Lúc này, trong lãnh địa, Thẩm Ngôn đang chăm chú quan sát lấy một tên Long Nhân Chiến Đấu Binh cùng một cái Khô Lâu Binh.
Hắn từ lâu đã chú ý đến một điểm quan trọng, hiện tại thế giới của hắn là thơi kỳ hiện đại, khoa học công nghệ phát triển, vũ khí nóng phát triển rầm rộ ở tất cả các quốc gia, thế nhưng ở Tử Giới Vực này, trình độ văn minh có vẻ như còn ở thời kỳ đồ đồng vậy, vô cùng ban sơ.
Hắn hiện tại đang cho hai tên lính trước mặt này cầm thử một cây súng trường tự động, mặc dù hắn đã hướng dẫn nửa ngày, nhưng tên Long binh cùng cái Khô Lâu Binh hoàn toàn không tiếp thu được, nếu có bia ngắm phía trước, thì bọn chúng không phải nhắm bắn.
Khô Lâu Binh thì trực tiếp cầm cây súng đập tới bia ngắm, mà Long binh còn vi diệu hơn, hắn nắm lấy cây súng như cây trường thương trực tiếp ném ra, mũi súng cắm thẳng vào hồng tâm bia ngắm, sau đó nó quay mặt về phía Thẩm Ngôn cười đắc ý.
Thẩm Ngôn cũng im lặng rồi, Iris đứng một bên nói.
- Chủ nhân, sao ngài không hỏi cô cô của ngài ấy! Lục Vô Song là chủ Guild chắc chắn biết cách giải quyết mà!
- Ừ nhỉ! Sao ta quên mất!
Thẩm Ngôn nghe nàng nói thì sực nhớ, mỉm cười vuốt đầu Iris, hắn mở ra danh sách liên lạc, sau đó nhanh chóng kết nối với chủ Guild.
Trong mỗi Tế Đàn đều có lắp đặt thiết bị truyền tin của Guild, chỉ cần ở trong lãnh địa có thể trực tiếp trò chuyện với những thành viên guild mình, tất nhiên là phải biết số liên lạc đối phương.
Tín hiệu rất nhanh được nối thông. Đầu bên kia rất nhanh vang lên tiếng nữ nhân mềm mỏng cùng hơi gấp gáp.
- Thẩm Ngôn, hai ngày con này thế nào rồi? Sao rảnh mà gọi cho…cô cô thế?
Trong phòng ngủ, Lục Vô Song lúc này đang hai má phiếm hồng, thở dốc không ngừng, chợt có Thẩm Ngôn gọi đến làm nàng bất ngờ, cố kiềm nén cảm xúc trong lòng.
Thẩm Ngôn bên đây mặc dù không biết tại sao cô cô mình tiếng nói nghe chút là lạ, nhưng cũng không quan tâm mà hỏi ngay vào trọng tâm.
- Cô cô! Lãnh địa của con hiện tại phát triển tốt lắm! Hiện tại con gọi tới là có chuyện muốn hỏi?
Lục Vô Song ngã người xuống giường, thân thể dưới tấm lụa mỏng hoàn toàn bạo lộ ra bên ngoài, hai thỏ ngọc trước ngực như ẩn như hiện, càng trở nên mê người, hai hạt dâu đỏ mơ hồ có thể nhìn ra, đang kiêu ngạo đứng thẳng, nàng mắt ngập sóng nước hỏi Thẩm Ngôn.
- Có chuyện gì, mau nói!
- Con muốn hỏi thế lực bản địa, tại sao con muốn đưa vũ khí hiện đại cho bọn chúng sử dụng, bọn chúng hoàn toàn không có năng lực tiếp thu những thứ này vậy?
Khanh khách!
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười như chuông ngân, Lục Vô Song cười nói.
- Đứa cháu ngốc này, bọn chúng tuy rằng có trí tuệ nhưng về bản chất thì chỉ là sinh vật do trí tuệ nhân tạo tạo ra mà thôi, lối sống cùng thời đại bọn chúng đã được lập trình sẵn, nên việc cho chúng dùng vũ khí là không thể nào! Trí tuệ của chúng sẽ mặc định không tiếp thu nguồn văn hóa ngoại lai, nói dễ hiểu là vậy!
Nàng vừa nói, thân thể chợt run rẩy, da thịt nõn nà, eo tinh tế, bờ mông rất tròn chợt ưỡn lên, đôi môi hé mở phả ra từng trận nhiệt khí, nhìn xuống hai ngón tay của mình đã bị nhuộm ướt một mảng, sáng bóng vô cùng, nàng khó hiểu lầm bầm nói.
