"Miễn, miễn phí." Bách Trầm Tùng nghĩ một lúc lâu mới có phun ra được hai từ.
Nam Tử còn gật gù: "Tốt quá, thế cậu phải mời Lương Phong ăn đàng hoàng..."
"Bảo bối." Lương Phong đột nhiên xách hộp cơm đến gần buồng bệnh, không ngẩng đầu, miệng vẫn còn đang nói: "Mai tái khám em đừng đi theo nữa, ngoan ngoãn đợi ở nhà, anh đi một lúc rồi về, buổi trưa làm..."
Lương Phong nói dở chừng thì ngẩng đầu lên, mắt to mắt nhỏ nhìn Nam Tử ở trên bàn.
"Đi chơi thế nào?" Lương Phong hỏi rất bình tĩnh.
Nam Tử: "Trầm, Trầm Tùng? Trong phòng cậu có người khác à?"
Bách Trầm Tùng trả lời: "Không có ai."
"Vừa nãy anh ấy gọi ai là bảo bối, mẹ nó ai là bảo bối của anh ấy chứ?" Nam Tử nói chuyện mà môi cũng run run.
Bách Trầm Tùng đói quá, ngửi được mùi hộp cơm thì không chịu nổi nữa, mở nắp ra thấy sườn kho thì kìm lòng không đặng, cầm đũa lên gắp vài miếng.
"Cậu nói chuyện đi chứ!" Nam Tử gào lên.
"Tớ..." Bách Trầm Tùng nhai hai miếng nấm, nhắm mắt nói: "Tớ và anh ấy hẹn hò ấy."
"Hẹn hò? Kiểu yêu đương ấy hả?" Mắt Nam Tử trừng lớn tựa như chuông đồng vậy.
Bách Trầm Tùng cười quay đầu nhìn màn hình điện thoại: "Nếu không thì sao?"
"Ôi đệch, tớ mẹ nó thật sự... cạn lời." Nam Tử câm nín một lúc lâu: "Cậu không phải trai thẳng sao?"
Lương Phong khom người cười, cánh tay chống lên lưng ghế Bách Trầm Tùng, thò đầu bảo Bách Trầm Tùng đút thịt cho mình: "Gặp tôi không thẳng nổi nữa."
Nam Tử: "..."
"Chuyện bao lâu rồi?" Nam Tử chợt khựng lại: "Lúc ở nông trại nghỉ dưỡng?"
"Thừa lúc tớ uống say hai người đã hú hí với nhau, đồ không có lương tâm." Giây cuối trước khi cúp điện thoại Nam Tử nói một câu: "Ông chủ khao đi!"
"Cái đồ tham ăn chỉ nghĩ đến ăn." Bách Trầm Tùng đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn Lương Phong: "Có thể chia cho em nửa đùi gà của anh được không?"
Lương Phong đã để đùi gà bên môi rồi bèn cười lấy ra, bỏ vào trong bát Bách Trầm Tùng: "Chỉ biết ăn."
"Mai tái khám anh hỏi thử lại xem nhanh nhất thì lúc nào phẫu thuật, cứ kéo dài trong lòng em khó chịu." Bách Trầm Tùng nói rồi đột nhiên ngẩng đầu: "Gần đây còn lúc nào không nhìn rõ không?"
Lương Phong trả lời: "Tối hôm qua lúc trong bãi đỗ xe hơi quáng một chút, trắng xóa."
"Mấy ngày này anh đừng lái xe nữa." Bách Trầm Tùng đáp lại, cậu nghe mà cảm thấy hốt hoảng.
Lương Phong gật đầu, rất nghe lời, nói mấy ngày này tạm thời không lái xe nữa.
Hôm Bách Trầm Tùng xuất viện, Lương Phong đón cậu về nhà rồi bắt xe tới khoa mắt bệnh viện khám.
Suốt quá trình anh vẫn phải báo cáo, vị trong nhà kia dán chặt mắt vào, đi vệ sinh cũng phải thông báo một tiếng.
Bách Trầm Tùng hỏi anh buổi tối muốn ăn gì, hay là gọi Nam Tử tới cùng ăn lẩu.
Lương Phong nói được.
Cậu gọi điện thoại, Nam Tử xách đồ ăn tới giống như ăn Tết, một đống túi lớn túi nhỏ, chất đầy trên bàn ăn, thịt bò, lòng bò đã chất thành núi.
