Yêu Thầm - Hạ Chu Chu

Chương 8



Tần suất hai người gặp nhau dần dần trở nên cố định, hầu như mỗi lần Trịnh Tinh Nhan xuống lầu lấy nước, đi toilet, đến căn tin, xuống sân chuẩn bị học thể dục, hay chỉ đứng trên hành lang nhìn xuống, đều có thể thấy bóng dáng của cậu ấy.

Mặc dù không tiếp xúc trực tiếp, nhưng bốn mắt đối diện dù chỉ thoáng qua cũng làm cô vui cả ngày.

Dần dần cô đã quen với việc vô tình gặp được cậu ấy, không còn tay chân luống cuống nữa. Cô rất hưởng thụ cuộc sống như này, mỗi ngày đều rất vui vẻ, ngay cả Tô Kiệt nhạo báng cũng tốt tính cười cho qua “So đo với thằng nhóc ấy làm gì?”

Tâm tình tốt làm gì cũng tốt theo, lần thi tháng này, Trịnh Tinh Nhan tràn trề tự tin mà làm nên cơm cháo.

Mẹ Trịnh thấy con gái mỗi ngày vui tươi hớn hở đến trường, trong lòng vẫn ôm hoài nghi. Nhưng theo nguyên tắc dưới áp lực tất có chính sách, dưới cường quyền tất có phản kháng, hơn nữa lần thi tháng này thành tích của cô đã trở lại như lúc trước, cho nên mẹ Trịnh mắt nhắm mắt mở xem như không có chuyện gì xảy ra.

Trịnh Tinh Nhan cứ vậy trải qua những ngày tháng tươi đẹp của mình.

Dần dần, cô phát hiện quần áo Tiểu Mạch có sự thay đổi. Trước đây cậu luôn ăn mặc giản dị, bây giờ bắt đầu màu sắc hơn, giày, cặp sách cũng rực rỡ hẳn lên, ngay cả quần áo chơi bóng cũng mới.

“Tuy nói Tiểu Mạch chưng diện càng đẹp, nhưng cứ trêu hoa ghẹo nguyệt thế này, bị người khác phát hiện bắt cóc cậu ấy thì làm sao bây giờ?” Trịnh Tinh Nhan buồn rầu hỏi.

“Thôi đi.” Trầm Uyển Thanh liếc cô một cái: “Không phải cậu không muốn chiếm làm của riêng, chỉ muốn xa xa thưởng thức thôi sao?”

“Thì nói là vậy…” Trịnh Tinh Nhan sờ sờ cằm: “Nhưng nếu sau này bên cạnh cậu ấy có thêm một người, tớ phải chia não ra, ảnh hưởng cảm quan thị giác lắm.”

“Cậu ghen đấy à?” Trầm Uyển Thanh cười.

“Ghen?” Trịnh Tinh Nhan cẩn thận suy nghĩ một lát: “Ừm… Hình như không có, thích cậu ấy là chuyện cá nhân của tớ, có liên quan gì đến cậu ấy đâu.”

“Vậy nếu sau này cậu ta có bạn gái, mỗi ngày cùng ăn cơm, cùng tan học, cùng chơi chung một chỗ với cậu ta, cậu không khó chịu sao?”

“Có bạn gái…” Trịnh Tinh Nhan sờ cằm suy nghĩ: “Mất mát là có, khó chịu… Thật ra không đến mức ấy, ngược lại tò mò về bạn gái cậu ấy nhiều hơn. Haizzz, không biết cậu ấy thích mẫu người thế nào nhỉ, dịu dàng ít nói? Học giỏi? Mỏng manh yếu đuối? Hay là mạnh mẽ phóng khoáng?

Trầm Uyển Thanh vô cùng kinh ngạc: “Cậu không ngại thật hả?! Cậu thầm mến cũng đã thầm mến, nói cũng đã nói, ngày ngày còn ném mị nhãn phóng điện mà không muốn phát triển tiếp với cậu ta á?!”

“Ném mị nhãn phóng điện gì chứ!” Trịnh Tinh Nhan đánh cô bạn một cái: “Tớ đây chẳng qua ánh mắt mê muội tí thôi? Nào có bỉ ổi như cậu nói!”

