Lúc xuống lầu, hai người tình cờ gặp má Khâu. Mụ ta ngỡ ngàng nhìn Cổ Thành đang bế Giang Ánh Nghê quần áo xộc xệch, sau thoáng sửng sốt mới cười nói: “Hoan nghênh ông chủ Cổ lần sau lại tới chơi.”
Cổ Thành chẳng buồn đếm xỉa tới má Khâu. Giang Ánh Nghê cũng không ừ hử gì với con mụ khốn nạn này. Má Khâu bị tạt cho gáo nước lạnh thì mất hứng, sượng sùng tránh đường cho họ.
“Em đói rã ruột rồi.” Giang Ánh Nghê khẽ hỏi: “Anh đi ăn gì với em được không?"
Cổ Thành hỏi: “Sắp mười hai giờ rồi, em muốn ăn gì?"
“Ăn đồ nướng BBQ." Giang Ánh Nghê nói: “Bọn họ mở đến tận ba bốn giờ sáng mới dọn quán, giờ còn sớm lắm. Dù sao quán nướng ấy cũng cách đây không xa.”
Cổ Thành nhíu mày: “Em muốn vứt dạ dày đi luôn à? Sao hành hạ mình thế hả?”
Giang Ánh Nghê ngoan ngoãn rúc vào khuỷu tay anh: “Nhưng mà cháu thật sự đói lắm rồi chú ơi... Ơ, sao anh lại đi hướng đó? Anh định đưa em đi đâu?”
“Về nhà anh.”
Cổ Thành buông một câu nhẹ tênh, ấy vậy mà suýt làm Giang Ánh Nghê kêu tiếng heo.
“Nhà anh?” Cô chần chờ hỏi: “Anh ở một mình à?”
Anh ừ một tiếng.
“Trai đơn gái chiếc ở một chỗ không ổn lắm đâu.”
Giang Ánh Nghê ngoài miệng thì nói vậy nhưng lại nhủ bụng... ái chà chà, hình ảnh không nên nghĩ.
“Giờ mới thấy không ổn à?" Cổ Thành khẽ hỏi: “Sao lúc chặn anh trước cửa tiệm trang điểm rồi cưỡng hôn anh em không thấy không ổn? Hả?”
Lúc anh nói chuyện đã hà hơi thở ấm áp vào vùng gáy trắng nõn của Giang Ánh Nghê. Cô thoáng rùng mình, toàn thân mềm nhũn như vũng nước - xuân.
Lần đầu tiên Giang Ánh Nghê thấy thẹn, bình thường toàn là cô ghẹo người ta, sao giờ cứ có cảm giác bị Cổ Thành cướp vai thế nhỉ?
“Anh... hôm đó anh cắn rách môi em đấy.” Giang Ánh Nghê khó chịu nói: “Đau lắm, đau đến độ lúc ấy em muốn đánh anh.”
Đã sắp tới chỗ chiếc Ford trắng. Cổ Thành mở cửa xe, đặt Giang Ánh Nghê lên ghế phụ. Giang Ánh Nghê vừa ngồi vững thì Cổ Thành đột nhiên củi người kề sát cô.
"Um.." Giang Ánh Nghê khó tin nhìn người đàn ông trước mắt. Không ngờ anh... anh lại liếm vết thương chưa lành trên môi cô. Anh dùng đầu lưỡi ấm áp liếm ướt bờ môi mềm mại, rồi luồn vào công phá thành trì của cô.
Miệng vết thương vừa nhật vừa đau, cũng vừa thích. Giang Ánh Nghê sợ tới nỗi không dám cựa quậy, cứ ngồi đơ ra ghế phụ như người gỗ, chỉ có lồng ngực là phập phồng vì thở gấp.
Sau quãng yên lặng triền miên, rốt cuộc anh cũng thôi tấn công: “Còn đau không?”
Giang Ánh Nghê bất giác gật đầu, ấp úng hỏi: “Giờ mình tới nhà anh... làm à?”
“Làm gì?” Anh hỏi lại.
Cô đỏ mặt, song vẫn thẳng thắn đối mặt với ánh nhìn ý vị của Cổ Thành, khẽ đáp: “Làm tình.”
“Không làm tình.” Cổ Thành xoa đầu cô: “Anh nấu cơm cho em
ǎn."
