Thấy được Diêm Vương, ta thậm chí còn kinh ngạc hơn khi nhìn thấy trong quan tài đá không có thi thể của Bùi Huyền Độ.
“Sao ngươi lại đến đây?” Ta hỏi.
Diêm Vương chậm rãi đứng dậy, đôi mắt sáng trong suốt nhìn ta, khẽ đáp: “Ta đã nói, ta sẽ theo đuổi mọi lựa chọn của ngươi.”
Hắn chỉ nói một câu như vậy, nhưng đủ để chứng tỏ hắn đã biết về giao dịch giữa ta và Lạc Vô Cực. Hắn hiểu rằng ta đã lựa chọn giao thanh kiếm cho Lạc Vô Cực.
“Thanh kiếm này… là Long Các kiếm đúng không?”
Ta và Diêm Vương bốn mắt giao nhau, hắn không né tránh, cũng không có ý che đậy, khẽ gật đầu.
Thực ra, khi tiếng kiếm ngân dần dần lắng lại, ta đã hiểu tất cả. Biết được lai lịch của thanh kiếm này, cũng hiểu tại sao Lạc Vô Cực lại nhất quyết muốn có nó. Bởi từ xa xưa đã có lời đồn, Long Các kiếm có thể chém Khôn Luân trên, đoạn Hoàng Tuyền dưới. Xem ra, hắn muốn dùng thanh kiếm này để phá Dị Quỷ Các, thậm chí nghịch chuyển cả dòng chảy càn khôn.
Nhưng so với lý do Lạc Vô Cực muốn thanh kiếm này, ta còn điều khác muốn xác nhận hơn.
Ta chậm rãi bước tới bên quan tài đá, nhẹ nhàng vuốt ve phiến đá lạnh lẽo, thở dài: “Tương truyền Long Các kiếm cuối cùng của U Minh xưa kia luôn được cất giấu tại Địa phủ. Vì sao lại xuất hiện ở đây?”
Ta không cho Diêm Vương bất kỳ cơ hội nào để chen lời, tiếp tục nói: “Hoặc là, ta nên hỏi, vì sao thanh kiếm của ngươi lại nằm trong mộ của Bùi Huyền Độ?”
Diêm Vương không nói lời nào. Trong mộ thất tĩnh lặng đến mức ta có thể nghe rõ tiếng ngón tay mình lướt nhẹ trên phiến đá quan tài.
“Bùi… Huyền… Độ.”
Ta từng chữ, từng chữ đọc ra, nhìn chằm chằm Diêm Vương: “Năm đó ngươi quyết liệt ra đi như vậy, chẳng lẽ cũng là giả sao?”
Diêm Vương lặng lẽ nhìn ta. Không biết có phải vì không có trái tim hay không, nhưng trên khuôn mặt hắn chẳng lộ chút cảm xúc nào, giọng nói cũng bình thản: “Ngươi chẳng phải sớm đã biết rồi sao? Sau khi Bùi Huyền Độ chết, ngươi từng sai người đến Tùy Đông, xuống mộ thất, biết rõ Bùi Huyền Độ thực sự đã chết từ lâu.”
“Đúng vậy…” Ta khẽ bật cười: “Ta là biết. Nhưng ta chưa từng biết tên thật của hắn, diện mạo thật sự của hắn, vì cớ gì mà đến, vì duyên gì mà đi. Mười năm quen biết, ta chỉ có thể giữ lại một cái tên Bùi Huyền Độ mà thôi.”
Trong bóng tối u ám, khuôn mặt Diêm Vương dường như càng thêm tái nhợt.
“Ta đã lấy danh nghĩa Bùi Huyền Độ mà an táng hắn chu đáo, nhưng nay trong mộ chẳng thấy thi thể, chỉ còn lại một thanh Long Các kiếm.”
Ta từng bước áp sát Diêm Vương, ánh mắt ngập tràn vẻ lạnh lùng, thấp giọng nói: “Rốt cuộc ta nên gọi ngươi là gì đây!”
Diêm Vương khẽ dừng lại, chậm rãi nói: “Lý Mục Hòa cũng được, Bùi Huyền Độ cũng không sao. Đều chỉ là cát bụi chốn phàm trần, không đáng để nhắc tới. Chỉ cần ngươi cần, ta có thể hóa thành bất kỳ hình dạng nào mà xuất hiện trước mặt ngươi.”
“Bất kỳ… bất kỳ hình dạng nào… Lý Mục Hòa…” Ta gật đầu, cười khổ: “Cho nên năm đó ở Tuyết Tang Cốc, Mạc Liên Phong nói có người âm thầm bảo vệ Khương Diệp Tụng nên hắn không thể ra tay. Ta đã nghĩ một thiếu niên nhân tộc làm sao có bản lĩnh như thế, hóa ra ngươi đã thay thế họ từ lâu.”
Diêm Vương lại rơi vào trầm mặc.
“Vì sao phải làm vậy?” Ta trừng mắt hỏi.
Diêm Vương đáp: “Hoắc Dao là đạo mà ngươi phải đi qua, là kiếp mà ngươi không thể tránh. Ta không muốn thấy ngươi cô quạnh cả đời, nên thay thế người đó.”
Ta cười khổ: “Nếu đã vậy, vì cớ gì lại rời đi một cách quyết tuyệt như thế? ‘Khó chịu được sự nghi ngờ lẫn nhau, từ đây đành chia tay với người.’ Cuối cùng thì họ Hoắc này vẫn là cả đời bi thương, mang hận mà chết. Ngươi chẳng qua chỉ thêm cho nàng một kiếp nạn ngắn ngủi trong đời, vậy thì có ý nghĩa gì?”
Lời vừa ra khỏi miệng, ta liền cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Rõ ràng ba ngàn năm trước đã có biết bao hồi ức dịu dàng, những ngày tháng nương tựa lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau. Vậy mà chỉ vì một thoáng tức giận, ta lại thốt ra lời lẽ tổn thương như vậy. Tựa như người thử lòng trước đó không phải là ta. Sự bộc phát tức giận vô cớ này, e rằng chỉ vì hắn là Diêm Vương không có trái tim mà thôi.
Diêm Vương hơi nhíu mày, khẽ đáp: “Khi đó Địa phủ xảy ra biến cố, cần ta lập tức trở về.”
Hơi dừng lại một chút, hắn lại bổ sung: “Nhưng ta chưa từng nói những lời ấy, cũng không có ý định chết ở Nghiệp Đô.”
“Hôm đó, ta rời Nghiệp Đô bằng xe ngựa, lá thư để lại không phải thư tuyệt mệnh mà là thư từ biệt.” Diêm Vương nói.
“Nhưng mà…” Ta ngẩn người.
Diêm Vương tiếp lời: “Nhưng có kẻ dùng huyễn thuật tạo ra một bản sao của ta. Cùng một câu chữ, từ thư từ biệt bất đắc dĩ lại hóa thành tuyệt mệnh thư đầy oán hận và không cam lòng.”
“Ai?” Ta kinh ngạc mở to mắt, giọng đầy không tin: “Ai lại làm như vậy? Hắn muốn gì?”
Trong đầu ta chợt lóe lên một cái tên: phò mã của Trưởng Công chúa, Hàn Ngôn Doanh.
“Quỷ Vương.” Giọng ta trở nên u ám, như thoát ra từ sâu trong địa ngục: “Hắn muốn đạt được điều gì?”
Diêm Vương không đáp.
Trong lăng mộ âm u, lạnh lẽo, ta như nghe thấy tiếng nước nhỏ từng giọt, tí tách, chậm rãi, khiến lòng người không khỏi bồn chồn.
