Yêu Quái Khách Điếm – Cuộc Sống Lắm Gian Truân Của Những Kẻ Phi Nhân

Chương 19: Chương 3



19

Khoảng ba tháng sau khi Sầm Trữ rời đi, ta nhận được một phong thư từ núi Ngọc Lộc. Trong thư nói rằng tiểu thúc thúc của hắn đã trở về núi Ngọc Lộc, còn nhắc đến việc ngày trước khi đi đón tiểu thúc ra khỏi Địa Phủ, hắn gặp được Vu Bất Nghi.

Nhìn lá thư ấy, ta bật cười.

Con sói yêu Vu Bất Nghi kia, mãi mãi chỉ giỏi cứng miệng mà thôi. Miệng nói không muốn dính dáng đến chuyện U Minh nữa, cũng chẳng muốn nhắc lại những người của quá khứ. Vậy mà chẳng phải vẫn hớt hải chạy đến rừng Niễu Niễu đón người ta đấy ư?

Ta vừa đặt thư vào hộp, còn chưa kịp đậy nắp lại, đã nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập phía sau. Không đợi ta lên tiếng, ngoài cửa đã vọng vào giọng hối hả của Nhị Khảm: “Cửu Nương, Đại chưởng quỹ trở về rồi!”

Ta giật mình quay lại, lập tức đứng dậy, chạy vội ra mở cửa.

“Ngươi nói Vu Bất Nghi trở về rồi?”

Nhị Khảm gật đầu lia lịa.

Đúng là lợn nái leo cây, đời này ta còn có thể chờ được Vu Bất Nghi trở lại núi Hoang Lệ này!

Ta vội vàng chạy ra khỏi phòng, đi nhanh qua hành lang, cúi đầu nhìn xuống dưới, ta thấy Vu Bất Nghi ngồi bên chiếc bàn dài, hơi ngẩng đầu lên nhìn ta. Hắn khẽ mỉm cười, rồi đưa tay chào một cái.

Ta nghiêng đầu, thật sự nghi ngờ liệu mình có hoa mắt hay không.

Vừa xách váy bước xuống cầu thang, ta vừa hỏi: “Ngọn gió nào đã thổi ngươi về đây vậy?”

Vu Bất Nghi nhướng mày, chu môi: “Ngươi nói vậy là sao? Đây vốn là nhà của ta, cuối cùng ta cũng phải trở về thôi.”

Ta dừng chân bên cầu thang, tựa nghiêng vào lan can, khoanh tay lại, nheo mắt nhìn hắn: “Sao hả? Không làm Đại Quốc Sư của ngươi nữa à?”

Vu Bất Nghi cười nhẹ:

“Làm đi làm lại cũng chẳng thú vị. Nhân gian chẳng có gì vui, vẫn không bằng núi Hoang Lệ của ta.”

Ta bĩu môi, gật đầu đầy ẩn ý.

Vu Bất Nghi lại cười, hỏi: “Cái biểu cảm đó của ngươi là sao đây?”

Ta nhún vai: “Còn có thể là gì? Chẳng qua là nghi ngờ ngươi bị tiểu hoàng đế nhân tộc cùng một đám lão thần chèn ép mà thôi.”

Vu Bất Nghi đảo mắt, đầy khinh thường mà hừ một tiếng: “Chỉ dựa vào mấy lão già đó mà muốn lật đổ ta à? Chọc giận ta, ta giơ một móng vuốt móc tim gan bọn chúng, mang về khách điếm xào xả ớt!”

Ta bước đến bên bàn ngồi xuống, đưa tay chạm vào ấm trà, phát hiện đã nguội lạnh. Ta liếc nhìn chén trà trước mặt Vu Bất Nghi, thấy hắn đã uống được nửa chén, liền bật cười: “Từ lúc rời núi, gu thưởng trà của ngươi xuống dốc không phanh. Sao? Trong phủ không có ai pha trà nóng cho ngươi à?”

Vu Bất Nghi không chịu thua, cười đáp: “Gu của ta giờ đúng là chẳng cao, nhưng Cửu Nương ngươi cả ngày ở đây ăn đồ do Thiết Kim nấu, chắc cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.”

Ta gật đầu, ngửa cổ hô lớn: “Thiết Kim, có người nói ngươi nấu ăn khó nuốt!”

Tiếng nói vừa dứt, không lâu sau liền nghe thấy tiếng chảo gang nện mạnh xuống bếp. Một lát sau, chỉ thấy Thiết Kim sải bước lớn đến đại sảnh, miệng lẩm bẩm:

“Để ta xem là thằng ranh con nào không biết…!”

Vừa nhìn thấy Vu Bất Nghi, Thiết Kim lập tức sững người.

Vu Bất Nghi nhếch miệng cười, hỏi: “Không biết cái gì? Không biết điều hay không biết hàng?”

Thiết Kim ngập ngừng, ngượng ngùng nói: “Đại chưởng quỹ … ngài… sao ngài lại trở về rồi?”

Vu Bất Nghi liếc nhìn ta, lại quay sang nhìn Thiết Kim, cười rạng rỡ: “Tất nhiên là vì nhớ các ngươi rồi.”

“Ngươi là đang nhớ Cửu Nương phải không?”

Không biết Xu Hà từ đâu đột nhiên xuất hiện, uốn eo thon, mang theo trà mới pha đặt lên bàn.

Ta trừng mắt nhìn Xu Hà một cái thật mạnh. Vu Bất Nghi nghiêng đầu liếc ta, sau đó làm vẻ nghiêm túc gật đầu: “Xuống núi lâu như vậy, người nhớ nhất chính là Cửu Nương.”