"Sao cơ?” Giang Ánh Nghê khó tin: “Trai đơn gái chiếc nửa đêm nửa hôm ở chung một chỗ mà chỉ ăn cơm thôi á? Bị hâm chắc? Sao anh không nói là đắp chăn tán dóc luôn đi?”
“Đồ ranh con.” Cổ Thành phá lên cười.
“Lão già điên.” Giang Ánh Nghê không chịu yếu thế.
Dọc đường về nhà Cổ Thành, cái bụng không nên thân của Giang Ánh Nghê kêu tận năm lần. Sau một ngày không ăn gì lại ói một hồi, cơn đói đã dạy cô một bài học ra trò.
Lúc sắp đến nhà, Cổ Thành hỏi: “Sao hôm nay em lại tới phòng bao của Vương Đức Dương?"
“Chuyện dài lắm.” Giang Ánh Nghê kể: “Cái hôm anh gặp em lần đầu ấy, chẳng phải Lệ Bình bị thương à? Cô ta bị sếp Vương đánh đẩy. Lúc ấy vì cứu người nên em nói dối sếp Vương, ai ngờ má Khâu và sếp Vương cứ khăng khăng ép em xin lỗi... Anh cũng biết lão ta là loại người gì rồi đấy, nào chỉ một câu xin lỗi đơn giản là êm.”
“Nên tối nay em cố ý uống đến ói ra à?”
“Chẳng thế thì sao?" Giang Ánh Nghề thản nhiên nói: “Nếu không dùng cách tởm lợm ấy bảo vệ bản thân thì ai sẽ cứu em đây? Đám điểm kia chỉ biết khoanh tay đứng nhìn em bị Vương Đức Dương hành hạ thôi.”
Từ nhỏ cô đã hiểu rõ lòng người bạc bẽo cỡ nào, nên dù bình thường nói cười với dám gái ngành ấy thì đến lúc quan trọng cũng không tin tưởng họ chút nào. Đương nhiên, cô cũng thông cảm cho họ, đám ấy không có khả năng giúp cô chống đối thế lực của Vương Đức Dương. Ai sống trên đời mà chẳng có nỗi khổ riêng.
Bầu không khí im lìm, xe chạy tới nhà Cổ Thành.
ở Minh Châu Nam Dương – một khu nhà lâu đời của Vũ Hán. Anh sống trong một căn hộ thông tầng rộng thênh thang, không có nhiều nội thất lắm, được dọn dẹp rất ngăn nắp sạch sẽ. Giang Ánh Nghê cứ tưởng loại người chán đời sống qua ngày đoạn tháng như anh phải sống trong một căn nhà bừa bộn như trại tị nạn cơ.
Giang Ánh Nghê vào nhà, lúc thay dép thì chỉ nhìn thấy kiểu nam, hơn nữa còn rất to. Cô hỏi: “Trước đây anh từng dẫn phụ nữ khác về nhà chưa?”
“Rồi.” Cổ Thành đáp tỉnh bơ: “Mẹ anh và bạn gái CŨ."
“ẦU.” Giang Ánh Nghê cởi giày cao gót ra, xỏ chân vào đôi dép cỡ 43, lúc đi vào chân cô cứ cảm thấy như mình phải bấu chặt lấy đôi dép vậy.
“Hồ ly tinh” mà người ta hay nói hắn giống như cô, chỉ để chân trần cũng đủ dụ dỗ đàn ông.
“Cháu muốn đi tắm.” Cô mệt mỏi nói: “Chú lấy hộ cháu bộ đồ sạch để thay nhé.”
“...” Cổ Thành tiện tay chỉ vào bọc đồ chuyển phát nhanh trên sô pha: “Mở ra mà mặc, mới đấy.”
“Chú tốt quá đi.” Giang Ánh Nghê cũng không khách sáo, nhanh nhẹn xé bỏ lớp giấy gói. Bên trong là một chiếc áo ngủ đen tuyền và chiếc quần đùi đi biển.
Cổ Thành mường tượng dáng vẻ cô khi mặc bộ này... Thôi, không được nghĩ nữa. Anh bình tĩnh nói: “Anh vào bếp nấu cháo, em tắm xong nếu không biết làm gì thì xem ti-vi đi.”
