Trong Dị Quỷ Các, có vẻ như Lạc Vô Cực đã đoán trước ta sẽ đến. Lão ta vẫn nghịch ngợm khối đá vụn như lần trước ta gặp, vừa thấy ta bước vào, lão không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Lâm đại nhân, nhanh vậy đã xong việc rồi sao?”
Khóe miệng hắn nhếch lên, vẻ mặt đắc ý đáng ghét, hiển nhiên là hỏi mà thừa biết. Nhưng ta không rảnh đôi co cùng hắn, lập tức mở lời: “Ngươi biết bao nhiêu về chuyện của Đế Diên?”
Lạc Vô Cực lộ ra vẻ mặt khoa trương, đưa tay lên môi làm động tác “suỵt,” rồi cúi đầu thì thào như kẻ thần bí: “Giữa ban ngày ban mặt, chớ có nhắc đến người đó.”
Ta nhìn Lạc Vô Cực, cười lạnh một tiếng: “Trước đây vì con mãng xà kia mà ta đến tìm ngươi, chẳng phải ngươi nhắc tới vui vẻ lắm sao? Nay lại muốn diễn trò gì nữa đây?”
Lạc Vô Cực cười, ngả người ra sau, thở dài nói: “Đây là chuyện một lúc khác. Ngày đó nói không phải bí mật gì, nhưng hôm nay ngươi tới đây chính là vì bí mật, mà đã là bí mật thì không thể nói.”
“Ngươi nói đi, muốn gì?” Ta hỏi thẳng.
Trên đời này, nhất là trong thế giới của Lạc Vô Cực, chẳng có cái gọi là bí mật nào thật sự cả. Tất cả những gì được gọi là bí mật đều có cái giá của nó.
Quả nhiên, Lạc Vô Cực ngước mắt nhìn ta, chẳng hề né tránh, lão nói thẳng: “Ta muốn thanh kiếm của Bùi Huyền Độ.”
Lông mày ta nhíu lại: “Chẳng phải ta đã hứa sẽ giúp Dị Quỷ Các lấy về sao? Nhưng giờ chưa phải lúc, đợi chuyện trong tháp kết thúc, tự khắc ta sẽ giúp ngươi.”
Lạc Vô Cực nheo mắt cười khẩy: “Nhưng thứ ta nói không phải Dị Quỷ Các muốn, mà chính ta muốn. Ta muốn ngươi báo cáo với địa phủ rằng nhiệm vụ thất bại, sau đó giao thanh kiếm ấy cho ta.”
“Ngươi… muốn nuốt trọn một mình?”
Ta cảm thấy khó tin, nhưng nhìn vẻ mặt gian xảo của Lạc Vô Cực, ta lại không thể không tin, liền chỉ tay vào lão mắng: “Người sống cần mặt, cây cần vỏ, Lạc Vô Cực ngươi cái gì cũng không cần à?”
Lạc Vô Cực chẳng bận tâm, nhún vai cười: “Tất nhiên rồi, quyền quyết định vẫn ở trong tay Lâm đại nhân mà.”
Dù trong lòng phừng phừng lửa giận, nhưng dáng vẻ của Lạc Vô Cực càng làm ta chắc chắn hơn rằng thiếu niên ta thấy trong ảo cảnh chính là Diêm Vương.
Ta và Diêm Vương, giao tình hơn ba ngàn năm. Ta nhờ cậy hắn không ít lần, nhưng chưa từng hỏi bất kỳ chuyện gì về bản thân hắn. Đó dường như đã trở thành một thứ ngầm hiểu không thể nói ra. Ta mà mở miệng dò hỏi, chẳng khác nào phá vỡ thói quen mấy ngàn năm qua, đường đột lại không biết hậu quả ra sao.
Ngoài những bí mật liên quan trực tiếp đến Diêm Vương, ta sẽ không hỏi hắn. Nhưng nếu Diêm Vương và Long Các Đế Diên có mối liên hệ kỳ lạ nào đó, ta chỉ còn cách nhờ tới Dị Quỷ Các.
Lạc Vô Cực chính là nắm chắc điểm này nên mới dám mở miệng sư tử ngoạm như thế.
Nghĩ ngợi hồi lâu, ta cuối cùng đành thỏa hiệp.
“Được, ta đồng ý.” Ta nói.
Lạc Vô Cực nghe xong, cười rạng rỡ, nói như thể an ủi ta: “Thế mới đúng chứ, Lâm đại nhân. Cùng lắm cũng chỉ là thất bại nhiệm vụ, bị mắng một trận, mất đi chút tu vi. Nhưng nếu bỏ lỡ bí mật này, thì chắc chắn ngươi sẽ hối hận đó.”
Nghe răng ta nghiến kèn kẹt, Lạc Vô Cực không đùa nữa, mà thấp giọng nói: “Truyền thuyết kể rằng Long Các từng hiện diện tại tầng sâu nhất của U Minh, chính là tầng cuối cùng của địa phủ ngày nay. Ở đó có mười ba hộ vệ của U Minh, được gọi là U Minh Thập Tam Hung Sát. Người đứng đầu trong số đó, tên gọi Đế Diên, thời ấy được trời đất kính xưng là Long Các Đế Diên.”
Ta trừng mắt nhìn Lạc Vô Cực: “Ngươi đùa ta à? Mấy lời này ai mà chẳng biết?”
Lạc Vô Cực như sớm đoán ta sẽ nổi nóng, ung dung gật đầu hỏi lại: “Thế ngươi muốn biết gì?”
Ta muốn biết điều gì? Ta muốn biết rất nhiều điều. Đã quyết tâm trả cái giá lớn lần này, ta sao có thể không hỏi cho thỏa? Phải ép Dị Quỷ Các của hắn tới giọt máu cuối cùng mới được.
Nhìn Lạc Vô Cực, ta hỏi: “Trước hết, hãy nói về Đế Diên. Nàng là ai, từ đâu đến, và xuất hiện tại U Minh từ khi nào?”
Lạc Vô Cực cười nhạt: “Vấn đề này, ta không trả lời được. Lai lịch của Đế Diên không thể khảo chứng, nhưng ta muốn chỉnh ngươi một chút: Đế Diên không phải người, cũng chẳng phải quỷ, mà là phách.”
“Phách…” Ta ngẩn ra.
Lạc Vô Cực gật đầu: “Đúng vậy. Năm xưa trong U Minh Thập Tam Hung Sát chỉ có duy nhất một kẻ là quỷ, còn lại mười hai kẻ đều là phách. Chính vì thế, sau trận đại chiến, bọn chúng mới hình thần câu diệt, vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
Ta biết rõ về trận đại chiến mà Lạc Vô Cực nhắc tới. Nói đúng hơn, khắp thiên địa, bát hoang lục hợp, không ai là không biết. Thời thượng cổ, Thần và U Minh va chạm không ngừng, như nước với lửa không thể dung hòa. Năm Xuân Thần Kỷ hai mươi sáu vạn, U Minh giao chiến với thần tại núi Côn Lôn, U Minh đại bại, trọng thương lui về vực U Minh. Sau đó trăm năm, lấy sông Đồ làm ranh giới, thần và U Minh gần như không qua lại. Ba trăm năm sau, Quỷ Vương Tầm Cừ mở ra Quỷ Vực cho thần tộc, dẫn sáu vạn thần binh Côn Lôn vượt sông Đồ xuống phía nam. U Minh không phòng bị, đại bại trước tay thần binh. Trận chiến đó, U Minh hoàn toàn sụp đổ. Quỷ tộc từ đó quy thuận Đại La Thiên, Địa Phủ thay thế Minh Phủ, thế gian lập nên trật tự mới. Trận chiến ấy được hậu thế gọi là “Trận Đồ Hà.”
