Mấy ngày trước, ta sai một tiểu quỷ mang thư đến núi Hoang Lệ, nhưng hồi thư của Vu Bất Nghi chậm chạp vô cùng. Không chỉ chậm, mà còn vỏn vẹn chín chữ lớn kèm theo một dấu chấm than: “Ngươi cứ coi như Vu Bất Nghi đã chết đi!”
Đời trước, đời này, cả đời sau, ta chưa từng cạn lời đến vậy.
Cầm bức thư trong tay, sắc mặt ta dần xanh mét, hỏi tiểu quỷ kia: “Vu Bất Nghi còn nói gì thêm không?”
Tiểu quỷ lắc đầu, ngẫm nghĩ một hồi, rồi đáp: “Thực ra người hồi thư là Đoạn Cửu Nương.”
“Là ai?” Ta cau mày.
Tiểu quỷ đáp: “Hiện tại là chưởng quầy của khách điếm ấy.”
“Vậy còn Vu Bất Nghi đâu?” Ta hỏi.
Tiểu quỷ chỉ biết nhún vai, không nói thêm gì.
Thấy sắc mặt ta khó coi, hơi thở cũng không thông suốt, tiểu quỷ lộ vẻ khó xử, lí nhí nói: “Thực ra… những năm gần đây… Yêu tộc…”
“Yêu tộc làm sao?” Ta không chịu nổi giọng điệu chậm rãi của hắn, liền hỏi dồn.
Tiểu quỷ thật thà đáp: “Yêu tộc đã sớm tan tác khắp nơi, mỗi kẻ một phương, rất ít khi liên lạc với nhau. Đừng nói đến chuyện sói, hổ, báo chẳng cùng giống loài, ngay cả huynh đệ đồng tộc gặp nhau… nay e rằng cũng khó mà nhận ra được.”
“Cái gì?” Ta nhíu chặt mày: “Vậy vạn năm qua, lũ yêu đều làm gì?”
Tiểu quỷ ngẫm nghĩ, rồi đưa tay đếm từng ngón, nghiêm túc đáp: “Có kẻ… kết hôn với phàm nhân; có kẻ… ngày đêm tu luyện mong thành tiên; có kẻ… bận rộn trốn chạy khỏi đạo sĩ nhân gian; có kẻ dứt khoát để mặc đạo sĩ bắt đi, luyện thành đan. Tóm lại… trăm kiểu ngàn đường, muôn hình vạn trạng, chỉ là… chưa từng luyện binh một ngày.”
Giỏi thật.
Ta hít sâu một hơi, giữ vững bình tĩnh.
Tiểu quỷ kia lại rụt cổ, dè dặt hỏi: “Vậy… có tiếp tục tìm lệnh bài nữa không ạ?”
Ta nhìn hắn, thở dài một hơi:“Tìm được lệnh bài thì thế nào? Dẫn theo một đám phế vật lác đác, thưa thớt, lên Cửu Trùng Thiên gây sự, chẳng phải là tự tìm cái chết sao?”
Thấy tình thế không ổn, tiểu quỷ vội vã chắp tay cáo lui, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không tung tích, để lại ta ngồi đó cô đơn một mình.
Nhìn tên tiểu quỷ biến mất, nét giận dữ trên mặt ta dần tan đi, ánh mắt trở nên mềm mại hơn, ta đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc bên trán, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, lắc đầu.
Ngồi thêm một lúc, ta liền xách kiếm, bước về phía Tuyên Lang điện, nơi ta đã hẹn gặp Đàn Phùng.
Ta ngồi trên bậc đá, từ xa đã trông thấy Đàn Phùng. Hắn bước đi vội vã, nhưng vừa thấy ta, nụ cười bên khóe miệng liền nở ra một chút. Chỉ là, nụ cười ấy thoáng qua trong chốc lát, rồi lập tức biến thành vẻ ngại ngùng, trông chẳng khác nào người lỡ nhận nhầm người quen.
“Bên phía Lạc Vô Cực thế nào rồi?” Ta hỏi.
Đàn Phùng đáp: “Tối qua hắn đã thử liên lạc với người của Ma tộc, nhưng bên đó không có phản hồi.”
Ta khẽ hừ một tiếng, thở dài: “Sớm đã nói với hắn rồi, cố chấp làm gì. Tiếp tục theo dõi, Lạc Vô Cực nhất định sẽ không chịu ngồi yên.”
Đàn Phùng gật đầu, nói: “Mấy ngày tới, e rằng ta không thể ở đó trông coi. Nhưng người yên tâm, hiện tại Từ Lâm đang trấn giữ ở đó, tuyệt đối không xảy ra sai sót.”
“Từ… Lâm?” Ta thoáng ngạc nhiên, nhưng cố gắng giữ nét mặt bình thản: “Ngươi nói là Mạnh Bà đó sao?”
Đàn Phùng gật đầu xác nhận.
Ta hồ nghi hỏi: “Bà ta, một Mạnh Bà, lại đi đến Dị Quỷ Các trông coi, vậy cầu Nại Hà phải làm sao?”
Đàn Phùng đáp: “Bà ấy có một tiểu đồ đệ, tên là Ảnh Truy, hiện giờ đang thay bà ấy canh giữ nơi đầu cầu.”
Ta ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi: “Nhưng bà ta chẳng phải trước giờ vẫn sợ phiền phức hay sao? Sao nay lại chịu làm chuyện này?”
Đàn Phùng cười như không cười, đáp: “Kể từ khi bị giáng chức, bà ấy đã làm Mạnh Bà cả ngàn năm, chỉ mong có người đến phá tan cái địa phủ này.”
Ta khẽ gật đầu, lại ngước mắt nhìn Đàn Phùng, chỉ thấy hắn dường như cảm thấy mình vừa thất lễ, ánh mắt lộ ra vài phần ngượng ngùng không che giấu được, hơi cúi đầu.
Ta bật cười: “Ngươi không cần phải câu nệ như vậy. Ta đã nói rồi, ta nhớ ngươi mà.”
Đàn Phùng nhìn ta, khẽ thở dài, nhưng không nói gì.
“Đàn Phùng, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.” Ta bỗng nhiên nói.
Đàn Phùng thoáng sững người, có vẻ như không ngờ ta đột nhiên gọi tên hắn.
“Chuyện gì?” Hắn hỏi.
Ta hỏi: “Ngươi có biết… trái tim của Lâm Phất – ý ta là của Diêm Vương – hiện đang ở đâu không?”
Đàn Phùng nhíu mày, trầm tư một hồi, rồi chần chừ đáp: “Nghe nói… đã bị Cửu Trùng Thiên lấy đi, cụ thể đặt ở đâu thì không rõ. Nhưng chắc chắn không vứt bỏ cũng không để lại địa phủ.”
Ta khẽ gật đầu.
“Đại nhân…” Đàn Phùng nhìn ta, thử thăm dò: “Ngài định giúp Diêm Vương tìm lại trái tim sao?”
“Hắn chẳng làm sai điều gì, bọn họ không nên moi trái tim của hắn ra.” Ta phủi nhẹ ống tay áo, lạnh nhạt đáp.
“Nhưng… đó là quy củ.” Đàn Phùng lắc đầu.
“Quy củ?” Ta bật cười khẽ, rồi từ tốn nói: “Các ngươi luôn miệng nói không có quy củ thì không thành khuôn phép. Nhưng ta lại muốn biết, khuôn phép của trời đất rốt cuộc là hình dáng thế nào. Chuyện này, mấy vạn năm ta không hiểu, mấy ngàn năm nàng ấy cũng không hiểu.”
“Ngài… không tin vào quy củ?” Đàn Phùng nhíu mày nhìn ta, ánh mắt không chút né tránh, thẳng thắn đến mức ta chưa từng thấy ở hắn trong suốt thời gian gần đây.
Ta cười: “Ngươi trước tiên hãy nói cho ta biết, quy củ là gì? Là ai định ra?”
Đàn Phùng nhíu mày chặt hơn, chỉ lặng lẽ nhìn ta, như muốn đọc ra điều gì từ ánh mắt ta.
Một hồi lâu, hắn khẽ thở dài: “Chuyện về trái tim, nếu ngài thật sự muốn biết, có lẽ nên hỏi Nam Thù Thần Quân.”
“Nam Thù…” Ta lặp lại cái tên quen thuộc mà xa lạ ấy, khẽ gật đầu.
