[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 177



"Sanzu thật sự đồng ý sao?"

Cách một cái màn hình điện thoại nhưng Takemichi có thể cảm nhận rõ được sự vui mừng của Jayki, cũng phải thôi, ngày hôm qua cậu có nghe Sanzu nói lần đầu hắn bắt đầu sử dụng thuốc là có cả ba người của nhóm Lâu La tham gia cùng, nhưng mấy tháng sau thì Sanzu đã dùng bạo lực tẩn một trận cảnh cáo để cấm bọn họ tiếp tục đi theo con đường sai lầm của hắn.

Bất ngờ hơn là việc Sanzu dựa vào địa vị của gia đình Akashi để đưa cả ba đi ra nước ngoài cai nghiện, giúp cuộc sống của bọn họ bước sang một trang hoàn toàn mới. Lần này Jayki trở về một phần cũng là để trả ơn cho hắn, giúp hắn giống như bọn họ bỏ hoàn toàn chất cấm nguy hại. Thế nhưng gã biết một mình gã khuyên nhủ thì Sanzu nhất định không nghe, muốn tháo chuông thì phải tìm được người buộc chuông, thế nên người đầu tiên Jayki nghĩ đến không ai khác ngoài cậu.

"Điều trị ở bệnh viện luôn thì có ổn không?"

Cậu nghĩ những thứ như thế này muốn bỏ hoàn toàn thì phải có chuyên gia điều trị hoặc được đưa đến một nơi nào đó khác biệt hơn chứ...

"Đáng lí là không được, nhưng cậu nghĩ Sanzu sẽ đến trại cai nghiện sao?"

Đây là câu hỏi mà chính Takemichi cùng Jayki không cần đặt ra cũng có thể trả lời được.

Chắc chắn không rồi.

Sanzu hống hách cao ngạo, ngoại trừ lúc ở với cậu ra thì đầu của hắn luôn ngẩng cao mà sống, với thái độ kiêu căng như thế thì bảo sao không gây thù chuốc oán cho vô số người.

"Vậy cậu nói phải làm sao đây?" Takemichi nhíu mày, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, chả nhẽ đến bước này lại bỏ cuộc sao?

"Ở đây tôi có quen một bác sĩ rất giỏi, cậu ta hứa với tôi chỉ cần Sanzu chịu tác hợp thì sẽ được đưa đến một nơi cách biệt hơn để chuẩn bị cho công tác điều trị, yên tâm đi, chỉ cần một tuần nếu kết hợp với dùng thuốc được đặc chế riêng thì sẽ nhanh chóng bỏ được thôi."

"Thuốc được đặc chế riêng? Còn có cái này sao?"

Cậu chưa nghe bao giờ, cứ tưởng chịu đựng mấy ngày không dùng thì sẽ ổn chứ?

Biết Takemichi sẽ hỏi thế nên Jayki gật đầu giải thích:"Tôi cũng không rõ lắm, nhưng nếu dùng thuốc này thì sẽ kích thích dây thần kinh người dùng rất nhiều, khiến cho cậu ấy không kiểm soát được hành động của mình, cách này rất cực đoan, nhưng vì tôi cũng thử rồi nên chắc chắn nó an toàn."

Lần này gã về chỉ với mục đích là giúp đỡ lại Sanzu thôi, dù sao ân tình mà gã nợ hắn quả thật dùng hai chữ chân thành cũng không thể diễn tả hết được.

"..."

Cực đoan sao...

"Vậy được, tôi sẽ ở bên để trông chừng anh ấy."

Đem điện thoại cúp đi, Takemichi nhìn vào Sanzu vẫn còn đang ngồi cặm cụi cắm hoa vào bình thì trong lòng dâng lên một chút thương cảm, còn nhớ lần đầu nghe đến cái tên "Sanzu" thì cậu đã mường tượng hắn là một người khá đáng sợ, tiếc là không ngờ đến một con người này khi yêu vào sẽ trở nên chu đáo ân cần như vậy.

Cậu tự hỏi sau khi hắn hoàn toàn bỏ ma tuý thì cậu phải nên dùng thân phận gì để đối diện với hắn, người yêu, người thân, hay là bạn bè đơn thuần đây?

Mà có lẽ thứ hắn thật sự khát khao không chỉ dừng lại ở một chữ bạn....

Ngày thứ hai trong tuần, Sanzu được bác sĩ đưa đến một căn phòng ở cuối dãy bệnh viện, nơi này vừa thoáng mát lại sạch sẽ, hoàn toàn phù hợp với điều kiện mà hắn có thể miễn cưỡng sống mấy ngày.

