Yêu Thầm Có Âm Thanh

Chương 24



Editor: Saki

Chủ nhật có thể đi lấy sản phẩm hoàn thiện, cuối cùng hai người vẫn hẹn đi cùng nhau.

Cuối tuần này, Dương Dật không đi chơi với bạn bè, biết Bách Hàn Tri sẽ đến đón Dương Tuế, cậu nhóc cũng ồn ào đòi đi cùng, miệng nói là đi lấy ly của mình, thật ra là muốn ngồi xe sang của Bách Hàn Tri.

Tối hôm trước đã nhắn tin cho Bách Hàn Tri, hỏi anh sẽ lái xe gì. Bách Hàn Tri hỏi cậu muốn ngồi xe nào, cậu thực sự suy nghĩ rất lâu, có vẻ như hoàng đế chọn phi tần trong hậu cung hôm nay nên chiều chuộng ai, cuối cùng nói với Bách Hàn Tri rằng muốn được ngồi Porsche một chút.

Kết quả là yêu cầu vô lý, trơ trẽn này nếu Dương Tuế nghe thấy chắc sẽ đánh cậu, nhưng không ngờ Bách Hàn Tri lại rất sảng khoái đồng ý, trả lời một chữ “Được”.

Chủ nhật hôm đó, Dương Tuế dậy từ sớm, trước tiên chạy quanh đê vài vòng, chạy 40 phút, sau đó về nhà ăn sáng, tắm rửa. Tối qua cô đã chuẩn bị sẵn quần áo mặc hôm nay, thay xong lại trang điểm nhẹ nhàng.

Dương Tuế không phải kiểu gương mặt đậm nét, thêm vào đó không giỏi trang điểm, cô xem vô số video hướng dẫn, đầu học được nhưng tay không làm được, cuối cùng cũng chỉ thoa chút kem nền, chải mascara, tô son môi.

Trang điểm xong, Dương Tuế vội vàng xuống lầu giúp đỡ.

Dương Vạn Cường đang nhào bột, Chu Linh Quyên đang nhào nhân bánh, Dương Tuế vừa xuống lầu, đi vào bếp, tìm cái tạp dề buộc lên, đây là quần áo mới mua của cô, không thể làm bẩn trước khi ra ngoài được.

“Bé Tuế.”

Dương Tuế đi ngang qua, mùi hương cam quýt nhẹ nhàng thoảng qua, Chu Linh Quyên đụng vai Dương Tuế: “Con mua nước hoa mới à? Đưa mẹ xịt thử xem?”

Mặc dù giọng Chu Linh Quyên to, trông như một phụ nữ trung niên vạm vỡ, nhưng thật ra trong lòng bà rất trẻ con, cũng rất thích làm đẹp, thường hay dùng ké mỹ phẩm của Dương Tuế.

Ngoại trừ lúc Chu Linh Quyên lải nhải, phần lớn thời gian hai mẹ con ở chung như hai chị em tốt.

“Được thôi.” Dương Tuế cười, đôi mắt thon dài, giống như trăng lưỡi liềm, “Ở trên bàn trang điểm đấy, mẹ làm xong thì lấy nhé.”

“Con gái là tốt nhất.” Chu Linh Quyên tựa vào người Dương Tuế.

Dương Vạn Cường liếc nhìn bà: “Bao nhiêu tuổi rồi còn xịt nước hoa, ra ngoài bị người ta cười cho, bà mua chai nước hoa bưởi xịt còn hơn.”

Đôi mắt Chu Linh Quyên lập tức trợn tròn, đáp trả: “Ông quản được à! Bà đây là phụ nữ độc lập, làm đẹp cho chính mình! Ai dám cười bà, bà cho ăn tát liền! Nói ông đấy! Đồ chó Dương Vạn Cường!”

Biểu cảm Dương Vạn Cường khoa trương, đầy khiêu khích: “Ôi chao, ghê gớm quá nhỉ.”