Đàn Phùng trông có vẻ không thoải mái, sắc mặt từ lúc nào đã trở nên tái nhợt. Hắn chậm rãi đứng dậy, nói với ta: “Ta còn phải đi tuần tra, xin cáo lui trước.”
Nói rồi, hắn cầm kiếm chắp tay, định quay người rời đi.
Ta cảm thấy buồn cười, không kìm được mà châm chọc: “Địa phủ sắp không còn nữa, ngươi còn tuần tra cái gì?”
Đàn Phùng quay người lại, nhìn ta đáp: “Dù ngày mai địa phủ có ra sao, thì hôm nay cũng phải làm tốt bổn phận của mình.”
Nói xong, hắn khựng lại một chút, rồi nói thêm: “Có một câu, không biết có nên nói hay không.”
“Nói.” Ta lạnh nhạt đáp.
Đàn Phùng không chớp mắt, từng bước tiến lại gần ta, bất chợt cúi người xuống.
Hành động này khiến ta giật mình.
Hắn khẽ nghiêng người, ghé sát tai ta, giọng trầm thấp nói khẽ: “Đế Diên của Long Các luôn xem trọng quy củ. Nếu còn lần sau, hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Nói xong, chẳng buồn nhìn ta thêm một lần, hắn sải bước rời đi.
Đêm đến, trong đình bốn góc bên Vọng Lộ Nhai, ta vẫn mãi nghĩ về câu nói của Đàn Phùng.
Gió đêm nhẹ lướt qua mép vực, mang theo nỗi niềm bất đắc dĩ của những vong hồn nơi Vọng Lộ Nhai, thỉnh thoảng len vào tai từng tiếng ai oán khẽ khàng, khiến lòng ta bỗng dưng rối loạn.
Ta cầm chén rượu trên tay, mãi vẫn chưa uống một ngụm, chợt nghe Lâm Phất hỏi: “Ngươi thật sự muốn đến Linh Hải sao?”
Ta giật mình, khẽ nhíu mày, rồi gật đầu đáp: “Phải, ta đã đồng ý với Lạc Vô Cực.”
Lâm Phất trầm mặc một lát, lại hỏi: “Ngươi có từng nghĩ, nếu Hoặc Anh phục sinh từ bộ xương khô kia, thiên hạ này sẽ trở thành bộ dáng gì không?”
“Ta biết.” Ta nhàn nhạt đáp.
Lâm Phất nhìn ta, trong mắt ẩn chứa một tia lo lắng không che giấu: “Hoặc Anh không giống với Yêu Vương Viêm Liệt, cũng không giống Quỷ Vương Tầm Cừ, càng không giống ngươi hay ta. Hắn là một kẻ điên đúng nghĩa. Ngày xưa, nếu không phải vì có Tuyết Thần và tám vị thần quân của Côn Luân, lại thêm thế cô lực yếu, thì làm sao có thể bắt được hắn. Nhưng giờ đây, Tuyết Thần và bát thần quân đều không còn nữa, chẳng còn ai có thể chế ngự được kẻ điên ấy.”
“Ta biết ngươi muốn nói gì.” Ta uống một ngụm rượu, thong thả nói: “Nhưng nếu ngày xưa Cửu Trùng Thiên tình nguyện để bộ xương của hắn mãi chìm nơi Linh Hải, cũng không dám mạo hiểm để hắn tan hồn bất tán, thì ta càng tin rằng phục sinh bộ xương khô ấy còn khó khăn hơn là tạo hồn đúc xương. Dù sao, đó cũng chỉ là một truyền thuyết cổ xưa của U Minh.”
Một tiếng thở dài rất khẽ, Lâm Phất trầm giọng nói: “Không có lửa làm sao có khói. Vạn năm trước chúng ta đã chịu thiệt, lần này phải càng thêm thận trọng.”
“Ta biết rồi.”
Ta khẽ mỉm cười.
Nói xong, chợt nhớ lại câu nói của Đàn Phùng, liền hỏi Lâm Phất: “Ngươi thấy trước đây ta có phải là người trọng quy củ không?”
Lâm Phất cầm chén rượu, bàn tay hơi khựng lại giữa không trung, đáp: “Không chỉ chú trọng, mà phải nói là cố chấp. Trật tự của U Minh đối với ngươi là điều thiêng liêng, không thể phá vỡ. Những năm ấy, kẻ nào phá quy củ, bất kể lớn nhỏ, đều bị ngươi trừng phạt. Vạn năm trước, ngươi từng chủ trương nghiêm khắc tuân theo pháp luật Minh Phủ, nhưng sau này vật đổi sao dời, mọi thứ đều dần dần thay đổi.”
Lời của Lâm Phất khiến lòng ta bất giác chấn động.
“Hỏng rồi.” Ta nghẹn họng, khẽ thốt lên.
“Hỏng cái gì?” Lâm Phất hỏi.
“Lộ tẩy rồi.”
Câu nói cuối cùng ấy nhỏ đến mức gần như vừa rời khỏi môi đã tan vào cơn gió, nhanh chóng tiêu tán nơi mép vực hiểm trở của Vọng Lộ Nhai.
2
Dẫu rằng hôm đó trước mặt Đàn Phùng ta đã khẽ để lộ chân tướng, nhưng bề ngoài vẫn giữ phong thái như cũ, không hề thay đổi. Từ đó, Đàn Phùng cũng chẳng nhắc lại chuyện ấy, khi có người khác, hắn vẫn kính cẩn như thường.
Vài ngày sau, đến lượt ta theo kế hoạch lên Cửu Trùng Thiên dò hỏi về trái tim của Lâm Phất. Khi ta gọi Đàn Phùng cùng đi, hắn không hề nghĩ ngợi mà lập tức nhận lời.
Lòng ta như băng giá, mặt mày hệt ôn thần, bày ra một bộ dáng hung thần ác sát, tựa như muốn đến gây hấn. Nhưng cuối cùng, ta cùng Đàn Phùng lại lén lút mò lên Cửu Trùng Thiên.
Khi chúng ta xuất hiện trước mặt Đàn Ngọc, suýt chút nữa đã dọa hắn sợ đến hồn phi phách tán.
Đưa mắt nhìn đại điện sáng sủa thông thoáng, lại liếc sang những khóm hoa tuyết lê nở rộ ngoài điện, ta khẽ cười:
“Cửu Trùng Thiên quả nhiên… quang minh chính đại.”
Đàn Ngọc nghe ra ý châm chọc của ta, liếc nhìn Đàn Phùng, rồi chống nạnh nhìn ta nói: “Lâm Phất, hai người các ngươi không việc gì làm lại mò lên đây, ăn no rảnh rỗi chăng?”
Ta nhìn hắn, cười đáp: “Đồ ăn ở Minh Phủ nào so được với Cửu Trùng Thiên, sao mà no được?”
Đàn Ngọc lại liếc nhìn Đàn Phùng, dường như không hiểu ta đang nổi cơn gì.
Ta chỉnh lại tay áo, từ tốn nói: “Ta muốn hỏi ngươi hai câu.”
Ta vừa mở miệng, nhưng nhìn gương mặt nhỏ nhắn như chạm ngọc khắc ngà và đôi mắt to tròn tựa trái nho của Đàn Ngọc, lại đột nhiên ngậm lời. Nghĩ đến thân phận phò mã Cửu Trùng Thiên của hắn là nhờ vào nhan sắc, chỉ cần ra vào tự do yên ổn đã là may, còn mong gì hắn biết được những bí mật mà ngay cả Đàn Phùng cũng chẳng hay?
Ta phất tay: “Thôi được, trực tiếp hỏi câu thứ hai. Ngươi có biết Nam Thù Thần Quân hiện ở đâu không?”
Dường như muốn nhanh chóng đuổi ta đi, Đàn Ngọc chẳng buồn hỏi câu đầu tiên là gì, liền đáp ngay: “Thường ngày không có việc, hẳn ngài ấy đang ở Vãn Lan Điện.”
Ngập ngừng một chút, Đàn Ngọc bỗng nhiên phản ứng lại: “Ngươi đến tìm Nam Thù Thần Quân?”
“Ừm.” Ta gật đầu: “Huynh trưởng ngươi nói, chúng ta thế đơn lực bạc, trước tiên đến chỗ ngươi là an toàn nhất.”
“Ngươi…” Đàn Phùng vừa giơ tay, lại như nghẹn lời, miệng há ra khép vào, cả nửa ngày chẳng nói nổi thêm chữ nào.