“Vĩnh viễn… không thể siêu sinh…” Ta lẩm nhẩm, lòng không khỏi băn khoăn. Nếu Đế Diên thật sự đã hình thần câu diệt, thì ngay cả một chút chấp niệm cũng không nên còn tồn tại. Nếu đúng như vậy, thì thứ ta nhìn thấy trong ảo cảnh là gì?
“Vì sao Đế Diên không chọn quy thuận cùng Quỷ tộc?” Ta hỏi.
Lạc Vô Cực như nghe được một câu hỏi hết sức ngu ngốc, khẽ nhướn mày rồi đáp: “U Minh Thập Tam Hung Sát, trung thành với U Minh, không phải với Quỷ tộc.”
Ta thoáng dừng lại, nói: “Nhưng Quỷ tộc cũng là một trong tam tộc của U Minh. Đế Diên dù sao cũng là phách, không thuộc yêu tộc hay ma tộc.”
Lạc Vô Cực đáp: “Ngươi cũng nói là một trong. Năm xưa, tam vương của U Minh, Yêu Vương và Ma Vương đều tử trận, yêu tộc và ma tộc tử thương thảm trọng, số còn lại thì tản mát khắp nơi. Dẫu Đế Diên không thuộc yêu ma, nhưng U Minh mới là quê hương của nàng. Nếu ngươi là Đế Diên, ngươi sẽ đứng về phía Quỷ tộc sao?”
Ta nhíu mày, trong đầu không ngừng hiện lên ánh mắt oán độc nhìn đám đông, tiếng hét ai oán của Đế Diên trong ảo cảnh, cùng cảnh tượng người kia tan biến trước mặt nàng… Lâm Phất.
Ta khẽ thở dài, lời nói vừa thoát ra bỗng khiến lòng ta căng thẳng. Ta cố đè nén đôi môi đang khẽ run, hỏi: “Ngươi đã từng nghe qua cái tên Lâm Phất chưa? Ta không nói về ta, mà là một người khác.”
Động tác xoay viên đá trên tay Lạc Vô Cực bỗng chững lại, ánh mắt lão từ từ ngước lên nhìn ta, trong đôi mắt ấy ánh lên tia sáng kỳ lạ. Nhưng ánh sáng ấy không nói rõ được là gì, như thể lão đã chờ đợi giây phút này rất lâu. Nhưng lão đang mong chờ điều gì, ta lại không biết.
“Lạc đại nhân!” Ta nhíu mày nhìn lão, giọng trầm xuống.
“Long Các Lâm Phất.” Nói rồi, tay lão lại bắt đầu mân mê viên đá.
“Cái gì?” Ta nhất thời không phản ứng kịp.
Lạc Vô Cực hơi nghiêng người về phía trước, nói: “Ta nói, Long Các Lâm Phất. Người trùng tên với ngươi, chính là Long Các Lâm Phất, một trong U Minh Thập Tam Hung Sát năm xưa, cũng là kẻ duy nhất trong đó là quỷ.”
“Lâm Phất… Lâm Phất…” Ta ngẩn ngơ nhắc lại cái tên này.
Dẫu từ trước đã đoán được rằng kẻ đeo mặt nạ bạc trong ảo cảnh hẳn là một trong Thập Tam Hung Sát, nhưng giờ nghe bốn chữ “Long Các Lâm Phất” từ miệng Lạc Vô Cực, vẫn khiến ta lạnh người. Chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp?
“Cái tên này của ta…”
Lời còn chưa nói hết, Lạc Vô Cực bỗng ngắt lời:
“Chẳng phải tên của ngươi là do ngươi tự chọn hay sao, Lâm đại nhân?”
Tay ta siết lấy chuôi kiếm, khẽ run.
Lạc Vô Cực nói không sai, cái tên này đúng là ta tự đặt.
Ta mãi đến năm trăm tuổi mới có tên gọi của riêng mình. Khi đó, Diêm Vương đại nhân từng hỏi ta có thích chữ nào không. Ta suy nghĩ thật lâu, mới chọn lấy hai chữ “Lâm Phất”. Chữ “Phất” mang ý nghĩa gạt đi, ta từng nghĩ rằng sứ mệnh của ta là gạt bỏ mọi si mê của người đã khuất, đưa họ đến một cõi hồng trần khác. Còn chữ “Lâm,” đó là bởi trong Địa Phủ có lời đồn rằng, họ của Diêm Vương đại nhân chính là Lâm, và ngài từng có một cái tên rất dễ nghe, gọi là Thiếu Nguyên.
Lạc Vô Cực thấy ta không nói gì, liền tiếp tục:“Lúc đầu nghe đến tên của ngươi, ta quả thực có chút kinh ngạc. Sau lại nghe nói đây là cái tên ngươi tự chọn, ta càng kinh ngạc hơn. Bởi dẫu sao… đây cũng không phải cái tên thuận miệng, đúng không, Lâm đại nhân?”
Ta không trả lời.
Lạc Vô Cực khẽ cười, nói: “Có lẽ, trong cõi u minh các ngươi có một loại duyên phận nào đó cũng không chừng.”
Ta hơi nhíu mày, hỏi: “Về Long Các Lâm Phất, ngươi còn biết gì nữa?”
Lạc Vô Cực đáp: “Tuy Minh Quyển ghi chép rằng Thập Tam Hung Sát đều đã hồn phi phách tán trong trận Đồ Hà, nhưng nhiều năm nay Địa Phủ vẫn lưu truyền một thuyết.”
“Lưu truyền điều gì?” Ta hỏi.
Lạc Vô Cực khẽ cười: “Họ nói… Long Các Lâm Phất không hề hồn phi phách tán, mà đã âm thầm ẩn náu. Một ngày nào đó khi hắn phục hồi sẽ trở lại Địa Phủ để báo thù cho U Minh.”
“Báo thù?” Ta cười nhạt: “Quỷ tộc lại sợ trả thù đến vậy sao?”
Quỷ tộc đã làm việc trái lương tâm, tất nhiên sẽ sinh ra đủ loại nỗi sợ kỳ quái. Nhưng trong ảo cảnh, rõ ràng Long Các Lâm Phất đã hồn phi phách tán. Có lẽ vì ta đã tận mắt chứng kiến, nên khi nghe lời đồn này, lại càng cảm khái.
Ta còn đang suy nghĩ, Lạc Vô Cực bỗng thở dài, nói chậm rãi: “Nếu ngươi đã thấy trận Đồ Hà trong ảo cảnh, vậy chắc cũng hiểu rõ yêu tộc, ma tộc, và Thập Tam Hung Sát đã trải qua những điều kinh khủng đến thế nào. Với quỷ tộc mà nói, sự phản bội đẫm máu đó chính là xiềng xích cả đời, là cơn ác mộng muôn đời. Vậy nên có lời đồn này… cũng không có gì lạ.”
Ta giật mình, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lạc Vô Cực: “Ngươi biết ảo cảnh đó?”
Lạc Vô Cực bật cười: “Ta là Lạc Vô Cực của Dị Quỷ Các, trên đời này hiếm có bí mật nào ta không biết.”
“Ồ?” Ta lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: “Vậy Lạc đại nhân có biết lai lịch của Long Các Lâm Phất không?”
