải bảo: “Không tám nữa, đau đầu quá.”

Đã mười giờ năm phút. Giang Ánh Nghê tuân theo nếp sống tốt hết ăn lại ngủ hết ngủ lại ăn, men theo mùi thơm lững thững đi vào bếp kiếm đồ ăn.

Phòng bếp rất rộng, lại còn sạch sẽ, không hề có mùi dầu khói. Cổ Thành đang nấu bữa sáng trong bếp, anh vừa chiên trứng gà vừa nói chuyện điện thoại: “Hôm nay anh tới phòng đăng ký trực đi... Ừ, phải, hôm nay tôi không tới...”

Anh mặc áo ngủ cùng kiểu với chiếc trên người Giang Ánh Nghê, hai người một trắng một đen khiến cô bỗng có ảo giác là họ đang mặc đồ đôi.

Bóng lưng Cổ Thành vô cùng cuốn hút, Giang Ánh Nghê lẳng lặng đứng ngoài cửa phòng bếp ngắm đến mê mẩn. Vóc người anh cao ráo, đường cong cơ bắp gợi cảm đến phạm quy, chiếc áo thun trắng rất đỗi bình thường khoác lên người anh lại biến anh thành “người nổi bật nhất sàn diễn”(truyen nha bo.com), có thể làm người mẫu nam luôn. Anh mặc cả bộ, cái quần đùi kia ngắn cũn cỡn, khiến cặp chân dài miên man lộ rõ rành rành. Nghe nói... đàn ông có lông chân dài thì... rất mạnh mẽ trong chuyện ấy. Một đứa dâm tà như Giang Ánh Nghê lại bắt đầu nghĩ bậy bạ.

Cô rón rén đi tới sau lưng Cổ Thành định hù anh, không ngờ anh đột nhiên xoay người khiến người tính giở trò giật nảy mình.

“... Chào buổi sáng.” Giang Ánh Nghê cười trêu: “Anh nấu gì ngon đấy?”

“Nấu mì trứng.” Cổ Thành đáp cụt lủn.

“Tính cho em ăn trứng anh à?” Giang Ánh Nghê nháy mắt, đôi ngươi sáng lên lấp lánh. Cái câu da mặt dày hơn tường thành là chỉ mấy kẻ như cô, và cả câu đứa nào mặt dày đứa đó vô địch cũng chỉ cô nốt.

Cổ Thành hơi mím môi: con đứa nên rụt rè chút đi.” Giang Ánh Nghê, con gái

“Em cứ không thích rụt rè đấy, anh quản được em chắc." Giang Ánh Nghê giở giọng cợt nhả, thò đầu nhìn mì trong nồi rồi bắt đầu nịnh nọt: “Anh nấu mì trứng cà chua à? Không ngờ tài nấu nướng của anh tốt thế, trông lành nghề phết.”

Cổ Thành múc mì ra chén, thong thả hỏi: “Chẳng lẽ nhìn anh giống người nấu dở lắm à?”

“Không giống.” Giang Ánh Nghê vội lắc đầu như trống bỏi: “Anh giống đầu bếp Michelin ba sao ấy."

Trong chén sứ đựng đầy mì vàng ươm và nước lèo đậm màu cà chua, còn có một cái trứng trần nước sôi ngay chính giữa. Mùi cà chua từ từ bốc lên khiến người ta thấy thèm ăn gấp bội.

“Chén này cho em à?” Cô hỏi.

“Ừ."

Giang Ánh Nghê bê chén lên, vô ý làm bỏng ngón tay, vội vàng bỏ chén xuống bếp rồi đi tới cạnh bồn tính xả nước lạnh làm dịu ngón tay nóng đỏ.

“Sao vòi nước nhà anh vặn không ra vậy?” Cô vặn chốt vòi nước một lúc mà chẳng thấy nước bèn hỏi: “Cúp nước à?”

Cổ Thành đi tới sau lưng cô, thò tay ấn nút vòi nước, nước bên trong lập tức tuôn ra: “Cái này không vặn mà phải ấn...”

Nói được một nửa, anh bỗng khựng lại. Ở góc độ sau lưng Giang Ánh Nghê, anh có thể thấy rõ phần da trắng hồng lồ lộ dưới cổ áo cô và toàn bộ cảnh đẹp nơi ấy.

