Khương Phi cắn môi dưới, nhìn anh thật lâu rồi mới nói: "Anh bằng lòng, nhưng nhà anh chưa chắc đã đồng ý."
Không thể trách Khương Phi suy nghĩ nhiều, giống như An Mộng Như nói, đàn ông và phụ nữ khác nhau. An Mộng Như đã xem xét đối tượng cho cô từ lâu, còn Lục Bách Trình rõ ràng cùng tuổi nhưng lại thư thả mà không phải cảm nhận cái áp lực này, vì anh chưa tới ba mươi, tuổi trẻ tài cao, kể cả có qua ba mươi tuổi cũng sẽ là Kim cương vương lão ngũ* trong truyền thuyết.
*Kim cương vương lão ngũ:
1. Có nhiều tiền, có sự nghiệp; kế thừa tài sản của gia đình.
2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3. Có bằng cao học hoặc học cao học ở nước ngoài.
4. Có khả năng giải quyết vấn đề, tích cực tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5. Không nói ra những việc quan trọng, ẩn mình tránh thị phi của thế giới xung quanh. - theo Google.)
Bây giờ hai người công khai quan hệ, bị thúc giục cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn --- Mà nếu hai người không công khai, chẳng phải Thư Thanh sẽ xuất hiện luôn sao? Đây đều là nhân quả tuần hoàn.
Ánh mắt của thế tục đều giống nhau, Khương Phi phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, sau đó sẽ tính toán cho bản thân mình trong tình huống ấy.
Nhất định là Lục Bách Trình từng có ước mơ và khát vọng với hôn nhân... Khương Phi nghĩ, có lẽ cô không nên dùng từ "từng có" để hình dung, đoán chừng cho tới giờ anh cũng chưa từ bỏ chuyện kết hôn này.
Nghĩ lại khi còn nhỏ một chút, cô hâm mộ anh không có ai quản lý, nhưng anh lại cứ thích chạy tới nhà cô.
Một gia đình hoàn chỉnh. Đến bây giờ anh vẫn hướng tới điều này. Quan niệm không hợp nhau, thật là làm cho người ta nản lòng.
Nếu như không có Lục Bách Trình, Khương Phi cứ làm một người độc thân như vậy thôi, đó chính là sự lựa chọn của cô. Nhưng bây giờ có Lục Bách Trình, cô không thể ích kỷ, cũng không có cách nào để không cân nhắc đến lập trường của anh.
Lẽ nào bọn họ có thể yên ổn nói yêu nhau cả đời sao?
Đừng nói đến việc anh có bằng lòng trăm phần trăm hay không, con người vốn không có cách nào chỉ sống cho mỗi bản thân mình.
Nhà họ Lục chỉ có Lục Bách Trình là con trai duy nhất.
Nếu việc hôn nhân của hai người hòa hợp thuận lợi với nhau, cùng nhau đối mặt với áp lực bên ngoài, cuộc sống cứ trôi qua như vậy, thật ra sẽ rất tốt --- Khương Phi cũng chỉ mong vậy.
Nhưng mà Lục Bách Trình không phải thật sự theo chủ nghĩa không cưới. Mà cô cũng không hy vọng rằng Lục Bách Trình phải hy sinh vì cô.
"Anh lại dùng chính sách quanh co lòng vòng, em biết." Khương Phi nói.
"Nghĩ rằng cứ kéo dài như vậy, cuối cùng em sẽ bị anh lay chuyển, có đúng không?" Cô thở dài một tiếng, "Hôn nhân không thể mang đến cảm giác an toàn cho em, em thấy nó chỉ như gặp kẻ địch. Em thà rằng chúng ta chia tay trong hòa bình, còn tốt hơn sau khi cưới lại xé mặt nhau..."
Lục Bách Trình yên lặng hồi lâu rồi nói: "Coi như em không thay đổi suy nghĩ, anh cũng sẽ không ép em."
Anh nhìn cô, giọng nói bình tĩnh mang theo mấy phần lạnh lẽo, "Mấy năm trước em cũng đã nói, kể cả là anh em cũng sẽ không ngoại lệ."
Khương Phi ngẩn ra.
Khi đó chính miệng cô thừa nhận sự thật này, đừng nói đến Lục Bách Trình, chính cô cũng thấy câu này quá mức tổn thương người khác.
Lại nghe Lục Bách Trình nói: "Từ xưa đến giờ em đều là người trưởng thành sớm, sau khi chia tay anh cũng không ngừng suy nghĩ, có phải khi đó anh còn chưa đủ chín chắn hay không, nên mới làm em thất vọng. Hai năm ở bên nhau, mặc dù em không nói gì, nhưng anh biết nhiều lần em tức giận vì anh quá bận rộn. Chỉ có thể nói rằng không thể vẹn cả đôi đường*, anh vẫn luôn cố gắng về mặt này, còn nghĩ rằng có thể cho em đủ cảm giác an toàn..."