“Lai lịch à…” Lạc Vô Cực kéo dài giọng, cố ý làm ra vẻ thần bí: “Tuy không thể khảo chứng, nhưng ta có một truyền thuyết. Lâm đại nhân có muốn nghe không?”
Ta nhận ra, Lạc Vô Cực luôn đặt ra những câu hỏi vô nghĩa ở thời điểm quan trọng, không ngừng khiêu khích giới hạn của ta.
“Ngươi nghĩ sao?” Ta lạnh lùng nhìn hắn.
Lạc Vô Cực bật cười, nói: “Truyền thuyết kể rằng, sau khi Lâm Phất chết, từng gây náo loạn Minh Phủ và bị giam giữ tại Thiên Huyền Cảnh. Đế Diên khi đó đã thỏa thuận với Minh Phủ rằng nếu nàng cứu được Lâm Phất, Địa Phủ phải tha thứ cho lỗi lầm của hắn và thu nhận hắn làm hộ vệ cho U Minh. Cuối cùng, Đế Diên liều mạng giết ba con Ngược, xông vào Thiên Huyền Cảnh đưa Lâm Phất đi. Từ đó, Lâm Phất được thu nhận, tạo nên Thập Tam Hung Sát mà chúng ta từng nghe kể.”
Ta chợt tỉnh ngộ: “Kẻ trọng phạm mà ngươi nhắc đến trước đây, kẻ mà Đế Diên giết ba con Ngược để cứu, chính là hắn?”
Lạc Vô Cực gật đầu: “Vậy nên, dù sau này Long Các Lâm Phất được lòng dân hơn, nhưng thủ lĩnh của Thập Tam Hung Sát vẫn luôn là Long Các Đế Diên.”
“Hắn đúng là… hiếm có người trọng nghĩa,” ta khẽ nói.
Lạc Vô Cực không bình luận thêm, mà đột ngột hỏi: “Ngươi có tin vào nhân quả luân hồi, thiên đạo tuần hoàn không?”
Ánh mắt Lạc Vô Cực nhìn thẳng vào ta, lấp lánh ánh sáng kỳ lạ. Ta không rõ hắn mong chờ điều gì, nhưng giọng điệu của hắn lại khiến người nghe cảm giác như ẩn chứa hàm ý sâu xa.
“Ngươi ám chỉ điều gì?” Ta hỏi.
Lạc Vô Cực trầm ngâm một lúc, rồi đáp:
“Nếu ngươi thiếu nợ điều gì, sớm muộn cũng phải hoàn trả. Hôm nay không trả, ngày mai trả. Dẫu trốn tránh cách nào, cũng chẳng thoát được vận mệnh.”
“Ta không hiểu ngươi muốn nói gì.” Ta lạnh lùng đáp.
Lạc Vô Cực bất ngờ bật cười, nói:
“Không có gì cả. Ta chỉ muốn nói… Đối với Long Các Lâm Phất mà nói, Đế Diên chính là kẻ ở kiếp trước đã thu nhặt thi thể cho hắn, cũng là người đã đưa hắn ra khỏi Thiên Huyền Cảnh. Vì thế, hắn mới cam tâm thần phục dưới trướng của Đế Diên, suốt đời không phản bội. Dẫu đến phút cuối cùng, khi ngay cả tri kỷ mà Đế Diên tin tưởng nhất cũng phản bội nàng, Long Các Lâm Phất vẫn không từ bỏ cho đến lúc chết.”
Ta cau mày, nhìn chằm chằm Lạc Vô Cực:
“Tri kỷ… Tri kỷ của Đế Diên là…”
Đột nhiên, một luồng khí lạnh xộc thẳng lên đầu ta, ta hốt hoảng thốt lên: “Quỷ Vương? Ngươi muốn nói Quỷ Vương phản bội Đế Diên?”
Lạc Vô Cực với vẻ mặt dửng dưng đáp: “Huynh trưởng của hắn phản bội U Minh, hắn lựa chọn đứng cùng chiến tuyến với huynh trưởng. Xét về tình huynh đệ, thì chẳng có gì sai cả. Chỉ là, nếu Đế Diên còn sống, e rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.”
Tha thứ ư? Nói gì đến tha thứ hay không? Trong ảo cảnh do chấp niệm của Đế Diên tạo ra, thậm chí chẳng hề có bóng dáng của Địch Giác. Phản bội cũng được, tình xưa nghĩa cũ cũng được, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng khi Đế Diên hồn phi phách tán, tất cả những điều đó chung quy không phải là chấp niệm của nàng.
Nghĩ đến ảo cảnh, ta lại hỏi: “Ta có hai vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Lạc Vô Cực không nói gì, chỉ làm bộ dáng sẵn sàng lắng nghe.
“Thứ nhất, trên Cửu Trùng Thiên, Đế Diên có cố nhân nào không?” Ta hỏi.
Lạc Vô Cực bật cười: “Cố nhân à? Thù nhân thì không ít. Còn gì nữa?”
Ta hơi cau mày: “Ngươi biết lai lịch của Diêm Vương không?”
Lạc Vô Cực đáp:
“Chuyện của Diêm Vương… Ta chỉ có thể nói rằng, theo như ta biết, hắn cũng từng là phạm nhân của Thiên Huyền Cảnh. Còn những chuyện khác… ta không có gì để nói.”
“Ngươi là không biết hay không muốn nói?” Ta lạnh lùng hỏi.
Lạc Vô Cực bật cười ha hả: “Lâm đại nhân, ngươi nghĩ ta có thể ép buộc Diêm Vương nói ra bí mật mà hắn không muốn sao?”
Nói xong, lão ta nghiêng người tới trước, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười kỳ lạ, hạ giọng thì thầm: “Lạc mỗ đã ở Địa Phủ, tất nhiên phải kiêng dè đôi chút. Có những chuyện nên biết, có những chuyện không nên biết… Nếu biết điều không nên biết, e rằng còn chưa kịp nhận quà của Lâm đại nhân mang về, ta đã phải hồn về Tây Thiên rồi.”
“Lạc Vô Cực!” Ta rút kiếm ra, suýt chút nữa muốn đâm cho hắn một nhát trăm lỗ nghìn lỗ.
Lạc Vô Cực mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói: “Lâm đại nhân chớ nóng. Địa Phủ có quy củ của Địa Phủ, Lạc mỗ dù có ngông cuồng đến đâu, cũng phải giữ chút bộ dáng. Huống hồ, Lạc mỗ chẳng qua chỉ dựa vào hai chữ ‘truyền ngôn’ mà thôi.”
Dừng lại một chút, lão lại hỏi: “Không biết Lâm đại nhân có từng nghe nói, năm xưa hai tộc Yêu Ma vì sao không bị diệt gọn hay chăng?”
“Vì sao?” Dẫu không rõ dụng ý, ta vẫn không nhịn được hỏi.
Lạc Vô Cực đáp: “Vì một con yêu tộc. Con yêu đó hao tổn nghìn năm tu vi chỉ để phong bế U Minh Tiễn Đạo trong thời gian uống một chén trà. Nhưng chính thời gian uống một chén trà ngắn ngủi đó, đã mở ra đường sống cho hai tộc Yêu Ma.”
Ta cau mày hỏi: “Ngươi nói chuyện này với ta để làm gì?”