“Ngươi câm miệng thối của mình lại cho ta!” Ta vô cùng chán ghét nhìn Vu Bất Nghi, đưa tay rót cho hắn một chén trà nóng.

Vu Bất Nghi lại nói: “Không có Cửu Nương, ta ngay cả một chén trà nóng cũng không được uống.”

Ta không thèm để ý tới hắn, thổi nhẹ chén trà nóng. Đợi sương mù mờ ảo phủ trước mắt, ta mới mở miệng hỏi: “Sao đây? Lần này là thật sự không đi nữa?”

“Không đi nữa.” Vu Bất Nghi mỉm cười, gần như không để ta kịp chen vào lời nào, liền tiếp tục nói: “Nhưng ta sẽ không quản khách điếm này, ngươi đừng mong dựa vào ta.”

“Ta dựa…?!” Ta trừng mắt nhìn Vu Bất Nghi, nghiến răng nói: “Ngươi đã trở về, ta cớ gì còn phải trông nom cái đống rách nát này cho ngươi?”

“Ta cho ngươi bạc, rất nhiều bạc.” Vu Bất Nghi thản nhiên đáp.

“Đồ điên.” Ta khinh bỉ đến cực điểm.

“Mỗi tháng ba mươi lượng.” Vu Bất Nghi lại nói.

“Thôi đi, khách điếm của ngươi mỗi tháng còn chẳng kiếm nổi ba mươi lượng.” Ta hừ lạnh đầy khinh thường.

“Ngươi quản ta kiếm được hay không, có ba mươi lượng đưa ngươi là được.”

Vu Bất Nghi cười, trên mặt rõ ràng viết bốn chữ “không có ý tốt.”

“Vậy ta cũng không làm.” Ta dứt khoát từ chối.

Vu Bất Nghi gật đầu: “Xem ra ý Cửu Nương đã quyết, ngay cả Hàn Nan Thạch cũng không động lòng ngươi.”

“Đó là tự…” Miệng ta nhanh hơn não, mấy chữ vừa thốt ra, đầu óc mới kịp phản ứng. Sau đó, ta chăm chăm nhìn vào mắt Vu Bất Nghi, hỏi: “Ngươi nói lại lần nữa?”

“Ta nói, ý Cửu Nương đã quyết.” Vu Bất Nghi cố ý trêu ngươi, nói trái ý ta.

“Ta nói câu sau!” Giọng ta cao lên, Vu Bất Nghi ngược lại cong môi cười, nói: “Hàn Nan Thạch cũng…”

Ta lập tức cắt ngang lời hắn: “Hàn Nan Thạch, Hàn Nan Thạch ở trong tay ngươi sao?”

Vu Bất Nghi nhướn mày, cười nói: “Vốn định nếu Cửu Nương tiếp tục làm chưởng quỹ ở đây, thì tặng ngươi. Tiếc là…”

“Thành giao!”

Ta đập mạnh một chưởng xuống bàn, không chớp mắt nhìn chằm chằm Vu Bất Nghi, từng chữ từng câu mang theo uy hiếp: “Ngươi đưa Hàn Nan Thạch cho ta, ta sẽ thay ngươi tiếp tục trông giữ cái đống rách nát này.”

20

Đêm ấy, Vu Bất Nghi mang theo Hàn Nan Thạch tới gặp ta bên vách núi.

Thượng cổ huyền thạch Hàn Nan, vậy mà lại bị đặt tuỳ tiện trong một hộp gỗ mun nhỏ bé. Nhưng chính cái hộp tầm thường này lại có thể che lấp đi ánh sáng huyền diệu của nó.

“Côn Lớn tìm mãi không thấy, hoá ra là vì chiếc hộp này,” ta lẩm bẩm.

“Có gì đặc biệt sao?” Vu Bất Nghi nghiêng đầu nhìn kỹ.

“Đây thực sự là Hàn Nan Thạch sao?” Nhìn cái hộp được niêm phong kỹ lưỡng, lòng ta bỗng chốc mơ hồ.

Vu Bất Nghi bật cười: “Mở ra xem không phải rõ rồi ư?”

“Đừng động vào!”

Ta kêu lên một tiếng, nhưng ngay khi tiếng nói bật ra, Vu Bất Nghi đã đưa tay tới.

Thật ra, dù có kêu lên ta cũng chẳng tin Vu Bất Nghi có thể mở được chiếc hộp này. Rốt cuộc đây là vật chứa huyền thạch, che được ánh sáng của nó,l thì cơ quan bên trong ắt hẳn chẳng dễ dàng phá giải. Nhưng không ngờ, Vu Bất Nghi ngay từ lúc có được cái hộp đã nắm rõ mọi bí mật của nó.

Quả nhiên, khi hắn đan mười ngón tay lại, miệng khẽ ngâm tụng phù ngữ, cái hộp bỗng dưng lơ lửng giữa không trung. Tiếng cơ quan kêu lên ken két, cái hộp đột nhiên tự mình bật mở.

Chỉ trong khoảnh khắc, vách núi tối tăm này như bị xé ra một khe nứt, một luồng ánh sáng đỏ chói bất ngờ bừng lên, nhuộm đỏ nửa bầu trời đêm.

Bị cảnh tượng đó làm kinh ngạc, ta lập tức lao tới đoạt lấy cái hộp, “cạch” một tiếng đóng lại, ánh sáng đỏ liền biến mất. Bóng tối trở lại, không gian tĩnh mịch vô cùng.

Ánh trăng nhạt nhoà. Có lẽ sắc mặt ta lúc này quá tái nhợt, khiến Vu Bất Nghi ngây người trong chốc lát, sau đó nhíu mày, hiếm hoi lộ ra chút vẻ ngượng nghịu.