Cái nồi này ta đổ quá lộ liễu khiến Đàn Ngọc nghi hoặc nhìn ta, nói: “Ngươi rốt cuộc định làm gì? Nếu có chính sự, sao không đường hoàng đi qua Thiên Khâm Môn?”
“Chúng ta đã qua Thiên Khâm Môn, chỉ là dùng chút thủ đoạn mà thôi.” Ta mỉm cười, liếc Đàn Phùng một cái, nói tiếp: “Cũng là nhờ huynh trưởng ngươi bày kế hay.”
Đàn Ngọc khổ sở ra mặt, sợ ta cùng Đàn Phùng giở trò gì gây họa đến hắn. Chỉ nghe hắn thở dài: “Được rồi, hai người cứ ở đây, ta đi mời Nam Thù Thần Quân.”
“Ê…?” Ta gọi giật Đàn Ngọc lại, nói: “Không cần phiền ngươi đâu, chỉ cần chỉ cho ta phương hướng, ta tự qua cũng được, khỏi làm rầy người khác.”
Đàn Ngọc mặt mày khó chịu, miệng mấp máy như muốn nói gì đó lại thôi.
Chẳng đợi hắn thốt ra lời, ta đã sải bước hướng về phía cửa. Không còn cách nào khác, hắn đành vội vã đuổi theo, đặt tay lên vai ta, nói: “Ít nhất cũng nên làm thuật ẩn thân đi.”
Thế là, chưa đầy nửa tuần trà, ba người chúng ta đã xuất hiện trước cửa Vãn Lan Điện của Nam Thù Thần Quân.
Đàn Ngọc nói rằng hắn dẫn chúng ta vào là sợ chúng ta lạc đường, nhưng ta nhìn vẻ mặt hắn, e rằng hắn lo chúng ta làm ra chuyện gì kỳ quặc thì đúng hơn. Lúc này, hắn bắt chuyện với hai vị tiểu tiên quan đang canh giữ ngoài đại điện, vừa hay tạo cơ hội cho ta và Đàn Phùng lẻn vào trong.
Nhưng quỷ tính chẳng bằng tiên tính, khi ta vừa bước qua bên cạnh một tiểu tiên quan, hắn đột nhiên nhíu mày. Ta lập tức tăng tốc bước chân, nhưng chỉ cảm thấy một luồng gió xẹt qua sau lưng, cùng với một giọng nói giận dữ vang lên: “Thần thánh phương nào dám lén lút tới đây!”
Ta nghiêng người, tránh được cú bổ móc từ phía sau.
Nhìn thế trận, tên tiên quan này rõ ràng muốn dùng chiêu này để buộc ta hiện thân. Ta nghĩ, nếu đã vậy, việc gì phải tự chuốc phiền mà tiếp tục giả vờ?
Liền ngay sau đó, ta vung tay phải, thân hình hiện rõ, lạnh nhạt nói: “Đã nói rồi, ẩn thân thì có ích gì đâu?”
Một tiểu tiên quan lên tiếng hỏi: “Các ngươi là ai? Vì cớ gì lại ẩn thân đột nhập Vãn Lan Điện?”
“Ta đến tìm Nam Thù Thần Quân của các ngươi.” Ta chậm rãi đáp.
Tiểu tiên quan kia nhíu mày, hít nhẹ một hơi, rồi lên tiếng: “Ngươi là quỷ sai của Địa Phủ.”
“Quỷ sai…” Ta cười nhẹ, khẽ lắc đầu: “Sao mà ngươi nhiều lời thế chứ?”
Hai tiểu tiên quan đồng loạt sững người, chưa kịp nói thêm, ta bất ngờ vươn hai tay, một tay chộp lấy cổ từng người, lạnh giọng: “Ta ghét nhất bị gọi là quỷ sai.”
Lời vừa dứt, chỉ nghe tiếng “rắc” khô khốc vang lên, hai tiểu tiên quan đồng loạt gục xuống, cổ nghiêng lệch hẳn.
Đàn Ngọc bên cạnh sớm đã mặt cắt không còn giọt máu, lúc này nhìn ta đầy kinh hãi, lùi lại nửa bước, trợn mắt nói: “Ngươi… không đúng… ngươi không phải là Lâm Phất!”
Ta nhếch môi cười lạnh, nghiêng mắt nhìn hắn, trầm giọng: “Không rõ là do tin tức tại Cửu Trùng Thiên bế tắc, hay nơi ngươi cư ngụ quá xa xôi hẻo lánh, Minh Phủ giờ đây đã long trời lở đất, ngươi lại chẳng hay biết gì?”
Đàn Ngọc tròn mắt như chuông đồng: “Ngươi là ai?”
Ta xoay người lại, mặt mày lạnh lùng, giọng nói buốt giá: “Ta là Long Các Đế Diên.”
Dứt lời, tay áo ta khẽ vung, không chút đề phòng, Đàn Ngọc ngay lập tức lăn đùng, ngã ngửa ra sau.
Đàn Phùng thoắt một bước lao đến, nhưng không kịp đỡ lấy đệ đệ mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn mềm nhũn ngã xuống đất.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Đàn Phùng bất lực thở dài, cau chặt mày.
Ta liếc nhìn Đàn Ngọc giờ đã thành một vũng bùn, hờ hững nói: “Không cần lo, chỉ là ngất đi thôi. Ngươi chắc cũng không muốn hắn gặp phải tình huống khó xử nào nữa, đúng không?”
Đàn Phùng khựng lại, rồi chỉ về phía hai tiểu tiên quan cổ lệch bên cạnh: “Thế còn bọn họ?”
“Chết rồi!” Ta kéo dài giọng, tiếp tục bước vào trong điện.
“Không thể nào, ngươi không thể làm ra loại chuyện này.” Đàn Phùng nhanh chân bám theo, không ngừng lải nhải bên tai.
Bị quấy rầy đến ngứa ngáy cả lỗ tai, ta phẩy tay: “Thì chưa chết, nhưng tỉnh dậy cổ cũng phải đau cứng vài ngày.”
Vừa dứt lời, chân ta đã bước qua bậc cửa vào trong đại điện. Nhưng lạ thay, cả điện vắng tanh, chẳng có lấy một bóng người. Nam Thù vẫn như ngày trước, không thích náo nhiệt, ngay cả Vãn Lan Điện – nơi y lưu lại lâu nhất – cũng bày biện đơn sơ, tĩnh lặng đến lạnh lẽo, trong không khí vương chút mùi trầm hương nhè nhẹ.
Ta đưa mắt nhìn quanh, lạnh lùng cất tiếng: “Ta đã nói rồi, đừng làm mấy trò rườm rà này. Sao nào? Nam Thù Thần Quân có ở đây hay không? Chẳng bằng lúc đầu cứ phá toang Thiên Khâm Môn, trực tiếp bảo bọn chúng giao trái tim của Lâm Phất ra còn hơn.”
Đàn Phùng nhìn ta, khóe miệng mang theo ý cười mà chẳng giống cười, thong thả nói: “Ta biết ngươi nay đã khác xưa, nhưng chỉ dựa vào hai con quỷ chúng ta, muốn động đến đầu Thái Tuế, e rằng vẫn là hành động không biết sống chết.”
Trong lúc lời hắn còn vang vọng, ngoài điện bỗng truyền đến tiếng quát lớn: “Kẻ nào dám xông vào Vãn Lan Điện của ta!”
Nghe vậy, ta quay đầu lại, tay cầm kiếm, khoanh tay đứng yên.
Chỉ thấy Nam Thù bước ra, gương mặt mang chút buồn bã, nhưng bước chân lại vô cùng vững vàng. Vừa nhìn thấy ta, hắn thoáng khựng lại, lẩm bẩm: “Lâm… đại nhân?”
Ta nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn hắn nói: “Từ lần biệt ly ở Vân Lai Cốc, chúng ta đã lâu không gặp rồi, Nam Thù.”
Nam Thù ngẩn người, hồi lâu mới phản ứng lại, thử dò xét hỏi: “Đế… Diên?”
Ta khẽ gật đầu.
Sắc mặt Nam Thù lập tức thay đổi, trong mắt chẳng có chút vui mừng nào, mà chỉ còn lẩn khuất nét u sầu.
“Hóa ra tin đồn là thật, ngươi… thực sự đã trở về.” Hắn khẽ nói như tự lẩm bẩm.
“Thế nào? Dường như ngươi không chào đón ta thì phải?” Ta nheo mắt nhìn hắn.
