Buổi tối 7h.
Cùng Đông Lỵ Á tam nữ đi dạo trên phố, tự nhiên mua sắm là thứ tiêu khiển không thể tránh được.
Trên đường, Thẩm Ngôn đi phía sau, 3 cô gái líu lo, hi hi ha ha đi ở phía trước, các nàng quả thực như là một thỏi nam châm thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bọn họ rất nhanh lướt qua các của nàng nam trang, bởi vị Thẩm Ngôn cũng không cần, trong nhà các bà vợ đã mua sẵn cho hắn trăm mấy chục bộ rồi.
Thẩm Ngôn là bộ mặt của gia đình, số đồ này là lúc trước mấy bà vợ mua cho hắn, đoán chừng mặc thay đổi tới sang năm cũng không hết.
- Các em không mua đồ trang điểm à?
Thẩm Ngôn hiểu kỳ hỏi tam nữ, tay thì chỉ vào một tiệm bán đồ trang điểm nổi tiếng.
- Không cần, từ ngày có anh…song tu với em, em cảm thấy đã không cần dùng đồ trang điểm nữa rồi!
Cổ Lệ Na Trát nhè nhẹ vuốt tóc nói nhỏ, trong mắt sóng nước lưu chuyển, mê say nhìn xem hắn, nàng và Lưu Sư Sư trải qua [Long Thần ái mộ] cải tạo, làm da ngày càng phấn nộn trơn mịn, nơi nào cần đồ trang điểm chứ...
Ước chừng ở trung tâm thương mại dạo hơn hai giờ, quần áo của hắn thì không cần, nhưng đồ mà tam nữ mua sắm cũng là một đống, Thẩm Ngôn cũng không ngốc mà xách trong tay, trực tiếp quăng hết vào nhẫn trữ vật.
Cổ Lệ Na Trát cùng Lưu Sư Sư thì nghĩ là Thẩm Ngôn bỏ vào Đồng Sinh Giới, cái nơi mà hắn với hai nàng ‘mây mưa’ với nhau, còn Đông Lỵ Á thì hoàn toàn không hiểu gì, cũng không tiện hỏi.
Thẩm Ngôn nhìn ba gương mặt khả ái đang mộng bức nhìn mình, hắn cười ha ha hôn lên má Đông Lỵ Á một ngụm, nháy nháy mắt.
- Tối nay cho em biết!
Đông Lỵ Á xấu hổ không thôi, mặt chôn xuống tới ngực, nhắm mắt theo đuôi Thẩm Ngôn, mà bên cạnh hai nữ Na Trát thì hừ một tiếng xem thường.
Một củ cải tốt nữa lại sắp bị heo ủi.
Nhìn thời gian cũng đã trễ, Thẩm Ngôn nói với mọi người.
- Bụng có chút đói, chúng ta tìm xem gần khách sạn có quán ăn nào không, ghé ăn một cái rồi về!
Lần này, 4 người là lựa chọn đi taxi trở về, xin lỗi, tam nữ đã bị cuộc đời đánh đập đủ, không muốn đi xe buýt trở về nữa.
Rất nhanh, Thẩm Ngôn mang theo tam nữ trở về khách sạn, sau đó mọi người cùng nhau đi bộ tới một phố ăn vặt gần đó.
Từ xa đến gần, đủ loại hương vị đồ ăn thơm phức tỏa ra, sắc hương vị đều đủ cả, làm cho Na Trát cùng Sư Sư bụng kêu réo không thôi.
Dọc con phố, nhìn chung quanh đám người rộn ràng qua lại, mỗi khách hàng đều mang trên mặt vẻ tươi cười, Thẩm Ngôn cầm lòng không được cũng nở một nụ cười sảng khoái. Chính vì có cơ hội lần thứ hai được sống, Thẩm Ngôn càng trân quý những khoảnh khắc đẹp đẽ như thế này.
Nhìn mấy bà vợ của mình thần sắc do dự, Thẩm Ngôn nhéo nhéo gượng mặt Đông Lỵ Á, đồng thời xoa đầu Na Trát cùng Sư Sư, nói.
- Đi tìm một quán còn trống mà ngồi thôi, hoàn cảnh nơi đây tuy chút hỗn loạn nhưng vẫn là thoải mái lắm!
- Dạ ~
Đông Lỵ Á nghe thế gật đầu, ngày thường các nàng đều là ăn những loại thức ăn tốt nhất, không gian an uống cũng thập phần sạch sẽ. Còn đối với địa phương này, tùy ý đưa chân cũng đạp trúng rác rưởi, các nàng quả thật là trải nghiệm lần đầu tiên.
- Các em nên biết, bây giờ chúng ta đang sinh hoạt như người bình thường, hồi anh ở cô nhi viện, anh vẫn thường hay cùng bạn bè đi ăn ở những nơi như thế này đấy!
Câu nói của hắn gợi lên sự hiếu kỳ của chúng nữ, các nàng hiếm khi nghe Thẩm Ngôn kể về cuộc sống của hắn trước đây, bây giờ hắn đã mở lời, Đông Lỵ Á thuận tiện hỏi.