Lặng im thêm một lúc lâu, cuối cùng Diêm Vương lên tiếng: “Chấp niệm.”
Hắn chỉ nói hai chữ đó.
“Chấp niệm…” Ta lặp lại, cảm giác như có một cái gai mắc kẹt sâu trong cổ họng.
Ngay khoảnh khắc ấy, ta bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Giọng ta khàn đặc: “Cho nên hắn mới đến nhân gian, hắn tiếp cận ta là để khiến ta đau khổ hơn, để lợi dụng chấp niệm sau khi ta chết, dùng quỷ thuật triệu hồi Đế Diên.”
Vẫn là vì Đế Diên.
Ta khẽ cười, khóe mắt hơi ươn ướt.
Thì ra trong mắt hắn, Hoắc Dao chẳng qua chỉ là một cái vật chứa bằng da người để triệu hồi Đế Diên mà thôi.
Ta nên vui mừng, hay nên đau khổ đây?
“Vậy ngươi còn muốn cứu hắn không?” Diêm Vương hỏi.
Mi mắt ta khẽ rủ xuống, giọng lạnh lùng: “Khi còn là Khương Diệp Tụng, ta từng nợ Mẫn Tuân một lời hứa chưa trả. Lần này, coi như ta trả cho hắn.”
“Tốt.”
Diêm Vương không hỏi thêm bất cứ điều gì, chỉ đáp một chữ như vậy.
Ta cất bước tiến về phía trước.
Nếu lời Lạc Vô Cực là thật, thì chẳng bao lâu nữa, Lâm Phất sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi thế gian này. Còn Bát Hoang Lục Hợp đã an ổn vạn năm, e rằng sắp bị đảo lộn hoàn toàn.
2
Diêm Vương xưa nay không phải là kẻ nói nhiều. Trước đây ta nghĩ đó là vì hắn không có trái tim. Hoặc có lẽ là hắn lười nhác chẳng muốn nói đến những chuyện không liên quan đến mình. Nhưng dần dần, ta mới hiểu, có những người vốn không muốn dùng góc nhìn của mình để suy đoán kẻ khác, ngay cả những điều hắn ghét ở người khác, hắn cũng chẳng muốn nhiều lời.
Vậy nên, ta từng tự hỏi, khi Diêm Vương còn có trái tim, hắn sẽ là người như thế nào? Một người ôn hòa, trầm ổn, hay là cao nhã, thanh thoát? Dù thế nào đi nữa, hắn hẳn là một thái tử xuất sắc. Nếu cố quốc không diệt vong, đáng lẽ hắn sẽ là một minh quân sáng suốt.
Tại A Ma Tự, hắn từ từ đeo mặt nạ bạc, thanh Long Các kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
“Ngươi cũng mang vào đi, để phòng bất trắc.” Hắn nói.
Ta liếc nhìn mặt nạ vàng trong tay mình, khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn đeo lên mặt.
Khi bị cuốn vào ảo cảnh, Diêm Vương nắm chặt lấy tay ta.
Ta hơi ngạc nhiên. Ba nghìn năm qua, hắn chưa từng nắm tay ta, thậm chí hiếm khi đứng cách ta vài bước, chưa bao giờ lướt qua vai ta dù chỉ một lần.
Nhưng ngẫm kỹ lại, ta liền hiểu.
Hắn nắm lấy không phải là ta, mà là Đế Diên.
Hiểu thì hiểu, nhưng trong lòng lại như có chút gợn sóng, một loại chua xót chưa từng có cứ thế dâng lên.
Ta khẽ thở dài một hơi.
Nhìn bốn phía xung quanh, không thấy Tô Ôn… không, không thấy bóng dáng Quỷ Vương.
“Giờ không biết hắn ta đang mắc kẹt ở ảo cảnh thứ mấy, e rằng chúng ta rất khó tìm ra.” Ta nói.
Diêm Vương gật đầu, nhưng vẫn không chịu buông tay ta.
“Thật ra ngươi có thể buông ra rồi.” Ta nhìn xuống tay mình, nói.
Diêm Vương mặt không biểu cảm, nhàn nhạt đáp: “Nguy hiểm.”
Ta nhíu mày, chưa kịp nói gì thêm, đột nhiên cảm giác rơi xuống, ta bị cuốn vào cơn cuồng phong, tiến vào ảo cảnh của chiến trường cổ xưa.
Vừa vất vả đứng vững, Diêm Vương đã nhìn ta chăm chú, nghiêm túc nói: “Ta đã bảo rất nguy hiểm.”
Ta khẽ thở dài. Nếu hắn cứ tiếp tục thế này, ta thực sự hoài nghi người đã sống bên ta mấy nghìn năm qua không phải là Diêm Vương, mà là một kẻ nào đó khác.
Diêm Vương không nói gì thêm, chỉ ngẩn ngơ nhìn về phía vài thiếu niên đang tựa lưng vào nhau ở đằng xa. Tận mắt chứng kiến mình ngã xuống nơi chiến trường, đó sẽ là một cảm giác thế nào, ta thực không cách nào tưởng tượng.
Một lúc sau, Diêm Vương bỗng chậm rãi nói: “Vài vạn năm trôi qua, không ngờ lần nữa gặp lại họ lại là trong ảo cảnh này.”
Ta liếc nhìn đám thiếu niên kia, thở dài: “Người người đều có số mệnh của riêng mình. Họ sớm đã nhập luân hồi, ngươi cũng nên quên đi.”
Diêm Vương chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn ta, trầm giọng nói: “Ngươi có biết không, ngày xưa ngươi cũng từng nói với ta như vậy. Nói rằng… quá khứ đã qua rồi, bọn họ sớm đã uống canh Mạnh Bà, quên đi tất cả, chỉ có ta là không quên nổi.”
Qua đôi mắt sâu thẳm của hắn, ta dường như nhìn thấy một tia cô tịch, một sự trống vắng chưa từng xuất hiện trong ánh mắt hắn suốt mấy nghìn năm qua.
Ta sững sờ một lát, sau đó dời mắt đi, khẽ thở ra, nhìn về phía xa xăm, chậm rãi nói: “Nếu muốn phá vỡ ảo cảnh này, chỉ có cách thay đổi kết cục của trận đại chiến năm đó.”
Diêm Vương hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”
Ta đáp: “Yêu quái trong rừng Niễu Niễu từng nói, chỉ có những người thực sự tồn tại trong câu chuyện này làm ra sự thay đổi, thì mới có thể khiến giấc mộng này không sụp đổ. Nói đúng ra, ta không phải Đế Diên của khi đó, rất nhiều chuyện không thể cảm nhận giống như ngươi. Nhưng ngươi thì khác. Ngươi chính là người có thể tạo ra sự thay đổi.”
Diêm Vương im lặng một hồi, rồi nói: “Trước tiên, hãy tìm Địch Giác đã.”
Ta khẽ “ừ” một tiếng, híp mắt nhìn về phía trước.
Nơi chúng ta đứng bốn bề đều hoang vu tiêu điều, tuyết trắng phủ kín không gian, vô tận không thấy điểm cuối. Gió cuốn theo những hạt tuyết, tạt qua mặt đau rát, cảm giác chân thực đến mức khiến người ta ngờ rằng đây không phải là ảo cảnh, mà là chúng ta thực sự đã trở lại quá khứ, thời đại thuộc về U Minh.
“Lâm Phất!”
Đột nhiên có người gọi ta, giọng trầm thấp gấp gáp, theo đó là tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Ta quay đầu lại, nhìn thấy Quỷ Vương. Hắn mang khuôn mặt của Tô Ôn, vẻ mặt lại vô cùng ung dung. Xem ra hắn đã sớm thích nghi với cảnh tượng trong ảo cảnh này, dường như đã không còn đau đớn hay tổn thương nữa.