Cô nhìn vẻ mặt ‘tớ không tin đâu’ của cô bạn: “Tớ thật không có! Tớ chưa hề nghĩ đến việc nói chuyện yêu đương hay gì đó với Tiểu Mạch, tớ cũng không muốn quấy rầy cậu ấy, cứ nhìn như vậy là tốt vô cùng rồi! Thất đấy! Tớ nghĩ vậy đấy!”

Trầm Uyển Thanh suy nghĩ một lát, nói: “Sao cảm giác như cậu đang thần tượng idol thế nhỉ? Cậu xem, thích nhưng không muốn là của mình; không tiếp xúc cũng không sao, mà thỉnh thoảng tiếp xúc thì vui như hoa nở; cũng không hiểu nhiều về đối phương, toàn dựa vào YY. Đúng là điển hình thần tượng idol rồi!”

“Ơ! Không phải đâu?” Trịnh Tinh Nhan kinh ngạc, cô chưa từng thần tượng idol, nhưng khi nhìn tấm poster mấy anh chàng “Oppa” trên bàn của Tề Tư Tư, suy nghĩ kỹ lại hình như cũng giống vậy thật.

“Không phải, không phải… Tớ, tớ phải suy nghĩ một chút xem nên phản bác cậu thế nào…” Trịnh Tinh Nhan bắt đầu hoài nghi nhân sinh cuộc đời rồi.

“Xét đến cùng là do hóc-môn quấy quả thôi, thiếu nam thiếu nữ đang thời kỳ trưởng thành ấy mà, chỉ là cần một đối tượng để phát tiết hóc-môn dư thừa thôi. Qua giai đoạn này sẽ trở lại bình thường cả, cho nên mối tình đầu mấy người nên duyên.”

“… Nghe lời này của cậu, cuộc đời đúng chẳng còn gì thú vị.”

“Sự thật luôn khó chấp nhận.” Trầm Uyển Thanh nhún vai.

Toàn bộ giờ tự học buổi tối, Trịnh Tinh Nhan đều suy nghĩ làm thế nào phản bác lại luận điểm hóc-môn của Trầm Uyển Thanh.

“Vì sao mình lại thích Tiểu Mạch? Vì bề ngoài?” Trịnh Tinh Nhan lắc đầu. “Vì bên trong? Nhưng thực tế, hình như mình không biết gì về cậu ấy cả.”

“A a a a a a!” Trịnh Tinh Nhan phát điên, rên rỉ: “Vậy rốt cuộc là vì sao? Thật là do hóc-môn à?”

Trầm Uyển Thanh ngồi sau lưng không thể tiếp tục nhìn cảnh đó, tháo tai nghe vỗ đầu cô: “Đừng suy nghĩ nữa, thay vì nói chuyện yêu đương, không bằng đọc nhiều sách hơn đi. Bài tập số học cậu làm xong hết chưa? Cả vật lý, tiếng Anh, hoá học, sinh học nữa? Sắp thi cuối kỳ rồi, lần này mà còn như lần trước, mẹ cậu nhất định đánh đòn cho xem.”

Trịnh Tinh Nhan á á á, chỉ có thể tập trung làm bài tập.

Hiện giờ, mỗi lần thấy bóng dáng của Tiểu Mạch, Trịnh Tinh Nhan cũng không nhịn được nghĩ rốt cuộc mình có thực sự thích cậu ấy không: “Thực sự sẽ thích một người mà mình còn không biết rõ sao?” Đáp án rõ ràng là không, vậy cảm giác động tâm của mình là gì? Chẳng lẽ đúng như Trầm Uyển Thanh nói, là do hóc-môn kích thích sao?

Nghĩ ngợi mấy ngày, Trịnh Tinh Nhan như chui vào vòng lẩn quẩn trăm mối tơ vò.

Buổi tối nằm trong chăn, cô bỗng nhiên giác ngộ: “Nếu không biết, cố gắng tìm hiểu chẳng phải là xong!”

Thế là cô bạn bắt đầu thu thập tin tức về Tiểu Mạch. Đầu tiên cô đến bảng thông báo kiểm tra kết quả lần thi tháng trước của cậu ấy, bắt đầu từ vị trí đầu tiên dò xuống, ngay khi Trịnh Tinh Nhan nghi ngờ mình có hoa mắt để lọt hay không, thì phát hiện tên cậu ở vị trí 486, mà cả khối tổng cộng có 650 người.