Lạc Vô Cực cười đáp:“Con yêu tộc đó từng trấn thủ Thiên Huyền Cảnh cho U Minh. Năm xưa chính nó mở cánh cửa đầu tiên cho Đế Diên, giúp nàng có cơ hội đối đầu ba con Ngược, cứu thoát Lâm Phất. Vậy nên… Lâm đại nhân, Diêm Vương với Đế Diên vốn là cố nhân, hẳn biết nhiều hơn Lạc mỗ rất nhiều.”
Đế Diên… sao lại có nhiều cố nhân đến thế? Quỷ Vương, Diêm Vương… giờ lại thêm một con yêu. Chẳng phải đồn rằng nhân duyên của Long Các Đế Diên rất kém hay sao…
Ta nghi hoặc nhìn Lạc Vô Cực: “Con yêu đó… không chết trong đại chiến à?”
Lạc Vô Cực gật đầu: “Sau khi Địa Phủ tiếp quản U Minh, đã bắt giữ nhiều kẻ gọi là ác quỷ oán linh. Con yêu đó bị coi là tù binh chiến tranh, cũng bị giam giữ.”
Ta bỗng cảm thấy một điềm xấu, đôi mày khẽ nhíu, hỏi: “Bị giam giữ ở đâu?”
Lạc Vô Cực híp mắt lại, cảm giác bất an trong lòng ta càng mạnh hơn.
Quả nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, chỉ nghe Lạc Vô Cực khẽ nói ba chữ:
“Rừng Niễu Niễu.”
2
Rừng Niễu Niễu đã tồn tại từ nhiều năm trước. Thời kỳ còn là đất của U Minh, nơi này từng được gọi là Thiên Huyền Cảnh, dùng để giam giữ những yêu ma quỷ quái gây họa. Yêu quái mà Lạc Vô Cực nhắc tới, ta cũng biết. Chỉ là, thuở trước ta chỉ tình cờ thoáng thấy trong những lần tuần tra, nghe đồn rằng hắn là phạm nhân từ thời U Minh, nhưng chẳng ngờ hắn lại có một đoạn quá khứ như vậy.
Nghĩ lại, cũng thật đáng thương thay. Hắn từng vì U Minh mà trấn giữ Thiên Huyền Cảnh, rốt cuộc chính mình lại bị giam cầm ở đó. Rõ ràng là một anh hùng của U Minh, nhưng lại mang tội danh chiến phạm, bị giam cầm tại chốn tối tăm chẳng thấy ánh mặt trời, kéo dài vạn năm.
Giờ đây muốn gặp hắn, nhất định phải vào được Rừng Niễu Niễu. Mà muốn vào được Rừng Niễu Niễu, lại cần sự giúp đỡ của vài vị Áp Hồn Sứ khác. Đàn Phùng thì dễ, tìm đến vị đang kết thân trên Cửu Trùng Thiên cũng không phải không có cách, chỉ là hai người còn lại lại vô cùng rắc rối. Một người giờ đã trở thành Mạnh Bà, một người khác thì bị giam cầm, muốn họ đắc tội Địa Phủ lúc này, quả là khó càng thêm khó.
Quả nhiên, vừa mở miệng nói với Mạnh Bà vài câu, nàng đã chống nạnh quát lên: “Lâm Phất, ngươi còn là người không?”
“Ta…” Ta xấu hổ đáp: “Ta là quỷ.”
“Mẹ nó…” Mạnh Bà nghiến răng.
“Cớ gì lại chửi người?” Ta liếc mắt nhìn nàng.
“Chửi ngươi?” Mạnh Bà cười khẩy, rồi trừng mắt lên quát: “Ta còn muốn đánh ngươi nữa cơ!”
Dứt lời, một cái bát đã vung về phía ta.
Ta luống cuống bỏ chạy, vừa chạy vừa không quên kêu lên: “Ngươi suy nghĩ lại chút đi mà!”
Phía sau, chỉ nghe tiếng hét đanh thép, vang vọng đầy uy lực: “Cút!”
Bị Mạnh Bà từ chối thẳng thừng, ta vừa xuống cầu Nại Hà đã gặp Đàn Phùng. Còn chưa kịp mở lời, hắn đã thần thần bí bí kéo ta một mạch về phía Tuyên Lang Điện.
Ngoài điện, thấy bốn bề vắng lặng, Đàn Phùng vội vã nói: “Chẳng phải lần trước ngươi bảo ta tra giúp chuyện Tô Ôn sao? Giờ ta tra được rồi.”
“Ừ, ra được gì rồi?” Ta hỏi.
“Ta nói trước, ngươi nghe xong đừng có mà sợ chết khiếp.” Nói xong, Đàn Phùng lại liếc trái liếc phải, rồi hạ giọng nói: “Tô Ôn đã đầu thai rồi.”
“Đầu thai?” Ta cau mày, lẩm bẩm: “Quả nhiên có kẻ như Tô Ôn. Xem ra hắn thần không biết quỷ không hay… từ lúc nào đã thế thân cho Tô Ôn thực sự.”
Đàn Phùng tiếp tục: “Còn nữa, mấy hôm trước ta trò chuyện cùng vài người đồng nghiệp cũ, nghe được một chuyện. Ngươi nghe xong nhất định đừng ngất xỉu đấy.”
Ta hừ lạnh: “Còn chuyện gì có thể khiến bổn đại nhân phải ngất xỉu?”
Đàn Phùng ho khan hai tiếng, ghé sát tai thì thầm:
“Quỷ Vương hai mươi năm trước từng xuống Độ Hồn Đài, ở nhân gian, hắn có tên là Mẫn Tuân.”
Ta sững sờ một hồi, sau đó bỗng đứng bật dậy.
“Ngươi xem, đã bảo là đừng tức mà…”
Đàn Phùng thở dài, lại kéo ta ngồi xuống lần nữa.
“Ngươi có chứng cứ không?” Ta trợn mắt hỏi.
Đàn Phùng đáp: “Ngươi biết Yến Nô Hà chứ, ba chén rượu trôi qua, tin này là moi được từ miệng nàng ta. Ngươi nói xem, đáng tin không?”
Ta khẽ cau mày: “Yến Nô Hà ở tầng năm Dị Quỷ Các?”
Đàn Phùng gật đầu đáp lời.
Nếu lời đó là từ miệng Yến Nô Hà nói ra, tám phần mười là thật. Yến Nô Hà chính là ngôi sao mới nổi của Dị Quỷ Các, được xem là người phù hợp nhất để kế thừa vị trí của Lạc Vô Cực trong tương lai. Nhưng có một điều không ổn về con quỷ này: cứ uống nhiều rượu, miệng sẽ không giữ kín, thích nhất là lôi chuyện bát quái ở Địa Phủ ra kể. Mà đã kể thì thường là mười phần chín phần đúng, phần còn lại thì nửa thực nửa hư.
“Chả trách.” Ta hít sâu một hơi, cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
“Chả trách cái gì?” Đàn Phùng hỏi.
Ta đập mạnh xuống bàn, thấp giọng nói: “Chả trách hôm ấy hắn tức giận đến vậy, ta còn tưởng hắn mắc bệnh, bỗng dưng đi bênh vực Mẫn Tuân.”
Đàn Phùng gật đầu, sau đó ngẩng lên nhìn ta, ánh mắt thâm trầm: “Còn một chuyện nữa, muốn nghe không?”
“Chuyện gì còn tệ hơn nữa chăng?” Ta nheo mắt, linh cảm rằng vẫn còn một tin tức động trời chờ ta phía trước.
