Hắn nào biết sức ăn của đám người Thẩm Ngôn lớn như thế, đều là do tu vi mang lại, máy càng mạnh hấp thu nhiên liệu càng lớn, Thẩm Ngôn hiện tại có thể ăn 20kg thịt vẫn không vấn đề gì, Cổ Lệ Na Trát cùng Lưu Sư Sư đều là Luyện Khí sư, sức ăn cũng hơn người thường rồi.
Chỉ duy nhất Đông Lỵ Á là còn ‘bình thường’ trong nhóm, nên cũng là ăn ít nhất.
Nửa giờ sau, bốn người cảm thấy mỹ mãn rời đi phố ăn uống, Thẩm Ngôn nói:
- Gần đây có cái công viên, chúng ta tới đó hóng mát đi!
Động Lỵ Á khuôn mặt tuyệt mỹ treo lấy nụ cười, ngoan ngoãn gật đầu, đầu nhỏ dựa vào vai hắn, tâm tình chưa lúc nào vui sướng như bây giờ, hai con hàng kia hiếm khi nhường nhịn nàng như thế, phải triệt để tận dụng mới được.
Đám người rất nhanh đi tới hoa viên, trong đây cây lá tốt tươi, gió nhẹ thổi qua, từng cánh hoa rơi lả tả trên mặt đất, mang theo hơi lạnh của vùng Mãn Châu.
Hiện tại ở đây không ít trẻ con chơi đùa, càng là có các lão nhân đang cùng nhau ngồi đánh cờ tướng, khung cảnh thập phần hài hòa, Thẩm Ngôn lôi kéo các nàng xuống ngồi tại một bãi cỏ sạch sẽ lẳng lặng ngắm cảnh vật trước mắt.
Nhìn từng đường nét trên gương mặt Thẩm Ngôn, Đông Lỵ Á má đỏ hồng hồng, rúc đầu vào một hắn. Một bên khác là Lưu Sư Sư chiếm giữ, tham lam hít thở lấy khí tức của người đàn ông mình.
Cổ Lệ Na Trát nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, không nói lời nào tách hai chân hắn ra chui vào giữa, vẻ mặt nàng kiểu “đừng để ý tới em” làm Thẩm Ngôn không nói nên lời.
Thời gian chậm rãi trôi qua, gió nhè nhẹ thổi qua bốn người, dường như bốn người đã thiếp đi một lúc vậy. Ôm nhuyễn ngọc trong lòng, Thẩm Ngôn nhìn vào ba nữ tử trước mắt, các nàng mặc một chiếc váy dường như hơi mỏng, dưới ánh trăng lại càng thêm vẻ mông lung. Gió đêm khẻ thỗi vài lọn tóc mai của các nàng nhẹ nhàng bay lượn khiến cho khí chất của tam nữ vô cùng xuất trần.
Thẩm Ngôn há hốc mồm, dường như say sưa trong đó.
- Anh yêu tất cả các em!
Hắn nói rồi hôn lên má mỗi nàng một cái, tam nữ đều là hưởng thụ lấy sự nhu tình từ Thẩm Ngôn.
Thời gin hạnh phúc thường trôi qua rất nhanh, cũng đã 11h, Thẩm Ngôn vỗ mông tam nữ hối thúc trở về, trên đường các nàng đều là vẻ mặt tiếc nuối, thời gian sao lại trôi qua nhanh như thế chứ.
Trên vỉa hè, có năm thanh niên nhuộm đầu xanh đầu đỏ đang hút thuốc tán gẫu, cười ha hả với nhau, Thầm Ngôn đi tới thì nhìn thấy một màn này, khóe miệng giật giật, sẽ không phải là tới tìm đánh chứ.
Quả nhiên.
- Ôi chao! Có một bầy mỹ nữ luôn nà tụi bây! Ai nha cái dáng người này…chậc..chậc…đúng là cực phẩm!
Đúng như Thẩm Ngôn suy đoán, một đám đầu xanh đầu đỏ đã chú ý đến đám người Thẩm Ngôn đi tới, mà khi chứng kiến dáng vẻ thướt tha của tam nữ, bọn hắn xém chút lọt tròng mắt xuống đất, phát ra tiếng hú dài, nhanh chóng bao quanh bốn người lại.
Kẻ vừa nói chính là tên đầu đỏ, nhìn dáng vẻ là đại ca trong nhóm.
- Thể nào, em gái, đi chơi với bọn anh không?
- Đúng đó bọn anh đảm bảo phục vụ các em dục tiên dục tử!
Thằng đầu xanh Thẩm Ngôn lau nước miếng nơi khóe miệng, nhìn Cổ Lệ Na Trát cười nói, bên cạnh thằng đầu vàng cũng phụ họa.
Nhìn 5 đứa ‘siêu nhân Gao’ này om sòm sủa bậy, tam nữ không có chút sợ hãi nào, có chăng chỉ là nghi ngờ tình hình trị an ở Mãn Châu này quá yếu kém.
- Này em gái, các anh nói em không nghe à?
Tên đầu đỏ thấy mình bị ‘bơ’ như thế, nhất thời tức giận, cánh tay vươn ra muốn tháo khẩu trang của Đông Lỵ Á xuống.
Chợt.
Cánh tay hắn bị Thẩm Ngôn nắm chặt, hắn quay ra sau nói cho tam nữ.
- Các em lui lại, anh phải quét rác rưởi trên đường một chút!