Ông giơ cánh tay, tay dính đầy bột mì, chỉ vào Dương Tuế, nhắc nhở Chu Linh Quyên: “Bà đừng có tựa vào người con gái nữa, mặt bà đầy dầu, cẩn thận làm bẩn quần áo đẹp của con gái chúng ta!”

“…”

Chu Linh Quyên nghe vậy, thật sự nhìn xuống người Dương Tuế, sợ mình làm bẩn quần áo của con gái, dù sao cả ngày bà cũng quanh quẩn trong bếp, khó tránh khỏi dính mùi dầu mỡ.

“Bé Tuế, ăn mặc đẹp thế này, vừa trang điểm vừa xịt nước hoa, có hẹn với ai à?” Chu Linh Quyên mới nhìn kỹ cách ăn mặc của Dương Tuế, nhìn cô nháy mắt cười, “Kiếm con rể cho mẹ à?”

Thật ra Dương Tuế có rất ít bạn, chỉ có vài người bạn cùng phòng, nhưng ngày nghỉ cũng hiếm khi hẹn gặp, hơn nữa Dương Tuế cũng không thường trang điểm, đột nhiên ăn mặc đẹp đẽ thế này, rất khó không khiến người ta nghi ngờ.

“…”

Tim Dương Tuế đập thình thịch, không dám nhìn thẳng vào Chu Linh Quyên, lúng túng ho một tiếng: “Không phải… chỉ là đi lấy đồ với bạn học bình thường thôi ạ.”

Ban đầu Chu Linh Quyên chỉ hỏi qua loa, nhưng Dương Tuế phản ứng lớn như vậy, “bạn học bình thường” từ miệng cô nói ra, có vẻ như cố che giấu điều gì, hoàn toàn không “bình thường” chút nào.

“Ồ~ bạn học bình thường.”

Chu Linh Quyên lặp lại đầy ẩn ý.

Dương Tuế ngượng ngùng đến mức không biết trốn đi đâu, cô đành không nói gì nữa, đi ra ngoài dọn dẹp bàn ghế.

Chu Linh Quyên nhào xong nhân bánh, bắt đầu gói bánh bao, tốc độ rất nhanh, vài giây đã gói xong một cái. Vừa gói vừa nhìn ra cửa, có khách đến sẽ lập tức chào hỏi.

Dương Tuế vừa dọn xong bát đũa của một bàn, mang vào bồn rửa trong bếp sau, mở nước ra.

Mặc dù bây giờ thời tiết ôn hòa, nhưng Dương Tuế sắp đến kỳ kinh nguyệt, chắc là một hai ngày nữa, cô không dám chạm vào nước lạnh, nên đeo găng tay cao su để rửa bát.

Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền vào giọng nói vui mừng của Chu Linh Quyên, bà kéo giọng cười ha hả: “Ôi trời má ơi, cậu bé đẹp trai! Lâu rồi không gặp nhé! Dì cứ tưởng con không đến nữa chứ!”

“Chào dì.”

Một giọng nói trầm thấp, pha lẫn nụ cười dịu dàng vang lên.

Dương Tuế ngừng động tác rửa bát.

Bách Hàn Tri đã đến.

“Tốt tốt tốt, dì thấy con là thấy mọi thứ đều tốt hahaha. Ai mà chẳng thích trai đẹp chứ! Lâu rồi không gặp, con lại đẹp trai hơn rồi!” Chu Linh Quyên cười như mụ phù thủy trong phim hoạt hình trừu tượng.

Cảm giác như chỉ thiếu chút nữa là bà sẽ lao tới nuốt chửng Bách Hàn Tri.

Dương Tuế: “…”

“Này, lần trước dì có nói với con là con gái dì là bạn học cấp ba đúng không! Hôm nay nó đang ở đây này! Để dì gọi nó ra nhé, dì thấy phản ứng của con lần trước chắc là quên rồi, nhưng con gái dì bây giờ xinh lắm…”

Dương Tuế chán nản, đặt bát xuống, vội vàng chạy ra, cô gọi một tiếng: “Mẹ!”