………

Mặc dù biết Tiểu Mạch học lớp phổ thông, thành tích chắc chắn sẽ không quá tốt, nhưng kết quả này so với dự đoán của cô vẫn cách nhau hơi xa.

“Học giỏi không nói lên cái gì cả.” Cô bạn tự an ủi.

“Tuy trường chúng ta là trường trọng điểm của tỉnh, nhưng điểm thấp như vậy có thể thi đậu Đại học sao?” Trầm Uyển Thanh ở bên cạnh tạt gáo nước lạnh.

“Uầy, không biết đâu, mà năm ngoái Đại học tuyển bao nhiêu nhỉ?” Trịnh Tinh Nhan thoáng nghĩ ngợi: “Mà không đúng, cậu ấy thi đậu hay không thì liên quan gì đến tớ? Tớ có định qua lại gặp gỡ gì cậu ấy đâu!”

“Vậy cậu thích cậu ta làm gì?”

“Thích thì thích thôi, còn có thể có mục đích gì chứ?”

“Nhưng chờ đến khi rời trường rồi, nếu hai người không ở cùng một nơi, không được gặp nhau thì thích cũng không giải quyết được gì.”

“Ừ, đúng thế. Mà tớ không nghĩ xa xôi thế đâu.”

“…”

Trong giờ học, Trịnh Tinh Nhan vẫn rầu rĩ không nghĩ ra được kết quả của vấn đề, ngồi một chỗ vò đầu bứt tai. Tề Tư Tư ở bàn trước cũng vì tin tức một minh tinh bị bắt vì dùng ma tuý mà cũng thương tâm khổ sở. Hai người cứ như đồng ca than thở.

Tô Kiệt nhìn hai cô nàng này, quay sau nhích lại gần hỏi Trầm Uyển Thanh: “Hai bà ấy bị gì thế?”

“Mộng xuân tan vỡ ấy mà, không cần quan tâm các cậu ấy.” Trầm Uyển Thanh đáp phũ phàng.

“Hả? À~” Tô Kiệt gật đầu, lại lắc đầu, nghĩ thầm: “Mấy cô nàng bây giờ, mất thanh lịch quá rồi.”

Trời tháng 1 càng ngày càng lạnh, hơn nữa kỳ thi cuối kỳ đang tới gần, tất cả mọi người đều rúc trong phòng học, ngay cả hành lang cũng không ra.

“Tự nhiên tôi muốn ăn lấu Oden* quá, ông muốn không?” Trịnh Tinh Nhan ôm túi giữ ấm hít mũi hỏi Tô Kiệt đang làm bài ở bên cạnh.

*Oden là một món ăn truyền thống của người Nhật. Hình thức món ăn này khá giống với món lẩu nhưng cách chế biến lại tương tự các món hầm. Nguyên liệu cho món Oden thường thấy là củ cải trắng, trứng gà, đậu hũ, các loại chả cá,…và theo khẩu vị từng địa phương có thể cho thêm bạch tuộc hoặc gân bò.

“Có có, tôi muốn ăn bò viên, gà viên, thêm một xâu đậu hủ cá nữa.” Tô Kiệt chả thèm ngẩng đầu đáp.

“Ừ ừ tôi cũng muốn.” Trịnh Tinh Nhan móc tiền đặt trước mặt Tô Kiệt: “Này, cho cậu tiền đấy.”

Cây bút trong tay Tô Kiệt run một cái: “Tự nhiên tôi không thấy đói bụng, không muốn ăn nữa.” Vừa nói vừa đẩy tờ NDT đi.

“Có chết ông đâu!” Trịnh Tinh Nhan bốp một tiếng, cầm tiền lại, quay đầu hỏi Trầm Uyển Thanh: “Thanh Thanh, cậu đi mua lẩu với tớ nhá?”

Trầm Uyển Thanh nhìn ánh mắt lấp lánh của cô, chỉ đành cầm ví tiền đứng dậy: “Được rồi, đi thôi.”

“Khoan khoan, tự nhiên tôi lại đói bụng…”

“Đói thì tự đi mua đi!” Trịnh Tinh Nhan tức giận cắt lời Tô Kiệt.

Có điều nói thì nói vậy, sau khi run run rẩy rẩy đến quán quà vặt, Trịnh Tinh Nhan vẫn định sẽ mua cho Tô Kiệt một phần.