“Ta đã làm sai điều gì sao?” Hắn hỏi.

Ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ngắm ánh trăng khuyết tròn chưa rõ giữa màn đêm, chậm rãi nói: “E rằng người Côn Lớn đã phát hiện ra rồi.”

Vu Bất Nghi khẽ mở miệng, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng. Sau một lúc lâu, hắn nhẹ giọng nói: “Cửu Nương, xin lỗi.”

Ta nghiêng đầu nhìn Vu Bất Nghi. Hiếm khi thấy hắn nghiêm túc như vậy, ánh mắt chân thành mang theo chút áy náy, trong ánh trăng lại toát lên vẻ dịu dàng lạ thường.

Ta khẽ cười, hít sâu một hơi.

“Không trách ngươi, do ta nói không rõ.”

Ngừng lại một chút, ta nhìn về phía chiếc hộp, nói: “Côn Lớn có tổng cộng năm viên Hàn Nan Thạch. Một khi chúng bị tách rời, sẽ hát ra ánh sáng chói lòa. Thực ra vừa rồi chỉ là thoáng qua, người thường có lẽ sẽ không để ý. Nhưng Côn Lớn đã tìm kiếm viên Hàn Nan Thạch này suốt ba trăm năm, e rằng lúc này họ đã bắt đầu hành động.”

Vu Bất Nghi cau mày, trầm giọng nói: “Năm xưa Côn Lớn đã lầm tưởng rằng ngươi đánh cắp Hàn Nan Thạch. Nếu lần này để họ gặp ngươi ở đây, ngươi e rằng khó mà thanh minh.”

Khoé môi ta nhếch lên: “Ngươi nghĩ ta quan tâm sao? Ta chỉ đơn giản là không muốn gặp đám đạo mạo giả nhân giả nghĩa ấy mà thôi.”

Vu Bất Nghi lại hỏi: “Vậy ngươi có muốn xuống núi lánh đi một thời gian, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi hãy quay lại?”

Ta cười lạnh một tiếng, giọng lạnh nhạt: “Ta không làm sai, cớ gì phải trốn tránh?”

Vu Bất Nghi nhìn ta, dường như đang dò xét biểu cảm của ta. Nhìn một lúc, hắn bỗng bật cười, quay người nhìn về dãy núi xa xăm, nhướn mày nói: “Vậy thì binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Dù sao ta, Vu Bất Nghi, đã không ưa gì đám người Côn Lớn từ lâu rồi.”

Gió mùa đông mãi như lưỡi dao sắc lạnh. Nhất là về đêm, gió bên vách núi cứ lao vút qua mặt, cuốn đi chút hơi ấm ít ỏi còn sót lại trên người.

Mỗi lần đứng đây, ta đều nhớ tới Côn Lớn. Nhớ nơi đó lạnh lẽo thế nào, nhớ những con người ở đó đã từng rút đi chút hy vọng cuối cùng trong lòng ta ra sao.

21

Sáng sớm, khi đang ăn bữa sáng, Nhị Khảm bỗng nhắc đến chuyện đêm qua, hỏi chúng ta có ai nhìn thấy một luồng ánh sáng đỏ loé lên rồi nhanh chóng biến mất không. Ta và Vu Bất Nghi nhìn nhau một thoáng, không ai nói lời nào.

“Có khi nào ngươi già rồi, mắt mờ không nhìn rõ nữa?” Đồ Hàn cười cợt.

Nhị Khảm nghiến răng, tức giận: “Ta già đến đâu cũng chẳng già bằng ngươi! Hơn nữa, ngươi ngủ say như lợn chết, làm sao thấy được gì?”

Những màn đấu khẩu như thế giữa hai người bọn họ, chúng ta đã quen nhìn mà không bận tâm. Thậm chí đến Thiết Kim, người vốn thích khuyên giải, hôm nay cũng chẳng buồn lên tiếng, chỉ cúi đầu chăm chú ăn cháo, ngay cả ánh mắt cũng không muốn ngước lên.

Xu Hà gắp một hạt lạc, sau đó nhẹ nhàng ngẩng mắt, khẽ nói: “Ta cũng thấy.”

“Ngươi xem! Ta không hề hoa mắt, đúng không?” Nhị Khảm như được tiếp thêm dũng khí, ánh mắt quét qua cả bàn, đặc biệt trừng Đồ Hàn một cái thật mạnh.

Đồ Hàn bĩu môi, bỗng nhiên kéo Thiết Kim vào: “Đại Phụng, ngươi có thấy không?”

Vừa hay Thiết Kim uống hết ngụm cháo cuối cùng, lau miệng rồi nói: “Hình như là có, nhưng cũng hình như không. Chỉ là thoáng qua, ta còn tưởng mình nằm mơ.”

Đồ Hàn nhướng mày, có vẻ bắt đầu tự nghi ngờ chính mình.

Xu Hà từ nãy vẫn chăm chú nhìn ta, giờ lại liếc qua Vu Bất Nghi, chậm rãi nói: “Là Hàn Nan Thạch phải không?”

Ta nhìn Vu Bất Nghi, chưa kịp lên tiếng thì Xu Hà đã tiếp: “Có chuyện gì thì ngươi mau nói rõ cho mọi người, để còn chuẩn bị sẵn sàng.”

Ta khẽ cười, gật đầu, nhìn bọn họ rồi chậm rãi nói: “Luồng ánh sáng đỏ đêm qua chính là thượng cổ huyền thạch Hàn Nan. Mọi người hãy chuẩn bị tinh thần, không biết người Côn Lớn sẽ tới lúc nào.”