Kịp thời ngăn lại trước khi Chu Linh Quyên nói hết câu.

Thật sự quá ngượng ngùng. Đôi khi quá nhiệt tình, quá thân thiết cũng là một sự phiền toái, nhất là khi đối tượng Chu Linh Quyên đang nói chuyện là Bách Hàn Tri.

“Ơ con gái dì đây rồi.” Chu Linh Quyên chỉ về phía Bách Hàn Tri, nói với Dương Tuế: “Bé Tuế, nhìn này, đây chính là cậu đẹp trai mẹ nói lần trước đó, lúc đó con về muộn nên không gặp phải không? Con còn bảo người ta đi nước ngoài nữa.”

“…”

Tiết lộ thêm nữa đi, mẹ già ơi.

Bách Hàn Tri đứng ở vị trí cửa ra vào, mặc áo sơ mi denim màu xanh biển, bên trong là áo thun trắng đơn giản, vóc dáng cao ráo, mái tóc vàng rực rỡ.

Khoảnh khắc xuất hiện, dường như tiệm bánh bao đơn sơ bỗng chốc sáng bừng lên.

Anh nhìn về phía Dương Tuế, ánh mắt thẳng tắp, khóe miệng hơi cong lên, cười lười biếng: “Chào buổi sáng.”

Dương Tuế chỉ nhìn thẳng vào mắt anh một cái, rồi chuyển hướng nhìn, ánh mắt lơ đãng, khẽ nói: “Chào buổi sáng.”

Chu Linh Quyên là người tinh ý, làm sao có thể không nhận ra điều gì đó kỳ lạ giữa hai người, dù chỉ là lời chào hỏi bình thường, nhưng ở giữa lại pha lẫn một sự tế nhị khó nói rõ.

“Ái chà, thì ra “bạn học bình thường” con gái dì nói chính là con đấy, cậu đẹp trai. Dì đã bảo mà, các con gặp nhau chắc chắn sẽ nhớ ra!” Chu Linh Quyên suy nghĩ rất nhanh, cố tình nhấn mạnh bốn chữ “bạn học bình thường”.

“Con đừng rửa bát nữa, cẩn thận làm bẩn quần áo, hai đứa đi hẹn hò đi.” Chu Linh Quyên thúc giục.

“…” Dương Tuế vô thức liếc nhìn Bách Hàn Tri, phát hiện ánh mắt sâu thẳm của anh chưa từng rời đi một chút, chăm chú nhìn cô. Không hiểu sao cảm thấy ngượng ngùng, lắp bắp giải thích, “Không phải… hẹn hò, chúng con chỉ đi lấy ly thôi, Dương Dật cũng đi cùng chúng con…”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Dương Dật ồn ào chạy ra, “Anh Bách!”

Mức độ nhiệt tình còn hơn cả Chu Linh Quyên, lập tức lao vào lòng Bách Hàn Tri, ôm chặt chân anh: “Anh Bách! Anh Bách! Anh đến rồi! Em nhớ anh quá!”

Dương Dật lao tới với sức mạnh rất lớn, trực tiếp đẩy Bách Hàn Tri lùi lại một hai bước mới giữ vững được thân hình.

“…”

Dương Tuế bất lực đến mức không dám nhìn thẳng vào hành động mất mặt của Dương Dật, Bách Hàn Tri ước chừng chiều cao khoảng 190cm, Dương Dật so với những người cùng tuổi đã không thấp, nhưng lúc này mặc bộ đồ ngủ hình gấu ôm chặt Bách Hàn Tri, trông giống hệt một con gà con vừa nở, à không, phải là một con bọ chét nhỏ nhảy tưng tưng khiến người ta muốn đập chết.

“Dương Dật! Có thể lịch sự một chút không!” Dương Tuế đi tới, một tay túm cổ áo ngủ của Dương Dật, kéo ra sau, thành công giải cứu Bách Hàn Tri.