Bên cạnh ti-vi nhà anh còn có cả đầu đĩa. Cạnh đầu đĩa là một cái thùng giấy, trong đấy đựng bao la là đĩa. Thời nào rồi mà còn dùng đĩa để xem phim chứ?
Giang Ánh Nghê tiện tay cầm vài cái lên xem, cười trêu anh: “Chú à, bọn mình đúng là người của hai thế hệ. Mấy bộ phim chú xem toàn người tầm tuổi bố mẹ cháu thích xem thôi.”
“Vâng, tôi già rồi.” Anh đáp tỉnh rụi, lúc thốt ra nghe chừng có mùi giận dỗi, Giang Ánh Nghê bỗng thấy anh đáng yêu lạ lùng.
Cô tìm được một bộ phim khá “trẻ trung” trong mở đĩa có tên Siêu khuyển thần thông, định tắm xong sẽ xem.
Vòi hoa sen nhà anh rất mạnh nên Giang Ánh Nghê tắm loáng cái là xong. Sữa tắm của hãng Lục Thần mát lạnh đến buốt cả người hệt như tên nó. Giang Ánh Nghê chửi thầm dưới vòi sen, sữa tắm Lục Thần đúng là giống băng vệ sinh ABC, kích thích chết đi được.
Lúc Giang Ánh Nghê ra khỏi phòng tắm, Cổ Thành đang lúi húi trong bếp. Giang Ánh Nghê cố ý không mặc áo ngực, chỉ mặc mỗi chiếc áo thun nam khiến bầu ngực như ẩn như hiện.
Đành phải xem phim trước vậy. Giang Ánh Nghệ ngồi xếp bằng trên sô pha, tuy mắt nhìn chằm chằm bộ phim nhưng đầu lại nghĩ xem nên dụ dỗ đàn ông thế nào. Rụt rè chẳng có nghĩa lý gì với cô, nhất là bây giờ thịt đã dâng tận miệng, lý nào lại không
ǎn.
Siêu khuyển thần thông là một bộ phim do Châu Tinh Trì sản xuất, chỉ có từ hài đến hài. Câu chuyện mở màn rất hài hước, Giang Ánh Nghệ xem Chu Tiểu Địch cố ý chọc tức gã thầy giáo chanh chua Kiều Đoàn thì không kìm được mà ôm bụng cười phá lên, đến nỗi nằm vật ra sô pha không dậy nổi.
Cổ Thành bê chén cháo nóng hổi ra phòng khách: “Đang xem Siêu khuyển thần thông à?”
Cổ Thành cao hơn cô chừng 30cm. Giang Ánh Nghề giờ đang để chân trần đứng ngay trước mặt nên anh có thể thấy rõ mồn một phong cảnh bị chiếc áo đen che khuất...
Chắc chắn cô nhóc này cố ý.
“Cháo hơi nóng đấy.” Anh rời mắt đi, nhìn sang màn hình ti-vi. Đúng lúc bộ phim chuyển sang cảnh Chu Tiểu Địch và một bé trai cùng lớp đấu trí đấu dũng với Kiều Đoàn.
Giang Ánh Nghê cúi người thổi cháo, cổ áo thấp đến lạ lùng. Có câu gì ấy nhỉ? Mặc như không mặc, chính là như thế.
Cổ Thành cảm thấy mình không thể nán lại đây thêm phút nào nữa. Anh nhìn thẳng đằng trước, nói: “Ăn cháo xong thì ngủ sớm đi, khỏi rửa chén. Anh đi ngủ đây.”--Truyện-Nhà-Bơ --
“Sao?” Giang Ánh Nghê trợn mắt: “Giờ đã ngủ rồi á? Anh thật sự không muốn... làm chuyện kia với em à?”
“Em nghỉ ngơi sớm đi.” Cổ Thành đáp tỉnh bơ.
“Anh xem phim với em đi mà.” Giang Ánh Nghê túm cánh tay anh lắc khẽ: “Em ngồi một mình ở đây sợ lắm.”
Cô nhóc này xạo sự có nghề ghê... Xem phim hài mà cũng bày đặt sợ...
“Ngồi lại đi mà, phim này có tiếng rưỡi chứ mấy” Giang Ánh Nghê đảo khách thành chủ, đẩy Cổ Thành lên sô pha: “Phim hài phải xem chung mới vui.”
Cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào mà Cổ Thành lại ngồi xuống cùng xem Siêu khuyển thần thông với cô. Là ai mấy hôm trước mới nói không đổ làm nũng ấy nhỉ? Ái chà, chắc chắn không phải là anh.
Giang Ánh Nghê vừa húp cháo vừa xem phim.
Không ngờ tô cháo tôm nõn nấu với gạo nhạt nhẽo này ngon bất ngờ. Cũng có thể là vì cô đói quá nên giờ ăn gì cũng thấy ngon.
Cổ Thành nhìn cô nhóc ăn ngấu nghiến thì không kìm được mà bảo cô ăn chậm chút, đừng để bị nghẹn.
Nghẹn thì không nghẹn, hiềm nỗi ăn hết một chén vẫn chưa no. Giang Ánh Nghê định bê chén vào bếp múc thêm cháo thì nghe anh bảo: “Đêm rồi ăn ít thôi."
“Húp thêm chén nữa cũng không mập đâu.” Giang Ánh Nghệ mếu máo, năn nỉ với giọng tủi thân: “Chú ơi, cháu vẫn còn hơi đói.”
Cổ Thành nói: “Ăn no khó tiêu lắm.”-
“Anh nghiêm thế không biết." Giang Ánh Nghê mất hứng: “Bộ anh tính làm bố em hay gì?”
.” Cổ Thành ôm trán: “Đi ăn đi, ai mà cản nổi em.”
Lúc húp hết chén cháo thứ hai, Giang Ánh Nghê xoa bụng thở dài thỏa mãn: “Ôi em thấy sướng quá đi mất."
Phim đã chiếu được một nửa, không ngờ sau khi Chu Tiểu Địch vứt bỏ siêu khuyển thần thông lại trông thấy nó khi về đến nhà.
Cô lẩm bẩm hỏi: “Anh có biết vì sao em xem bộ phim này không?”
"Vì sao?" Anh hỏi.
Giang Ánh Nghê tự kể: “Hồi em học lớp Hai lớp Ba gì đó, bộ phim này nổi như cồn í, có vô số người từng xem, rất nhiều tiệm bán đồ chơi hình siêu khuyển thần thông nên giờ em muốn xem thử rốt cuộc nó có hay không.”
“Thế em thấy hay không?”
“Mới được một nửa nên chẳng rõ có hay không. Nhưng phim của Châu Tinh Trì thì chắc không dở đâu nhỉ?”
Cổ Thành nhớ lại: “Hồi anh xem phim này mới hai mươi mấy tuổi.”
Nhưng hồi đó cô chỉ là bé con xanh non mới học lớp Hai.
“Cổ Thành, anh sẽ thích em chứ?” Cô thình lình hỏi rồi bồi thêm: “Nếu như không thích em thì sao đêm nay tự dưng lo cho em thế? Vì anh thấy thương hại em à?"
“Không phải vì thương hại em đâu.” Cổ Thành đáp nhẹ tênh: “Nhưng cũng không phải vì thích em.”
“Thế vì gì?” Giang Ánh Nghê khăng khăng đòi một đáp án.
“Chả vì gì.” Cổ Thành nói: “Anh lớn hơn em mười ba tuổi, em nên ở bên người đồng trang lứa.”
Cô không phục: “Nhưng tối nay anh đã hôn em trong xe còn gì, sao không thích em mà còn hôn em hả?”
“Vì em dụ dỗ anh.” Anh buông lời tàn nhẫn: “Bị dụ dỗ và chủ động thích là hai chuyện khác nhau.”
Giang Ánh Nghê nhớ lại câu nói trước kia của anh: “Tôi sợ em yêu tôi.”
Cô nổi nóng, bắt đầu công kích: “Anh không thích em thì thôi, dù sao em cũng chẳng báu bở gì lão già như anh. Em chỉ muốn chơi trò mập mờ với anh thôi.”
“Không thích thì tốt.” Anh nói với giọng xa cách.
Giang Ảnh Nghê bị thái độ lạnh lùng của anh chọc tức, giận dữ tắt phim đi: “Không thèm xem nữa.”
“Vào phòng cho khách ngủ đi.” Cổ Thành cầm chén sử và muỗng đi vào bếp: “Sáng mai anh đưa em về.”