- Sao hôm này mình lại nhạy cảm đến thế?
- Hả cô cô nói cái gì?
- Aaaa…không có gì!!! Con muốn hỏi gì nữa không? Không thì ta ngắt liên lạc đây!!!
Lục Vô Song hốt hoảng che miệng mình lại, trong đầu một mảnh trống rỗng, từng cơn sướng khoái đang đập đến não hải của nàng.
Nào biết dị trạng của cô cô mình, hiện tại Thẩm Ngôn đang lâm vào suy tư, hắn từng có ý định kiến thiết đám quân lính mình thành một chi quân đội trang bị vũ khí tận răng, đoán chừng hiện tại ý nghĩ đó đã hóa thành bọt nước.
- Còn có một chuyện! Cô cô, chẵng lẽ thế giời này đều lạc hậu thế sao?
- Ưm…con đừng khinh thường đám người này, vũ khí lạnh bọn chúng sử dụng đều đã lô hỏa thuần thanh, chém giết một đám quân đội đặc chủng là không vấn đề gì, con người sỡ dĩ sợ súng vì bọn họ không né được, bắn trúng là chết, nhưng đám này thực lực cường đại một chút là có thể né đạn hoặc thậm chí đạn bắn không thủng, đại bác bắn không nát, con nghĩ đám trâu điên này còn cần vũ khí nóng sao? Hơn nữa, vũ khí nóng muốn tiêu diệt bọn chúng yêu cầu phải mạnh, sẽ tốn rất nhiều tiền, con nghĩ ai có thể chi một đống tiền để mua vũ khí nóng tiêu diệt bọn chúng chứ? Dùng cung tên, đao, kiếm không thơm sao? Với lại Tử Giới Vực được tạo ra là để tăng thực lực người cường hóa, nếu đám Program đó có thể tiến hóa, vậy thì người cường hóa chẳng phải không có đất dung thân sao?
Thẩm Ngôn nghe phía bên kia truyền đến tiếng thở dốc, mặc dù hiếu kỳ nhưng khi nghe Lục Vô Song giải thích, hắn cũng đã nắm được rồi, sự tồn tại của Tử Giới Vực là để rèn luyện người cường hóa, tất cả là vì mục đích ấy.
Lục Vô Song lúc này lại đưa bàn tay như búp sen của mình từ từ xuống phía dưới…nàng sắp hết kiên nhẫn rồi.
- Với lại nếu con muốn tìm loài có vũ khí hiện đại thì có đấy, tỷ như tộc Người Lùn vậy, bọn chúng rất thông minh, công nghệ bọn chúng cũng gần bằng với chúng ta đó, thế nhé!! Tạm biệt…
- A! Cô cô…
Tút tút tút
Thẩm Ngôn còn đang muốn nói gì, bất quá Lục Vô Song đã ngắt liên lạc rồi, lại nhìn một bên thấy Khô Lâu Binh đang gặm ăn cây súng, Long binh thì dùng cây súng gãy gãy đít, bộ mặt vô cùng thõa mãn.
Mặt hắn tức khắc tối đen, nhanh chóng đá hai tên này đi làm việc.
Hắn nào biết Lục Vô Song lúc này đang ai oán mắng thầm hắn.
- Thẩm Ngôn hư thật! Cư nhiên lúc ta đang…như thế, mà gọi tới!
Nàng nghĩ đến thân ảnh Thẩm Ngôn, nghĩ đến gương mặt thật vô cùng tuấn dật cùng hương khí nam nhân phương cương của hắn, bàn tay phía dưới cũng dần chuyển động nhanh hơn.
Ót ót ót
- Ưm..a.a.aa
Lục Vô Song hét lên một tiếng thõa mãn, thân thể run rẩy dữ dội rồi rũ rượi vô lực nằm trên giường, má đỏ hồng hồng, đôi mắt xuân tình tràn đầy mị ý. Nàng xấu hổ úp mặt vào gối, hai chân đá loạn. Giớ khắc này Lục Vô Song như một cái tiểu nữ hài, khác xa với phong thái bình tĩnh như tiên tử không ăn khói lửa nhân gian lúc bình thường.
- Lục Vô Song ơi Lục Vô Song, sao ngươi lúc làm chuyện này lại nghĩ đến cháu của mình là sao? Ngươi thật là biến thái…aaaaa..aa.