Nam Thù im lặng hồi lâu, rồi bất chợt bật cười nhạt, bước lại gần nói: “Đương nhiên là phải chào đón rồi. Chỉ là ngươi không báo trước một lời, trực tiếp xông vào Vãn Lan Điện của ta, khiến ta nhất thời chẳng chuẩn bị gì, không biết nên tiếp đón thế nào cho phải.”
Nói xong, hắn bước đến cạnh án thư, làm một động tác mời, nói: “Chi bằng ngồi xuống nói chuyện.”
Ta và Đàn Phùng ngồi xuống, hắn liền gọi tiểu tiên đến chuẩn bị trà. Trong khi chờ đợi, hắn hỏi với giọng bình thản: “Sao rồi? Sau khi trở lại, ngươi có quen không?”
Ta cười nhạt: “Địa phủ không giống Minh phủ, mọi thứ cuối cùng cũng chẳng như xưa.”
Nam Thù gật đầu: “Từ lần biệt ly ở Vân Lai Cốc đến nay đã hơn vạn năm. Đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng đã hai lần hạ phàm lịch kiếp, nhiều thứ vốn không quen thuộc cũng dần quen.”
Nghe hắn nói đầy ẩn ý, ta giữ im lặng, chỉ lặng lẽ chờ đợi. Mãi đến khi tiểu tiên đưa trà xong và rời khỏi đại điện, ta mới cất lời: “Năm xưa, khi vị Áp Hồn Sứ kia rơi xuống Độ Hồn Đài, mơ hồ cảm thấy có ai đó kéo một tay, người đó, hẳn là ngươi?”
Nam Thù cầm chén trà trong tay, động tác hơi khựng lại, sau đó nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy. Ngày đó ta vừa độ kiếp trở về, tận mắt thấy Quỷ Vương đẩy nàng xuống Độ Hồn Đài, ta đưa tay kéo lại, nhưng vẫn không kịp.”
“Xem ra ngươi luôn biết Địch Giác đang làm gì.” Ta cười nhẹ, nhưng giọng nói lại lạnh như băng.
Nam Thù lặng lẽ uống một ngụm trà, cúi mắt không nói.
Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt rũ xuống của hắn, tiếp tục: “Ngươi ngăn cản nàng xuống nhân gian là muốn phá hủy kế hoạch của Địch Giác.”
Lông mày Nam Thù khẽ nhíu lại, nhưng chỉ chốc lát đã khôi phục như thường, giọng điệu nhàn nhạt: “Đáng tiếc, thần tiên không được phép phá vỡ trật tự nhân gian. Một khi đã hóa người, thì mười mấy năm đó, ta không thể nhúng tay vào.”
Ta cười lạnh: “Nam Thù, ngươi và ta có giao tình cả ngàn vạn năm, ngươi thực sự không muốn gặp lại ta sao?”
Nam Thù lắc đầu, cười khổ: “Kẻ không muốn ngươi trở về, đâu chỉ mình ta? Năm đó, Lâm Phất hết lần này đến lần khác tự ý rời khỏi nhiệm vụ để đi đến nhân gian, ngươi nghĩ là vì sao? Hắn thật sự muốn bảo vệ ngươi sao?”
Ta không nói gì, nhưng chẳng bao lâu sau, hắn lại tiếp lời: “Ta nghĩ… ban đầu, hắn cũng giống như ta, hy vọng, thậm chí là khát khao muốn ngươi trở về. Chỉ là về sau, tâm cảnh thay đổi, nên mới lập kế tạm xóa ký ức của Quỷ Vương, phá hỏng kế hoạch của hắn, để hắn yên ổn làm người phàm hai mươi mấy năm trời.”
Khoảnh khắc ấy, lòng ta bỗng chốc sáng tỏ. Những chuyện đã qua hàng ngàn năm, những việc Diêm Vương từng làm, những điều ta biết, không biết, những gì hắn từng nói, chưa từng nói… tất thảy, bất chợt trở nên rõ ràng trong tâm trí.
“Nhưng dù thế nào đi nữa, ta đã trở lại rồi.” Ta nhướng mày nói.
Nam Thù khẽ gật đầu, hỏi: “Vậy nên hôm nay ngươi đến tìm ta, hẳn không chỉ đơn giản là ôn lại chuyện cũ.”
Ta đặt chén trà xuống, không vòng vo mà hỏi thẳng: “Ngươi có biết trái tim của Lâm Phất hiện ở đâu không?”
Đáy mắt Nam Thù thoáng qua một tia khác lạ, nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu.
“Lắc đầu là có ý gì?” Ta truy hỏi.
Nam Thù thở dài, đáp: “Ngươi không nên hỏi ta chuyện này. Trái tim ấy vốn dĩ được lưu lại trên đỉnh La Huyền Các của Cửu Trùng Thiên. Nhưng khi ấy, Tầm Cừ đã mang nó đi. Nếu muốn biết tung tích của nó, ngươi nên đi tìm hắn.”
“Tầm Cừ?” Ta khẽ sững người. “Ngươi nói trái tim của Lâm Phất hiện giờ ở chỗ hắn sao?”
“Điều này ta không rõ.” Nam Thù đáp.
Ta nhìn sang Đàn Phùng, chỉ thấy hắn như đang trầm tư điều gì đó, đôi mày nhíu chặt, từ đầu đến cuối chẳng nói một lời.
Ta uống cạn chén trà cuối cùng, đứng dậy nói: “Trà đã uống, chuyện cũ cũng đã nhắc. Ta xin cáo từ.”
Dứt lời, ta ngẩng đầu nhìn Nam Thù, mỉm cười đầy quỷ dị, ta nói: “Phiền thần quân chuyển lời đến Thiên Đế một việc.”
“Việc gì?” Nam Thù hỏi.
Ta cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, nhưng giọng nói lại âm trầm, khẽ khàn: “Ma vương Hoặc Anh của tộc ta thân chìm đáy Linh Hải đã vạn năm. Tộc nhân ta đau buồn không nguôi. Nay vạn năm không có chiến sự, coi như đôi bên hòa hảo. Vậy nên, mười ngày sau, ta sẽ đích thân đến Linh Hải nghênh đón hài cốt Ma vương. Đến khi đó, mong Cửu Trùng Thiên nể chút tình, tránh để đôi bên khó xử.”
Khóe miệng Nam Thù giật nhẹ, cứng ngắc nói: “Ngươi cho rằng Thiên Đế sẽ cho phép hài cốt của Hoặc Anh rời khỏi Linh Hải sao?”
Ta nhìn chằm chằm vào Nam Thù, nói: “Vậy phải xem trong lòng ông ấy, Ma vương đã hóa thành khô cốt quan trọng hơn, hay là nhi tử ông ấy quan trọng hơn.”
Sắc mặt Nam Thù đại biến: “Ngươi nói gì?”
Ta cười nhạt, nhìn thẳng vào mắt Nam Thù, nói: “Sau cuộc chiến ấy, Tuyết Thần Phất Châu không phải mất tích mà là hạ phàm lịch kiếp. Trải qua muôn vàn khổ nạn, công thành viên mãn, có thể sẽ khôi phục lại thần thức, trở về Côn Lôn.”
“Ngươi…” Sắc mặt Nam Thù trắng bệch, vừa thốt lên một chữ lại lập tức ngừng lời.
“Ngươi muốn hỏi… ta làm cách nào biết được phải không?” Ta tiếp lời, nụ cười nhàn nhạt mà âm u: “Trời đất xoay vần, sinh tử có đạo. Cửu Trùng Thiên các ngươi nắm quyền sinh, có thể đưa Phất Châu xuống trần gian lịch kiếp để giành lại sinh cơ. Vậy Địa phủ nắm quyền tử, tự nhiên cũng có cách tra ra tử tịch của một người phàm, thậm chí khiến hắn hoàn toàn biến mất. Vạn vật đối nghịch, tương sinh tương khắc. Ngươi nói… có thú vị không?”
Nói đến đây, ta nheo mắt, tiếp lời: “Nam Thù, ta đã ngủ say vạn năm, nay kiên nhẫn không còn như trước. Đừng trách ta không nhắc nhở. Qua hôm nay, chỉ còn lại chín ngày. Nặng nhẹ thế nào, nên sớm quyết định. Bằng không, không chỉ mạng Phất Châu khó giữ, mà khi đại quân yêu ma của ta tập hợp, cảnh tượng hôm nay trên Cửu Trùng Thiên cũng chẳng còn là cuộc trò chuyện nhàn nhã nữa.”
