- Đừng, đừng, tha cho ta aaaaaaaaaa…… - tiếng la ai oán của nam tử vang vọng trong sơn động.
Đứng trước nam tử là 2 nam nhân khác, hai người mỉm cười trước thảnh quả của mình. Một người nói:
- Đáng lắm, lỗi do ngươi làm ra. Đừng oán bọn ta
- Xin…xin…xin tha cho tôi…làm ơn… - Nam tử yếu ớt cầu xin
- Tha cho ngươi, ngươi nói lý do bọn ta phải tha cho ngươi xem nào?
- Tôi…tôi…cha tôi, ông ấy là thừa tướng…ông ấy có rất nhiều tiền
Vâng, người đang cực kỳ đau khổ ấy là Du Thiên và hai người có thể làm cho hắn la đến ai oán thế kia còn ai khác ngoài KẾT YẾT của chúng ta. MA KẾT cười đáp:
- Ngươi nghĩ ta cần tiền sao?
- Hay là ngài muốn làm quan, muốn mỹ nữ, muốn gì cũng được. Cha tôi sẽ cho ngài – Du Thiên cố gắng cầu xin.
Từ hôm qua, hắn đã bị bọn họ mang đến đây. Suốt đêm, bọn họ treo hắn lơ lửng, bên dưới là bầy rắn độc bò lúc nhúc khiến hắn sợ tới mức không dám động đậy. Họ còn rải hương hoa thu hút ong trên người hắn. Du Thiên bây giờ vô cùng thảm hại.
- Xem ra cha ngươi làm quan cũng không tốt lành gì nhỉ? – THIÊN YẾT – Anh, chúng ta làm gì đây, giết hắn à?
- Không, giết thì tốt cho hắn quá – MA KẾT nhìn Du Thiên cười – Bẻ gãy các khớp xương, chặt đứt gân tay gân chân của hắn rồi đem hắn thiến là được.
- Không, đại gia, xin ngài, đừng làm vậy, xin ngài – Du Thiên hoảng hốt kêu lên
- Cách này rất hay, chúng ta sẽ gửi hắn về cho thừa tướng xem ông ta thế nào – THIÊN YẾT mắt vẫn nhìn Du Thiên nói
- Quyết định vậy đi
- Khô…không…không…aaaaaaaaaaaaaaa…
Việc đã xong, hai bạn cùng 10 người kia mang Du Thiên về, vứt trước cửa phủ thừa tướng. Các bạn soa kia không hề thương tiếc tên Du Thiên tí nào, ngược lại còn ca ngợi KẾT YẾT vì việc làm hết sức “ý nghĩa” với cuộc đời trăng hoa của hắn.
Ngày hôm sau, các bạn lên đường tới kình thành.
Hoàng cung nước Caidoz…
Một nam nhân mặc long bào, tay cầm tấu chương che đi khuôn mặt anh tuấn đang mỉm cười thích thú. Bên dưới, một lão già có đôi mắt sắc bén nhưng phảng phất sát khí, nét mặt rõ rang đang cố kìm chế lửa giận.
- Hoàng thượng, xin người hạ lệnh cho hình bộ điều tra việc này
- Tướng gia, ta đã nói với ngài rồi. Hiện giờ hình bộ đang bận. Vả lại, ngài muốn chuyện của con trai ngài bị truyền ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ sao? – nụ cười biến mất, thay vào đó là vẻ mặt mang nét mệt mỏi
- Nhưng, chuyện này…
- Tướng gia, chuyện của lệnh công tử ta rất tiếc, ta có thể cho hắn vào cung làm thái giám, ngài thấy sao?
Thừa tướng nghe qua biết rõ tên này đang trêu chọc mình nhưng cũng gắng kìm nén:
- Đa tạ hoàng thượng ban ân, nhưng Thiên nhi không thích hợp với cuộc sống trong cung. Mong ngài thứ lỗi
- Được rồi, nếu đã vậy, ngài lui trước đi, chuyện này ta sẽ cho người đi điều tra dùm ngài. Được chứ?
- Đa tạ hoàng thượng, thần xin cáo lui
Thừa tướng vừa đi khỏi, XÀ PHU quăng luôn tấu chương đang cầm trên tay. Lăn ra cười:
- HAHAHAHA…Du Thiên, cuối cùng ngươi cũng có ngày này. Hay lắm, ta mà không phải thiên tử, ta cũng tự tay thiến ngươi lâu rồi. Hahaha…không biết ai đã làm, ta mà biết nhất định ban thưởng cho kẻ đó. Du Thiên – thái giám…hahahahaha…..tướng gia, để coi lần này ngài thế nào…hahahaha…