Xu Hà nhướn mày, dường như có chút tự hào, lạnh nhạt nói: “Từ lúc nghe các ngươi nhắc đến viên đá ấy, ta đã biết chẳng phải chuyện tốt lành gì.”

“Chết tiệt! Ta ghét nhất là đám người Côn Lớn!”

Đồ Hàn đập mạnh tay lên bàn, năm ngón tay siết chặt, gương mặt nhăn nhó, lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Đồ Hàn đã nhiều năm không văng tục, cũng chẳng bộc phát cơn giận như vậy. Nhị Khảm bên cạnh hiếm khi không trêu chọc, mà lại hỏi: “Chúng ta có cần… lánh đi một thời gian không?”

Thiết Kim gật đầu, nhìn về phía ta, chờ đợi chỉ thị.

Ta vừa định mở miệng thì đã nghe Đồ Hàn tức giận quát: “Trốn cái gì mà trốn? Chúng ta làm gì sai? Một viên đá hỏng, trả lại cho bọn họ chẳng phải xong chuyện sao? Mau chóng cắt đứt, mỗi bên đều được yên ổn.”

Lời vừa dứt, không gian bỗng trở nên im ắng.

“Sao thế? Các ngươi đều nhìn Cửu Nương làm gì?” Đồ Hàn nhíu mày khó hiểu.

Xu Hà chống tay trái lên cằm, tay phải cầm đũa gõ nhẹ vào đáy bát trống không, hờ hững nói: “Ngươi không nhận ra sao? Cửu Nương không muốn đưa viên đá đó.”

Nhị Khảm và Thiết Kim không nói lời nào.

Đồ Hàn khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ta. Trong vài giây ngắn ngủi, không biết hắn đã nghĩ đến điều gì, sau một hồi suy ngẫm, chỉ nghe hắn nói: “Không đưa thì không đưa. Chúng ta cộng lại mấy vạn năm đạo hạnh, chẳng lẽ lại sợ đám tôm tép của Côn Lôn?”

“Chỉ sợ không phải tôm tép.” Xu Hà vừa nói, vừa nhìn ta, ánh mắt không rời.

Thực ra bao năm qua, ta chưa từng kể rõ về quá khứ của mình với bọn họ. Ngoại trừ Vu Bất Nghi, họ không biết ta từ đâu tới. Đồ Hàn từng thay ta đưa thư tới Bắc Hải, có lẽ đoán được đôi phần, nhưng vẫn còn nhiều điều không sao đoán thấu. Tuy vậy, họ ít nhiều đều biết giữa ta và Côn Lôn có hiềm khích, mối quan hệ không hề tốt đẹp. Nhưng hiềm khích của ta là chuyện của ta, sao có thể kéo theo họ vào mâu thuẫn với Côn Lôn được?

Ta mỉm cười, nói: “Ta không ép các ngươi. Các ngươi có thể xuống núi, nếu không tìm được chỗ dung thân, ta sẽ giúp. Đợi mọi chuyện qua rồi thì trở về cũng không muộn.”

“Ai nói là muốn đi?” Xu Hà hừ nhẹ, xoay cổ, lẩm bẩm: “Ta chỉ nói rằng chúng ta nên nghĩ sẵn đối sách thôi.”

Ta lại nhìn sang Thiết Kim và Nhị Khảm, khẽ nói: “Hai ngươi hãy ngoan ngoãn rời đi một thời gian. Thanh Khâu và Linh Đô có mối giao tình sâu đậm với Côn Lôn, chớ vì chuyện này mà sinh ra điều không hay.”

“Ta không đi.” Nhị Khảm liếc mắt, vẻ mặt đầy bất mãn.

“Ta cũng không đi!” Thiết Kim trừng mắt, tức tối nói: “Linh Đô với đám điểu nhân đạo mạo giả tạo kia làm sao sánh được với Cửu Nương. Huống chi, ta là ta, Linh Đô là Linh Đô. Từ khi mẫu thân ta qua đời, ta đã chẳng còn chút liên hệ nào với cái nơi hỏng bét ấy.”

Càng nói càng giận, Thiết Kim bỗng đứng phắt dậy, vung tay như để dằn lòng, rồi cầm bát không mà rời đi trong cơn tức.

Thiết Kim đi rồi, Nhị Khảm chậm rãi thở ra một hơi, nghiêm túc nhìn ta, nói: “Cửu Nương, Thanh Khâu và Côn Lôn giao tình mấy vạn năm. Tổ phụ ta trước kia cũng từng qua lại với tám vị thần quân của Côn Lôn. Lần này, ta quả thật không tiện ra mặt. Nhưng cũng không đến mức phải rời đi. Chỉ là, Cửu Nương, xin đừng trách ta nếu phải tránh mặt, không giúp gì được ngươi.”

Ta cười: “Ngươi nói lời này, chẳng lẽ Đoạn Cửu Nương ta là người không biết lý lẽ như thế sao?”

Nhị Khảm thở dài, sắc mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Khác với Thiết Kim, Nhị Khảm rời Thanh Khâu năm đó không phải vì bị ghẻ lạnh, mà chỉ là do bất hòa với huynh đệ tỷ muội trong tộc nên tự ý rời nhà. Dẫu sao nàng cũng là đế cơ của Thanh Khâu, dù không muốn gánh vác trọng trách lớn lao gì, nhưng chung quy vẫn ý thức được rằng mình không thể khiến Thanh Khâu mất mặt.

Nghe nàng nói vậy, không những ta không giận, mà trái lại còn thấy nhẹ nhõm. Trăm năm qua, tuy Nhị Khảm vẫn có chút nóng nảy, bộp chộp, nhưng tính cách đã dần thay đổi. Như vậy, ta cũng không phụ lòng linh sư của nàng là Linh Tư khi xưa gửi gắm.