Lúc Lương Phong trở về, chuông cửa vang lên, anh đứng cửa mà sững sờ.
Anh đã ở căn nhà này mấy năm, ngày nào vào nhà cũng vắng ngắt, trước giờ chưa từng náo nhiệt như vậy.
Trên bàn trong phòng khách đang để nồi lẩu đang sôi, bên cạnh có bày kín thịt và rau, không thấy Nam Tử, chắc là đang trong nhà vệ sinh.
Bách Trầm Tùng vừa nấu xong, mồ hôi đầy người, ngồi đó đổ thức ăn cho mèo cho Chiêm Chiếp, ngẩng đầu thấy Lương Phong thì cười lên nói: "Anh về rồi."
Trong lòng Lương Phong đột nhiên trở nên ấm áp, chút rùng mình trên người khi vừa về đã bị xua tan hết.
"Ừ, anh về rồi." Lương Phong cởi áo khoác ra đi tới, cũng không để ý xem Tiểu Lê có ở đó hay không, đưa cánh tay ra lập tức kéo người vào trong lòng.
"Khám không sao chứ?" Bách Trầm Tùng thì thầm bên tai anh hỏi chuyện.
"Tuần tới phẫu thuật."
Bách Trầm Tùng thoáng sửng sốt: "Nhanh thế? Không phải nói một tháng à."
Lương Phong cạ lên trán cậu, vuốt ve cổ cậu: "Ăn cơm trước đã."
"Ôi, ông chủ Lương về rồi!" Nam Tử vừa từ nhà vệ sinh đi ra, nói: "Vừa gặp đã dính lấy nhau."
Lương Phong cười thả tay ra, nhìn Nam Tử: "Đi chơi thế nào?"
"Cũng tạm, cảm giác mùa hè vẫn tốt hơn chút, mùa đông chịu tội quá, đợi tháng sáu sẽ lại qua đó một chuyến." Nam Tử bưng đồ uống trên bàn qua.
Một chiếc bàn, bốn người quây quần vừa khéo, giữa mùa đông lạnh giá, lẩu trong phòng phả ra hơi nóng khiến cả người toàn mồ hôi.
Nước lẩu dùng canh gà hầm, không cho hạt tiêu, trong nhà một người vừa từ bệnh viện ra, một người sắp sửa vào, không ăn được cay.
Như thường lệ, Nam Tử chính là người uống vài hớp rượu là bắt đầu nói nhiều.
Nói hơn hai tiếng chuyện du lịch sau đó chuyển sang chuyện của Bách Trầm Tùng.
"Hai người bọn họ thật sự liếc mắt đưa mày ngay dưới mí mắt ông đây, thừa lúc ông đây yêu đương, lén lén lút lút hẹn hò." Nam Tử còn có vẻ rất tủi thân, gào to: "Trầm Tùng nhà chúng ta nhìn thế nào đều không giống cong mà!"
Bách Trầm Tùng cầm chiếc đùi gà ngồi gặm, nhìn bộ dạng đó của cậu ta cười mãi.
Lương Phong lười biếng dựa vào ghế sofa, rõ ràng anh không uống rượu lại giống như uống vậy, tay anh nhẹ nhàng vắt lên eo Bách Trầm Tùng.
Đến khi cầm cốc nước, lần đầu tiên không cầm được, nắm hụt, sau đó từ từ dịch qua.
Động tác rất nhỏ, không ai nhìn thấy.
Lúc Bách Trầm Tùng dựa vào đằng sau theo thói quen, tựa vào trong lòng Lương Phong, đè lên khuỷu tay anh, cánh tay Lương Phong ở đằng sau thoáng run rẩy rõ ràng.
Nam Tử còn đang nói chuyện, mấy người họ đã ăn kha khá.
Bách Trầm Tùng quay đầu nhìn Lương Phong, hai người yên lặng đối mặt nhìn chưa tới vài giây, Bách Trầm Tùng đã nhìn ra điều khác thường rồi.
Ăn cơm xong, mấy người cùng nhau dọn dẹp qua. Thời điểm Lương Phong đứng dậy, nhìn rất bình thường, vừa cười vừa rửa bát.
Hai người kia vừa rời đi, Bách Trầm Tùng kéo cổ tay anh dẫn về phòng ngủ, đẩy người lên giường, cởi từng chiếc cúc áo của Lương Phong ra.
