Trên đường đi, có rất nhiều người đang chỉ trỏ bàn tán chúng tôi.
Ngay khi chúng tôi bước đến nhà ăn.
Những ánh mắt kì lạ càng rõ ràng hơn.
Tiêu Việt coi như không thấy gì, bảo tôi ngồi xuống đợi.
Anh đi lấy đồ ăn cho tôi.
Tôi nghe được xung quanh có không ít người không nể mặt mà cười nhạo.
“À, là cậu ta sao, cái người mà 5 triệu cũng xem thường đó, nghe nói cậu ta vì tiền mà đồng ý hẹn hò với Khúc Tiêu Tiêu!”
“Cũng không hẳn, mới cho một chiếc điện thoại đã đồng ý rồi. Trước kia còn tỏ vẻ lạnh lùng ai cũng không được tới gần, hóa ra là bởi vì người ta còn chưa cho tiền!”
Tôi vừa khó chịu vừa tức giận.
Không chịu nổi nữa, tôi đứng phắt dậy, lớn tiếng quát:
“Nhà tôi giàu, tôi nguyện ý tiêu tiền cho Tiêu Việt, mấy trăm, mấy triệu, thậm chí mấy chục triệu cũng không tiếc! Còn có ý kiến gì không?”
Toàn bộ căn tin ồn ào đột nhiên im lặng.
Bạn thân tôi che mặt, tỏ vẻ không quen biết tôi.
Tiêu Việt bưng hai xuất ăn đến, đặt xuống bàn.
Lúc này, anh mới lên tiếng.
Trong giọng nói còn không che giấu được sự vui vẻ, âm thanh mát lạnh dễ nghe.
“Tôi chỉ thích hẹn hò với cô gái vừa xinh đẹp vừa có tiền. Thì sao, các người ghen tị à? Tiếc là các người dáng dấp không đẹp bằng tôi, thành tích học tập cũng không bằng tôi, cũng không có bạn gái xinh đẹp như bạn gái của tôi, chứ đừng nói là có bạn gái nguyện ý chi tiền cho các người.”
Tất cả mọi người đều nghĩ da mặt Tiêu Việt dày hơn cả tường nhà.
Điều đáng xấu hổ như vậy mà anh cũng tự hào được.
Tiêu Việt còn sợ chưa chọc tức được bọn họ.
Anh cầm chiếc điện thoại tôi tặng hôm qua ra, đó là mẫu điện thoại mới nhất, đắt nhất.