Nghĩ vậy, ta khẽ nhếch môi cười. Nhưng ngay lúc ngẩng đầu, ta chợt nhận ra một chuyện.

“Liễu Vô Huyễn đâu rồi?” Ta nhìn quanh một lượt.

Đồ Hàn đáp: “Không biết, sáng nay đã chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Ta còn tưởng ngươi phái hắn đi làm việc.”

“Ta không…” Ta vừa mở miệng đã bị cắt ngang.

“Là ta, ta có chút việc riêng nhờ hắn đi làm.”

Vu Bất Nghi lên tiếng.

Ta quay sang nhìn Vu Bất Nghi, chỉ thấy hắn im lặng nhìn ta. Dẫu không nói thêm lời nào, nhưng ta đã hoàn toàn hiểu ra.

Người có thể khiến Liễu Vô Huyễn rời đi gấp gáp không một lời chào, chỉ có một… À không, chỉ có một yêu.

Cầm Tô.

22

Sau bữa cơm, ta bảo Đồ Hàn dán cáo thị ra ngoài, thông báo ba ngày sau khách điếm tạm nghỉ.

Cáo thị vừa dán, tên tùng thử tinh nhiều chuyện đã lén lút chạy qua chạy lại, nhìn dáng vẻ hắn, hận không thể hóa lại nguyên hình, nhảy phóc lên lầu hai nghe ngóng.

“Ngươi làm gì đó?” Ta thực không nhịn được, đặt sổ sách xuống, trừng mắt nhìn hắn.

Tùng thử tinh đảo mắt qua lại, rồi lén lút tiến lại gần ta, cất giọng thì thầm: “Có chuyện lớn gì sắp xảy ra đúng không?”

Ta nhíu mày: “Chuyện lớn gì cơ?”

Tùng thử tinh chậc chậc hai tiếng, hạ giọng thấp hơn nữa: “Nếu không có chuyện gì, cớ sao lại đóng cửa khách điếm?”

“Vì mệt rồi, chán rồi, muốn ra ngoài ngắm núi chơi nước. Không được sao?”

Ta cười nhạt, rồi lại cầm sổ sách lên đọc.

Tên tùng thử tinh im lặng một lúc lâu, như đang cân nhắc điều gì, sau lại vòng từ bên trái qua bên phải, thì thầm: “Huynh đệ khắp nơi đang đồn rằng, cựu thái tử của Linh Đô, Nhan Kỳ, muốn làm phản, mà Đông Hải cũng bị cuốn vào chuyện này. Đại chưởng quỹ, có phải ngài ấy đã nghe được tin gì rồi chăng?”

Ta quả thực cạn lời, cạn lời đến mức muốn bật cười.

Nhìn hắn, ta hỏi: “Nếu Nhan Kỳ muốn làm phản, lại ngu ngốc đến mức để tin tức lan khắp nơi? Dẫu Vu Bất Nghi có biết gì đi nữa, chuyện giữa Phượng tộc và Long tộc thì có can hệ gì đến một lang yêu như hắn? Chúng ta lại vì sao mà phải đóng cửa?”

Tùng thử tinh lại nói: “Nhưng chẳng phải đại chưởng quỹ từng kết nghĩa huynh đệ với Bắc Hải Long Vương sao?”

“Rồi sao nữa?” Ta hỏi.

Hắn nghẹn lời: “Rồi… rồi… nếu Bắc Hải và Đông Hải khai chiến, ngài đương nhiên sẽ đứng về phía Bắc Hải, vậy chẳng phải các ngài sẽ đến Bắc Hải hay sao?”

Logic quái lạ của tùng thử tinh này thực khiến ta kinh ngạc, ngạc nhiên không thốt nên lời.

Chưa kịp nói gì, trên đầu bỗng truyền đến giọng nói của Vu Bất Nghi: “Nói ra thì, ta với Bắc Hải Long Vương cũng chỉ là rượu thịt chi giao, đâu đến mức kết nghĩa huynh đệ.”

Ta và tùng thử tinh ngẩng đầu nhìn lên, thấy Vu Bất Nghi chống hai khuỷu tay lên lan can lầu hai, cúi xuống nhìn chúng ta từ trên cao.

Sau đó, hắn không vội không chậm bước xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Còn nữa, ta nhỏ hơn Bắc Hải Long Vương mấy nghìn tuổi, gọi hắn một tiếng huynh cũng không hợp lẽ.”

Tùng thử tinh nghe vậy phì cười: “Chỉ mấy nghìn tuổi thôi mà, nghe nói đệ ruột của Bắc Hải Long Vương còn nhỏ hơn hắn những hai vạn tuổi. Đại chưởng quỹ gọi một tiếng huynh thì có gì không hợp?”

Vu Bất Nghi khựng lại, đôi mắt sắc lạnh nhìn xuống, từng chữ rõ ràng: “Ta nói không hợp, tức là không hợp. Ngươi có ý kiến gì sao?”

Tùng thử tinh nuốt nước bọt, mắt giật giật mấy cái, lắp bắp đáp: “Không có ý kiến, không có ý kiến.”

Vu Bất Nghi dường như hài lòng, nghiêng đầu nhìn ta, hỏi: “Ngươi nghe thấy chưa?”

Ta không muốn dây dưa với hắn, nhướng mày một cái, không đáp lời.