Khi nhìn thấy Diêm Vương, lông mày hắn hơi nhíu lại.
Nhưng cả hai lại không nói với nhau một lời, như thể chưa từng quen biết.
Ta phá tan sự im lặng, nói với Quỷ Vương về chuyện chấp niệm của Đế Diên. Không phải vì ta thực sự muốn nói rõ chân tướng cho hắn, mà bởi trong ảo cảnh này, điều quan trọng nhất là sự tin tưởng lẫn nhau, không được bỏ rơi bất kỳ ai. Nếu không, chẳng ai có thể thoát ra được.
Ta nói xong, sắc mặt Quỷ Vương trở nên rất khó coi. Hắn cúi đầu, đôi môi tái nhợt run rẩy, nhưng không thốt nổi một lời.
“Bây giờ ngươi định làm gì?” Ta hỏi.
Quỷ Vương nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người ta một lúc.
“Chẳng phải ngươi đã lên kế hoạch rất chu toàn sao? Lấy Hoắc Dao làm vật dẫn, triệu hồi Đế Diên.” Ta nói.
Quỷ Vương vẫn không đáp.
Ta khẽ nhướng mày, lạnh lùng nhìn hắn, ta nói: “Chẳng lẽ không phải sao? Ngày trước, thứ ngươi muốn chẳng qua chỉ là một vật dẫn chứa đầy ý niệm mạnh mẽ. Chỉ là ngươi không ngờ rằng Hoắc Dao lại tự sát. Quỷ chết oan dù ý niệm mạnh mẽ, nhưng quỷ tự sát lại quá nhiều lệ khí, oán niệm quá sâu. Vì vậy, quỷ thuật thất bại, nó chỉ triệu hồi được một chút chấp niệm của Đế Diên. Cuối cùng ngươi buộc phải phong ấn nàng lại, chờ đợi một cơ hội tốt hơn. Còn nữa… Khương Diệp Tụng, ngươi cũng nhắm vào Khương Diệp Tụng rồi, đúng không?”
Ta cười lạnh, liếc nhìn Diêm Vương một cái, nói tiếp:
“Chỉ là vì một số lý do, ngươi mất đi ký ức của mình khi ở nhân gian, quên mất mình đến đây để làm gì. Thành thật làm Thái tử hơn chục năm, sau đó lại làm Hoàng đế thêm vài năm nữa. Đáng tiếc thay.”
Thực ra, có quá nhiều chuyện ta muốn đối chất với hắn, không phải chỉ vài câu là có thể kết thúc. Chỉ là chúng ta đang ở trong ảo cảnh này nên giờ chưa phải thời điểm thích hợp.
Sau một hồi lâu, Quỷ Vương nhìn ta, thở ra một hơi, nói: “Miệng lưỡi của Dị Quỷ Các thật là lỏng lẻo.”
Ta mỉm cười, bước tới gần hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Vậy thì đừng giả vờ nữa, Quỷ Vương đại nhân.”
Nói xong, nụ cười trên mặt ta vụt tắt.
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của ta, Tô Ôn biến mất. Khi Quỷ Vương Địch Giác xuất hiện trước mặt, trên khuôn mặt là vẻ cười quỷ dị, ta chợt cảm thấy không quen, thậm chí có chút bối rối.
Diêm Vương trầm giọng: “Quỷ Vương đại nhân giấu mình thật sâu.”
“Thực ra ngươi đã sớm đoán ra.” Quỷ Vương cười nhạt: “Trong lăng mộ ở Tuyết Tang Cốc, ngươi giả làm ta chẳng qua là để thử phản ứng của ta, đúng không?”
Diêm Vương hờ hững nói: “Ngươi cũng không tệ, nếu không phát hiện ra ta sớm, sao ngươi phải chịu để bị dẫm dưới chân người khác, diễn một màn khổ nhục kế? Lúc đó, ta gần như đã bị ngươi lừa rồi.”
Hai tên quỷ này lời qua tiếng lại đầy ý mỉa mai. Ban nãy còn giả vờ không quen biết, giờ lại coi ta như không khí, cứ thế mà đối đáp.
“Các ngươi đều chẳng tốt đẹp gì, thôi đừng khách sáo tâng bốc nhau nữa.” Ta lạnh lùng nói.
Nghe ta nói, cả hai đều sững lại.
Ta hừ một tiếng.
Hiện tại, bên trái ta là Quỷ Vương, bên phải ta là Diêm Vương. Thật là vinh hạnh, cũng thật nực cười. Hai nhân vật mạnh mẽ nhất ở địa phủ, giờ đây đứng cạnh ta, nhìn nhau không nói lời nào. Cảnh tượng này nếu là ta của mấy năm trước nhìn thấy, chắc chắn sẽ cười lăn cười bò khi trở về.
Nhưng lúc này, ta không thể cười, chỉ cảm thấy thật hoang đường.
Ngay lúc đó, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội. Trong cơn chóng mặt và lảo đảo, Diêm Vương bất ngờ nắm chặt lấy tay ta. Giữa khoảnh khắc hỗn loạn, sự lạnh lẽo từ bàn tay ấy khiến ta rùng mình một cái.
Một hồi rung chuyển và rơi xuống, quả nhiên chúng ta đã tiến vào một ảo cảnh khác.
Trong cơn gió lạnh cắt da cắt thịt, Diêm Vương khẽ nhíu mày, thở dài: “Những ảo cảnh này chuyển đổi quá nhanh. Chúng ta buộc phải đưa ra lựa chọn, tạm thời dừng lại ở một ảo cảnh nào đó.”
“Làm sao để dừng lại?” ta hỏi.
Diêm Vương đáp: “Làm ra thay đổi.”
Quỷ Vương khẽ gật đầu, bình thản giải thích: “Một khi chúng ta can thiệp, xuất hiện bằng chân thân trong ảo cảnh và tham gia vào câu chuyện, dòng chảy thời gian sẽ tạm thời được cố định và tiếp tục phát triển theo mạch của ảo cảnh hiện tại.”
Hắn nói ra điều này với vẻ mặt điềm tĩnh, quả không hổ danh là lão luyện trong thế giới ảo cảnh này.
Ta liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó quay sang Diêm Vương, nói:
“Ngươi quyết định đi.”
Diêm Vương im lặng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Quỷ Vương thấy vậy, lập tức nhanh nhảu giành lời:
“Tất nhiên là chọn ảo cảnh đầu tiên, thời gian trong đó cách đại chiến không xa, hơn nữa chỉ có Đế Diên và Nam Thù. Nam Thù là kẻ cứng đầu với đầu óc đơn giản, tuyệt đối sẽ không nhận ra điều gì khác thường.”
“Ta có hỏi ngươi không? Ta hỏi là hỏi Diêm Vương.” Ta lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó bỗng khựng lại.
Chờ đã… Nam Thù?
Nam Thù Thần Quân? Chẳng phải năm đó khi ta bị đẩy xuống Độ Hồn Đài, đúng lúc đó Nam Thù Thần Quân cũng vừa độ kiếp thành công hay sao?
Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên…
Ta lắc đầu, không ngừng thở ra để tự trấn tĩnh.
Bị ta dằn một câu như thế, Quỷ Vương nghiến chặt răng hàm, trừng mắt nhìn ta hồi lâu, cuối cùng vẫn cố nhịn.
Đáng thương cho sự cứng rắn của ta, Diêm Vương lại không chút do dự mà đánh thẳng vào mặt ta. Hắn chậm rãi gật đầu, lẩm bẩm: “Hắn nói không sai.”
???