"Giờ này em đã không chờ nổi nữa rồi à?" Lương Phong vẫn đang cười.
Bách Trầm Tùng không để ý tới anh, ngồi trên đùi anh cởi cúc đồ thân trên của Lương Phong, chỗ cánh tay có trầy một mảng đỏ.
Trầy rách da.
"Anh sao thế? Đánh nhau?" Bách Trầm Tùng hỏi.
Một lúc lâu Lương Phong không lên tiếng.
Bách Trầm Tùng cau mày: "Nói chuyện!"
"Ngã." Lương Phong hé miệng.
"Đang yên đang lành làm sao mà ngã." Bách Trầm Tùng hỏi.
Lương Phong ngồi dậy, cánh tay chống đằng sau như không có vấn đề gì, cười một cách hồn nhiên: "Không nhìn rõ đường."
Bách Trầm Tùng cứng đỡ mãi không thấy phản ứng, áo vừa cởi vẫn ở trong tay cậu, ngón tay siết chặt lại thành một nhúm.
Hay cho câu không nhìn rõ, mắt phải mờ cỡ nào mới có thể đến đường còn không nhìn rõ.
"Có chuyện gì?" Mãi lâu sau cậu mới bực bội nói một câu.
"Thì... tuần tới phẫu thuật." Lương Phong cười, bàn tay kề sát gáy Bách Trầm Tùng, áp sát lại: "Chỉ còn một tuần, chịu đựng chút là được rồi."
Ngữ khí rất nhẹ nhàng.
Hơi thở Bách Trầm Tùng chợt run rẩy, cánh tay nhấc đầu Lương Phong ấn vào bả vai mình: "Vậy tuần này anh đừng ra ngoài, đâu cũng không được đi."
"Anh ngột ngạt c.hết mất." Lương Phong cười.
Bách Trầm Tùng khàn giọng: "Anh cứ nghe lời thôi có được không."
Lương Phong nói được.
Nhưng có một việc không thể nhẹ nhàng được như tưởng tượng.
Một tuần cũng đủ hành hạ con người ta, thị lực của Lương Phong càng ngày càng kém đi, có lúc sáng sớm dậy trước mắt trắng xóa, không nhìn thấy rõ thứ gì cả, mất một lúc điều chỉnh mới được.
Cảm giác ấy quá hãi hùng, là một sợ hãi đè nén mãi không vơi, không khống chế được.
Có lúc đến tận trưa Lương Phong không hề muốn nói chuyện, Bách Trầm Tùng phải chủ động nói vài cậu, dụ dỗ một chút, nhưng không khí vẫn rất tế nhị.
Ngoài mặt thì không có chuyện gì nhưng trong lòng ai cũng không hề dễ chịu.
Chuyện làm ăn chắc chắn phải tạm dừng, không còn cách nào.
Bách Trầm Tùng có thể không đi tới trường thì sẽ không tới trường, cứ thế ở nhà cùng.
Không thể đụng vào ti vi, điện thoại, mà công việc cũng không có cách nào tiến hành, ở nhà chỉ có thể nghe chút âm nhạc và tán chút chuyện.
Trước đó có một lần Lương Phong muốn xuống lầu đi lòng vòng một lát, vào thang máy đến cả số cũng không nhìn rõ, nhưng vẫn có thể đoán ra được. Thế nhưng lúc lên lầu, không biết xui xẻo sao mà thang máy gặp sự cố, số điện thoại bảo trì dán ở bên trong rất nhỏ.
Không nhìn rõ, cố chịu đựng mệt mỏi trong đó chừng mười mấy phút mới ra ngoài được.
Bách Trầm Tùng thiếu chút nữa bị dọa c.hết, sau đó thời khắc không ngừng đi theo, sợ lại xảy ra chuyện gì.
Con người trước bệnh tật trở nên yếu ớt, nhỏ bé, mất đi bất cứ một loại giác quan nào cũng đều là một sự hành hạ trí mạng.
Bách Trầm Tùng không có cách nào, đau lòng nữa cũng không biết làm sao, người bình thường lão luyện, tinh anh bất chấp thể diện, thích nói lời cợt nhả vào lúc này không nói nữa, mấy ngày không ra ngoài, chỉ có thể ngồi trên ghế sofa trêu mèo, chọc chó, rít thuốc.