Dứt lời, ta lập tức thu lại nụ cười, rút kiếm xoay người, sải bước hướng ra cửa điện.
Đi được nửa chừng, ta bỗng nghe Nam Thù gọi tên mình.
Giọng hắn nhẹ nhàng, mang theo chút đắng cay, tựa như chứa đựng vô vàn nỗi khổ không thể nói thành lời. Ta không quay đầu lại, nhưng vẫn nghe rõ mồn một lời hắn nói:
“Đế Diên… những năm đầu sau khi ngươi rời đi, ta thực sự rất đau lòng. Ta từng xem ngươi là tri kỷ, là thật tâm.”
Ta không đáp, bước qua cửa điện đi thẳng về Địa phủ, trên đường không một lần ngoảnh lại.
2
Gần đây, chúng quỷ nơi Địa phủ vừa hưng phấn lại vừa bồn chồn lo lắng. Vạn năm qua, bọn chúng đã chịu đựng Thần tộc nơi Cửu Trùng Thiên quá nhiều. Đã có mấy lần nhen nhóm ý định khơi mào chiến tranh, nhưng vì đủ loại lý do mà chẳng lần nào thành. Nay ta luyện hồn trở về, bọn chúng như thể túm lấy một cây cỏ cứu mạng, vừa hưng phấn trước việc ta chắc chắn không dễ dàng bỏ qua những chuyện Thần tộc gây ra vạn năm trước, lại vừa sợ hãi rằng ta sẽ vì chuyện xưa mà trút giận lên Quỷ tộc.
Những ngày gần đây, Địch Giác ở nhân gian “bầu bạn” với tiểu Phất Châu đang lịch kiếp kia, có vẻ chơi đùa rất vui vẻ. Tất nhiên, vui vẻ là nói về tiểu Phất Châu người phàm, chứ không phải Địch Giác, một quỷ vương cao cao tại thượng. Trong thư hồi âm, hắn than thở rằng, dạo này ngày càng cảm thấy mình giống một tên bắt cóc ngốc nghếch, không chỉ ăn cùng, uống cùng, mà còn chuyện trò, chơi đùa cùng kẻ bị bắt. Tiểu Phất Châu tự nhiên chẳng muốn rời đi, còn hắn thì đáng thương như một lão quản gia già nua. Hắn lại nói, chờ khi về đến Địa phủ, hắn sẽ thêm vài nét vào sổ sinh tử của tiểu Phất Châu, để nhóc con đó hiểu được hiểm ác của Địa phủ.
Với điều này, ta chỉ đáp vỏn vẹn sáu chữ: “Lời ngươi thật quá dư thừa.”
Chiều muộn, nơi đình bốn góc bên bờ Vọng Lộ Nhai, ta cùng Lâm Phất ngồi đón gió. Hắn mặt không đổi sắc nhìn ta, bỗng hờ hững hỏi:
“Ngươi thật cho rằng Thiên Đế sẽ vì Tuyết Thần Phất Châu mà bằng lòng giao ra hài cốt của Ma Vương sao?”
Ta cười nhạt, đáp: “Tứ hải bát hoang đều cho rằng Tuyết Thần Phất Châu mất tích sau trận Võ Chiến, nhưng không biết rằng hắn đã bị Thiên Đế an bài nhập vào luân hồi. Thiên Đế làm vậy, chẳng qua là sợ việc hắn lưu lại sinh cơ cho Tuyết Thần sẽ gây phẫn nộ, hại đến Phất Châu. Xem ra, cũng không hẳn như lời đồn, rằng hắn không xem trọng đứa con này.”
Dừng lại một chút, ta khẽ cười, nói tiếp: “Cho dù Thiên Đế có do dự, Nam Thù cũng sẽ có cách của hắn. Ngày trước, hắn cùng Phất Châu tình như thủ túc, nhưng lại tận mắt nhìn thấy Phất Châu vì một phút bồng bột mà gây ra đại họa. Ta không tin, lần này hắn có thể trơ mắt nhìn tri kỷ chưa kịp trở lại, đã phải hồn phi phách tán.”
Lâm Phất lắc đầu, nói: “Ngươi đang đánh cược. Một là cược rằng Thiên Đế cuối cùng sẽ đồng ý yêu cầu của ngươi, hai là cược rằng Địch Giác thật lòng thay ngươi canh giữ Phất Châu. Hai điều này, chỉ cần ngươi cược sai một, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.”
“Ngươi không tin ta?” Ta nhìn hắn, cười nhạt mà hỏi.
Lâm Phất nhìn thẳng vào mắt ta, nói: “Không phải ta không tin ngươi, mà là vạn sự cần phải thận trọng. Những bước đi gần đây của ngươi đều quá gấp gáp, quá nguy hiểm. Ta không muốn vết xe đổ vạn năm trước tái diễn.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, ta chợt nhớ đến Lâm Phất của Long Các ngày xưa, kẻ từng cười đến cong cả mắt, mang theo chút bất cần và khinh miệt, lời nói thì luôn trêu chọc, chẳng mấy khi nghiêm túc.
Hoa có ngày nở lại, người thì dường như chẳng cách nào trở về thuở ban đầu. Ngọc bội hắn trao cho ta trong ảo cảnh đã sớm hóa thành tro bụi, mà Lâm Phất của Long Các, kẻ từng cười nói rạng rỡ ấy, e rằng cũng sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa.
Tiếng quỷ hồn ai oán vang vọng nơi nhai vực khiến ta bừng tỉnh, lấy lại thần trí. Thu lại nụ cười trêu ghẹo, ta nghiêm túc hỏi: “Ngươi có biết vì sao ta nhất định phải để Địch Giác canh giữ hay không?”
Lâm Phất nghĩ một chút, đáp: “Hắn là Quỷ vương, cho dù phá vỡ trật tự nhân gian, Cửu Trùng Thiên cũng chẳng thể làm gì được. Ngày đó cũng nhờ điểm này mà Khương Diệp Tụng có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, trở về Địa phủ.”
Nói xong, hắn lại lắc đầu: “Nhưng lần này không chỉ là vấn đề trật tự, mà liên quan đến Tuyết Thần Phất Châu, Cửu Trùng Thiên không dễ gì bỏ qua.”
Ta nhìn Lâm Phất, từng chữ từng chữ nặng nề nói: “Ta muốn cho hắn một cơ hội cuối cùng.”
Ánh mắt Lâm Phất khẽ lay động, hắn nhìn ta, im lặng hồi lâu.
Ta nâng chén rượu lên, nói: “Chẳng phải ngươi từng nói với ta, vạn năm qua, hắn đáng lẽ phải trưởng thành hơn hay sao? Ngày trước trong ảo cảnh ngươi tin hắn, vậy hôm nay thì sao?”
Khóe mắt Lâm Phất khẽ giật, rất lâu sau, bên môi hắn dần hiện lên một nụ cười nhạt. Hắn nâng chén rượu, nói: “Ta chỉ mong mọi việc đều như ý ngươi.”
Vì thế cục hiện tại căng thẳng, ta cùng Lâm Phất chỉ uống vài ngụm rượu rồi ngừng lại. Gió nơi nhai vực vẫn lạnh thấu xương, thổi thẳng vào trong áo, tựa như muốn xuyên qua lồng ngực. Ta kéo chặt áo choàng, hơi ngẩng đầu, chăm chú nhìn Lâm Phất, chậm rãi hỏi: “Ta muốn hỏi ngươi một việc, chỉ là không biết ngươi có thật lòng trả lời hay không.”
Ta gật nhẹ đầu, hỏi: “Ngày trước, ngươi đã dùng lời nguyền ràng buộc vĩnh viễn chính mình để đổi lấy cơ hội cho ta trở về thế gian, vậy vì cớ gì, giữa chừng lại thay đổi ý định, đi ngăn cản kế hoạch của Địch Giác?”
Lâm Phất lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt không chút né tránh. Ta muốn từ đôi mắt đẹp đó nhìn ra chút áy náy, chút cô đơn, hoặc là sự kinh ngạc xen lẫn phẫn nộ. Nhưng không có gì cả. Trong đôi mắt sâu thẳm như xoáy nước ấy, chỉ phản chiếu lại khuôn mặt của kẻ áp hồn, vẫn như thường ngày, nhàn nhạt như dòng nước lặng.
Ta chờ rất lâu, hắn mới mở miệng, trầm giọng nói: “Vì ta không muốn nàng nhớ lại chuyện cũ nữa. Ngươi là ngươi, nàng là nàng, nàng không nên gánh vác xiềng xích nặng nề của quá khứ mà chùn bước.”