“Xin lỗi nhé, nó vừa ngủ dậy nên hơi phấn khích.” Dương Tuế nhếch môi với Bách Hàn Tri, cố gắng cười.

Bách Hàn Tri nhún vai không hề bận tâm: “Không sao.”

Tay cô đeo găng tay cao su, trên găng tay còn sót lại bọt và vết nước. Cô tức giận trừng mắt nhìn Dương Dật, ý nghĩ trêu chọc nảy sinh, lập tức thực hiện ngay.

Dùng bàn tay ướt sũng vò loạn đầu Dương Dật để trả thù, “Rốt cuộc em có đi không! Còn không mau đi thay quần áo đi! Bọn chị không đợi em đâu!”

Đáng ghét! Dám ôm Bách Hàn Tri!

Cô còn chưa từng thân mật với Bách Hàn Tri như vậy!

Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!

“Em đi! Em đi!” Dương Dật gật đầu lia lịa.

“Đồ nhãi ranh kia, người lớn đi hẹn hò, mày chen vào làm gì!” Chu Linh Quyên nhăn mày, quát: “Bài tập làm xong chưa! Không được đi!”

Dương Dật sợ Chu Linh Quyên không cho đi, lập tức quay đầu chạy lên lầu, “Con làm xong từ lâu rồi! Con nhất định phải đi!”

Dương Dật vừa đi, Dương Tuế cũng vội vàng đi vào bếp sau, cởi tạp dề và găng tay, rồi lên lầu.

Cô chạy vào phòng, soi gương toàn thân, xác nhận lớp trang điểm trên mặt vẫn nguyên vẹn, lại tô thêm chút son bóng, rồi mới đeo túi, bước ra khỏi phòng.

Dương Dật nhanh chóng thay quần áo xong, hôm nay còn đặc biệt đội chiếc mũ bucket Dương Tuế mới mua cho, kết hợp với quần túi hộp, cả bộ theo phong cách hip-hop, đi đứng ngông nghênh như thể mình là ông hoàng.

Ra khỏi phòng, đụng mặt Dương Tuế.

“Chị, nhìn bộ này của em, ngầu chết đi được!” Dương Dật dựa vào khung cửa, nâng cằm, tạo dáng một cách làm màu.

Mắt Dương Tuế trợn trắng: “Xấu kinh khủng.”

Dương Dật “chậc” một tiếng, rất khinh thường, vẫn tự tin rạng ngời.

Nhưng rồi chuyển giọng, lại có vẻ cam tâm tình nguyện: “Dĩ nhiên, trước mặt anh rể, em sẵn sàng đứng thứ hai.”

“Chị thấy em đứng thứ sáu còn hợp hơn.” Dương Tuế vận dụng linh hoạt meme hot trên mạng.

Dương Dật lười tranh cãi với cô, chạy đến trước mặt Dương Tuế, khoác tay cô, hai mắt sáng long lanh, trong đó dường như xuất hiện biểu tượng đồng tiền to đùng: “Chị thấy cách ăn mặc của anh rể hôm nay chưa! Trời ơi! Toàn đồ Dior! Đúng là người đi đồng tiền chạy!”

“Cái gì vậy?” Dương Tuế không hiểu, “Dior?”

“Lúc nãy ôm thử một cái, cảm giác đó, không hổ danh là Dior.” Dương Dật giơ ngón cái lên, “Hơn nữa anh rể thơm quá, có lẽ đây chính là mùi hương đặc trưng của người giàu.”

“…”

Dior.

Dương Tuế lẩm bẩm lặp lại từ này vài lần, rồi nhớ ra logo trên áo sơ mi của Bách Hàn Tri.

Được rồi…

Dior chính là… Dior.

Dương Tuế đầy vẻ bất lực, khóe miệng không nhịn được giật giật vài cái, một cái tát đập lên đ ỉnh đầu Dương Dật, “Dương Dật, đừng có điên điên khùng khùng nữa, mất mặt quá! Làm anh ấy sợ chạy mất bây giờ!”

