Ba ngày sau khi các tin đồn về Ngô Lập lan truyền, Minh Hà nhận được một lời mời bất ngờ từ hắn. Địa điểm là một nhà hàng sang trọng nằm ở khu vực trung tâm, nơi mà mỗi bữa ăn có giá trị ngang một khoản lương tháng của người bình thường.
"Thật thú vị. Hắn đã bắt đầu lộ diện rồi." Minh Hà cầm tấm thiệp mời, khẽ nhếch môi.
"Có thể đây là cái bẫy. Nhưng cũng có thể hắn muốn thăm dò cô." Hạ Vũ dựa vào tường, ánh mắt không rời khỏi tấm thiệp trên tay Minh Hà.
"Tôi sẽ đi. Dù là cái bẫy hay thăm dò, tôi cũng không thể từ chối. Bỏ qua cơ hội đối mặt trực tiếp với hắn thì phí quá." Minh Hà nói, đôi mắt ánh lên vẻ quyết đoán.
"Không được. Nếu cô đi, tôi cũng sẽ đi cùng."
"Anh định làm vệ sĩ của tôi à?" Cô cười, trêu chọc.
"Anh định làm vệ sĩ của tôi à?" Cô cười,
"Không, tôi sẽ là quân cờ mà cô có thể sử dụng bất cứ lúc nào." Hạ Vũ trả lời, giọng nghiêm túc đến mức khiến
Minh Hà thoáng ngẩn người.
Tối hôm đó, Minh Hà xuất hiện tại nhà hàng trong một chiếc váy dạ hội màu đen, đơn giản nhưng đầy quyền lực.
Hạ Vũ đi sau cô, đóng vai một trợ lý riêng. Ánh mắt anh sắc lạnh, quét qua từng góc khuất của không gian, như muốn đảm bảo rằng không có bất kỳ nguy hiểm nào xuất hiện bất ngờ.
Ngô Lập đã chờ sẵn. Ông ta mặc một bộ vest chỉn chu, trên mặt là nụ cười xã giao, nhưng ánh mắt lại mang một tia tính toán khó đoán.
"Cô Tô, lâu lắm rồi không gặp. Cảm ơn cô đã nhận lời mời của tôi."
"Ngô tổng khách sáo rồi. Tôi còn phải cảm ơn anh vì đã cho tôi cơ hội này." Minh Hà cười, ánh mắt đầy tự tin.
Hai người ngồi xuống. Hạ Vũ chọn một vị trí cách đó không xa, nhưng vẫn đủ để nghe thấy cuộc đối thoại.
"Dạo gần đây, có vẻ như cô Tô khá bận rộn. Tôi nghe nói những dự án của cô đang gặp một số trục trặc?" Ngô Lập mở đầu, giọng nói mang chút khiêu khích.
"Không đến mức trục trặc, chỉ là vài trở ngại nhỏ. Nhưng tôi nghĩ anh không mời tôi đến đây chỉ đế hỏi chuyện này, đúng không?" Minh Hà nhấp một ngụm rượu vang, thản nhiên đáp.
Ngô Lập thoáng cười. "Tôi thích sự thẳng thắn của cô. Thật ra, tôi muốn nói về những tin đồn gần đây. Có vẻ như ai đó đang cố ý bôi nhọ danh tiếng của tôi."
"Thật sao? Tôi không biết điều đó." Minh Hà nhướng mày, nụ cười nhẹ trên môi như một lời thách thức ngầm.
Ngô Lập đặt ly rượu xuống, ánh mắt trở nên sắc bén hơn. "Tôi tin rằng cô là người thông minh, cô Tô. Tôi không muốn có hiểu lầm giữa chúng ta. Nếu cô thực sự biết điều gì đó, tôi hy vọng cô có thể đứng ngoài chuyện này."
"Ngô tổng, anh đang đe dọa tôi?" Minh Hà nghiêng đầu, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng mang một chút sắc lạnh.
"Không, không phải đe dọa. Chỉ là lời khuyên chân thành từ một người từng trải."
Trước khi Minh Hà kịp đáp, ánh sáng trong nhà hàng bất ngờ chớp tắt, rồi toàn bộ căn phòng chìm vào bóng tối.
Tiếng hét vang lên từ các khách mời khác, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn.
Hạ Vũ ngay lập tức đứng dậy, tiến về phía Minh Hà.
"Cô không sao chứ?" Anh nắm lấy tay cô, giọng nói trầm ổn, khiến cô cảm thấy an tâm hơn.
"Tôi ổn. Đây rõ ràng không phải ngẫu nhiên." Minh Hà thì thầm.
"Đúng vậy. Đi thôi."
Hạ Vũ dẫn cô ra khỏi bàn ăn, hướng đến cửa thoát hiểm gần nhất. Nhưng ngay lúc đó, một bóng người bất ngờ lao đến từ phía sau, cầm theo một vật gì đó sáng lóe.
Hạ Vũ nhanh chóng kéo Minh Hà về phía mình, một tay đỡ lấy đòn tấn công. Vật sắc nhọn lướt qua tay anh, để lại một vết cắt nhưng không nghiêm trọng.
"Tôi không sao. Đi mau!" Anh nói, đẩy Minh Hà đi trước.
Hai người nhanh chóng rời khỏi nhà hàng qua lối thoát hiểm. Ngoài trời, đội bảo vệ của Hạ Vũ đã chờ sẵn. Linh bước tới, ánh mắt lo lắng.
"Có người cố ý gây rối bên trong. Chúng tôi đang kiểm tra danh tính của kẻ tấn công."
"Chắc chắn là Ngô Lập đứng sau." Minh Hà thở dài, vẻ mặt không còn chút do dự nào. "Hắn đã cho tôi thấy hắn đáng sợ đến mức nào."
"Và giờ là lúc chúng ta cho hắn biết, hắn đã động nhầm người." Hạ Vũ siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy lạnh lẽo.