Ta im lặng một lát, sau đó chậm rãi nói: “Những lời này, ngươi chưa từng nói với nàng.”
Lâm Phất từ tốn đáp: “Bởi vì ta cuối cùng đã hiểu, thay vì lựa chọn thay nàng, ta nên giao quyền lựa chọn lại cho chính nàng.”
Ta cúi đầu cười nhạt, lắc đầu: “Lâm Phất, ngươi là kẻ không có tim mà như có, nàng lại là người có tim mà như không.”
Còn chưa đợi Lâm Phất mở lời, bỗng nhiên quỷ binh canh giữ cửa U Thiên vội vàng đến bẩm báo rằng Nam Thù Thần Quân của Cửu Trùng Thiên đến, nói là mang theo khẩu dụ của Thiên Đế.
Ta liếc nhìn Lâm Phất, không nói gì. Dẫu sao nơi đây là Địa phủ, hắn hiện giờ là Diêm Vương, mặt mũi vẫn phải giữ đủ. Chỉ nghe Diêm Vương Lâm Phất lạnh lùng nói với quỷ binh: “Cho hắn vào.”
Quỷ binh đi rồi, khóe môi ta bất giác hiện lên ý cười nhàn nhạt, khẽ nói: “Xem ra chúng ta đã đặt cược đúng.”
Nói rồi, ta nhìn về phía chân trời xa xa. Không bao lâu sau, bỗng một luồng bạch quang hiện lên nơi đường chân trời, nhìn kỹ thì là thần điểu của Cửu Trùng Thiên. Thần điểu ấy lông cánh rực rỡ ánh sáng, giương cánh bay đến, như che lấp cả ánh sao giữa không trung.
Trên lưng thần điểu, là Nam Thù Thần Quân.
Ta từ từ ngẩng đầu, cố ý hỏi: “Không biết có chuyện gì mà thần quân phải đích thân giá lâm?”
Nam Thù đứng từ xa, cúi xuống nhìn, đáp: “Truyền khẩu dụ Thiên Đế, ba ngày sau, tại cửa Hoàng Tuyền, sẽ có người của Thần tộc hộ tống hài cốt Ma Vương trở về. Đến lúc đó, mong rằng Đế Quân giữ lời hứa, chớ phá vỡ trật tự nhân gian.”
“Trật tự nhân gian?” Ta cười lớn, cười đến ngả ngớn. Cứu con trai mình thôi mà, lại nói nghe cao cả đến thế. Nếu Thiên Đế thực sự vì trật tự nhân gian mà nhượng bộ như vậy, Quỷ tộc e rằng đã sớm tràn xuống nhân gian làm càn từ lâu.
Ta nhìn Nam Thù, không chút tức giận, ngược lại ý cười trong mắt càng sâu hơn: “Nam Thù, ta đã nói rồi, ta muốn tự mình đến Linh Hải để đón hài cốt Ma Vương. Không cần cửa Hoàng Tuyền, cũng không cần Thần tộc hộ tống. Ta, phải tự mình đi.”
Mấy chữ cuối cùng, ta nói từng chữ từng chữ, dứt khoát rõ ràng. Nam Thù nhíu mày nhìn ta, môi khẽ động, nhưng ta lập tức nâng tay chắp lại, nói: “Ba ngày sau, mong hồi đáp.”
Khi Nam Thù rời đi, thần sắc hắn khó coi đến kỳ quái, mặt mày còn trắng hơn cả thủy quỷ vớt lên từ sông Vong Xuyên.
Nhìn theo tia bạch quang cuối cùng biến mất nơi chân trời u ám, ta khẽ nhướng mày: “Lâm Phất, vở kịch hay sắp bắt đầu rồi.”
3
Ngày ta dẫn theo Ma quân cùng Lạc Vô Cực tiến đến Linh Hải, mặt trời treo cao, mặt biển Linh Hải yên ả không chút gợn sóng.
Theo lý mà nói, vào thời khắc trọng yếu thế này, dù thần binh vây kín Linh Hải cũng không phải là chuyện lạ. Nhưng lúc ấy, đứng đợi bên bờ Linh Hải chỉ có mấy vị thần quan do Cửu Trùng Thiên phái xuống, cùng hơn chục thần binh. Những tiên quan vốn trấn thủ Linh Hải giờ đây lại đứng ngoài lãnh địa Linh Hải, như thể sợ ta giở trò, nhân lúc không phòng bị mà dẫn người tập kích vào phần mộ của thiên tộc.
Từ ngàn vạn năm nay, Thần tộc luôn rất kiêng kỵ Linh Hải. Ngày trước, những người canh giữ nơi này đều là các võ tướng xuất sắc nhất của Thần tộc. Đừng nói đến ngoại tộc, ngay cả trong Thần tộc, số người từng thật sự đặt chân vào lãnh địa Linh Hải e rằng không quá năm người.
Lạc Vô Cực lâu ngày không rời khỏi địa phủ, nhất thời không chịu nổi ánh sáng mạnh, khó khăn lắm mới đứng được nơi bờ Linh Hải. Vì cơ thể suy yếu, hắn không thể tiến vào Linh Hải, cho nên cuối cùng chỉ có ta cùng thần quan tiến vào.
Khi ta nhìn thấy dưới đáy Linh Hải, bộ bạch cốt bị hàng chục sợi xích sắt khóa chặt, ta mới hiểu vì sao Thần tộc thà tự mình hộ tống hài cốt đến Hoàng Tuyền cũng không muốn để ta tự mình đến đây.
Trong dòng nước lạnh buốt, bộ bạch cốt ấy chịu đựng sự bào mòn của nước biển suốt vạn năm, trở nên trơn bóng sáng lóa. Cổ tay, cổ chân, từng chiếc xương sườn đều bị xiềng xích trói chặt, đầu kia của xích được cố định trên bốn cỗ quan tài lơ lửng không xa.
Ta nhìn chằm chằm bốn cỗ quan tài ấy, nhíu mày hỏi: “Đây là thứ gì?”
Thần quan chỉ đáp: “Liên quan đến cơ mật Thần tộc, thứ cho tại hạ không thể tiết lộ.”
Nói đoạn, ta thấy thần quan niệm chú với bốn cỗ quan tài kia. Khi quan tài bắt đầu rung chuyển dữ dội, hắn liền thi pháp. Một lúc lâu sau, những sợi xích to bằng eo người đột nhiên thu lại như dây leo, cuối cùng rời khỏi bộ bạch cốt.
Ta bước tới đỡ lấy bộ hài cốt ấy, nhìn vào hai hốc mắt trống rỗng, hình ảnh Hoặc Anh ngày trước ngồi trên ngai vương vỗ tay cười lớn bất giác hiện về trong tâm trí.
“Trên bờ đã chuẩn bị sẵn thạch quan, lát nữa ta sẽ thi pháp đưa hài cốt này lên bờ,” thần quan nói.
Ta giơ tay ngăn hắn lại, ánh mắt không rời khỏi bộ bạch cốt, trầm giọng đáp: “Ta sẽ tự mình đưa hắn lên.”
“Chuyện này…” Thần quan thoáng ngẩn người, nhìn ta rồi lại nhìn bộ bạch cốt.
Chẳng phải người đời đều biết hay sao? Trước mắt là bộ bạch cốt của kẻ từng thống lĩnh U Minh Ma Tộc suốt hàng vạn năm, đôi tay từng khuynh đảo trời đất, khiến Cửu Trùng Thiên nghe danh đã run sợ. Vậy mà sau khi chết, hắn lại bị giam cầm tại phần mộ của thiên tộc gần vạn năm, hồn phách bị tiêu tán, thân xác bị bào mòn, chịu đủ mọi nhục nhã.
“Đế Diên đại nhân… muốn tự mình…” Thần quan ngập ngừng nhìn ta.
Ta không đợi hắn nói hết câu, nghiêm mặt nói: “Ma Vương Hoặc Anh, chí ít xứng đáng được tôn trọng như thế.”
Thần quan chấn động, nghiêm nghị hành lễ. Nhưng ta nhất thời không rõ hắn hành lễ với ta, hay với Hoặc Anh.
Khi ta cõng bộ bạch cốt của Hoặc Anh ra khỏi Linh Hải, Lạc Vô Cực loạng choạng chạy đến.
Hắn nhìn ta thật sâu, giọng nghẹn ngào: “Cảm tạ…” Giọng nói của hắn khẽ run.