Quả nhiên, Đàn Phùng lại ghé sát đến gần, gần như muốn kề sát tai ta, rồi hạ giọng nói nhỏ:
“Ba nghìn năm trước, ngày ngươi rơi khỏi Độ Hồn Đài, Quỷ Vương cũng đang ở trên Cửu Trùng Thiên. Nghe nói hắn cũng bị người ta đá xuống. Tên ở nhân gian là… Hàn Ngôn Doanh.”
Trong chớp mắt, mặt ta biến thành màu gan lợn.
Rõ ràng đã đoán trước được, nhưng nghe tận tai vẫn là chuyện khác. Hiện tại ta chẳng còn chút ngạc nhiên nào, chỉ cảm thấy tức giận lấn át tất cả. Nghiến răng nghiến lợi, ta nhìn chằm chằm Đàn Phùng mà hỏi: “Cái này cũng là do Yến Nô Hà nói với ngươi?”
Đàm Ngọc chính là đệ đệ của Đàn Phùng, người Áp Hồn Sứ từng kết thân với nữ thần quân ở Cửu Trùng Thiên ngày trước.
“Tốt lắm… Mẫn Tuân, Hàn Ngôn Doanh… Địch Giác…” Ta gật đầu, nghiến răng cười gằn: “Nếu thêm một Tô Ôn nữa thì đúng là nước lớn cuốn trôi Long Vương Miếu, người một nhà chẳng nhận ra nhau!”
Đàn Phùng dùng tay che miệng, hạ giọng nói khẽ hơn nữa: “Nhưng theo lời Đàm Ngọc, trên Cửu Trùng Thiên không ai thừa nhận đã đẩy Quỷ Vương xuống. Những lời đồn trong bóng tối đều nghi rằng chính hắn đã bày ra một vở kịch lớn, muốn đổ tội cho Cửu Trùng Thiên. Ai ngờ hắn vượt qua kiếp nạn trở về mà chẳng lên trời gây sự. Thế là vụ này trở thành án treo.”
Hay lắm, Quỷ Vương rơi xuống, không ai thừa nhận, gọi là án treo. Ta, Lâm Phất, rơi xuống, không ai thừa nhận, lại đồn đại rằng ta phạm lỗi bị thần tiên ném xuống. Mấy kẻ chuyên thêu dệt tin đồn này đúng là nhìn người mà dọn sẵn dao thớt!
Ta nén giận, nói cộc lốc: “Được rồi, chuyện Tô Ôn ta đã biết, chuyện Quỷ Vương cũng biết rồi. Đa tạ.”
“Vậy nên…” Đàn Phùng vẻ mặt khổ sở, hỏi: “Tô Ôn hiện tại… chắc chắn không phải Tô Ôn nữa. Vậy hắn là… Quỷ Vương?”
Còn chưa kịp đáp lời, Đàn Phùng bỗng rùng mình, đảo mắt xung quanh đầy cảnh giác, hỏi khẽ: “Hắn không có ở đây chứ?”
Ta hừ lạnh: “Yên tâm, hắn vẫn đang trong ảo cảnh.”
“Ảo cảnh gì?” Đàn Phùng ngẩn ra.
“Ngày khác sẽ kể rõ với ngươi.” Ta tức đến mức gần như chẳng còn hơi để nói.
Đàn Phùng giơ tay, nhẹ nhàng gõ vào miệng ta, nói: “Nhìn Lâm đại nhân của chúng ta kìa, tức đến méo cả miệng rồi.”
Đàn Phùng nói không sai, ta thật sự tức đến mức méo cả miệng. Trong khoảnh khắc đó, ta thậm chí còn không muốn cứu Tô Ôn nữa. Cứ để hắn bị nhốt chết trong đó, cũng coi như là trả sạch món nợ nghiệp chướng đã tích lũy suốt mấy ngàn năm.
Nếu phản giết Quỷ Vương, có lẽ tên của ta, Lâm Phất, cũng sẽ lưu danh thiên cổ.
Nhưng đáng tiếc, tuy tính khí ta không tốt, lại có phần cổ quái, nhưng cũng không đến mức là một kẻ vong ân bội nghĩa. Trong ảo cảnh kia, nếu không có hắn, e rằng ta cũng không còn lành lặn đứng đây. Thế nên, làm sao ta có thể bỏ mặc hắn được?
“Hầy…”
Ta thở dài một hơi, nhìn về phía Đàn Phùng, nghiêm túc nói: “Đàn Phùng, tình hình rất cấp bách, ta cần vào rừng Niễu Niễu một chuyến.”
Đàn Phùng kinh hãi, suýt nữa nhảy dựng lên. Hắn làm như không hiểu mà hỏi lại: “Ngươi có lệnh của Diêm Vương không?”
Ta ngoan ngoãn lắc đầu.
“Vậy thì ngươi mơ đi.” Đàn Phùng xua tay, không chút do dự từ chối.
“Đàn Phùng!” Ta muốn hạ giọng cầu xin, nhưng vừa mở miệng, giọng nói lại to rõ như sấm, vừa vang vừa trầm, lại còn hơi khàn khàn đầy từ tính.
Đàn Phùng liếc ta một cái đầy chán ghét, nói: “Dù ta đồng ý, dù đệ ta cũng đồng ý, hai người kia chắc chắn sẽ không.”
Ta còn chưa kịp mở miệng, Đàn Phùng đã giành nói trước: “Lâm Phất, ngươi thật sự quá tàn nhẫn rồi. Hai vị kia giờ đã thảm hại thế nào? Một người là Mạnh Bà, một người là tù nhân, ngươi còn muốn họ không thể gánh nổi nữa sao?”
“Nhưng… họ chẳng phải đã gánh hết cả rồi sao…” Ta lẩm bẩm, giọng nhỏ như tiếng muỗi.
“Vô nhân tính, mất cả lương tâm…” Đàn Phùng bĩu môi, tặc lưỡi hai tiếng, lắc đầu không ngừng.
“Ta…”
Còn chưa nói xong, bỗng nhiên ta cảm thấy một luồng gió lạnh phả vào sau lưng.
Ta và Đàn Phùng đều không quay đầu lại, nhưng bầu không khí lập tức rơi vào tĩnh lặng. Một lúc sau, Đàn Phùng thấp giọng hỏi: “Ngươi có cảm thấy… sau lưng… lạnh lẽo không?”
Ta cực kỳ chậm chạp gật đầu hai cái.
Hai chúng ta gần như đồng thời từ từ quay đầu lại, chỉ thấy cách chỗ mình vài bước, Diêm Vương đã đứng sừng sững ở đó, gương mặt không một chút biểu cảm.
Đàn Phùng sợ đến mức bật lùi về sau vài bước, còn tim ta thì thót lên một cái.
Ánh mắt hắn như đóng đinh vào ta, tĩnh lặng như mặt nước phẳng lặng.
Giây phút đó, ta bỗng cảm thấy bình tĩnh, đáp:
“Đúng vậy, ta muốn vào rừng Niễu Niễu.”
Diêm Vương hỏi: “Ngươi có biết việc này không hợp quy củ của Địa Phủ không?”
Ta đương nhiên biết. Nếu không biết, ta đã trực tiếp đi cầu Diêm Vương, cần gì mặt dày đi nhờ mấy vị Áp Hồn Sứ khác? Nhưng tình thế ép buộc, không cầu hắn thì không được.
Ta chậm rãi đứng dậy, hướng Diêm Vương chắp tay nói: “Ta chỉ hỏi vài câu, hỏi xong sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không làm lỡ thời gian.”