- Cuộc sống của anh ở cô nhi viện có tốt không?
Thẩm Ngôn vừa đi vừa hồi tưởng lại quá khứ, mỉm cười nói.
- Rất tốt, rất hạnh phúc, mọi người ở đó đều rất vui vẻ hòa đồng, má Hà là giám đốc ở đó rất quan tâm anh và đám anh em trong cô nhi viện!
Từng gương mặt thân quen lướt qua trong não hải Thẩm Ngôn, hắn chợt nhớ tới một cô bé vô cùng khả ái, một thân ảnh diễm lệ như thiên nga trong đám vịt vậy, nàng ở cô nhi viện luôn luôn lẽo đẽo theo sau hắn, còn luôn mồm nói lớn lên muốn lấy hắn làm chồng nữa.
- Tính ra chắc năm nay con bé cũng lên đến cao trung rồi! (bậc THPT)
- Hả???
Tam nữ nghe hắn lẩm bẩm thì hỏi.
- A, không có gì chúng ta mau đi thôi!
Thẩm Ngôn cười ha ha ném chuyện này sau đầu, hắn rời cô nhi viện đã hai năm, cuộc đời ai cũng có một giai đoạn trẻ trâu cả, đoán chừng bây giờ cô bé đã chín chắn hơn rồi, Thẩm Ngôn cũng chả quan tâm nữa.
….
Bốn người Thẩm Ngôn rất nhanh chọn lấy một quán xiên nướng để mà thưởng thức, trực tiếp gọi lão bản cho 100 que dê xiên.
Dê xiên nướng mật ong là đặt sản của quán này, Thẩm Ngôn tự mình phết lên gia vị rồi để trên vỉ nướng, nhìn ngổn ngang một đống gia vị trộn chung trong đó, các nàng rất khó tưởng tượng, thứ này là có thể ăn sao?
Quay đầu nhìn chồng mình, đã thấy ý cười trong mắt hắn.
- Tới, que xiên của các em đây, để nguội là ăn không ngon!
Thẩm Ngôn trực tiếp đem một xiên que trước đôi môi mọng của Đông Lỵ Á. Tam nữ lúc này đều đã tháo khẩu trang ra, chuẩn bị thưởng thức món ăn.
- Đến, há miệng ra nào!
Mắt thấy mọi người nhìn chòng chọc vào bàn này, Đông Lỵ Á đỏ mặt, mặc kệ cái gì xiên que khó nhìn, mở ra đôi môi mà cắn nuốt vào.
Thịt dê thảo nguyên là loại cực phẩm, thoáng chốc, một cổ nồng đậm hương khí tràn ngập ở trong miệng của nàng, thịt dê trơn mềm ngon miệng, nàng quả thực không thể tin được, loại này thoạt nhìn có một chút không vệ sinh, cư nhiên lại ngon như thế.
- Hương vị thế nào?
- Ân, thực ngon.
Đông Lỵ Á nhìn Thẩm Ngôn mỉm cười.
- Chồng em cũng muốn ~
- Em nữa ~
Tiếng nói nũng nịu của hai cô gái Na Trát cùng Sư Sư xém chút làm cho mọi người trong quán phun hết đồ ăn ra ngoài, tiếng nói như muốn làm mềm xương sống bọn họ vậy.
Đồng thời, mọi người quăng ánh mắt đố kỵ cùng ai oán lên người Thẩm Ngôn.
“Mày mẹ nó sao không ăn ở nhà đi, kéo ra đây ăn, để lão tử tức đến chết à???”
Cảm nhận mình biểu hiện có chút quá mức, hai nữ mắc cỡ thẹn thùng, đồng liếc mắt mong ngóng Thẩm Ngôn đút cho mình. Thấy một màn như vậy, Thẩm Ngôn nhún nhún vai với mọi người xung quanh, tỏ vẻ: “Ta đây cũng hết cách, ai bảo ta đẹp trai làm chi?”
…
Bốn người rất nhanh lao vào chém giết, chúng nữ ăn một que lại tiếp tục một que, đôi môi bóng loáng dầu mỡ, dù sao các nàng biết ăn nhiều sẽ không ảnh hưởng dáng người, mọi việc đều có người chồng toàn năng các nàng lo cả, cứ thỏa sức bung lụa mà thôi.
Thẩm Ngôn trực tiếp giơ tay ra hiệu với lão bãn.
- Ông chủ, lại tới 100 xiên que, à còn lấy thêm 4 đôi cánh gà nướng tỏi cùng 2 dĩa rau muống xào kim châm.
Lão bản liếc nhìn một chút cái thùng dưới chân bốn người, bên trong đã có một đống que gỗ, thần sắc có chút ngẩn người, đám nam thanh nữ tú này là quỷ chết đói đầu thai sao? Một trăm xiên que còn không đủ?
Đương nhiên thắc mắc thì thắc mắc thế thôi, sinh ý dẫu sao vẫn phải làm, đặc biệt loại này ‘dũng sĩ diệt mồi’ như thế, lão bản trong lòng là vui vẻ đến nở hoa.
............................