Theo như lời bác sĩ, Sanzu phải dùng thuốc ngay sau khi ăn xong, cứ lặp đi lặp lại như thế mỗi bữa để có thể dần quen với liệu trình, chậm nhất là qua ngày mai, hoặc nhanh hơn là ngay sau khi dùng thì thuốc sẽ bắt đầu ngấm và khống chế suy nghĩ của hắn.

Ban đầu Takemichi còn nghĩ chắc hẳn Jayki chỉ phóng đại sự việc thôi nhưng cho đến khi tận mắt chứng kiến thì cậu vẫn không tránh khỏi sự bàn hoàng.

"Sanzu!"

Hét tên của hắn trong vô vọng, Takemichi không thể mở cửa nên chỉ còn cách đứng trơ mắt nhìn Sanzu đang dùng sức để đánh một nam y tá đang đem đồ ăn vào cho hắn.

Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Xung quanh chỉ toàn một mớ hỗn độn, từ bình hoa vừa được cắm sáng nay cùng đồ ăn đều bị đạp đổ hết.

Nghe thấy tiếng ồn ào không đáng có, bác sĩ phụ trách chăm sóc cho Sanzu nhận được tín hiệu khẩn cấp thì vội vàng đi xuống xem thử, cánh cửa mở ra, Takemichi ba chân bốn cẳng lao vào chỗ của hai người họ rồi ôm Sanzu từ phía sau.

Khi bị thuốc làm cho mất khống chế, sức lực của Sanzu mạnh kinh người, cả tay và chân của hắn đều không ngừng dùng lực để đạp vào nam ý tá đang nằm thoi thóp ở trên mặt đất, còn ngại đối phương thật sự không chết đi, Sanzu nhìn vào cái bình hoa lăn lóc ở kế bên rồi cúi người cầm lên ngay sau khi thành công thoát khỏi cái ôm của Takemichi.

Sự việc xảy ra quá nhanh chóng nên không còn ai có thể xoay sở kịp, bác sĩ thì đang vội vã kéo nam ý tá ra ngoài nên chỉ còn mỗi Takemichi là đứng gần đó.

Lí trí cho cậu biết nếu không nhanh chóng ngăn cản thì ngay tại đây, đừng nói là nam ý tá mà ngay cả bác sĩ cũng sẽ bị hắn làm cho liên lụy, cùng lắm là một mạng đổi một mạng, Takemichi không ngại sẽ bị chấn thương mà đứng bật dậy để dùng bản thân làm lá chắn cho hai người ở phía sau.

Nhắm mắt chờ đợi cảm giác đau đớn ập đến, thế nhưng mãi một lúc sau vẫn không thấy có động tĩnh gì, từ trong hoảng sợ mở mắt, Takemichi nhìn thấy đôi mắt Sanzu đỏ ngầu như lửa đốt, trán thì không ngừng nhíu lại rồi giãn ra, giống như hắn cũng đang cố gắng đấu tranh cho chính mình vậy.

Vừa nhận thức được Takemichi, Sanzu buông vội bình hoa tạo ra tiếng đổ vỡ vang dội rồi vội vàng quỳ xuống.

Dùng tay ôm lấy chân Takemichi, Sanzu không ngừng lo sợ lắc đầu nói:"Thật đáng sợ, Takemichi, mau đưa anh thuốc, anh muốn dùng thuốc, muốn được dùng thuốc."

Lau đi những giọt mồ hôi lấm lem trên trán của hắn, Takemichi từ từ ngồi xuống để vỗ về tấm lưng trần đang run lên từng đợt ấy.

"Sanzu, anh sao vậy, anh quên lời hứa giữa chúng ta rồi sao..."

Nhẹ nhàng đem mái tóc dài của hắn buộc tạm lên, Takemichi vừa trấn an vừa ra hiệu cho mọi người tạm thời rời đi trước. Trong căn phòng hỗn loạn không gì tả nổi, cậu mặc kệ dưới nền đất toàn là mẻ chai sành sứa mà ngồi bệch xuống để xoa dịu cơn thịnh nộ của Sanzu.

Suy cho cùng hắn cũng chỉ là một con người, một con người cần được thấu hiểu, cần được an ủi, và quan trọng hơn hết là cần ai đó ở bên cạnh như lúc này.

Một lúc lâu sau, khi phát hiện người của Sanzu không còn lạnh lẽo như ban đầu, cơ thể cũng thôi run rẩy thì cậu mới dám dìu hắn lên giường rồi gọi cho bác sĩ đến kiểm tra, nhìn Sanzu vì mệt mỏi mà lim dim ngủ ở trên giường, Takemichi nhận lời bác sĩ đi ra ngoài rồi cúi đầu nghe ngóng tình hình.