Được rồi.
Ta thở dài một hơi: “Thời gian không chờ ai, đi thôi.”
Quỷ Vương chưa kịp nói gì, Diêm Vương đã lãnh đạm chặn lời: “Chúng ta không thể đi ngay bây giờ, cần chờ ảo cảnh chuyển đổi.”
??? Ta nghiêng hẳn về phía hắn, ta cô lập Quỷ Vương, thế mà hắn lại nghiện cái trò phản lại ta sao?
Ta nghẹn họng, chỉ còn cách điều chỉnh hơi thở để giữ bình tĩnh.
Diêm Vương lúc này không hiểu gì, chỉ tròn xoe đôi mắt nâu nhìn ta, vẻ mặt như một chú cún vô tội.
Không bao lâu sau, bên tai ta vang lên tiếng cười khẽ của Quỷ Vương: “Ta đã nói rồi mà, dù trông có vẻ thông minh cỡ nào, con quỷ bị moi mất tim gan vẫn là thiếu đi vài phần tâm cơ.”
“Ngươi nói thì làm gì?”
Ta lập tức trừng mắt nhìn, quẳng ngay một câu mắng hắn.
Lần này, Diêm Vương cuối cùng cũng không nói thêm gì, nhưng hắn lại âm thầm nhếch môi, để lộ nụ cười nhạt mang đầy vẻ chiến thắng.
3
Khi bị cuốn vào huyễn cảnh đầu tiên, ta đã cảm thấy mỏi mệt. Một bước loạng choạng suýt không đứng vững, may mà Diêm Vương ở phía sau đỡ lấy.
Quỷ Vương liếc nhìn ta, sắc mặt âm trầm, sau đó đảo mắt nhìn Diêm Vương nói: “Đi đi, đến lượt ngươi rồi.”
Nói xong, hắn khẽ gật đầu về phía Nam Thù Thần Quân và Đế Diên đang đứng không xa.
Diêm Vương trầm mặc giây lát, ngẩng đầu đáp: “Vẫn là cùng đi thì hơn.”
Không chờ Quỷ Vương phản ứng, Diêm Vương liền nắm lấy cánh tay hắn. Trong chớp mắt, cả hai hiện ra chân thân.
“Ngươi…” Quỷ Vương chỉ tay, trừng mắt giận dữ.
Diêm Vương không để ý, xoay người lại, kết một ấn ký trên trán ta xong mới nói: “Đi theo bên cạnh ta và hắn.”
Nói rồi, hắn quay đầu gọi lớn: “Đế Diên,” dẫn đầu bước tới.
Nghe thấy tiếng gọi, Đế Diên ngẩng đầu, tiếng đàn cũng im bặt.
Diêm Vương hành động như chớp khiến Quỷ Vương bất ngờ, không kịp phản ứng đã bị bại lộ. Bất đắc dĩ, hắn ta đành nhẫn nhịn đi theo.
“Sao ngươi và hắn lại đi cùng nhau?” Đế Diên hỏi.
“Trùng hợp mà gặp.” Quỷ Vương đáp.
Đế Diên hơi nghiêng đầu: “Để hai ngươi tụ lại một chỗ chỉ e chẳng phải chuyện tốt lành gì.”
Diêm Vương bỗng im lặng, không đáp lời.
Nam Thù Thần Quân, người sở hữu đôi mày mắt thanh tú, lúc này khẽ nhướn mày, đứng dậy nói: “Nếu chư vị có việc, tiểu thần xin cáo lui trước.”
Đi được vài bước, Nam Thù Thần Quân chợt ngoảnh đầu lại, nói với Đế Diên: “Những lời vừa nãy, cứ xem như ta chưa từng nói qua. Thiên địa khác biệt, ta tôn trọng sự kiên định của ngươi.”
Ta không nhịn được, khẽ bật cười.
Quỷ Vương nhíu mày, nghiêng đầu nhìn ta.
Cái nhìn ấy khiến Đế Diên vốn nhạy bén lên tiếng hỏi: “Địch Giác, ngươi đang nhìn gì vậy?”
Quỷ Vương ngẩn người, sau đó đưa tay xoa cổ, lắc đầu không đáp.
Ta có chút kinh ngạc, Quỷ Vương ngày thường kiêu căng ngạo mạn, mũi hận không thể ngẩng cao đến trời. Vậy mà lúc này, đối diện với Đế Diên, hắn lại giống như một tiểu hài tử bị trách phạt.
Diêm Vương mặt mày lạnh lùng, thản nhiên nói: “Quỷ Quân, chẳng lẽ bệnh mê muội của ngươi lại tái phát?”
Lúc này ta mới hay, trước khi trở thành Quỷ Vương Địch Giác, hắn từng được gọi là Quỷ Quân.
Quỷ Vương nghe lời chế nhạo ấy, trừng mắt, nghiến răng đáp: “Ngươi mới là kẻ mắc bệnh mê muội!”
“Hai người các ngươi thực sự không định nói chính sự sao?” Đế Diên ánh mắt lóe lên, hình như lông mày hơi nhíu lại dưới lớp mặt nạ.
“Nam Thù đã nói gì với ngươi?” Quỷ Vương hỏi.
Đế Diên ôm kiếm, lãnh đạm đáp: “Có thể nói gì chứ? Vẫn là những lời sáo rỗng, lặp đi lặp lại. Lời của chư tiên trên Cửu Trùng Thiên ấy mà, ngươi hẳn cũng đã nghe chán rồi.”
Quỷ Vương trầm mặc giây lát, nói: “Thực ra, lời Nam Thù nói… cũng không phải là hoàn toàn vô lý.”
“Cái gì?” Đế Diên hỏi.
“Nếu như U Minh có thể…”
Quỷ Vương còn chưa dứt lời, Diêm Vương đã đưa tay nắm lấy cánh tay hắn, trong mắt ánh lên tia sáng lạnh lùng, ra hiệu không nên nói tiếp.
Quỷ Vương nghẹn họng, lắc đầu: “Không có gì, ta chỉ muốn nói, chúng ta nên quay về rồi.”
Đế Diên không giỏi việc quan sát hay suy đoán lòng người, hoặc có lẽ nàng chẳng buồn để tâm. Dẫu Quỷ Vương biểu hiện rõ ràng bất thường, nàng cũng không hề hỏi thêm một câu, chỉ khẽ gật đầu.
“Ta về Quỷ Vương Điện trước, lát nữa sẽ tới tìm các ngươi.” Nói xong, Quỷ Vương cố ý liếc nhìn Diêm Vương.
Diêm Vương nhẹ nhàng gật đầu.
Ba người bọn họ xoay người rời đi, ta trông thấy Diêm Vương lặng lẽ đưa tay ra phía sau.
Ta lập tức hiểu ý, liền nắm lấy tay hắn.
Ngay sau đó, trong chớp mắt, trước mắt ta tối sầm, rồi khi mở mắt ra, ta đã thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Ta biết rõ, chúng ta không thể rời khỏi huyễn cảnh, chỉ là dòng chảy thời gian của huyễn cảnh đã thay đổi theo hành động vừa rồi của chúng ta. Ta bắt đầu nhìn quanh, không gian âm u lạnh lẽo, thoảng qua mùi hôi thối của sự mục nát. Không xa, dường như có một đốm lửa le lói. Đến gần hơn, ta mới nhận ra là vô số ánh nến bày kín rìa một lầu các, ánh sáng cam nhạt của nến phủ lên tòa lầu một sắc thái mờ mịt.
Đế Diên vung tay, ngón tay khẽ bật nhẹ, ba ngọn đuốc trước cửa đột nhiên bùng cháy, soi sáng khoảng vài trượng trước lầu các.