Lương Phong rất khó chịu nhưng Bách Trầm Tùng vừa gọi anh, mặt người đàn ông này lại lộ ra nụ cười nhẹ, trước giờ chưa từng ủ rũ với cậu.
"Anh Phong." Bách Trầm Tùng ngồi sát Lương Phong trên ghế sofa làm ổ, ban đêm mở ánh đèn mờ ấm áp.
Trong phòng khách yên tĩnh, cảm giác đè nén khó chịu, thở cũng không nổi.
Bách Trầm Tùng dời chỗ, nằm trên đùi Lương Phong, ngắm cổ và cằm anh, hình như mấy ngày nay cậu chưa cạo râu rồi.
"Anh hôn em một cái." Lần đầu tiên Bách Trầm Tùng nói lời như vậy.
Lương Phong cúi đầu nhìn cậu, không nhìn rõ.
Bàn tay luồn trong tóc cậu sượt qua trán, vén tóc trên trán về sau.
Anh cúi người khom lưng chậm rãi hôn lên, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng khẽ hôn lên đôi môi mềm mại.
Bách Trầm Tùng ôm cổ anh ấn xuống, không cho anh ngẩng đầu: "Anh, chúng ta làm đi."
Lương Phong dừng lại, nói: "Nhưng anh không nhìn rõ em."
Bách Trầm Tùng thoáng thả lỏng tay, không lên tiếng, trong lòng kìm nén đến khó chịu, mũi cũng cay cay.
Một lát sau, cậu áp mặt lên bụng Lương Phong, hít sâu vài hơi, ngửi mùi hương quen thuộc ngập tràn.
Cậu ôm eo Lương Phong, úp mặt, rầu rĩ nói: "Anh ráng nhịn chút, không sao đâu."
Lương Phong dùng tay giữ tóc cậu như thường lệ, nhẹ nhàng vuốt đi vuốt lại.
Một ngày trước khi phẫu thuật, Bách Trầm Tùng nhận được một cuộc điện thoại trừ trường, nói là chuyện báo cáo ở trường, lần này thật sự không có cách nào không đi được.
Trước khi ra khỏi cửa, Bách Trầm Tùng nhìn thấy Lương Phong đang nằm ngủ trên giường, đi một lúc chắc là sẽ không có chuyện gì.
Hai người đã nói với nhau, trước khi phẫu thuật không ra khỏi cửa.
Mắt Bách Trầm Tùng liếc đồng hồ, nhiều nhất hai tiếng nhất định có thể trở về.
Cậu vội vàng ra ngoài, quấn chiếc khăn quàng dày màu xanh đen trong tủ quần áo của Lương Phong.
Bây giờ Bách Trầm Tùng rất thích mặc đồ của Lương Phong, cậu thích mùi hương trên đó, cái cảm giác mùi hương bao lấy người khiến cậu cảm thấy an tâm. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Tối hôm qua vừa có tuyết rơi, trên đường tuyết đọng dày đặc, công nhân bảo vệ môi trường và máy xúc tuyết đang điên cuồng làm việc, trên đường phố toàn tiếng xúc tuyết vang ào ào.
Bách Trầm Tùng bắt một chiếc xe đi tới trường học.
Cuộc họp cậu đoán là hai tiếng, kết quả vẫn là dự đoán sai.
Giáo viên quá nhiều lời, kể chuyện nhà đã lảm nhảm cả nửa tiếng, lúc sau Bách Trầm Tùng gấp gáp tới mức ngón tay điên cuồng gõ trên mặt bàn.
Mẹ nó đã sắp ba tiếng rồi.
"Lần hội nghị tới này..."
"Rầm" một tiếng, Bách Trầm Tùng lập tức xông ra ngoài như gió khiến giáo viên giật thót.
Vào mùa đông có thể thấy rõ đến từng hơi thở, khăn quàng quấn quanh xoang mũi, thở ra ngoài vài hơi là có thể đóng băng lại.
Hơi nước đi lên, chỉ trong chốt lát sau lông mi, lông mày, sợi tóc trước trán đều đóng thành sương.
Bách Trầm Tùng chạy tới khu nhà ở, lúc đi tháng máy, cậu lau mặt toàn là sương lanh, thở hổn hển ấn tầng.