Xuống lầu.

Chu Linh Quyên vẫn lải nhải không ngừng. Như bà nói, ai mà chẳng thích trai đẹp chứ!

Bám lấy Bách Hàn Tri, muốn làm thân.

“Cậu đẹp trai, trên người con mùi gì vậy, sao thơm thế! Nước hoa hiệu gì vậy? Để lát nữa dì bảo con gái dì mua một chai xịt thử xem.”

“Không phải nước hoa.” Bách Hàn Tri bình tĩnh tự nhiên, vẫn giữ thái độ khiêm tốn lịch sự, “Là nước xịt ủi quần áo. Nếu dì thích, lần sau con sẽ mang đến cho dì.”

Dương Vạn Cường thực sự không chịu nổi nữa, rất ghét bỏ: “Bà có biết xấu hổ không! Bao nhiêu tuổi rồi còn làm đẹp cái gì, mau về đây làm việc đi, đừng có mất mặt nữa!”

Chu Linh Quyên vốn đang cười tươi rói, nghe Dương Vạn Cường nói vậy, sắc mặt lập tức sụp đổ, quay đầu lại nhìn ông bằng một cái nhìn đầy sát khí, “Ông còn dám cãi tôi một câu nữa xem! Đồ vừa già vừa xấu!”

“Không xấu thì sao xứng với bà?” Dương Vạn Cường chẳng chịu thua.

“Hừ, lão già này, ông dám cãi lại tôi à!”

Chu Linh Quyên xắn tay áo lên rồi xông vào bếp.

Vợ chồng như một cặp hề, gần như ngày nào cũng diễn một vở kịch vừa yêu vừa giết, khiến khách hàng cười ồ lên.

Bách Hàn Tri cũng không ngoại lệ, không nhịn được bật cười.

Dương Tuế gần như muốn tìm chỗ chui xuống đất vì những màn “biểu diễn” liên tiếp của Chu Linh Quyên và Dương Dật.

Lỡ như Bách Hàn Tri thực sự bị dọa chạy mất, ngoài Dương Dật ra, chắc chắn không thể thiếu công của Chu Linh Quyên.

“Mẹ, chúng con đi đây.”

Dương Tuế sợ Chu Linh Quyên lại ra kéo Bách Hàn Tri nói chuyện phiếm, cô chạy nhanh một mạch qua đó, nắm lấy cánh tay Bách Hàn Tri, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường Tu La lớn.

Dương Dật đi theo sau họ.

Đi được một đoạn, cô mới nhận ra hành động táo bạo vừa rồi của mình, vội vàng buông tay Bách Hàn Tri ra.

“Xin lỗi nhé, mẹ mình tính cách như vậy, hơi quá nhiệt tình.” Cô cúi đầu, nắm tay lại, cảm nhận hơi ấm còn sót lại của anh trong lòng bàn tay.

“Nhìn ra được.”

Bách Hàn Tri đi bên cạnh cô, giữa hai người cách một khoảng, một chiếc xe máy giao hàng chạy qua bên cạnh, Bách Hàn Tri kéo Dương Tuế lại gần hơn một chút, tránh xe.

Sau đó đổi vị trí với cô, anh đi ra phía ngoài, nói: “Bầu không khí gia đình cậu rất tốt, mình còn khá ghen tị đấy.”

“Hả?” 

Dương Tuế không thể tin nổi. 

Đây thực sự không phải là lời khách sáo sao?

“Nhưng mà.” Bách Hàn Tri liếc nhìn sang, hơi nhướng mày: “Cậu nói chúng ta chỉ là bạn học bình thường à?”

Giọng điệu của anh tuy bình thản như nước giếng cổ không gợn sóng, nhưng lại khiến người ta phải suy ngẫm.