“Long Các…”
Cuối cùng nhìn rõ tấm biển treo chính giữa, ta không nhịn được mà kinh hô.
Diêm Vương đứng đó bất động, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn tấm biển mà ngẩn ngơ.
Đế Diên tiến lên hai bước, hơi nghiêng đầu hỏi: “Ngươi nhìn gì vậy?”
Diêm Vương vẫn nhìn chằm chằm vào tấm biển, cất tiếng: “Chỉ cảm thấy… như cách biệt cả một kiếp.”
Đế Diên lùi ba bước, cũng ngẩng đầu nhìn tấm biển ấy: “Cách biệt cả một kiếp? Hai chữ này chẳng phải ngươi ngày nào cũng nhìn sao? Khác gì với hôm qua?”
Diêm Vương đáp: “Không có gì khác, nhưng lại như mọi thứ đều đã khác.”
Nghe đến đây, Diêm Vương như bừng tỉnh, miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo, hỏi: “Vậy ngươi thấy ta hôm nay tốt hơn hay hôm qua tốt hơn?”
Nghe hắn nói, ta thiếu chút nữa trố mắt rơi cả xuống đất. Những lời này lại từ miệng Diêm Vương thốt ra sao? Một kẻ nghiêm khắc cứng nhắc như hắn, mà cũng có thể hỏi những lời như thế này.
Đế Diên hừ nhẹ một tiếng: “Nhìn cái miệng khéo nói của ngươi kìa, hôm qua hay hôm nay cũng chẳng khác gì nhau.”
Thoạt nghe, lời Đế Diên nói có vẻ kỳ lạ. Mãi đến sau này, khi ta gặp được Long Các Lâm Phất trong ảo cảnh, mới hiểu ra ý nghĩa ẩn sau câu nói ấy.
Khi đó, Đế Diên không có mặt, từ ngoài Long Các truyền đến tiếng bước chân. Diêm Vương nhìn ra, hóa ra là Long Các Lâm Phất trong ảo cảnh đang bước qua cửa.
Diêm Vương cau mày, nói với ta: “Nếu hai ta đến quá gần nhau, sự cân bằng của ảo cảnh sẽ bị phá vỡ. E rằng phải phiền ngươi ra ngoài đối phó hắn.”
“Đối… đối phó thế nào?” Ta kinh ngạc nhìn hắn.
“Hắn có trí nhớ siêu phàm, có thể nhớ toàn bộ các quỷ trong địa phủ.”
Giọng Diêm Vương trầm xuống, nghe không giống như đang nói với ta, mà như đang tự mình lẩm bẩm.
Một lúc sau, ánh mắt hắn chợt sáng lên, nhìn ta nói: “Hiện tại, Quỷ Vương Tầm Cừ vừa mới cưới một vị phu nhân, chính là vị Đế Cơ trên Cửu Trùng Thiên, tên gọi Lộc Tranh. Vị phu nhân này rất ít khi rời Quỷ Vương Điện, chưa ai từng gặp mặt. Ngươi cứ giả làm nàng ta, cố gắng kéo dài thời gian là được.”
“Nhưng ta còn chẳng biết phu nhân ấy mặt tròn hay dài!” Ta vội vàng nói.
“Không kịp nữa.” Diêm Vương vươn tay, nhẹ nhàng đẩy ta một cái. Ta mở mắt ra, cả người đã ngã vào lòng ai đó.
Người ấy liền đưa tay đỡ lấy ta. Ta giật mình ngẩng đầu, quả nhiên là đối diện với khuôn mặt của Long Các Lâm Phất.
Trong khoảnh khắc ấy, ta ngẩn người, cứ đờ đẫn nhìn hắn, cả người nghiêng ngả, không đứng thẳng lên nổi.
Đôi mắt người trước mặt tròn và sáng, trong đôi con ngươi nâu ấy ánh lên vẻ kinh ngạc, chỉ đứng đó nhìn ta đầy ngơ ngẩn.
“Ngươi là ai?” Hắn hỏi.
Cổ họng ta nghẹn lại: “Lộc… Tranh.”
“Lộc…” Hắn khẽ ngẩn ra, sau đó đôi mắt mở lớn hơn: “Quỷ Hậu?”
Gần như ngay lập tức, vẻ nghi hoặc hiện lên trên gương mặt hắn: “Quỷ Hậu không rời Quỷ Vương Điện, cớ sao lại đến Long Các này?”
Ta nhìn gương mặt trước mắt, tâm trí hoàn toàn không để ý đến nội dung hắn nói, mà chỉ nghĩ: Lời hắn vừa nói trong chớp mắt còn nhiều hơn lời Diêm Vương nói cả nửa ngày. Những biểu cảm biến đổi trên gương mặt này, so với ngàn năm qua ta từng thấy trên mặt Diêm Vương, quả thực phong phú hơn rất nhiều.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lâm Phất nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm vào ta, trong thần sắc ẩn hiện vài phần hàn ý.
Ta khẽ hé môi định nói, nhưng chưa kịp thốt ra lời nào, từ phía xa đột nhiên vang lên tiếng gọi: “Tẩu tẩu!”
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Quỷ Vương sải bước lớn tiến đến, vừa đi vừa nói: “Sao Tẩu tẩu lại ở đây? Đại ca đang tìm tẩu, mau cùng ta về Quỷ Vương Điện.”
“À…” Ta lắp bắp đáp, ánh mắt đảo qua Quỷ Vương rồi dừng lại trên người Lâm Phất của Long Các, liền nói: “Ta cần một hộ vệ, ngươi… cùng theo ta về Quỷ Vương Điện đi.”
Nói một hơi, ta lại liếc nhìn Quỷ Vương một lần nữa.
Kỳ thực, ta chỉ đang đánh cược, cược rằng Tầm Cừ hiện không ở trong Quỷ Vương Điện. Trong cõi U Minh bao la này, nơi có thể an ổn ẩn thân mà không bị Đế Diên phát giác, e rằng chỉ có Quỷ Vương Điện mà thôi.
Quỷ Vương hơi nhíu mày, nhưng dường như chợt hiểu ra điều gì, bèn nói: “E rằng phải làm phiền Lâm Phất đại nhân rồi.”
Lâm Phất đứng đó, lặng lẽ quan sát ta và Quỷ Vương. Một lúc lâu sau, hắn bật cười khẽ, giọng đầy ý cười giễu cợt: “Hộ vệ? Hai ngươi đang đùa ta sao?”
Ta len lén quan sát Quỷ Vương. Rõ ràng là cùng một người, nhưng khi đối diện với Lâm Phất trong ảo cảnh, hắn lại tỏ ra nóng nảy hơn hẳn khi đối diện với Diêm Vương.
Ánh mắt ta lại chuyển sang Lâm Phất, chỉ thấy hắn cúi nhẹ đầu, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt lãnh đạm nhưng chứa đầy chế giễu. Hình dáng này, biểu cảm này, có điểm nào giống với Diêm Vương nghiêm nghị lạnh lùng sau này?
Ta bất giác thở dài một tiếng.
Đúng lúc ấy, Lâm Phất ngẩng đầu nhìn Quỷ Vương, chậm rãi nói: “Quỷ Hậu là Đế Cơ chốn Cửu Trùng Thiên, nàng không hiểu quy củ U Minh, nhưng chẳng lẽ Quỷ Quân cũng không biết hay sao? Muốn tìm hộ vệ, ngươi có thể tùy ý chọn trong quân đội hộ vệ, cớ gì phải gọi đến ta? Ta đây trấn giữ cả U Minh, không phải để phục vụ Quỷ Vương Điện, càng không phải để bảo vệ Quỷ Hậu.”