Cổ Thành cao 187, mua cỡ áo số đo 190... Chưa kể việc Giang Ánh Nghê mặc chiếc áo đen này trông như mặc váy, mà vai cô còn rất nhỏ, hoàn toàn không giữ nổi áo khiến nó cứ trễ xuống ngực suốt.

“Bỏng chết em rồi.” Giang Ánh Nghê rửa xong tay xoay lại, đụng phải người Cổ Thành. Sau lưng cô là cạnh bồn lạnh lẽo, còn phần mềm mại của cơ thể thì đang dán lên vòm ngực rắn chắc của anh.

Cô hơi ngẩng đầu, thấy trái khế của anh khẽ nhấp nhô. Vờ làm chính nhân quân tử Liễu Hạ Huệ cái gì, phản ứng sinh lý mới là thứ thành thật nhất.

Giang Ánh Nghê trưng bản mặt ngây thơ, giả đò không biết gì nói: “Chú à, cháu mới bị bỏng tay này.”

“Ừ.” Giọng Cổ Thành khàn đi.

Tiếng ừ này của anh chất chứa dục vọng mạnh mẽ. 

“Chú thổi cho cháu đi.” Giang Ánh Nghê giơ ngón trỏ tay phải lên vuốt ve bờ môi mỏng của anh: “Môi anh khô quá, do trời hanh à?”

Trời không hanh, rõ ràng là do dục vọng quấy nhiễu.

“Em cố ý ăn mặc như vậy để dụ dỗ anh à?” Cổ Thành túm lấy cổ tay phải của cô: “Đừng khiến mình phải hối hận.”

“Ớ chết, em sực nhớ ra một chuyện.” Giang Ánh Nghê láu táu phá vỡ bầu không khí mờ ám, lí nhí nói: “Thầy Tăng dặn bọn em sáng nay phải tới học lái xe. Chú ấy muốn dạy nội dung mới, xác định đường dốc và cách khởi hành... Bây giờ đi chắc chắn không kịp, làm sao bây giờ, chú ấy lại phê bình em không chăm chỉ luyện xe cho mà xem...”

Giờ là lúc nhắc chuyện này sao? Cổ Thành nhíu mày.

“Thật đấy, thầy Tăng bảo chú hat ay làm biếng dạy riêng lắm.” Giang Ánh Nghê nói: “Nếu lần sau em để chú ấy dạy riêng thì chú ấy sẽ mắng em cả ngày mất."

“Mai anh sẽ dạy riêng cho em.”

Tay Cổ Thành nóng hừng hực, Giang Ánh Nghê có thể cảm nhận rõ mồn một. Bàn tay to của anh đang mân mê cách lớp áo đen.

Sự mập mờ cứ thế thăng cấp.

“Chotto matte*," Giang Ánh Nghê lại phá bĩnh bầu không khí mờ ám: “Mình ăn mì đi, không ăn là nguội đấy.”

*Chờ chút!

Cổ Thành không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô, nhìn - đến độ khiến Giang Ánh Nghê thấy sởn da gà vì chột dạ.

- Tim cô từ từ đập như trống dồn. Bàn tay thô ráp của anh xoa nắn bừa bãi nơi đó như đang thưởng thức trái tim lạnh lẽo của cô.

Dù rằng Giang Ánh Nghê không muốn thừa nhận, nhưng đúng là cô đang sợ. Trong khoảnh khắc này, cô đột nhiên thấy thấp thỏm âu lo, không ngờ lần này Cổ Thành không hề kiềm chế mà muốn hành sự với cô thật.

Cặp mắt nai của cô thoáng hiện vẻ hoảng loạn lúng túng, Cổ Thành thấy rõ mồn một. Thôi, không bắt nạt cô nữa.

Rốt cuộc Cổ Thành cũng buông cô ra: “Nếu không dám chơi thì lần sau đừng trêu bậy.”

Giang Ánh Nghê im lặng chịu thua. Ngày thường cô quen thói ngông nghênh như đến khi đụng tới súng thật đạn thật mới biết mình nhát cáy cỡ nào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.