“Ừm…” Dương Tuế bỗng cảm thấy hơi bối rối, lông mi khẽ rung: “Chẳng lẽ… không phải sao?”

Bách Hàn Tri chỉ cười, không nói gì.



Bách Hàn Tri thực sự đáp ứng yêu cầu của Dương Dật, lái một chiếc Porsche đến đón họ.

Dương Dật hào hứng đến mức tay chân múa may, càng lúc càng giống một con bọ chét hiếu động, liên tục cầm điện thoại tự sướng trên xe.

Cậu thậm chí còn mạnh dạn chụp một tấm ảnh Bách Hàn Tri đang lái xe, cố tình để lộ logo trên vô lăng, khoe khoang trắng trợn.

Đến trung tâm thương mại, trên đường đến xưởng gốm, Dương Tuế đột nhiên cảm thấy một luồng ấm áp từ bên dưới, cô sợ hãi tưởng rằng đến kỳ kinh nguyệt, nên tìm cớ chạy vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh đúng lúc ở trước thang cuốn, Bách Hàn Tri và Dương Dật đứng cạnh lan can thang cuốn đợi Dương Tuế.

Dương Dật chuẩn bị đăng những tấm ảnh tự sướng vừa chụp lên mạng xã hội.

Cậu nghiêm túc soạn nội dung:【Lần trước ngồi Lamborghini của anh rể, hôm nay ngồi Porsche của anh rể, lần sau không biết sẽ ngồi xe gì của anh rể nhỉ, phải suy nghĩ kỹ mới được. Tôi đúng là cậu em vợ hạnh phúc nhất thế giới, chống cằm.jpg】

Tuy miệng gọi anh rể liên tục, nhưng cậu không dám đăng công khai, vào phút cuối vẫn không quên chặn Bách Hàn Tri.

Nhưng cậu không biết rằng Bách Hàn Tri đứng bên cạnh đã nhìn thấy hết những hành động lén lút của mình.

Cao quả có lợi thế, như lúc này chẳng hạn. Dương Dật đứng bên cạnh, dù cố tình tránh né anh, nhưng anh chỉ cần hơi cúi đầu là có thể nhìn rõ mồn một nội dung cậu đang soạn trên điện thoại.

Bách Hàn Tri mím môi, quay đầu nhìn chỗ khác, cố nén cười.

Anh nuốt nước bọt, điều chỉnh lại biểu cảm, rồi xoay người, tựa hờ vào lan can, tay gác lên tay vịn, tư thế lười biếng thoải mái.

“Dương Dật.” Anh lên tiếng.

Dương Dật vừa đăng xong bài, nhanh chóng khóa màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn Bách Hàn Tri: “Sao vậy anh Bách?”

“Em có biết người mà chị em thích là ai không?” Bách Hàn Tri hỏi thẳng.

“Ừm…” Dương Dật không ngờ Bách Hàn Tri lại đột ngột hỏi câu này. Tuy miệng cậu hay nói lung tung, nhưng dù sao Dương Tuế cũng là chị cậu, không có sự đồng ý của Dương Tuế, cậu tuyệt đối không thể bán đứng chị cậu!

“Chị ấy có người thích sao? Cái này em cũng không rõ lắm.”

Bách Hàn Tri nhướng mày, cười như không cười.

Quả nhiên là chị em ruột, khi nói dối, biểu cảm giống hệt nhau.

“Nếu em nói cho anh biết, anh sẽ giúp em lên vinh diệu trong game.” Bách Hàn Tri đưa ra điều kiện, “Bao gồm cả tặng em toàn bộ skin của tất cả tướng.”

“Anh! Anh! Anh! Người chị em thích chính là anh đấy! Anh rể!”

Dương Dật gần như không do dự, đồng tử giãn to, vội vàng nói, trực tiếp gọi anh rể luôn.

Bách Hàn Tri cười khẽ, ánh mắt lộ vẻ đắc ý.

Anh rất hài lòng búng ngón tay.

Tuyệt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.