Lâm Phất làm một tràng dài rồi nhấc chân, quay người định rời về Long Các.
Ta nheo mắt, quay sang hỏi Quỷ Vương: “Tầm Cừ không ở trong Quỷ Vương Điện đúng không?”
Quỷ Vương thoáng sững sờ, rồi gật đầu một cách ngơ ngác.
Ta gật đầu hài lòng, vận động nhẹ vài cái cho cơ thể linh hoạt.
“Này, Lâm Phất!” Ta cao giọng gọi.
“Hử? Lại chuyện gì nữa? Ta không phải đã nói rõ rồi sao… ngươi…”
Lời chưa dứt, Lâm Phất đã đổ gục xuống đất.
Thanh kiếm trong tay ta còn lơ lửng giữa không trung. Quỷ Vương há hốc mồm, ánh mắt lướt qua thanh kiếm trong vỏ của ta, rồi lại nhìn về Lâm Phất đang nằm trên mặt đất, bàng hoàng hỏi: “Ngươi… chỉ là đánh ngất thôi sao?”
Ta phẩy tay, giọng đầy thản nhiên: “Trước tiên, khiêng hắn về Quỷ Vương Điện đã.”
4
Trong điện Quỷ Vương, khi tỉnh lại, Long Các Lâm Phất phát hiện mình bị trói chặt, giận đến mức đôi mắt ánh lên tia đỏ rực.
“Đường đường là Đế Cơ của Cửu Trùng Thiên, Quỷ Hậu của U Minh, ngươi muốn làm gì?” Hắn lớn tiếng quát, thanh âm vang vọng khắp đại điện.
“Kêu la cái quỷ gì! Im miệng cho ta!”
Quỷ Vương đứng bên cũng không hiểu tại sao vừa thấy Long Các Lâm Phất liền như bốc hỏa, ánh mắt giận dữ trừng trừng, hệt như sắp xông lên bóp cổ đối phương. Khung cảnh này quả thật chẳng khác nào hai tên cướp không màng đạo lý nơi nhân gian.
Ta trấn tĩnh cất lời, “Chuyện này giao cho ta xử lý. Ngươi đi tìm… cái người nào đó, xem có việc gì cần lo không.”
“Cái người nào đó? Là ai?” Long Các Lâm Phất cau mày, nghi hoặc hỏi.
Dĩ nhiên, chẳng ai đáp lại hắn.
Quỷ Vương lập tức hiểu ý, suy nghĩ một lát rồi quay người rời đi. Trước khi đi, không quên trừng mắt nhìn Long Các Lâm Phất thêm một lần nữa, ánh mắt như thể hận không thể nuốt chửng hắn.
Trong điện giờ chỉ còn lại ta và Long Các Lâm Phất. Ta khẽ cười, nụ cười âm u đến rợn người, giọng nói trầm thấp vang lên: “Trả lời câu hỏi vừa nãy của ngươi. Trước hết, ta muốn làm gì? Ta đã nói rồi, ta cần ngươi làm thị vệ của ta. Không lâu đâu, nhưng trong khoảng thời gian này, ngươi tuyệt đối không được rời khỏi điện Quỷ Vương.”
Long Các Lâm Phất ngán ngẩm nói, “Ngươi vốn không ra khỏi điện Quỷ Vương, vậy ngươi sẽ gặp nguy hiểm gì?”
“Suỵt…” Ta giơ ngón tay lên, làm bộ bí ẩn. “Điều đó… chưa chắc đâu.”
Dứt lời, ta lại cười lạnh, “Còn nữa, về thân phận mà ngươi vừa nói. Ta dù là Đế Cơ của Cửu Trùng Thiên, nhưng nay đã gả vào U Minh, tất nhiên phải theo tập tục nơi này, làm vài chuyện… ma quỷ một chút.”
“Ngươi điên rồi sao!” Long Các Lâm Phất tựa như không thể chịu nổi.
Nếu không tận mắt chứng kiến, ta chẳng bao giờ tin được mấy chữ ấy lại có thể thoát ra từ miệng của Diêm Vương trong dáng vẻ cáu kỉnh như vậy.
Nhìn thấy bộ dạng đó, ta lại nhoẻn miệng cười, một nụ cười kỳ quái.
“Ngươi cười cái gì chứ!” Lâm Phất tưởng ta bị thần kinh, vùng vẫy kịch liệt, hiển nhiên đã mấy lần ngầm vận khí muốn phá trói.
“Đừng phí sức nữa, đó là Phược Linh Tác.” Ta nhàn nhạt nói.
“Phược Linh Tác?” Nghe vậy, toàn thân Lâm Phất lập tức cứng đờ, lộ vẻ mặt như thể chấp nhận số mệnh.
Ta khẽ nhướn mày.
Thật không ngờ, trong điện của Quỷ Hậu lại có thể tìm thấy sợi Phược Linh Tác mà nàng mang từ Cửu Trùng Thiên xuống.
Trên đời này, thứ có thể chế ngự được hung sát vốn đã hiếm, huống chi trong ảo cảnh này, pháp thuật của ta cũng không thể sử dụng. Vậy mà lại có người dâng sợi Phược Linh Tác đến tận tay ta… Chẳng phải là trời giúp ta hay sao?
Ta khẽ ho hai tiếng, cố làm ra vẻ nghiêm túc mà nói: “Chiến trận ở Côn Luân kết thúc, ta từ Cửu Trùng Thiên gả vào U Minh, thân phận vô cùng gian nan. Những kẻ muốn mạng của ta quả thật không ít. Chỉ cần hai tháng, ngươi làm hộ vệ cho ta hai tháng, ta sẽ lấy Phược Linh Tác này tặng cho ngươi. Thế nào?”
Long Các Lâm Phất nhìn ta đầy nghi hoặc: “Ngươi thật sự chịu tặng Phược Linh Tác cho ta?”
Chí bảo của Cửu Trùng Thiên, thiên thượng địa hạ chẳng qua không quá năm món. Nếu là hiện thực, tất nhiên ta không đời nào đưa. Nhưng đây chỉ là ảo cảnh, ngoài mạng sống, cái gì ta cũng có thể cho, đừng nói đến một sợi Phược Linh Tác.
Ta gật đầu: “Lộc Tranh ta nói là làm.”
Long Các Lâm Phất rõ ràng có chút dao động. Hắn cau mày nhìn ta rất lâu, rồi hỏi tiếp: “Nhưng tại sao chỉ hai tháng?”
Tại sao? Vì một tháng rưỡi nữa sẽ đến trận chiến Đồ Hà. Bất luận Diêm Vương có thành công hay không, mọi chuyện đều phải có kết cục. Hoặc chúng ta phá tan ảo cảnh, hoặc quay trở lại một vòng luân hồi mới. Tóm lại, lấy hai tháng làm kỳ hạn là hoàn toàn hợp lý.
Nhưng lời thật không thể nói, ta chỉ khẽ cười, đáp: “Chuyện này ngươi không cần biết.”
Ánh mắt Long Các Lâm Phất nhìn ta, từ hồ nghi ban đầu dần phủ thêm một tầng băng lạnh: “Rốt cuộc Cửu Trùng Thiên muốn làm gì?”
Lòng ta chùng xuống, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Không thể phủ nhận, hắn thật sự rất nhạy bén. Lời của Lạc Vô Cực không sai, hắn không phải không xứng đứng đầu Thập Tam Hung Sát, mà là hắn không muốn mà thôi.
Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ chợt lóe lên trong ta: Nếu ta nói hết mọi chuyện cho Long Các Lâm Phất, liệu hắn có thể ngăn cản tất cả những gì sắp xảy ra hay không?