"Lần này xảy ra xung đột thật sự rất đáng tiếc, bởi vì tôi không nghĩ cậu ấy sẽ mất bình tĩnh nhanh như thế..."

Có vẻ liều thuốc dùng sáng nay quá nhiều nên mới xảy ra tình trạng đáng tiếc như ngày hôm nay chăng?

Để hạn chế tối thiểu mức độ có thể gây sát thương cho người khác của Sanzu, bác sĩ đề nghị cậu nên dùng dây thừng để trói hắn lại, thế nhưng vừa nghe đến giải pháp cực đoan như vậy thì cậu đã phát hoảng cả lên:"Cái này không ổn lắm, việc tức giận mà không thể phát tiết quả thật rất đáng sợ, lần này dù gì cũng là sơ suất của tôi, đáng ra tôi nên là người đem đồ ăn vào cho anh ấy mới đúng."

Chính vì thân phận của Sanzu có chút đặc thù nên cậu và Jayki mới thỏa hiệp là sẽ không để người ngoài cuộc can thiệp vào, hay nói dễ hiểu thì trong chuyện này thì chỉ có ba người bọn họ nếu tính cả nam y tá phụ trách chăm sóc cho Sanzu là biết rõ, cũng chính vì quá ít người nên mới xảy ra tình trạng như ngày hôm nay.

"Được rồi, nam y tá kia sau chuyện này có lẽ cũng không dám đến giúp nữa, tôi sẽ dùng ít tiền để bịt miệng cậu ta rồi cấm cửa toàn bộ, nơi này bây giờ giao lại cho cậu, nhớ là có chuyện gì thì phải bấm chuông kêu cứu ngay, tôi và Jayki sẽ đến viện trợ."

"Được, thỏa thuận là vậy."

Một ngày dài lại trôi qua, hôm sau khi tỉnh giấc, Sanzu dường như mơ hồ về những thứ đã xảy ra nên khi hắn thấy bình đã đổi bông thì bỗng dưng phẫn nộ:"Hoa của tôi cắm tặng cho Takemichi đâu mất rồi, có ai không vậy, mau vào đây nhanh lên."

"Nha nha, vào đây vào đây."

Đẩy theo xe thức ăn đi vào, Takemichi nghe hắn hỏi thế thì đã lập tức hiểu chuyện Sanzu quả thật không thể tự điều chỉnh hành vi của mình khi lên cơn nên cậu cũng phải uyển chuyển phối hợp một chút:"Hôm quaem lỡ làm vỡ bình trong lúc anh ngủ, thế nên sáng sớm nay đã âm thầm đổi, sao vậy, trách em sao?"

"Anh ngủ á?" Sanzu vừa ôm Takemichi vừa nói:"Kì lạ, bình thường đâu có ngủ sâu đến mức không nghe thấy gì chứ, mà em có bị thương không đấy?"

Đem em yêu xoay một vòng để kiểm tra, sau khi thỏa mãn thì Sanzu liếm môi gật đầu, tốt lắm, không hư hại gì.

Một buổi sáng nhẹ nhàng trôi đi, xem ra hôm nay không phát tán sớm nên thần trí của Sanzu xem như là đủ tỉnh táo để tán tính cậu.

"Em nói xem, sau khi chúng ta rời khỏi đây thì có phải nên tìm một căn nhà để sống chung không? Hay anh thấy em cứ qua nhà của anh ở, vừa rộng rãi lại thoải mái, hợp với em lắm ấy."

Đưa cho Sanzu một miếng táo vừa gọt xong, Takemichi biết sẽ không có chuyện đó nên thuận miệng đáp lại:"Như thế lại quá mỏi chân, lười đi lắm."

"Vậy lắp thêm thang máy là được rồi."

Anh có tiền mà, chuyện này anh lo được. Sanzu tự hào vuốt mũi.

"..." Coi như hắn giỏi.

Buổi trưa đến, đưa cho Sanzu viên thuốc tròn tròn nhỏ nhỏ, Takemichi nhìn thấy hắn ngoan ngoãn uống thì vừa thấy nhẹ nhõm lại thấy thấp thỏm khi không biết khi nào hắn sẽ lên cơn.

Nửa tiếng sau trôi qua, Takemichi cứ đi đi lại lại trong phòng nhưng vẫn chẳng thấy Sanzu có động tĩnh gì, đúng lúc này thì điện thoại của cậu reo lên, nhìn thông báo được cài sẵn ở máy, Takemichi bất chợt nhíu mày khi nhớ ra hôm nay chính là ngày giỗ của ông ngoại.