Tam nữ không hề do dự mà lui ra sau, các nàng thực bất đắc dĩ, chẳng lẽ trên mặt các nàng đều có ghi “Chúng tôi dễ ăn hiếp lắm, mau tới ăn hiếp chúng tôi đi!” sao?
Ba lần bốn lượt lại có người mù trêu chọc vào Thẩm Ngôn, xem như chia buồn cho bọn hắn.
- Mày…mày buông tay tao ra….
- Bỏ tay đại ca chúng tao ra!
Đám siêu nhân bắt đầu la ỏm tỏi, Thẩm Ngôn nơi tay vận lực xoắn mạnh.
Rắc!!!
Cánh tay tên đầu đỏ lập tức bị gãy ngang, cùng lúc đó Thẩm Ngôn lại tung một cước vào miệng hắn.
- Ư..ư…ư..
Đau đớn thấu tâm can đánh úp lấy tên đầu đỏ, đáy mắt hắn hiện lên vô tận sợ hãi cùng hối hận, tình cờ buông miệng trêu chọc người, không ngờ trêu trúng thiết bảng, mà lại là thứ điên gặp là nhào lên đánh, hôm nay xui tận mạng a.
Ném tên đại ca như chó chết qua một bên, Thẩm Ngôn nhìn đám còn lại.
- Thằng nào vừa nãy muốn vợ tao đi chơi?
Đám cắc ké nghe thế biến sắc, sợ hãi lui ra sau, nhưng Thẩm Ngôn đã không cho chúng cơ hội chạy thoát, hắn tuy không thích hành hiệp trượng nghĩa, nhưng chính mình gặp được, hắn sẽ không ngại gặp một tên phế một tên, loại cặn bã này cũng chả ai thương xót.
Rắc! Rắc!
- AAA…aa.
Tiếng la tê tâm liệt phế phát ra trong ngỏ nhỏ, rất nhanh im lặng xuống, Thẩm Ngôn ném tất cả đám này vào thùng rác, một tên trong đó mắt mở trừng trừng nhìn Thẩm Ngôn, hai tay hắn đã bị Thẩm Ngôn vặn gãy, đoán chừng nữa đời sau muốn quay tay cũng khó rồi, hắn gầm gừ nói.
- Mày biết bọn tao là ai không? Mày là muốn chết rồi!!!
Thẩm Ngôn hỏi ngược lại.
- Mày biết bố mày là ai không?
- Mày là thứ chó gì mà tao cần biết???
Tên kia phẫn hận quát, Thẩm Ngôn nghe thế gật đầu mỉm cười.
- Tốt! Vậy tạm biệt nhé!
Tên kia đứng hình 5 giây, xém chút một ngụm máu phun ra, hắn quả thật không biết Thẩm Ngôn là ai, sao đi trả thù đây???
- Thằng chó!! Có ngon để lại danh tự mày…khụ khụ…
…
Đối với mấy loại chuyện này, Thẩm Ngôn vẫn là xử lý cực kỳ mau lẹ, nghe nhiều bẩn tai, khó chịu liền một bàn tay chụp chết, hơi sức đâu mà lòng vòng.
15 phút sau, hắn đã dẫn theo tam nữ trở về khách sạn.
Đêm nay, Đông Lỵ Á được ở một mình cùng Thẩm Ngôn, điều này tất nhiên là được Na Trát cùng Sư Sư nhường cho, coi như cho cô bạn mình một đêm khó quên vậy.
Sau khi tắm xong, Đông Lỵ Á quấn lấy một chiếc khăn tắm ngồi trên ghế sofa vừa sấy tóc vừa ngắm nhìn ngoài cửa sổ thành phố Mãn Châu, nàng hiện tại tim đập nhanh lợi hại, nàng biết thời khắc thiêng liêng sắp đến rồi.
- Nha Nha, nhìn xem đây là cái gì?
Thẩm Ngôn cũng mới vừa phòng tắm bước ra, ôn nhu ôm Đông Lỵ Á vào lòng, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật giới chỉ vung vẩy trước mặt nàng, đồng thời đi tới phía trước mặt Đông Lỵ Á, quỳ một chân xuống đeo chiếc nhẫn vào ngón vô danh của nàng.
Đông Lỵ Á giờ phút này hành phúc đếm tâm đều nhũn rồi, nàng che miệng không nói nên lời, nước mắt tràn khóe mi, nhìn chằm chằm lấy người nam nhân của đời mình.
- Em làm vợ anh nhé!
Thẩm Ngôn sau khi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay nàng, hôn lên đó một cái rồi nhìn Đông Lỵ Á cười hỏi.
- Vâng! Em đồng ý…đồng ý…cả đời đồng ý!!
Đông Lỵ Á nhào vào lòng hắn, chảy ra từng giọt nước mắt hạnh phúc. Cuộc đời người phụ nữ có gì mà đẹp đẽ hơn giây phút này cơ chứ.
- Nha đầu ngốc!
Thẩm Ngôn bế nàng lên sofa, chậm rãi kể chuyện về bản thân mình là một võ giả, đồng thời công dụng của chiếc nhẫn trữ vật mà nàng đang đeo.
Đông Lỵ Á qua miệng của Cổ Lệ Na Trát cùng Lưu Sư Sư, cũng hiểu sơ bộ vài cái gọi là tu đạo rồi, nên đối với lời nói của hắn cũng không tỏ ra bất ngờ, duy nhất chỉ có là lòng vô tận sùng bái mà thôi, có chồng hoàn mỹ mạnh mẽ như thế, người vợ nào mà không thích cơ chứ.
.........................