Nói xong, ta lấy từ trong ngực ra lệnh bài, đưa đến trước mặt Diêm Vương: “Áp Hồn Sứ Lâm Phất, hôm nay xin vào rừng Niễu Niễu.”
“Lâm Phất…” Đàn Phùng kéo nhẹ tay áo ta.
Tất cả mọi người đều biết, Áp Hồn Sứ giao nộp lệnh bài chính là biểu thị điều gì. Không màng hậu quả, lấy mạng đền mạng, đây là lời hứa cao nhất ở Địa Phủ.
Diêm Vương không nhận lấy lệnh bài, chỉ chậm rãi xoay người, vươn tay phải, rút xuống một tấm giấy vàng, hạ lệnh: “Truyền lệnh của ta, triệu tập năm vị Áp Hồn Sứ, gọi hung thú, cho Lâm Phất vào rừng Niễu Niễu.”
Trong lòng ta không khỏi mừng thầm, nhưng khi ngẩng đầu lên, Diêm Vương đã biến mất không còn tăm hơi.
3
Rừng Niễu Niễu mịt mù sương khói, cúi đầu không thấy chân, ngẩng đầu không thấy trời. Trong không khí phảng phất mùi mục nát, chỉ cần hít sâu một hơi thôi, bạn sẽ cảm giác như có thứ gì đó đang bóp nghẹt cổ họng, không thở nổi. Vì vậy, ở nơi này, ta không bao giờ dám thở mạnh.
Tất cả quỷ trong rừng Niễu Niễu đều là ác quỷ, nhưng chúng rất sợ Áp Hồn Sứ. Nói chính xác hơn, chúng sợ cây roi trong tay Áp Hồn Sứ. Lúc này, ta cầm một cây roi dài phát ra ánh sáng đỏ, bước đi giữa màn sương dày đặc, mọi quỷ hồn đều trốn kỹ.
Nhưng yêu quái đó thì không.
Hắn đã ở nơi hoang vu chim không thèm đậu này cả vạn năm, sớm đã luyện thành một tâm thái bình thản. Đừng nói là gặp Áp Hồn Sứ, dù Diêm Vương có tới, hắn cũng chẳng thèm nhấc mông.
Mỗi lần từ xa nhìn thấy hắn, ta đều cảm thấy cảnh tượng này quá mức kỳ ảo.
Một yêu quái ăn vận gọn gàng ngồi trên gò đất vàng, yên lặng gảy đàn. Cảnh tượng ấy, nếu không có chút trí tưởng tượng, thật khó mà hình dung ra.
Ta từng đi qua nơi này rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ lại đến gần như hôm nay, thậm chí chưa từng thấy rõ dáng vẻ của yêu quái này.
Lúc này, càng đến gần, ta cuối cùng cũng nhìn rõ. Đôi mắt dài hẹp, sống mũi cao, thoạt nhìn giống một con hồ ly xinh đẹp, nhưng nghe nói hắn không phải là loài thú bốn chân.
Cơ thể của yêu quái này có vẻ hơi gầy yếu, ngay cả những ngón tay gảy đàn cũng trắng muốt và mảnh khảnh. Khó mà tưởng tượng được, một yêu quái như vậy đã làm thế nào để chắn giữ con đường tại U Minh Giản, kéo dài thời gian cho hai tộc yêu và ma.
Khi đến gần, ta khẽ thở dài. Tiếng thở rất nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe thấy.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái, rõ ràng sửng sốt, trong ánh mắt liền lóe lên một tia sáng khó giấu.
“Là ngươi sao?” Hắn buột miệng.
“Ngươi từng gặp ta?” Ta hỏi.
Yêu quái ấy ngây người một lúc, ánh sáng trong mắt tắt đi, lắc đầu: “Ta nhận nhầm người.”
“Nhận nhầm người?” Ta nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp, nói gì cũng được.
Ta ở Địa Phủ hơn ba ngàn năm, chưa từng gặp ai có dung mạo giống ta. Huống hồ hắn đã bị giam ở đây gần vạn năm, lần đầu tiên gặp ta lại nhận lầm thành ai?
Hắn lắc đầu: “Ta chỉ từng thấy dung mạo của nàng một lần, vừa rồi nhìn mắt của đại nhân, có đôi phần giống nàng. Nhưng nhìn kỹ thì lại không giống lắm.”
“Ngươi nói ai?” Ta hỏi.
Hắn nhìn ta, khẽ cười: “Cố nhân.”
Ta gật đầu: “Không muốn nói thì thôi. Ta cũng không đến đây vì chuyện đó.”
Yêu quái ấy khẽ lắc đầu, khóe môi vẽ nên một nụ cười nhàn nhạt, mang theo phong thái từng trải nhìn thấu mọi sự. Nhưng hắn lại mang dáng vẻ thiếu niên, nhìn cứ như một đứa trẻ con thích làm bộ làm tịch.
“Ta là Áp Hồn Sứ… Lâm Phất.”
Ta chắp tay hành lễ. Đây là lần đầu tiên ta tự xưng danh mà do dự.
Cái tên Lâm Phất, ta đã dùng rất lâu. Nhưng đột nhiên có người nói với ta rằng cái tên này có lẽ không thuộc về ta, cảm giác ấy giống như bị nhét một miếng lương khô vào miệng, nghẹn đến khó chịu mà không thể nói nên lời.
Yêu quái ấy nghe xong, ngừng lại một chút, khẽ ngước mắt nhìn ta: “Ngươi nói ngươi tên là Lâm Phất?”
Ta gật đầu: “Nên gọi ngươi thế nào?”
“Tang Du,” yêu quái ấy đáp.
Ta gật đầu: “Thời gian của ta không nhiều, ta sẽ nói thẳng. Ta nghe từ Lạc Vô Cực ở Dị Quỷ Các về ngươi, biết ngươi có mối liên hệ sâu sắc với U Minh. Hôm nay tới đây, ta muốn hỏi ngươi vài chuyện về Long Các và Đế Diên.”
“Đế Diên…” Hắn chậm rãi thở dài: “Giờ đây, ở Địa Phủ… còn ai nhớ đến nàng nữa không?”
Ta bình thản đáp: “Danh tiếng bất hủ.”
“Bất hủ?” Tang Du cười, mang theo chút khinh miệt: “Ta luôn cho rằng thứ quý giá nhất trên đời là mạng sống. Nếu ngay cả mạng cũng chẳng còn, thì những thứ bất hủ khác có ý nghĩa gì chứ?”
Ta không trả lời.
Sau đó, hắn lại tiếp lời: “Cho nên, ta sẽ không chết. Dù có phải ở lại nơi này thêm vạn năm nữa, ta cũng sẽ không chết.”
Những lời hắn nói không giống như nói với ta, mà giống như tự nói với chính mình. Nghe nói ngàn năm trước, hắn đã phá tan sương mù mê lối trong rừng Niễu Niễu. Bao năm qua, hắn sống một mình trên cao nguyên, lấy đàn làm bạn. Có vẻ như ngoại trừ việc rời khỏi rừng Niễu Niễu, hắn không có gì là không làm được. Nhưng bị nhốt trong rừng Niễu Niễu, hắn lại chẳng thể làm gì.
Có lẽ vì cô độc quá lâu, giờ đây nhìn hắn như mây gió thảnh thơi, dáng vẻ như đã thấu tỏ hồng trần, chẳng giống một yêu quái bị giam cầm nhiều năm, mà như một vị tiên tuyệt thế xuất trần.