Mật mã kêu lên một tiếng "tách".
Bách Trầm Tùng đẩy cửa ra, trong thoáng chốc, tim như hẫng xuống vài mét, nhéo mà đau.
Cậu kéo khăn quàng ra còn chưa treo đàng hoàng, kéo lê trên đất, Bách Trầm Tùng vô tình giẫm lên, lúc chạy về đằng trước thiếu chút nữa đứng không vững ngã dập đầu xuống đất.
Dưới tủ lạnh trong nhà bếp lộn xộn, sữa bò và bia rồi bình thủy tĩnh vỡ đầy đất, mùi sữa lẫn với hương rượu bốc ra tứ tung trong phòng.
Ở giữa phòng có ba bốn chiếc đĩa bị vỡ, đều là thức ăn ngày hôm qua.
Lúc Bách Trầm Tùng xông tới phòng ngủ thì thấy Lương Phong đang ngồi nhắm mắt dựa trên ghế.
Không biết có chuyện gì xảy ra, trong nháy mắt cậu nhìn thấy anh, tim mới thoáng bình tĩnh xuống.
Dù là như thế nào, người đang ở đây là được.
"Em về rồi." Bách Trầm Tùng lên tiếng.
"Em về rồi, trường học có việc phải không?" Lương Phong ngẩng đầu còn nhìn cậu cười.
Đoán chừng cánh tay kia bị thủy tinh làm xước bị thương rồi, kéo ra một vết rách rất dài, vẫn còn đang ứa ra máu, bắp chân cũng bị vụn thủy tinh bắn vào, xước rải rác mấy vết nhỏ.
Bách Trầm Tùng đứng đó nhìn mà tay run rẩy, cắn môi mãi không lên tiếng.
Lương Phong cảm nhận được, hé miệng giải thích một câu: "Vừa lấy nước đá, không để ý cái đĩa, đụng phải nên làm vỡ hết."
Bách Trầm Tùng kìm nén cảm xúc, yên lặng đi lấy thuốc, ngồi xuống xức thuốc cho anh.
"Vẫn phải phiền em thu dọn." Lương Phong hé nụ cười, nhìn chằm chằm gương mặt không thể nhìn rõ của cậu: "Ban nãy anh..."
Anh vừa nói được nửa thì bị chặn họng.
Bách Trầm Tùng ngẩng đầu, giữ lấy cổ anh hôn lên, sức rất lớn, động tác có thể gọi là thô lỗ, hôn đến hụt hơi vẫn thăm dò sâu vào bên trong, đầu lưỡi điên cuồng luồn lách vào sâu, xoắn lấy hàm trên ở nơi sâu nhất vài cái.
Cậu bộc lộ hết cảm xúc vào trong nụ hôn, điên cuồng, thô bạo, thi thoảng dịu dàng liếm cánh môi, muốn nói cậu rất đau lòng vì anh.
Lương Phong bị đẩy lên giường, bóng dáng không hề rõ ràng với anh đè lên người anh, từ từ áp sát.
Một chiếc cà vạt trong tay che lại mắt Lương Phong, xung quanh biến thành bóng tối, xúc giác và thính giác trở nên nhạy cảm khác thường.
Bách Trầm Tùng cởi quần áo của anh ra, nằm nhoài kề bên tai anh khẽ khàng ấm áp nói: "Cảm nhận em cho rõ."
Cả quá trình, Lương Phong bị kích thích tới da dầu tê dại, bên tai ngoại trừ tiếng thở dốc thì chính là tiếng ong ong, là từ anh hay từ Bách Trầm Tùng, anh không phân rõ nổi nữa.
Lần đầu Bách Trầm Tùng chủ động như vậy, cậu giống như đang giãi bày cảm xúc nào đó, nhiệt tình, kịch liệt, điên cuồng.
Lương Phong chợt siết chặt ga trải giường và eo cậu, mồ hôi của Bách Trầm Tùng rơi vào chóp mũi anh, hơi thở không ổn định hỏi anh: "Anh cảm nhận được cái gì?"
Lương Phong kéo cà vạt trên mắt xuống, trên tay lại dùng sức như thường lệ, giữ Bách Trầm Tùng mồ hôi đầm đìa, ấn gáy cậu hôn lên rồi thoắt cái mở miệng nói: "Trầm Tùng à, anh yêu em."