Mỗi năm cứ trước đó một ngày cậu sẽ chu đáo đi đặt hoa trước, nhưng năm nay lại loay hoay chuyện của Sanzu nên hoàn toàn quên béng, cũng may tháng trước lo sợ lịch trình bận rộn nên đã đặt lịch hẹn, bằng không chuyện này cũng bị cậu đem ném ở dĩ vãng mất rồi.

"Sao vậy?"

Thấy Takemichi ba hồi nhíu mày bảy hồi thở dài, Sanzu tưởng cậu gặp chuyện không vui nên tiến lại hỏi thăm.

Ngước đầu nhìn Sanzu, Takemichi thấy hắn qua nửa tiếng nhưng chẳng có động tĩnh gì nên quyết tâm liều một phen, phải nhanh chóng đi thăm ông rồi về mới được.

"Hôm nay là ngày mất của ông ngoại, anh chịu khó ở đây một lúc, em đi thăm ông xong thì sẽ trở về với anh."

"Nhưng-"

Chụt.

Hôn một cái lên môi Sanzu, Takemichi nháy mắt:"Ngoan đi, em đi một chút xíu thôi, anh nhớ ở lại đây đừng đi đâu cả, nếu em về không nhìn thấy anh thì sẽ giận lắm đó."

Quẩy quẩy cái đuôi nhìn Takemichi, Sanzu đòi cậu hôn thêm vài cái rồi vẫy tay chào tạm biệt em yêu.

Thời gian không có nhiều để chuẩn bị, Takemichi ghé vào một tiệm hoa bình dân rồi gọi taxi để chạy thẳng ra ngoài bia mộ.

Vẫn còn nhớ ông thích nhất là hoa cẩm chướng, nhưng năm nay cháu của ông vô tâm quá, không đặt trước nên chỉ có thể mua một bó hoa hướng dương.

Buổi chiều trời lộng gió, Takemichi vừa đến nơi thì đã nhìn thấy một bóng người đang ngồi ở bên cạnh phần mộ, đưa mắt nhìn kĩ một chút, kinh ngạc thay, năm nay vậy mà có cả ông của Baji đến thăm viếng.

Cũng phải thôi, sự thật năm đó đã phơi bày, bao năm trốn tránh thì có lẽ giờ đây chính là khoảng lặng để xám hối.

Nghe thấy tiếng bước chân rón rén, ông Baji thản nhiên cười hiền hòa rồi nhường lại một chỗ lớn cho Takemichi đứng, từ xa xa, người ta có thể nhìn thấy hai thân ảnh một lớn một bé đang đứng song song để chấp tay cúi chào một người đã mất, mặc dù nơi tương ngộ có chút kì quái nhưng đối với cả hai thì đây chính là khoảnh khắc mà bấy lâu nay bọn họ vẫn mong chờ.

"Ta nghe nói năm đó khi người ta phát hiện thi thể của Daiki thì trong nhà còn có một số bột trắng kì lạ, lần trước hình như con cũng từng nhắc đến."

"..."

Phải rồi, hình như là vậy thật. Im lặng nhìn ông Baji, Takemichi đợi lão gia nói tiếp.

"Theo như kết quả ta điều tra được thì đó là một lượng ma túy tổng hợp, có lẽ Daiki đã sử dụng nó trong một thời gian dài trước khi chọn tự sát."

Ma túy...

Cũng là ma túy.

Lại là thứ khiến cho người ta điên đảo rồi trầm luân trong khoái hoạt sao?

"...Cảm ơn đã cho cháu biết."

Lời phía sau và nguyên nhân hẳn không cần kể đến nữa, lí do thế nào thì tự cậu và lão gia đều có thể ngấm ngầm hiểu được.

"Chuyện đã qua rồi nên ông không cần nghĩ nhiều nữa, bây giờ cháu xin phép đi về trước."

"Được, lần sau về nhà ta ăn cơm nhé."

"Nhất định ạ."

Từ nghĩa trang trở về lại bệnh viện, ở trong lòng của Takemichi ngổn ngang trăm mối vướng bận.

Thử hỏi xem người ta phải bị dồn đến bước đường nào thì mới dám nghĩ đến chuyện dùng chất gây nghiện để tưởng nhớ về người yêu, nếu không phải hôm nay tình cờ gặp ông Baji thì chuyện này cậu làm sao biết...

"Cảm ơn chú."

Đưa tiền cho taxi kèm theo một cái cúi đầu, Takemichi vừa quay người thì đã nghe thấy tiếng hốt hoảng của một nữ y tá từ xa vọng lại:"Không xong rồi, cậu ấy lại lên cơn rồi."

"Gì chứ?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.