Ta gật đầu, không nói lời nào.
Lạc Vô Cực đưa bàn tay run rẩy chạm vào những ngón tay khô cằn của bộ hài cốt, môi mím chặt, cố gắng kìm nén cảm xúc.
Các ma binh đi theo đều rưng rưng nước mắt.
Ta cẩn thận đặt hài cốt của Hoặc Anh vào thạch quan, ra lệnh cho mười mấy ma binh canh giữ, nhưng lại không vội thực hiện bước tiếp theo.
“Giờ đã lấy được hài cốt Ma Vương, mong chư vị sớm rời khỏi Linh Hải,” thần quan chắp tay nói.
“Không cần vội,” ta kéo dài giọng.
Thần quan nhìn ta, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Đế Diên đại nhân còn muốn dặn dò điều gì để tiểu thần bẩm báo Thiên Đế?”
Ta bật cười, gật đầu: “Ngươi thay ta hỏi Thiên Đế một câu: Thần tộc giam cầm Ma Vương của U Minh Ma Tộc tại nơi này vạn năm, để hắn chịu đủ mọi khuất nhục từ tiên thần. Chuyện này, chẳng lẽ cứ thế mà cho qua sao?”
Nhìn ý cười lạnh lẽo ngày càng đậm trong mắt ta, thần quan trợn trừng, phẫn nộ quát: “Đế Diên đại nhân nói vậy là có ý gì?”
Ta nhìn thần quan, từ tốn đáp: “Vạn năm qua, đối với Thần tộc mà nói, điều đáng hối hận nhất không phải là lợi dụng Quỷ tộc diệt trừ U Minh, mà chính là đã để mất đi bát thần quân của Côn Lôn.”
“Ngươi…” Thần quan biến sắc, gương mặt bỗng chốc trắng bệch.
Thấy tình thế bất lợi, bên bờ Linh Hải, hai mươi mấy thần binh đồng loạt quay về phía ta, thần kiếm trong tay hơi nhấc lên. Tình cảnh này, e rằng đã diễn luyện vô số lần.
Ta khẽ nhướng mày, đưa tay phải lên, một thanh ngân kiếm đột ngột hiện ra trong lòng bàn tay. Ta trở tay nắm lấy, lạnh lùng nói: “Ta khuyên các ngươi đừng hành động hồ đồ. Những thanh kiếm đồng sắt vụn kia, các ngươi cũng dám đấu với Long Các kiếm của ta sao?”
“Long… Long Các kiếm?”
Ánh mắt của cả bọn đồng loạt nhìn về phía sau, vị thần quan đứng đầu hàng ngước nhìn thanh kiếm trong tay ta, không khỏi sửng sốt.
“Ngươi dám phản bội ước định với Thiên Đế?” Thần quan giận dữ quát lên.
Ta hạ thấp giọng, lạnh lẽo đáp: “Ta đã đồng ý với Thiên Đế, thả Tuyết Thần ra. Nhưng chưa từng nói đến bất cứ điều gì khác. Nếu có dị nghị, ngươi cứ để Thiên Đế đích thân tìm ta.”
Dứt lời, ta lùi lại một bước. Chỉ thấy Lạc Vô Cực và đám ma binh phía sau đồng loạt rút ra Liệt Hồn Đao. Những thanh đao phát ra ánh tím lạnh lẽo. Ngay sau đó, hàng chục ma binh đồng loạt tung mình lên, trong chuyển động nhanh như chớp tựa hồ một cơn sóng tím cuồn cuộn ập tới trước mặt thần binh. Thần binh lập thế phòng thủ, vốn đã mất tiên cơ, nay lại thêm Lạc Vô Cực dốc hết sức lực, kết giới ánh tím giờ đây đã vây chặt toàn bộ thần binh trong đó.
Vị thần quan ngạo nghễ giờ đây mặt mày tái mét, giận dữ quát lớn: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Làm gì à?” Ta nghiến răng cười lạnh: “Ta muốn mộ lăng của Thiên giới từ nay trăm năm không được yên ổn!”
Nói đoạn, ta dốc hết sức lực, giơ cao Long Các kiếm trong tay, chém mạnh xuống Linh Hải.
Theo sau cơn sóng lớn hoảng loạn cuốn vào trung tâm, nước biển vốn trong vắt bỗng trở nên đục ngầu. Tại tâm Linh Hải, một xoáy nước khổng lồ cuộn trào dữ dội. Ta tung mình lên không, lơ lửng trên xoáy nước ấy, rồi một chưởng đẩy chuôi Long Các kiếm, cắm sâu vào đáy biển tối tăm. Trong khoảnh khắc, Linh Hải chấn động, sóng biển cuộn trào, gầm thét không ngừng.
Trên mặt Lạc Vô Cực cuối cùng cũng hiện ra một nụ cười quái dị đầy phấn khích.
Thần quan hoảng hốt đến cực điểm, dốc hết sức lực lên đôi tay, liên tục giáng chưởng mạnh vào kết giới tím đang vây hãm.
Ta nhìn thần quan với gân xanh nổi rõ trên trán, giọng bình thản: “Ta để Long Các kiếm trấn thủ nơi này ba trăm năm, ba trăm năm sau tự nhiên sẽ có người đến lấy. Trong ba trăm năm đó, hãy xem như Thần tộc đang trả nợ đi.”
Dứt lời, ta quay lưng, tay trái đặt lên thạch quan, dùng sức đẩy. Sau đó ta nghiêng đầu nói: “Các vị, ta và Ma Vương xin phép đi trước một bước.”
Từ Linh Hải trở về địa phủ, nói gần không gần, nói xa không xa. Trên đường đi, ta không ngừng suy nghĩ về Lạc Vô Cực, người này vừa giỏi lợi dụng người khác, lại vừa dễ dàng tin tưởng kẻ khác. Có lẽ đó chính là lý do mà Tầm Cừ chọn hắn làm quân cờ quan trọng nhất.
Ta cứ ngỡ Lạc Vô Cực và đám người của hắn sẽ nán lại Linh Hải một chút, ít nhất cũng phải trút bỏ phần nào oán giận. Nhưng họ dường như không hề dây dưa, chỉ sau một lúc ta trở lại Dị Quỷ Các, Lạc Vô Cực cũng đã dẫn đám ma binh trở về địa phủ.
Trong mật thất của Dị Quỷ Các, Lạc Vô Cực mở vò rượu quý mà hắn giấu nhiều năm. Rượu này không đậm đà như Bồng Lai Túy, tuy ngọt ngào nơi đầu lưỡi nhưng dư vị lại thoáng cay đắng. Đây là lần đầu ta uống loại rượu kỳ lạ như vậy.
Khi ta còn đang cúi đầu nhìn chén rượu mà suy tư, bỗng thấy Lạc Vô Cực nâng chén.
Ta ngẩng đầu lên nhìn, nghe hắn nói: “Đế Diên, Lạc Vô Cực ta ân oán phân minh. Chuyện hôm nay ta ghi nhớ. Ngày sau nếu ngươi cần, chỉ cần ta làm được, dù có lên núi đao, xuống biển lửa cũng không từ.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị hiếm có của Lạc Vô Cực, ta khẽ cười: “Không phải ngươi từng nói, không có ngươi ta không thể đứng ở đây sao? Ta còn tưởng ngươi đến để đòi nợ cơ đấy.”
Lạc Vô Cực cũng cười, lắc đầu: “Ta biết, nếu ngươi không muốn, dù ta có đòi nợ thế nào cũng vô dụng.”
Khi ta ngửa đầu uống cạn chén rượu, Lạc Vô Cực hỏi: “Bước tiếp theo ngươi định làm gì? Ba trăm năm Linh Hải dậy sóng, đã đủ trả lại hàng vạn oan hồn của yêu ma tộc chưa?”
Ta khẽ nhướng mày: “Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn dẫn binh đánh lên Cửu Trùng Thiên, lật trời lật đất hay sao?”
Ta lắc nhẹ chén rượu, hơi rượu thoang thoảng tỏa ra, cất giọng: “Oan có đầu, nợ có chủ. Tuyết Thần Phất Châu giờ đây đã bị đày xuống nhân gian chịu kiếp nạn, Bát Phương Thần Quân kẻ thì hồn phi phách tán, người thì không rõ tung tích. Nếu ngươi tin vào nhân quả, thì họ cũng đã trả giá phần nào.”