Nghĩ đến bản thân mình đã 40 nồi bánh chưng rồi mà chưa hề tiếp xúc qua nam nhân, Lục Vô Song nghĩ đến thân thể được bảo dưỡng vô cùng tốt của mình mà một trận phiền muộn, lại thoáng nghĩ qua thân ảnh Thẩm Ngôn, nàng mạnh mẽ lắc đầu tự mắng mình biến thái.
Trong đầu nàng, Tiểu Hàn cũng là bó tay, chẳng biết nói gì hơn…
…
- Lãnh chủ! Phía trước chính là U Ám Sơn Cốc, nơi thuộc hạ thấy Khô Lâu Binh!
- Tốt! Đi lên chút nữa chắn chắc sẽ tìm được di tích, thời ta tới rồi!
Lúc này bên lối vào sơn cốc, Patrick đám người đã tiến vào, nhìn một mảnh di tích bên trong, trong mắt hắn lộ ra thần sắc tham lam.
- Toàn quân giới bị! Chuẩn bị chiến đấu!
Xoạt!!!
Toàn bộ cánh quân rơi vào trạng thái chiến đấu, Patrick mang theo Travis dẫn đầu cẩn thận đi về phía trước.
Đám người rất nhanh tiến vào di tích, lúc này không khí nơi đây đã hoàn toàn thanh lương, xung quanh những ngôi nhà đổ nát có chùng hai mươi, ba mươi con khô lâu đang tiến hành dọn dẹp, nhìn sơ qua rõ ràng được tổ chức, không phải dã quái.
Travis ngăn trước người Patrick, hắn nhíu mày nhìn xung quanh.
- Tình hình có chút không đúng, chẳng phải nơi đây là di tích hầm mộ sao? Tại sao không có âm khí? Còn những Khô Lâu Binh kia đang dọn dẹp là thế nào?
Trái ngược với vẻ lo lắng của Travis, Patrick không cho là đúng nói.
- Có lẽ chúng ta chưa đi vào sâu nên không phát giác âm khí, còn đám tôm tép khô lâu này chắc hẳn được cái boss ở đây điều khiển, chả có uy hiếp gì!
Patrick rất nhanh phân tích xong, bọn họ mặc nhiên bỏ qua trường hợp lãnh địa của người cường hóa, bởi vì U Ám Sâm Lâm là khu vực tranh chấp của ba nước Mỹ, Nhật, Hoa Hạ.
Chưa có thế lực nào phát triển nơi đây cả, Patrick tin tưởng hắn là thế lực đầu tiên ở nơi đây.
Patrick cười hắc hắc:
- Mới vòng ngoài đã hai ba chục cái khô lâu, nhắm chừng di tích này boss rất mạnh, bảo rương nhận thưởng càng nhiều a!
Hắn phất tay ra lệnh cho đám Orc đằng sau.
- Toàn quân tiến lên chém giết hết đám này cho ta!
- Rõ!!!
200 con Orc Chiến Đấu Binh hung hãn giết ra.
Tuy cùng đẳng cấp là Nhất tinh trung kỳ, nhưng nhờ vào việc đánh lén cùng một đám khờ khạo khô lâu, đối với đám Orc vẫn không thành vấn đề.
Khô Lâu Binh không hoảng sợ, phát hiện có người xâm lăng lãnh địa, bản năng xuất ra vũ khí tiến hành phản kháng, song phương lập tức đánh thành một đoàn.
Một đám Orc như cơn bão quét qua đám khô lâu, đám khô lâu này rất nhanh rơi vào hạ phong.
Một lại một cỗ khô lâu binh bị Orc đánh nát.
- Ha ha ha! Không gì hơn cái này!
Patrick cười lên ha hả, đám khô lâu linh trí quá thấp, lại bị dùng chiến thuật biển người, hoàn toàn bị nghiền ép mà chết, Patrick lúc này đang hưng phấn muốn biết boss khu này sẽ là thế nào đây.
Cùng lúc đó.
Xa xa trên Tế Đàn.
Đồng tử Thẩm Ngôn bỗng nhiên co rụt.
Trong ánh mắt lóe lên một tia hàn mang.
« gợi ý! »
« lãnh địa gặp tập kích! »
« Khô Lâu Binh bị giết chết! »
« Khô Lâu Binh bị giết chết! »
«. . . »
Hắn thu đến gợi ý.
Đám Khô Lâu Binh đang ngoại nhân bị tập kích!
…………………………