Tuy trời rất lạnh nhưng vẫn không ngăn được đám học sinh đi ăn vặt. Trong quán vẫn rộn ràng nhốn nháo.

Trịnh Tinh Nhan và Trầm Uyển Thanh vừa xếp hàng vừa thảo luận xem lát nữa mua cái gì. “Lát nữa mua cho Tô Kiệt một xâu đậu hủ huyết mà cậu ta ghét nhất, xem cậu ta còn lười nữa không.” Trịnh Tinh Nhan tức giận nói.

“Ấy, có mấy món mới trông cũng được này.”

“Oà, có thịt lợn viên!! Tớ muốn mua lợn viên!”

Giữa lúc hai cô bạn hăng hái bừng bừng thảo luận có mang tiền đủ hay không, có đủ thời gian hay không, thì một thanh âm vang lên từ trong quán: “Mịa! C*t! Hắn nói như thế thật?!” Giọng nói to đế mức thoáng cái bao phủ toàn bộ âm thanh trong quán.

Nghe giọng có vẻ quen quen, Trịnh Tinh Nhan tò mò theo tiếng nhìn sang, liền thấy Tiểu Mạch và hai nam sinh đang đứng trước quầy đồ uống nói chuyện gì đó. Ba người nhỏ giọng lại, cô không nghe rõ lắm, chỉ loáng thoáng nghe được vài cậu chủi tục khá lớn tiếng. Ba người quay lưng với chỗ Trịnh Tinh Nhan đang đứng, cô không phân rõ câu nào là Tiểu Mạch nói, nhưng trong lòng vẫn khó nén thất vọng.

“Này! Này!” Trầm Uyển Thanh vỗ vỗ cánh tay Trịnh Tinh Nhan: “Hỏi cậu ăn gì đấy?”

“A, à, tớ muốn một phần…”

Hai người trở lại phòng học, Tô Kiệt vừa nhìn thấy Trịnh Tinh Nhan cầm hai cái chén trên tay, sung sướng chọn lấy phần mình: “Ha ha, Trịnh Đại Tiễn! Anh em tốt! Bạn chí cốt!”

Trầm Uyển Thanh nhìn cô bạn đang chìm trong mớ suy nghĩ viễn vông không phản ứng tí ti nào, đành phải đét cái móng vuốt của Tô Kiệt: “Phần nhỏ mới là của ông!”

Tô Kiệt tủi thân xoa xoa mu bàn tay: “Phần nhỏ thì phần nhỏ.” Xong lại vui vẻ ăn: “Chà chà, tôi thích bò viên nhất! Ừm, đậu hũ cá cũng thật là ngon! Trời lạnh thế này phải ăn nóng hổi! Ấy, đây là cái gì? Má!!! Đậu hũ huyết! Trịnh Đại Tiễn! Bà cố ý đúng không? Mệt tôi còn định lấy nước sôi giúp bà hai ngày…”

“Nam sinh các ông đều nói tục à?” Trịnh Tinh Tinh đột nhiên hoàn hồn hỏi.

“Này, tôi không nói tục nhá? ‘Má’ không phải tục nhá?” Tô Kiệt quay đầu hỏi Trầm Uyển Thanh: “Tôi có nói gì khác à?”

Trầm Uyển Thanh khoát khoát tay: “Không cần để ý cậu ấy, cậu ấy đang vỡ mộng ấy mà.”

Thịt lợn viên thật ngon trước mặt cũng không hấp dẫn được Trịnh Tinh Nhan, cô dùng tăm đâm vào thịt viên trút giận. Trước nghĩ đến hoàn mỹ bao nhiêu, nay thất vọng bấy nhiêu. Hình tượng của Tiểu Mạch trong lòng Trịnh Tinh Nhan tụt dốc không phanh, cô không khỏi nghi ngờ, biết đâu đúng như Trầm Uyển Thanh nói, cô thích cậu ấy cũng như thần tượng idol thôi? Chỉ là một món gia vị trong cuộc sống cấp ba buồn tẻ, áp lực?

Mối tình đầu trong sáng đẹp đẽ tựa như một tờ giấy trắng, chỉ một vết bẩn nho nhỏ cũng sẽ bị phóng đại thật to, một chút gió táp mưa sa là sẽ biến chất biến sắc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.