Ta không rời mắt khỏi hắn, chậm rãi hỏi: “Nếu ta nói… Hai tháng nữa Tầm Cừ sẽ mở Quỷ Vực Chi Môn, dẫn binh thần Côn Luân vượt nam Đồ Hà. Đến lúc đó, Quỷ tộc sẽ phản, đánh một đòn chí mạng vào yêu ma. Ngươi sẽ làm gì?”
Không khí lúc đó như chết lặng. Trong đại điện tối tăm, đến cả tiếng thở cũng không nghe thấy. Không biết qua bao lâu, chỉ nghe một tiếng cười nhạt đầy khinh thường.
Long Các Lâm Phất nhếch môi, nhìn ta mà nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao?”
Ta hơi cau mày: “Vì sao không tin?”
Hắn lãnh đạm trả lời: “Ngươi mới gả vào U Minh chưa lâu, sợ rằng không rõ. Quỷ Quân Địch Giác và Long Các Đế Diên là tri giao chí cốt. Đừng nói Quỷ tộc sẽ không phản bội U Minh, cho dù có gì đó bất thường, chắc chắn Địch Giác sẽ thương nghị với Đế Diên.”
Tay ta khẽ run lên, rồi bật cười.
“Ngươi cười cái gì?” Long Các Lâm Phất cau mày hỏi.
Ta cười, lắc đầu bất đắc dĩ: “Ngươi và Đế Diên, e rằng là hai con quỷ ngu ngốc nhất trên trời dưới đất này trong suốt mấy vạn năm qua.”
Long Các Lâm Phất nhíu mày không nói, tựa hồ đang nghĩ xem ta rốt cuộc đang nói nhăng nói cuội gì.
Nhìn hắn vẻ mặt đầy nghi hoặc, ta lại cười: “Vậy ngươi đã tự tin như thế, còn lo lắng gì nữa? Chi bằng nhân cơ hội này từ ta lấy thêm một sợi Phược Linh Tác, sau này dù có xảy ra chuyện gì, cũng coi như thêm phần thắng trong tay.”
Long Các Lâm Phất trầm mặc không đáp, suy nghĩ cân nhắc hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nhướng mày nói: “Được, ta muốn xem Cửu Trùng Thiên rốt cuộc giở trò gì.”
Ta gật đầu, nhưng lại không hề động đậy.
“Đợi gì nữa? Mau cởi trói đi!” Long Các Lâm Phất trừng mắt, giọng đầy bực bội.
Ta có chút ngượng ngùng. Vừa rồi bày vẻ oai phong quá đà, quên mất một chuyện quan trọng: trong ảo cảnh này, ta hoàn toàn không có pháp thuật, không thể nào cởi được sợi Phược Linh Tác kia. Cảnh tượng ban nãy ta ra lệnh cho Quỷ Vương rời đi bao nhiêu phần uy nghiêm, giờ đây lại bấy nhiêu phần lúng túng.
“Ngươi… ngươi chờ một lát.” Ta gãi cổ, ho khan vài tiếng rồi xoay người lại, khẽ chạm tay lên ngọc bội đeo trên cổ.
Lúc này mà tìm Diêm Vương, cũng không biết hắn có còn ở bên Đế Diên hay không. Nếu bại lộ, làm sao mà thu xếp cho ổn?
Nghĩ vậy, ta thận trọng thử một chút, khẽ ho hai tiếng vào ngọc bội.
Ngọc bội vừa lóe lên một tia đỏ, thì nghe tiếng Long Các Lâm Phất phía sau cực kỳ không kiên nhẫn: “Ngươi ho cái gì?”
Ngọc bội sáng lên hai lần, ta biết Diêm Vương đang đáp lại mình. Vì thế làm bộ làm tịch nói với Long Các Lâm Phất: “Ngươi đã đồng ý ở lại Quỷ Vương Điện hai tháng, tất nhiên ta phải cởi sợi Phược Linh Tác này. Nhưng mấy ngày trước ta bị thương, không thể vận dụng pháp thuật. Chờ Quỷ Quân trở lại giải cho ngươi.”
Lát sau, ngọc bội lại lóe lên hai lần. Ta hài lòng xoay người lại, cười tươi nhìn Long Các Lâm Phất.
Hắn bất đắc dĩ hỏi: “Vậy bao giờ hắn trở lại?”
“Đợi đi.” Ta nói.
Long Các Lâm Phất không nói nổi lời nào, chỉ thở dài một tiếng.
Ta bước vài bước đến bên cạnh hắn, rồi bất ngờ ngồi xuống bên cạnh khiến hắn giật mình.
“Ngươi làm gì?” Hắn cảnh giác nhìn ta, sau đó lại cảnh giác nhìn ra ngoài, nghi hoặc hỏi: “Ngươi không phải đang âm mưu chuyện gì đấy chứ? Quỷ Vương đâu? Quỷ Vương đi đâu rồi? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi định để Quỷ Vương hiểu lầm gì, ta khuyên ngươi sớm từ bỏ ý định. Thứ nhất, Quỷ Vương không phải kẻ ngốc. Thứ hai, nếu hắn có ngốc, bị ngươi dụ dỗ mà muốn dây dưa với ta, thì Long Các Lâm Phất này mà điên lên cũng chẳng sợ hắn đâu.”
Ta thở dài: “Ta chỉ làm một động tác thôi, sao ngươi nói lắm thế?”
Long Các Lâm Phất trước mắt, tâm tư quanh co, lời lẽ kỳ quặc. Trong lòng ta, thực ra đã sớm xem hắn và Diêm Vương là hai người hoàn toàn khác biệt. Dù sao, trừ một gương mặt giống nhau, từ lời nói đến cử chỉ, hai người họ gần như chẳng có điểm nào tương đồng. Ta không rõ là do một trái tim quan trọng đến vậy, hay trận chiến năm đó thực sự đã khiến hắn nhìn thấu sự lạnh lẽo của thế gian, và cả việc hồn phách của Đế Diên tan biến cũng mang theo tất cả sinh khí của hắn.
“Ê…” Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Ngươi nghĩ Đế Diên là người như thế nào?”
“Đế Diên…” Long Các Lâm Phất nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“Sao? Không được hỏi, cũng không được nói sao?” Ta nhướng mày nhìn hắn.
Không biết vì sao, Long Các Lâm Phất lại khẽ cười nhạt, thở dài một tiếng, nói: “Ngươi quả thật là một người kỳ lạ.”
Ta sửa lời hắn: “Xin lưu ý lời lẽ của ngươi. Ta là thần, không phải người phàm.”
Long Các Lâm Phất đánh giá ta một hồi, khẽ cười: “Ngươi rất giống… Đế Diên.”
“Ừm?” Ta ngây ra.
Hắn tiếp tục nói: “Ý ta là thói quen này. Nàng ấy cũng rất thích sửa lời người khác. Nàng thường nói… nàng là Phách, không phải Quỷ.”
Nói xong, Long Các Lâm Phất cười khẽ, lắc đầu: “Ngươi hỏi Đế Diên là người như thế nào, thật khó nói. Nàng ấy có tín niệm kiên định, kiên định đến mức cố chấp, cố chấp đến mức có phần chấp nhất. Thế nên những kẻ thích nàng sẽ rất thích, những kẻ ghét nàng sẽ cực kỳ ghét, mà những kẻ hận nàng cũng hận đến tận xương tủy.”
Ta không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn mũi chân, nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ừm.”
Long Các Lâm Phất bỗng nhiên quay đầu, hỏi ta: “Vậy huynh trưởng của ngươi thì sao? Tuyết Thần Phất Châu là người như thế nào?”
