Kinh thành vốn ồn nào nay lại náo nhiệt hơn khi nhóm các bạn sao đến đây. Ngoại hình của họ, dân ở đây không những không sợ mà lại còn thích. Các cô nương đi đường cứ liếc mắt với các bạn nam, công tử thiếu gia cũng để các sao nữ. Nói chung 12 bạn sao của chúng ta có rất nhiều “fan” khi đến đây. Tối hôm đó, đường phố đông đúc lạ thường. Các công tử, thiếu gia kéo nhau đến Vọng Nguyệt Các. 12 bạn sao thấy vậy cũng tò mò theo, họ nghe loáng thoáng những cuộc nói chuyện như:
- Hôm nay, tứ đại tài nữ của Bách Hoa Lâu sẽ đến Vọng Nguyệt Các dự hội ngắm trăng, chúng ta mau đi xem.
SONG TỬ nói nhỏ:
- Tứ đại tài nữ, chúng ta đi xem thử
- Anh muốn xem gì hả? – THIÊN BÌNH liếc SONG TỬ một cái sắc lẻm
- Anh…anh chỉ xem…xem hội ngắm trăng thôi, không có gì đâu
- Thật?
- Thật, anh thề
Các bạn sao cùng thẳng đến Vọng Nguyệt Các, thấy ở đó có bốn vị cô nương, dung mạo như tiên. Vây quanh là một đám thư sinh có, võ sinh có, cả tên bán thịt cũng đến. Những cô nương kia bước lên đài cao. Một người mặc áo hồng chợt lên tiếng:
- Hôm nay, tỉ muội chúng tôi tới đây là muốn thử xem danh tiếng của “tứ đại tài nữ” có còn hay không. Có vị thiên kim nào muốn thi với tỉ muội chúng tôi không?
“Đồ tự cao tự đại” – trong đầu các bạn sao.
Một lão già bước lên đài nói:
- Lâm Nguyệt cô nương, hội ngắm trăng xưa nay là nơi để giao lưu, không phải để thi thố
Một cọ nướng khác mặt áo màu đỏ chói bước lên:
- Lão già, ông có thể hỏi những người bên dưới xem có ai không ủng hộ chúng tôi không?
- Chuyện này… - lão già không phải người ngu ngơ, lão thừa biết đám nam tử háo sắc dưới kia chắc chắn ủng hộ họ. Bách Hoa Lâu cũng thật là, muốn quảng cáo cũng không cần dùng tới cách này chứ.
12 bạn sao thấy đám nữ nhân kiêu căng ngạo mạn thì không muốn coi nữa, quay người định đi. Đột nhiên, vị cô nương tên Lâm Nguyệt kêu lên.
- Các vị, khoan đã – cô ta chạy xuống đến thẳng trước mặt MA KẾT – Công tử, xin hỏi tên huynh là gì?
- MA KẾT – nói xong, anh quay người định đi. Lâm Nguyệt vội níu chặt cánh tay cậu.
Từ lúc nhìn thấy đám người nổi bật giữa đám đông, cô đã để ý anh. Trong một đám người không giống người, quỷ không ra quỷ (bà này muốn chết sớm) chỉ có anh là bình thường. Không, không phải bình thường, tuy không giống lũ người màu mè kia nhưng anh so với người thường thì phi thường xinh đẹp, cả cô được khen là xinh đẹp như tiên tự nhận dung mạo cũng không bằng. MA KẾT bị níu tay thì khó chịu, nhìn nữ nhân trước mắt thầm chửi rủa:
“Ai nói con gái thời cổ e lệ rụt rè chứ, rõ ràng là mặt dày”
Bên cạnh MA KẾT, XỬ NỮ cũng đang tức trào máu. Dám níu tay KẾT của cô, Lâm Nguyệt này đúng là không muốn sống. XỬ NỮ gạt tay Lâm Nguyệt ra, nói lớn:
- Còn tôi là XỬ NỮ, là hôn thê của huynh ấy. Mong Lâm Nguyệt cô nương tránh ra.
“WHAT?” Lâm Nguyệt thì từ ngạc nhiên sang nổi nóng, các bạn sao cũng đơ người. XỬ NỮ sao lại gan thế chứ, NHÂN MÃ nói nhỏ:
- XỬ tỉ, chị có biết mình vừa nói gì không?
- Ta vừa nói…ơ…
XỬ NỮ nhớ lại, đỏ mặt cúi gằm xuống: “Chết tiệt, đúng là giận quá hóa ngu mà, sao mình lại nói ra thế chứ”
- Lâm Nguyệt cô nương, cô nghe rồi đó, tôi đã có vị hôn thê, xin cô cách xa một chút
MA KẾT mỉm cười nhìn XỬ NỮ, Lâm Nguyệt thu vào mắt hình ảnh đôi tình nhân ấm áp, lửa giận bùng nổ. Cô chỉ tay vào XỬ NỮ nói:
- Cô có tư cách giành với tôi sao? Tôi là một trong tứ đại tài nữ mệnh danh là cầm thánh, một người như cô lấy quyền gì giành với tôi?
- Lâm Nguyệt, cô quá đáng rồi đó – THIÊN BÌNH bất mãn lên tiếng
- Đúng đó, XỬ tỉ sao lại không có tư cách? XỬ tỉ giỏi cầm hơn bất cứ ai, cô mới là người không có quyền tranh giành – NHÂN MÃ
- Giỏi cầm hơn bất cứ ai, cô có dám thi với ta không? Nếu thua, hôn ước của cô và KẾT ca hủy bỏ. Cô có dám không?
- Sao lại không? – XỬ NỮ nghe mà muốn bốc hỏa – Chỉ sợ cô không dám