Trong lòng ta có chút tò mò, liền buột miệng hỏi: “Thật ra, những kẻ bị nhốt trong rừng Niễu Niễu đều là ác quỷ, oán niệm sâu nặng. Vì sao ngươi cũng bị giam ở đây?”
Yêu quái ấy nhẹ nhàng cười: “Làm sao mà ngươi biết oán niệm của ta không nặng?”
Dừng lại một chút, hắn lại hỏi: “Bởi vì nhìn ta không giống à?”
Ta không nói gì.
Hắn hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói: “Rừng Niễu Niễu lấy oán khí làm dưỡng chất, phục vụ cho Địa Phủ. Bọn họ muốn ta oán, nhưng ta cố đè nén oán niệm này. Chỉ là đạo lý ấy, ta cũng phải mất cả ngàn năm mới hiểu ra.”
Ta nhíu mày nhìn yêu quái trước mắt, thực không hiểu rõ tại sao hắn lại nói những lời này với ta. Hơn nữa, cách dùng từ của hắn rất kỳ lạ. Hắn nói ‘bọn họ’, chứ không phải ‘các ngươi’. Tựa như ta không phải quỷ trong Địa Phủ, cũng chưa từng canh giữ rừng Niễu Niễu ngàn năm.
Ta thở dài: “Quay lại chuyện Đế Diên đi. Khi ta làm nhiệm vụ ở nhân gian, vô tình rơi vào ảo cảnh do chấp niệm của nàng tạo nên. Nhưng ảo cảnh ấy quá rời rạc, thậm chí không ghép nổi thành một câu chuyện hoàn chỉnh. Ta tới đây là để hỏi ngươi, chấp niệm của Đế Diên rốt cuộc là gì?”
Có lẽ ta nói quá thẳng thắn. Tang Du ngẩn ra vài giây, sau đó mới khôi phục vẻ mặt bình tĩnh.
“Tại sao ta phải nói cho ngươi?” Hắn thản nhiên hỏi, nhưng lại mang chút ý vị khiêu khích.
“Diêm Vương cho phép ta vào đây, ngươi…”
Lời ta còn chưa dứt, Tang Du bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt đột ngột trở nên lạnh lẽo. Nhưng trên môi hắn lại mang theo nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu u ám: “Lạc Vô Cực cũng vậy, Diêm Vương cũng thế. Bọn họ có lý do riêng để phái ngươi tới tìm ta, có lẽ cũng đã nhận được lợi ích riêng. Nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến ta. Nếu ta nói cho ngươi, ta sẽ được lợi gì?”
“Lợi ích? Còn chưa biết ngươi có giá trị hay không, đã gấp gáp đòi lợi ích?” Ta khẽ hừ lạnh.
Tang Du chậm rãi nói: “Ta tuy không rời khỏi rừng Niễu Niễu, nhưng những gì ta biết còn nhiều hơn bất kỳ ai trong số bọn họ. Nếu không, Lạc Vô Cực cũng sẽ chẳng phái ngươi tới tìm ta. Ta có lẽ là kẻ duy nhất trong Địa Phủ biết chuyện xưa và còn chịu nhắc lại. Cho dù đã đánh dấu giá, thì món hàng này cũng là độc nhất vô nhị trên trời dưới đất.”
Hừm… hắn nói có lý, khiến ta không thể phản bác.
“Ngươi muốn gì?” Ta nhíu mày hỏi.
“Tự do.” Tang Du khẽ thở dài, trong đôi mắt bình thản chợt lóe lên tia sáng: “Nếu một ngày nào đó ngươi trở thành chủ nhân của Địa Phủ, ta muốn ngươi trả lại tự do cho ta.”
“Hoang đường…” Ta cười giận dữ: “Ngươi có biết mình đang nói gì không?”
Tang Du nhìn ta, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Ta đương nhiên biết. Chỉ một yêu cầu này thôi, ngươi nhận lời hay không?”
Không phải ta không muốn nhận lời. Mà là hứa với hắn lời hứa này, cảm giác như đang lừa gạt yêu quái ấy. Tuy nói là hắn tự đào hố cho mình, nhưng ta làm sao có thể thản nhiên đứng nhìn hắn nhắm mắt nhảy vào?
“Ngươi… chắc chứ?” Ta định nhắc nhở hắn thêm lần nữa.
Không ngờ, hắn vô cùng kiên định, nói: “Chắc chắn.”
“Được…” Ta vẫn còn cảm giác ngơ ngác.
Chờ đến khi ta làm chủ nhân Địa Phủ… e rằng sông Minh Hà phải chảy ngược dòng.
Ta thở dài: “Bây giờ có thể nói rồi chứ? Chấp niệm của Đế Diên rốt cuộc là gì?”
Tang Du khẽ cười: “Ta không phải Đế Diên, cũng chưa từng bước vào ảo cảnh của nàng. Ta chỉ có thể kể lại câu chuyện ta biết. Còn chấp niệm là gì, làm thế nào để phá ảo cảnh, đó không phải việc của ta.”
“Ngươi…”
Trong khoảnh khắc, ta cảm thấy mình bị lừa. Nhưng nghĩ kỹ lại, dường như ta cũng chẳng mất gì. Một lời hứa hoang đường đến không thể hoang đường hơn thì đã sao chứ?
Vì vậy, ta bất đắc dĩ nói: “Vậy làm phiền ngươi kể tất cả những gì ngươi biết.”
Tang Du không nói gì ngay, mà hỏi ngược lại ta: “Lạc Vô Cực đã nói gì với ngươi?”
Có lẽ là ảo giác của ta, nhưng khi Tang Du nhắc đến cái tên Lạc Vô Cực, hắn nói rất tự nhiên, như thể cái tên ấy đã từng vô số lần thoát ra từ miệng hắn.
Ta lắc đầu, cố ép bản thân không nghĩ đến những điều không liên quan đến ảo cảnh của Đế Diên.
Ta kể lại những gì mình đã nghe từ Lạc Vô Cực, chỉ nói những điểm chính. Trong suốt câu chuyện, Tang Du giữ vẻ mặt bình thản, không có chút biến đổi nào. Nhưng đến khi nghe đến hai chữ “đạo nghĩa,” hắn khẽ cười, lắc đầu.
“Ngươi cười cái gì?” Ta hỏi.
Tang Du không trả lời, mà thản nhiên hỏi lại: “Ngươi có tín ngưỡng không?”
Ta lắc đầu: “Ta chỉ tin vào chính mình.”
Tang Du gật đầu: “Tin vào chính mình cũng là một dạng tín ngưỡng. Chung quy lại, đó là một niềm tin vững như đá tảng, ngươi tin tưởng vô điều kiện, cũng sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì nó. Nhưng đạo nghĩa lại quá mong manh. Thế gian biến đổi không ngừng, đạo sẽ thay đổi. Còn tín ngưỡng chỉ nằm trong lòng người mà thôi.”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Ta hỏi.
Tang Du nói: “Tín ngưỡng của Đế Diên chính là U Minh. Thời thượng cổ, nàng từng vì U Minh mà chinh chiến khắp nơi. Về sau chiến hỏa lắng xuống, Đế Diên lập nên một đội hộ vệ U Minh, tiếp tục bảo vệ U Minh bằng một cách khác. Thế nhân thường nói rằng Long Các Đế Diên không có tình cảm, nhưng trong mắt ta, không ai giàu tình cảm hơn nàng, cũng không ai có tín ngưỡng kiên định hơn nàng.”