Ta hơi giật mình, còn chưa kịp đáp lại, đã nghe Long Các Lâm Phất nói tiếp: “Nghe nói hắn và Quỷ Vương Tầm Cừ từng là cố giao. Vậy sao hắn lại tham dự vào cuộc chiến Côn Luân? Lúc đó hắn có từng nghĩ đến việc, hôm nay lại là muội muội của mình gả vào U Minh để chấm dứt binh đao chiến loạn hay không?”
Cổ họng ta nghẹn lại, khẽ hé môi, nhưng lại không biết phải nói gì.
Câu chuyện Cửu Trùng Thiên gả thần nữ đi liên hôn và những cố sự của Thần tộc Côn Luân từ lâu đã bị cát bụi thời gian phủ mờ, lưu lại chỉ là những lời đồn đứt đoạn, nửa thật nửa giả, nửa hư nửa thực. Mà Tuyết Thần Phất Chu cũng đã biệt tích vạn năm, hắn là người như thế nào, làm sao ta biết được?
Nghĩ hồi lâu, ta chỉ có thể thở dài, nhẹ nhàng nói: “U Minh có cái bất đắc dĩ của U Minh, Cửu Trùng Thiên cũng có cái thân bất do kỷ của Cửu Trùng Thiên. Con cháu Na A La tộc, có mấy ai có thể sống theo ý nguyện của mình đâu?”
Long Các Lâm Phất nhìn ta, không biết đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt như dừng lại rất lâu, tựa hồ chìm vào trầm tư sâu thẳm.
Sau một hồi trầm mặc, Long Các Lâm Phất nghiêm nghị nói: “Trận chiến Côn Luân, U Minh ta tổn thất thê thảm. Cửu Trùng Thiên giờ gả ngươi đến đây, tự nhiên khiến không ít huynh đệ bất mãn. Nhưng nếu từ đây Cửu Trùng Thiên và U Minh đình chiến, trăm ngàn năm sau, hẳn mọi người đều sẽ tiếp nhận ngươi… kể cả… Quỷ Vương.”
Nghe vậy, ta khẽ giật mình. Lời này của Long Các Lâm Phất mơ hồ chứng thực một lời đồn đã lưu truyền trong Địa Phủ hàng vạn năm. Đồn rằng Quỷ Vương Tầm Cừ thực ra không hài lòng với việc kết thân cùng Cửu Trùng Thiên, chỉ là bất đắc dĩ mà tuân theo. Sau hôn lễ, hắn lạnh nhạt với thê tử, thậm chí hiếm khi hồi cung. Sau trận chiến Đồ Hà, Quỷ tộc tuy quy thuận, nhưng Lộc Tranh cùng Quỷ Vương hòa ly, cuối cùng quay trở về Trường Sinh Điện ngoài Cửu Trùng Thiên.
Những lời đồn đại tưởng chừng hư ảo ấy, không ngờ hôm nay lại được chính tai ta chứng thực.
Chợt nghĩ đến kết cục của U Minh trong hiện thực, ta bất giác thở dài một hơi, nghiêng đầu hỏi: “Nếu không được thì sao? Nếu sự hiện diện của ta cũng chẳng thể ngăn cản cuộc chiến tiếp theo, thì phải làm thế nào?”
Long Các Lâm Phất trầm mặc hồi lâu, sau đó đáp: “Nếu thực sự có ngày ấy, ngay cả thần nữ của Cửu Trùng Thiên như ngươi cũng không duy trì nổi, thì ắt sẽ là một đại nạn diệt vong. Không còn như những trận chiến xung đột trước đây, chỉ chết vài nghìn, mà sẽ là một trận chiến hủy diệt, được mưu toan từ lâu để diệt cả tộc. Giữa Thần và U Minh, e rằng chỉ một bên có thể sống sót.”
Ta ngước nhìn Long Các Lâm Phất, không khỏi hít một hơi lạnh. Khoảnh khắc ấy, trong lòng ta dâng lên một nỗi sợ mơ hồ. Người trước mắt này quá mức thông tuệ, ánh mắt nhìn xa trông rộng, lại có năng lực phán đoán chuẩn xác đến đáng kinh ngạc. Nhưng một kẻ như vậy, lại thất bại vì hai chữ “kiên định”. Trên đời, liệu có điều gì chua chát hơn thế?
Ta còn đang suy nghĩ, chợt nghe hắn thở dài thật sâu, nói: “Bởi vậy ta vẫn hy vọng Cửu Trùng Thiên và U Minh hòa hảo, vạn thế không khởi binh đao.”
“Vạn thế không khởi binh đao…” Ta lặp lại mấy chữ ấy, rồi hỏi:
“Nếu binh đao đã nổi lên thì sao? Nếu máu chảy thành sông, xác chết ngổn ngang thì sao?”
Long Các Lâm Phất ngẩn ra một lát, rồi chợt khẽ cười, nói:
“Ngươi có biết không? Năm xưa ta chết trên chiến trường, huynh đệ đồng sinh cộng tử cùng ta không ai sống sót. Quốc gia của ta từ đó sụp đổ, trở thành chư hầu. Khi ta mới chết, từng hàng ngàn hàng vạn lần muốn thoát khỏi U Minh, trở lại nhân gian báo thù. Vì điều ấy, ta đã làm biết bao chuyện hoang đường, cuối cùng bị giam cầm ở Thiên Huyền Cảnh suốt ba trăm năm. Chính Đế Diên đã cứu ta, mà đến ngày ta bước ra khỏi Thiên Huyền Cảnh, ta mới hay rằng: nhân gian trăm năm đã đổi thay trời đất, bằng hữu năm xưa, hay cả kẻ thù ngày cũ, sớm đã ai đi đường nấy, có cuộc đời mới. Cứ mãi bận lòng quá khứ, chỉ tổ phụ lòng hiện tại. Cho nên… kẻ đã chết chẳng thể sống lại, đôi bên đã chia lìa đường ai nấy bước… ta chỉ hy vọng đến đây là kết thúc. Nếu phải dùng chiến tranh để đình chiến, các tộc vĩnh viễn sẽ không có ngày an lành.”
“Vĩnh viễn không có ngày an lành…” Ta khẽ thở dài, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt trong veo của Long Các Lâm Phất.
Không biết vì sao, ta cảm thấy trong đôi mắt nâu ấy ẩn chứa một điều gì khó mà gọi tên. Hắn tuy là người trong ảo cảnh, nhưng dường như thấu tỏ được ta đang nghĩ gì. Cảm giác này thật kỳ lạ.
Họng ta như nghẹn lại, không thốt nổi nửa lời.
May mắn thay, lúc ấy, tiếng bước chân vang lên. Ta ngẩng đầu thấy Quỷ Vương sầm mặt, bước những bước dài đi tới.
Không biết là Quỷ Vương không vui vì bị Diêm Vương sai khiến, hay là vì gặp Long Các Lâm Phất mà bực dọc. Dù nói hai kẻ này thực chất cùng là một, nhưng ta luôn cảm thấy mức độ giận dỗi của họ không hề giống nhau.
Quỷ Vương đầy vẻ bất mãn, giúp Long Các Lâm Phất cởi sợi “Phược Linh Tác”, rồi quay đầu nhìn về phía ta, người vẫn còn ngồi dưới đất. Long Các Lâm Phất đứng dậy, phủi bụi trên áo, rồi cũng quay lại nhìn ta.
Ánh mắt bốn phía giao nhau, ta định đứng lên, nhưng chân đã tê dại.
Long Các Lâm Phất nhìn ra sự khó xử của ta trong nháy mắt, bèn khẽ mỉm cười, cúi người nửa chừng, chậm rãi vươn tay về phía ta.