Lần đầu gặp Vu Bất Nghi là ở Bắc Hải, khi đó ấn tượng của ta về hắn không nhiều, chỉ biết đó là một tiền bối yêu tộc. Vì Bắc Hải từng an trí nhiều lưu dân sau chiến loạn, nên hắn có qua lại với phụ thân ta. Cũng bởi vậy, nhiều năm sau, khi ta rời Côn Lôn mà gặp lại hắn, hắn luôn tự cho mình là bề trên, hết lần này đến lần khác lấy cớ đòi áp giải ta về Bắc Hải. Nhưng chẳng rõ từ lúc nào, hắn bắt đầu tỏ vẻ như còn trẻ lắm, không nhắc đến chuyện trưởng bối nữa, dường như rất sợ ai đó nhắc lại những chuyện cũ năm xưa.

Vu Bất Nghi đứng đó, như một pho tượng Phật. Nhân lúc hắn không chú ý, tùng thử tinh lén lút chạy mất.

Ta không ngẩng đầu, nhưng qua khóe mắt vẫn thấy Vu Bất Nghi cứ nhìn ta chằm chằm.

“Nếu rảnh rỗi thì ra ngoài xem có gì cần thu dọn không.” Ta nói.

Lời vừa dứt, qua khóe mắt vẫn thấy hắn đứng yên bất động.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi xuống sổ sách, hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

“Cửu Nương, hình như ta chưa từng hỏi ngươi. Rời Côn Lôn hơn hai trăm năm, ngươi có nhớ ai không?” Vu Bất Nghi bỗng hỏi.

Tay ta khựng lại, ngẩng lên nhìn hắn, bình thản đáp: “Không.”

Có lẽ câu trả lời của ta quá lạnh lùng, nên Vu Bất Nghi im lặng rất lâu không nói.

Chúng ta bốn mắt nhìn nhau, vài cơn gió lùa qua cửa thổi vào, thoáng lướt qua tai, đôi mắt nâu của Vu Bất Nghi khẽ chớp hai cái, chậm rãi đến mức tưởng như thời gian ngừng lại. Cả hoang sơn này dường như chỉ còn lại ta và hắn, cho đến khi hắn khẽ gọi tên ta:

“Cửu Nương.”

“Ừm?”

“Sổ sách.”

“Sổ sách gì?”

“Sổ sách bị cầm ngược rồi.”

23

Chuyện ta cầm ngược sổ sách đã bị Vu Bất Nghi cười nhạo suốt nửa ngày.

“Hôm nay trông thì có vẻ chững chạc hơn, nhưng gặp việc chột dạ vẫn lộ dấu vết. Hóa ra, Cửu Nương ngươi vẫn chưa thực sự trưởng thành.”

Hắn đã nói như thế.

Ta chỉ cười qua loa, mắt híp lại thành một đường, rồi vỗ cuốn sổ sách vào ngực hắn, chậm rãi bước ra cửa chính.

Đứng ở cửa, ta phóng mắt nhìn ra xa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Liễu Vô Huyễn đâu.

Lúc này, giọng của Vu Bất Nghi từ sau lưng vọng đến, càng lúc càng gần, cho đến khi dừng lại ngay trên đỉnh đầu ta:

“Nếu lo lắng, thì cứ hỏi.” Hắn nói.

“Hỏi gì?” Ta hơi nghiêng đầu.

“Hỏi Liễu Vô Huyễn đã đi đâu, hỏi xem Cầm Tô có tin tức gì chưa.” Vu Bất Nghi đáp.

Ta lặng thinh.

Đúng vậy, ta có thể mở miệng hỏi. Nhưng tại sao ta lại không hỏi? Có lẽ vì tự cho rằng mình đã nhìn thấu thế gian, song vẫn không tránh khỏi thất vọng.

Khi Vu Bất Nghi nói hắn sẽ không rời đi, hoặc có lẽ là ngay khoảnh khắc thấy hắn quay lại, ta đã mơ hồ đoán được rằng người mà hắn luôn tìm kiếm, việc mà hắn chờ đợi, đều đã có kết quả. Và kết quả này, phần lớn không phải điều hắn mong muốn. Nếu không, hắn sẽ chẳng một mình trở về núi Hoang Lệ.

“Diệp Trì Liên hắn…” Ta nghẹn lại, mấy chữ cuối cùng không thể thốt ra.

Vu Bất Nghi dường như rất nhẹ nhõm, từ tốn thở ra một hơi, nhưng đáy mắt lại ngập tràn bi thương.

“Ta ở nhân gian bao năm qua vẫn luôn tìm kiếm tung tích của hắn. Nhưng tiếc thay, cuối cùng chỉ nhận được một phong thư tuyệt mệnh.”

“Hắn chết ở đâu?” Ta hỏi.

“Núi Bất Chu.” Vu Bất Nghi đáp.

Ta cau mày: “Là người của Vu tộc giết hắn sao?”

Vu Bất Nghi lắc đầu: “Tin tức về cái chết của Bùi Đan Phong được truyền đến núi Bất Chu.”

Ta sửng sốt: “Ai lại đem một tin tức tầm thường như vậy đến núi Bất Chu?”

Vu Bất Nghi thở dài: “Không rõ. Có lẽ hắn đã nhờ người lưu tâm đến chuyện của nàng từ lâu.”

Nói xong, Vu Bất Nghi cười khổ: “Hắn chết là để chuộc tội. Hắn nói nếu có kiếp sau, nhất định sẽ trả hết những món nợ với Bùi Đan Phong.”

“Vậy mấy chục năm nay hắn vẫn bị giam cầm ở núi Bất Chu à?” Ta hỏi.

Vu Bất Nghi gật đầu, rồi nói: “Nhưng hắn có thể gửi thư ra ngoài, chứng tỏ cũng không chịu nhiều khổ sở.”