*Nguyên văn là Không thể có cả cá và chân gấu = không thể vẹn cả đôi đường.
Khương Phi cúi đầu, "Chỉ bản thân mình mới cho mình được cảm giác an toàn."
Lục Bách Trình bật cười, nhưng trong mắt không có lấy một chút dấu vết của sự vui vẻ, chỉ có đùa cợt: "Bên nhau nhiều năm như vậy, kể cả có kết hôn, cũng chỉ khác nhau một tờ giấy chứng nhận."
Bỗng chốc Khương Phi ngẩng đầu lên.
Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa cô và Lục Bách Trình.
Cô lẩm bẩm nói: "Anh không hiểu, thật sự em đã chứng kiến quá nhiều vụ án, trước khi cưới thì ân ái sau khi cưới thì nhìn nhau cũng chán ghét..."
"Cuộc đời của người khác chứ không phải là của chúng ta." Lục Bách Trình lên tiếng một lần nữa.
"Chỉ là hôn nhân không mang đến cho em cảm giác an toàn. Em cũng không hiểu tại sao em lại thấy như vậy, cuộc sống của ba mẹ em đều rất ổn, theo lý thuyết em cũng phải thích kết hôn mới đúng. Nhưng kể cả nếu em không làm luật sư, suy nghĩ không kết hôn đã bén rễ sâu trong em từ khi đi học... Quan điểm không cưới như là bẩm sinh vậy, làm luật sư ly hôn cũng chỉ là vì quan niệm này, thêm dầu vào lửa coi như mượn một cái cớ thích hợp mà thôi..."
"Có thể."
"Cái gì?"
"Anh nói có thể không kết hôn."
Giữa trưa, ban ngày không có trăng, cũng chẳng thấy mặt trời, Khương Phi cảm thấy không chỉ bên trong xe mà ngay cả bầu không khí bên ngoài cũng bị đè nén. Sau đó cô thấy ánh mắt Lục Bách Trình trở nên thâm sâu, giọng nói cũng trở nên tỉnh táo, giống như là rốt cuộc cũng đã tỉnh ngủ, phải tranh cãi với cô cho ra chuyện. Trong lòng cô đột nhiên chấn động, quả thật sau đó anh nói: "Vậy còn em thì sao? Em biết rằng ý kiến lớn nhất của anh về em, là từ đầu đến cuối em luôn dùng ánh mắt dò xét nhìn anh để tìm điểm sai lầm."
Nói gì mà cân nhắc cho anh, đều là đánh rắm.
Nếu như không phải cảm thấy sẽ chia tay, cô cần gì phải cân nhắc nhiều đến như vậy?
Anh nhếch nhếch khóe môi, "Trong quan điểm của em, kết hôn có thể ly dị, yêu nhau cũng có thể chia tay, tóm lại độc thân mới là biện pháp an toàn...
Vậy nên có không kết hôn thì đã sao? Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, em cũng vẫn luôn suy nghĩ cuối cùng chúng ta sẽ chia tay... Khương Phi, em thật sự coi anh là gỗ đá sao? Cứ tiếp tục như vậy, em không thấy mệt, anh lại cảm thấy rất mệt mỏi."
Khương Phi như bị mất giọng, trái tim đang treo lơ lửng giờ rơi xuống. Cô quên mất mục đích cuộc trò chuyện này của mình, hoặc có thể nói chính là cô vốn không có mục đích, chẳng qua là bản năng thân thể đang giở trò, không để cho cô dừng được đa nghi, nghi kỵ... Dần dần, cô đẩy Lục Bách Trình ra càng ngày càng xa, trong lúc không để ý anh đã tiến về phía trước -
- -
Anh đã chán rồi.
Đã từng có vô số lần cô tưởng tượng đến hình ảnh này, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ nhanh như vậy. Ít nhất là không phải bây giờ. Bởi vì đến An Mộng Như còn hoàn toàn chẳng biết gì đến suy nghĩ không kết hôn của cô.
"Nếu em cảm thấy thiệt thòi cho anh, vậy chúng ta tách ra một khoảng thời gian cũng tốt." Lục Bách Trình mở khóa cửa xe, "Anh đi mua cơm, sau đó đưa em về nhà. Tối nay anh còn có chuyến bay, một tuần sau mới về."
Anh đẩy cửa xe ra, một chân giẫm ra ngoài, dừng một chút, hơi nghiêng đầu nói: "Khoảng thời gian này, em cứ suy nghĩ thật kỹ đi."