Dừng lại một chút, ta lại nói: “Thực ra mà nghĩ kỹ, nếu năm xưa không có Bát Phương Thần Quân ra mặt, thì U Minh chưa chắc đã bại trong tay Thần tộc. Cửu Trùng Thiên Thần tộc hiểu rõ mối tình giữa Tuyết Thần và Bát Phương Thần Quân dành cho Lộc Tranh, nên đã lợi dụng họ để tấn công U Minh. Vậy mà nói đi nói lại, chúng ta rốt cuộc nên hận những Bát Phương Thần Quân bị lợi dụng, hay nên hận Thiên Đế Cửu Trùng Thiên tính toán đủ đường, hay là hận nữ thần Lộc Tranh đã sớm chết đi? Nhưng mà, nữ thần Lộc Tranh đích thực đã chết oan trong tay U Minh. Vì thế, nếu muốn trả thù chuyện năm xưa, lần tìm đến tận cùng nguồn cơn, e rằng cuối cùng lại chỉ tìm thấy chính mình.”
Lạc Vô Cực nhìn ta, trong mắt đầy vẻ bất lực, lắc đầu chỉ nói bốn chữ: “Xảo ngữ như hoàng.” (Khéo lời như mạ vàng)
Ta khẽ cười, rót đầy rượu cho Lạc Vô Cực, nói: “Ta chỉ muốn nói với ngươi rằng, có nhiều chuyện rối rắm chằng chịt, muốn tìm đến gốc rễ thật sự rất khó.”
“Ngươi muốn nói, oán báo oán, đến bao giờ mới dứt phải không?” Lạc Vô Cực hừ một tiếng nặng nề, tỏ vẻ khinh thường.
Ta mỉm cười nói: “Ta không phải hòa thượng, chẳng nói được đạo lý to tát như vậy.”
Lạc Vô Cực ngửa đầu uống cạn chén rượu vừa rót đầy, tiếng chén rượu đặt xuống bàn vang lên khe khẽ, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu hỏi:
“Tại sao Cửu Trùng Thiên lại nghe lời ngươi như vậy?”
“Có ý gì?” Ta giả vờ không hiểu.
Lạc Vô Cực nhếch mép cười: “Hôm nay ngươi khuấy động sóng dữ ở Linh Hải, địa phủ lại không hề phòng bị. Ngươi căn bản không sợ thần binh Cửu Trùng Thiên.”
Ta vẫn làm bộ ngây ngô nói: “Hiện nay, mọi con đường vào địa phủ đều có ma binh tuần tra, hai cổng Thiên và Địa cũng có quỷ binh trấn giữ, tại sao phải sợ Cửu Trùng Thiên?”
Lạc Vô Cực cười lạnh một cách phóng túng, nghiêng người tới trước, nhìn ta chằm chằm, giọng đầy u tối: “Số lượng ma binh không đủ, dù Cửu Trùng Thiên giờ toàn lũ vô dụng, thì cũng không có mấy phần thắng. Còn về quỷ binh… kẻ đã thất tín, chẳng thể tin lại, lý lẽ ấy ngươi hiểu rõ hơn ta. Ngươi không sợ Cửu Trùng Thiên không phải vì những thứ này, mà là vì cái gì? Rốt cuộc ngươi đang tính toán điều gì?”
Khóe môi ta cong lên, để lộ một nụ cười khó che giấu, càng cười càng buông thả, cuối cùng không nhịn được mà vỗ tay. Ta ngước mắt nhìn hắn, trầm giọng: “Lạc Vô Cực, ngươi rất thông minh. Nhưng biết nhiều quá, chưa chắc đã là chuyện tốt cho ngươi.”
Lạc Vô Cực nhìn chằm chằm ta hồi lâu, nhíu mày dò xét: “Chẳng lẽ ngươi đã nắm được nhược điểm của Cửu Trùng Thiên?”
Ta gật đầu, thản nhiên đáp: “Xem như vậy đi.”
Nói xong ba chữ ấy, ta cố ý làm ra vẻ bí ẩn, hỏi hắn: “Ngươi có từng nghe qua, năm xưa Quỷ Vương Tầm Cừ không tiếc phản bội U Minh, dẫn dắt thần binh Côn Lôn vào U Minh Cốc, rốt cuộc là vì điều gì chưa?”
Lạc Vô Cực nhíu mày càng chặt, ánh mắt hơi động, nói: “Tầm Cừ tính tình quái gở, cương trực nóng nảy, quả thực không giống loại người vì cầu an mà cam lòng làm tay sai cho Cửu Trùng Thiên… nhưng… còn có lý do nào khác được nữa?”
Ta liền kể lại những gì đã nghe được trong ảo cảnh cho Lạc Vô Cực nghe.
Nghe xong, hắn trầm mặc hồi lâu, dường như khó mà tin được, liên tục lắc đầu, nói:
“Hắn quả là người quái lạ, đối với người mình yêu sao có thể tỏ ra thờ ơ, làm như nhìn một cái cũng thấy chán ghét được chứ…”
Nói xong, lại hỏi: “Như vậy, đây có thể tính là nhược điểm của Cửu Trùng Thiên sao?”
Ta khẽ cười, âm giọng trầm thấp mà đáp: “Năm đó, Cửu Trùng Thiên muốn ép Tầm Cừ phản bội U Minh, hứa hẹn dùng tia tinh hồn cuối cùng của Lộc Tranh làm điều kiện trao đổi. Nhưng lại sợ rằng sau khi phục sinh Lộc Tranh, Tầm Cừ sẽ quay ngược trở lại báo thù Cửu Trùng Thiên. Vì thế, chúng bày ra một kế, chia tia tinh hồn ấy làm hai phần, một nửa giao cho Tầm Cừ, nửa còn lại giấu trong thân thể Phất Châu. Từ đó, nửa tinh hồn ấy theo Phất Châu nhập trần gian, thần không hay quỷ không biết. Vạn kiếp luân hồi, để Tầm Cừ nhìn thấy hy vọng, nhưng vĩnh viễn không bao giờ chạm tới.”
Lạc Vô Cực ngẩn người, sau lại lộ vẻ nghi hoặc, nói: “Chuyện này làm sao ngươi biết được?”
Ta nâng chén rượu, thản nhiên cười: “Ta đã có cách tìm ra Tuyết Thần đang lịch kiếp, tất nhiên cũng có thể biết được trong thân thể hắn có những gì.”
Lạc Vô Cực nhíu chặt mày, nói: “Vậy nên… đây chính là nhược điểm của Cửu Trùng Thiên. Chúng sợ rằng nếu Tầm Cừ biết được sự thật, thiên hạ tất loạn.”
Ta gật đầu, khóe môi vô thức cong lên.
Ánh mắt Lạc Vô Cực nhìn chằm chằm vào góc bàn, trong mắt thoáng qua tia lạnh lẽo, giọng nói cũng trở nên âm trầm: “Ta lại mong hắn biết được sự thật, cùng Cửu Trùng Thiên đấu một trận sống chết mới thỏa.”
Ta mỉm cười lắc đầu: “Lạc Vô Cực, ngươi tin vào chuyện khô cốt tái sinh sao?”
Hiển nhiên, Lạc Vô Cực hiểu ta đang ám chỉ điều gì. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt ban đầu hơi mở lớn, sau lại híp lại, nhưng không đáp lời.
Ta uống cạn chén rượu cuối cùng, liền chuẩn bị rời đi.
Đứng dậy, đặt tay lên vai hắn, giọng điềm đạm: “Nếu ma tộc bị diệt vong, ngươi cũng không còn trên thế gian, thì huynh trưởng của ngươi, Hoặc Anh, cũng chỉ còn là nắm xương trắng, đâu còn nói tới chuyện khô cốt tái sinh?”
Nói xong, ta ý vị sâu xa vỗ nhẹ lên vai hắn, rồi rời khỏi Dị Quỷ Các.
Cuối cùng, ta không kể cho hắn nghe về cảnh tượng dưới đáy Linh Hải. Những sợi xích to bằng vòng eo người, đối với ta là sự bất nhân, đối với thân nhân lại càng như dao cứa vào tim.
Vừa rời Dị Quỷ Các, đi qua khúc ngoặt, ta liền gặp Lâm Phất.
“Quả nhiên hắn đã rời đi,” Lâm Phất nói.
Ta ngẩng đầu, nhìn gương mặt lờ mờ trong bóng tối của Lâm Phất, giữa khung cảnh tĩnh lặng mà buông một tiếng thở dài, giọng nói trầm thấp: “Ngày mai, mọi chuyện sẽ kết thúc.”