Những lời này của Vu Bất Nghi giống như đang tự an ủi chính mình. Có lẽ hắn không nhận ra rằng, khi nói những lời này, sắc mặt hắn trông tệ đến nhường nào.

Ta chậm rãi hít một hơi, thuận theo lời hắn mà an ủi: “Tuy luật lệ ở núi Bất Chu nghiêm khắc, nhưng không phải là nơi hà khắc. Nếu không, Diệp Trì Liên cũng chẳng đợi được đến bây giờ.”

Vu Bất Nghi mỉm cười, nhưng trong ánh mắt không hề thấy vẻ nhẹ nhõm.

Ta suy nghĩ một lát, rồi hỏi: “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Cầm Tô?”

Vu Bất Nghi chậm rãi đáp: “Trong thư, hắn có nhắc đến tung tích của Cầm Tô, và việc có nói cho Liễu Vô Huyễn hay không, là do ta quyết định.”

Nói xong, Vu Bất Nghi cứ thế nhìn ta, vẻ mặt lãnh đạm mà thâm sâu. Ta bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, một dự cảm chẳng lành chợt dâng lên tận đỉnh đầu.

“Cầm Tô hiện đang ở đâu?” Ta khẽ giọng hỏi.

Vu Bất Nghi mỉm cười, mà cũng như không cười, chậm rãi buông hai chữ:

“Côn Lôn.”

24

Biết Cầm Tô đang ở Côn Lớn, Liễu Vô Huyễn liền xuống trấn nhỏ dưới chân núi tìm Trần Tam Đường. Nghe nói Trần Tam Đường trước kia là một tiên quan quét dọn ở Côn Lôn, nhưng vì quét không sạch, tính tình lại cộc cằn, từng xung đột với vài đệ tử Côn Lôn nên bị giáng xuống làm địa tiên ở nơi này.

Dĩ nhiên, chuyện cụ thể thế nào không ai rõ, bởi lẽ lúc ấy ta vẫn chưa từng đến núi Côn Lôn.

Nhìn sắc mặt của Liễu Vô Huyễn khi trở về, quả như ta dự liệu, e rằng Trần Tam Đường cũng chẳng mấy quan tâm đến hắn.

Dẫu sao cũng là người bị Côn Lớn đuổi đi, mối thù ấy nói lớn không lớn, nói nhỏ chẳng nhỏ. Đừng nói là Trần Tam Đường không muốn gặp người của Côn Lôn, cho dù ông ta có muốn, người Côn Lôn cũng chưa chắc đã muốn gặp ông ta.

Đến đêm, Liễu Vô Huyễn tìm đến ta.

Lúc ấy ta đang nằm trên mái nhà, cố thay mấy viên ngói vỡ từ mấy tháng trước bằng ngói mới. Nhìn thấy ta, Liễu Vô Huyễn sững lại một chút, hỏi: “Đang yên đang lành, thay chúng làm gì?”

Ta vừa loay hoay vừa đáp: “Vỡ lâu vậy rồi, cũng nên thay đi.”

Liễu Vô Huyễn lại hỏi: “Ngươi không nói là muốn tiết kiệm tiền cho Đại Chưởng Quỹ sao?”

Ta thay viên ngói cuối cùng, phủi bụi trên vạt váy, rồi ngồi xuống mái nhà, nói: “Ta nghĩ rồi, sớm muộn gì cũng phải làm. Qua mấy ngày nữa tuyết lớn đổ xuống, thấm vào trong nhà thì không hay đâu.”

“Ngươi nói là tuyết sắp đến, hay người của Côn Lôn sắp đến?” Liễu Vô Huyễn bỗng nhiên hỏi.

Thì ra hắn đã biết rồi.

Ta cười mà không đáp.

Liễu Vô Huyễn từ từ thở ra, ngồi xuống bên cạnh ta. Hắn cũng không nói thêm lời nào, giữa chúng ta như bỗng có một thứ ăn ý khó hiểu.

Đêm sâu tịch mịch, ta lặng lẽ ngước mắt ngắm nhìn những ánh sáng nơi chân trời, nhìn thật lâu, lâu đến mức cổ cứng đờ, mới nghe thấy Liễu Vô Huyễn lên tiếng: “Trần Tam Đường vừa nghe đến hai chữ ‘Côn Lôn,’ liền chạy còn nhanh hơn thỏ. Một hơi chui vào kẽ đất, chỉ còn nghe thấy từng tiếng chửi mắng, nhưng gọi thế nào ông ta cũng không chịu ló đầu ra.”

Nghe hắn kể, ta bỗng nhiên không nhịn được mà muốn cười.

“Thà có tin còn hơn không. Ngươi cũng biết, chuyện này không thể nóng vội. Huống hồ ngươi đã đợi lâu như vậy rồi, cũng không ngại đợi thêm chút nữa.” Ta an ủi.

Liễu Vô Huyễn gật đầu, vẻ mặt ngập tràn cảm khái.

“Nhớ lại năm đó, tuổi trẻ phong lưu, bạc yên bạch mã, tựa hồ vẫn hiện rõ trước mắt. Nhưng thoáng chốc nhìn lại, đã hơn hai trăm năm trôi qua. Lần đầu gặp hắn là ở khách điếm này. Rõ ràng là đi cùng Diệp Trì Liên, nhưng lại hay trò chuyện cùng ta. Khi ấy ta thấy hắn thật quá mức thân thiện, có chút kỳ quặc. Sau này phủ mở rộng cửa chiêu nạp môn khách, lại gặp hắn. Giao thiệp dần dần, mới trở nên thân quen. Rồi sau đó, hầu phủ sa sút, môn khách tứ tán, chỉ mình hắn ở lại. Về sau…”

Liễu Vô Huyễn dừng lại, rồi mới tiếp tục: “Về sau, hầu phủ bị diệt môn, ta rơi xuống vực sâu. Tỉnh lại trong khách điếm này, từ đó không còn gặp lại hắn nữa.”