“Tín ngưỡng…” Ta khẽ nhíu mày. Những lời Tang Du nói bỗng khiến ta nhớ đến cảnh đầu tiên trong ảo cảnh. Đế Diên đã nói với vị thần tiên kia:
“Ngươi sinh ra từ Cửu Trùng Thiên, tự nhiên cho rằng Cửu Trùng Thiên là sáng, còn U Minh là tối. Nhưng ta lớn lên trong U Minh, đối với ta, U Minh là sáng, còn Cửu Trùng Thiên mới là tối. Vậy nên trên thế gian này, vốn không có cái gọi là sáng hay tối. Chỉ vì lập trường khác nhau, nên những gì nhìn thấy cũng khác nhau mà thôi.”
Lúc này, ta chợt hiểu ra ý nghĩa của ảo cảnh ấy. Đó chính là ý niệm sâu sắc nhất của Đế Diên, cũng là tín ngưỡng kiên định của nàng. U Minh, dù trong mắt kẻ khác là gì, thì trong lòng Đế Diên, vĩnh viễn đại diện cho chính nghĩa và ánh sáng.
“Nhưng tín ngưỡng… chẳng mâu thuẫn gì với đạo nghĩa mà ta vừa nói.” Ta nhìn Tang Du, khó hiểu hỏi.
Tang Du khẽ thở dài:
“Ta muốn nói là… nếu tín ngưỡng của Đế Diên là U Minh, thì tín ngưỡng của Long Các Lâm Phất chính là Đế Diên. Hắn trung thành không đổi không phải vì trong lòng giữ gìn đạo nghĩa gì cả, mà chỉ bởi người đó là Đế Diên, thế thôi.”
Dù lời nói của Tang Du có chút mơ hồ, nhưng nghe một người xem người khác như tín ngưỡng của mình, ta vẫn không khỏi cảm thấy chấn động trong lòng.
Ta ngập ngừng hỏi: “Long Các Lâm Phất và Đế Diên… là người yêu sao?”
Tang Du lắc đầu: “Nếu nhất định phải nói về tình cảm, thì năm xưa những người trong U Minh từng cho rằng Đế Diên… một ngày nào đó sẽ gả cho đệ đệ của Quỷ Vương Tầm Cừ, Địch Giác. Nhưng tiếc thay, thế sự vô thường, biển xanh hóa nương dâu.”
Ta nhíu mày: “Vậy Long Các Lâm Phất có yêu mến Đế Diên không?”
Tang Du khẽ cười: “Ngươi nói thế há chẳng phải quá tầm thường sao?”
“Ta…” Ta nhất thời nghẹn lời.
Được rồi, ta thừa nhận mình khá tầm thường. Nhưng ta đã ở Địa Phủ hơn ba ngàn năm, cũng từng hai lần xuống nhân gian. Những phong cảnh ta từng chứng kiến đã quá nhiều, khiến ta hiểu rõ trên đời không có tình yêu nào vô duyên vô cớ, cũng chẳng có sự hy sinh nào không mong hồi đáp. Tất cả những sự hy sinh tưởng chừng không mong đáp lại, chẳng qua là một sự từ bỏ bất đắc dĩ. Ban đầu, luôn có thứ gì đó để kỳ vọng.
Thấy ta không nói gì, Tang Du nhẹ giọng nói: “Thực ra… yêu hay không yêu, làm sao người ngoài có thể biết được? Ngay cả mối quan hệ giữa Địch Giác và Đế Diên… cũng chỉ là những lời đồn thổi bên tách trà của tộc nhân mà thôi.”
Ta nhìn Tang Du, nghiêm túc hỏi: “Nếu bỏ qua lời đồn, thì Quỷ Vương… ta muốn nói là Địch Giác, rốt cuộc hắn và Đế Diên có mối quan hệ gì?”
Tang Du thở dài: “Họ từng kề vai chiến đấu, tương tri tương hiểu. Thời thượng cổ, khi chưa có Thập Tam Hung Sát của U Minh, thậm chí cũng chưa có mười hai Hộ Vệ ấy, Đế Diên và Địch Giác đã cùng quân đội U Minh chinh chiến khắp nơi. Niềm tin giữa họ được tích lũy qua từng trận chiến đẫm máu. Nhưng niềm tin ấy đã tan vỡ trong sự phản bội cuối cùng, khiến mọi thứ trở nên lố bịch và buồn cười.”
Ta hơi ngừng lại, sau đó hỏi:
“Ngươi nói Địch Giác phản bội Đế Diên… là vì hắn lựa chọn cùng Quỷ tộc quy phục Đại La Thiên sao?”
Tang Du ngẩng lên, ánh mắt bình thản chợt trở nên sắc lạnh: “Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Huynh đệ Tầm Cừ không đơn thuần chỉ quy phục Đại La Thiên. Họ dùng Yêu tộc và Ma tộc làm tín vật, đổi lấy sự an ổn vĩnh viễn cho Quỷ tộc.”
“Tín vật?” Ta hơi sửng sốt.
Tang Du khẽ nói: “Ngươi hẳn từng nghe về trận chiến Đồ Hà ba trăm năm trước, tại chân núi Côn Lôn, cuộc chiến giữa Thần và U Minh. Sau trận chiến ấy, U Minh thảm bại, buộc phải rút về U Minh Cốc. Khi đó, Bát Phương Thần Quân của Côn Lôn vẫn còn, và thần binh Côn Lôn chính là khắc tinh lớn nhất của U Minh. Dù Tầm Cừ không mở cửa Quỷ Vực, cũng khó mà đảm bảo rằng một ngày nào đó thần binh Côn Lôn sẽ không vượt qua Đồ Hà mà tàn sát. Vì để bảo vệ Quỷ tộc, Tầm Cừ đã thỏa thuận với Đại La Thiên. Đây, mới là sự phản bội thực sự của Quỷ tộc.”
Ta hít sâu một hơi lạnh, giữa làn sương mù dày đặc, ta gần như không thể nhìn rõ biểu cảm của Tang Du, nhưng từng lời của hắn như băng giá đâm thẳng vào tim ta.
Hồi tưởng lại cảnh cuối cùng trong ảo cảnh, tiếng gào thét tuyệt vọng của Đế Diên dường như xuyên qua không gian, biến thành dòng nước biển lạnh buốt xô thẳng về phía ta.
Tang Du hỏi: “Nếu ngươi là Đế Diên… trong câu chuyện này, điều khiến ngươi không thể buông bỏ, hoặc nghĩ không thông, sẽ là gì?”
“Nếu là ta…” Ta lẩm bẩm, nhắm mắt lại.
Ta sinh ra ở U Minh, hàng vạn năm nay vì vinh quang của tộc mà chinh chiến khắp nơi. Thần quân Cửu Trùng Thiên là bạn của ta, nhưng dù hắn có thế nào cũng không thể lay chuyển tín ngưỡng kiên định của ta dành cho U Minh. Thế nhưng, người mà ta từng coi là tri kỷ, người mà ta xem là đồng tộc… lại bỏ rơi ta, tàn sát đồng tộc… chỉ để cầu sự bình yên cho chính họ.
Ta là Long Các Đế Diên, Thập Tam Hung Sát của U Minh, điều ta nên làm là bảo vệ U Minh, chứ không phải trơ mắt nhìn U Minh sụp đổ. Nếu U Minh đã diệt vong, thì cái chết của ta cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Khi dòng nước lạnh buốt dâng lên đến đỉnh đầu, cùng với tiếng tim đập ngày càng nặng nề, ta chợt mở bừng mắt.