Dứt lời, đôi mày hắn bỗng giãn ra, lắc đầu nói: “Nhớ lại, câu chuyện cũng chẳng có gì đặc biệt, chắc ngươi cũng từng nghe qua.”

“Ồ?” Ta ngẩng đầu nhìn Liễu Vô Huyễn, nói: “Nhưng câu chuyện ta nghe lại không giống vậy.”

Liễu Vô Huyễn nhíu mày: “Là gì?”

Ta chậm rãi kể: “Ta nghe nói, nhiều năm trước, hắn từng du hành bốn phương, đến thành Tước An ở Đồng Châu, giả dạng làm một kẻ ăn mày. Hắn xảy ra tranh chấp với người ta trước lầu Hoài An, bị đám người trong lầu đẩy ngã từ trên thềm xuống, còn dắt ra ba con chó sói lớn để xua đuổi hắn. Khi ấy, hắn còn chưa kịp làm gì, một thiếu niên áo gấm bỗng nhiên chắn trước mặt hắn, lớn tiếng quở trách đám người trong lầu.”

Ta ngừng một chút, rồi tiếp lời: “Khi kể với ta câu chuyện này, hắn nói, hắn vốn là yêu quái, chẳng sợ người, lẽ nào lại sợ chó? Cho nên khi ấy thấy tiểu tử chắn trước mặt mình vừa ngốc nghếch vừa nực cười, nhưng lại toát lên một loại dũng khí và chính trực khó hiểu.”

Liễu Vô Huyễn ngẩn người tại chỗ, ánh mắt không hề chớp, tựa như rơi vào hồi ức. Hồi lâu, mới thấy hắn khẽ mở miệng, nhíu mày lẩm bẩm: “Là hắn… thiếu niên đó là hắn sao?”

Ta cười, nói: “Ngươi quên hắn, nhưng hắn chưa từng quên ngươi. Vậy nên khi phủ Ký Dương Hầu chiêu nạp môn khách, hắn mới quang minh chính đại đến gặp ngươi.”

“Nhưng sao hắn không nói với ta?” Liễu Vô Huyễn trừng lớn mắt, hỏi.

Ta khẽ nâng tay, chỉnh lại vạt áo, đáp: “Nói với ngươi điều gì? Nói rằng hắn chính là thiếu niên năm ấy? Rằng mười năm sau vẫn giữ nguyên dáng vẻ như xưa? Khi ấy, ngươi có lẽ sẽ xem hắn như một yêu quái mà tránh xa, đúng không?”

Liễu Vô Huyễn không nói nữa, ánh mắt chậm rãi hạ xuống, tựa hồ rơi vào trầm tư.

Không biết bao lâu sau, hắn khẽ khàng thì thầm: “Cửu Nương, giúp ta với.”

Trong lòng ta chợt chấn động, đầu óc thoáng chốc trống rỗng. Ta từng nghĩ hắn sẽ mở lời với ta, nhưng lại không ngờ hắn sẽ yếu đuối, hạ mình đến thế, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng.

Ta rất muốn lập tức đáp ứng, bất luận là vì hắn, hay vì Cầm Tô. Nhưng cổ họng như bị mắc nghẹn bởi một chiếc xương cá, ngay cả việc cất lời cũng khiến ta đau đớn.

Lúc này, Liễu Vô Huyễn chậm rãi nghiêng đầu, nhìn ta, nói: “Cửu Nương, thật ra hôm đó những lời ngươi nói với Đan Phong, ta đã nghe được một ít.”

“Lời gì?” ta hỏi.

Liễu Vô Huyễn đáp: “Đan Phong nói, trên người ngươi có khí tức của thần tộc.”

Ta không trả lời, quả thực cũng chẳng biết nói gì.

“Cửu Nương…” Giọng nói của Liễu Vô Huyễn nhẹ nhàng, mang theo chút thăm dò: “Ngươi là thần tộc của Côn Lôn phải không?”

Không khí xung quanh như chợt bị rút cạn. Ta khẽ mở môi, nhưng trước tiên lại chỉ thở dài một hơi.

“Ta không phải thần tộc của Côn Lôn, nhưng quả thực từng thụ giáo tại Côn Lôn.”

Nghe ta nói vậy, đáy mắt Liễu Vô Huyễn bỗng bừng sáng.

“Nhưng ta từng phát thệ, trừ phi kẻ đó chết, bằng không cả đời này ta tuyệt đối không đặt chân lên Côn Lôn.”

Nói xong, ta mỉm cười, nhẹ nhàng nói tiếp: “Nhưng hắn là thượng thần, trăm ngàn năm canh giữ núi Côn Lôn, há lại dễ chết như vậy? Vậy nên, cả đời này ta cũng sẽ không trở về Côn Lôn nữa.”

Liễu Vô Huyễn nhìn ta, ánh sáng trong mắt hắn dần dần tắt lịm, thay vào đó lại là một tia thương cảm khó nói thành lời.

“Hận càng sâu, trách càng nặng. Cửu Nương, ngươi cũng từng đối với nơi ấy, đối với người đó… ôm đầy kỳ vọng phải không?” Hắn khẽ nói.

Ta cười, đôi môi run rẩy, nhếch lên một độ cong xấu xí, từng chữ từng lời thốt ra:

“Hết lòng chưa sâu, thất vọng đã tận. Thế nên kịp thời dừng lại, quên nhau giữa chốn giang hồ.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.