Yêu Quái Khách Điếm – Cuộc Sống Lắm Gian Truân Của Những Kẻ Phi Nhân

Chương 1: Phần 1 �? Chương 1



1.

Cuối cùng bệ hạ cũng hạ chỉ, phán tội tru di cửu tộc ta.

Ta thật sự vui mừng đến nỗi không kìm được, ta ở trong phòng mà muốn hét lớn lên. Nhiệm vụ lần này kết thúc là ta có thể trở về Địa phủ tiếp tục làm Áp hồn sứ. Trời biết vì cái nhiệm vụ chết tiệt do Diêm Vương giao phó mà ta đã ở dương gian bao nhiêu lâu rồi.

Mười tám năm! Mười tám năm đó các vị!

Trước khi làm người, ta chưa từng nghĩ thời gian ở dương gian trôi qua chậm đến vậy. Ta cứ tưởng ở phàm giới, mấy chục năm sinh mệnh chỉ như một cái chớp mắt là hết. Vì thế khi Diêm Vương giao nhiệm vụ, ta tự nguyện xung phong. 

Ngày trước, ta oai phong lẫm liệt, giờ đây, ta hối hận không kịp.

Nhưng hôm nay ta quá hưng phấn, cuối cùng ta cũng sắp hoàn thành nhiệm vụ, công thành thân thoái. Trong phòng, ta áp sát vào cửa, vào cửa sổ, bốn bề xác nhận không ai, sau đó ta chạm vào ngọc bội đeo trên cổ, khẽ gọi:

“Đại nhân, đại nhân… đại nhân…”

Ta gọi rất lâu, phía ngọc bội mới vọng lại âm thanh lười nhác:

“Nói đi.”

Ta ép giọng xuống, nhưng không thể kìm được nỗi vui sướng trong lòng, giọng nói đầy vẻ hân hoan không che giấu nổi:

“Khương Diệp Tụng bị tru di cửu tộc rồi! Ta sắp được trở về Địa phủ!”

“Ồ?” Diêm Vương đại nhân đáp lại qua loa: “Khi nào?”

Ta đáp: “Nghe đồn chiều nay sẽ hạ chỉ, mùa thu hành hình.”

“Vậy cũng có nghĩa là chưa nhận thánh chỉ…” Diêm Vương cảm thấy ta lại đang báo cáo thông tin giả, nên có chút khó chịu.

“Không không không…” Ta vội nói: “Lần này chắc chắn tám chín phần. Ca ca của Khương Diệp Tụng tạo phản, hắn đã bị bắt rồi.”

“Ồ…” Diêm Vương giọng thản nhiên, tựa như đối với mấy chuyện hồng trần này đã không còn lạ lẫm. 

Hắn lại “Ừm” một tiếng rồi mới nói: “Nếu đã vậy, thì chúng ta gặp lại ở Hoàng Tuyền sau mùa thu.”

Nói xong, Diêm Vương liền biến mất. Ta gọi thế nào hắn cũng không hồi đáp nữa. Vài ngày sau trong lao ngục, nhân lúc đêm khuya vắng lặng, ta lén hỏi các quỷ sai khác của Địa phủ, lúc này ta mới biết Địa phủ bắt đầu bận rộn, Diêm Vương đang bày biện chào đón người nào đó.

Hừm.

Thật ngại ghê. Dù gì cũng là lão quỷ cả rồi, đâu phải chưa từng gặp nhau, mười tám năm chẳng phải thời gian quá lâu cớ chi phải rầm rộ vậy?

Ta âm thầm đếm ngón tay, tính ngày trở về Địa phủ. Nếu may mắn, có khi còn kịp đi chợ quỷ tháng này, thuận tiện hơn chút nữa, có thể dự lễ sinh nhật Diêm Vương đại nhân.

Ta tính toán kỹ càng, nhưng đêm trước ngày hành hình lại xảy ra chuyện. Không biết kẻ nào chẳng sợ chết đánh gục toàn bộ ngục tốt, muốn đưa ta chạy trốn.

“Ta không đi!”

Khi ấy, ta nhất quyết từ chối.

Nhìn cảnh sắp tới cửa Diêm Vương, ai mà đi theo hắn thì thật ngốc.

Người ấy trông rất ngạc nhiên, đôi mắt nhìn ta trân trối một hồi, cuối cùng một chưởng đánh ta bất tỉnh.

Hừm…

Thân thể người phàm, quả là yếu ớt như vậy.



Khi ta tỉnh lại thì trời đã sáng, nghĩ chắc cũng đã tới giờ hành hình. Ta ngồi đờ đẫn trên giường, lòng ta trống rỗng. Chết cũng không kịp, vậy là sao? Không được, ta phải chết thôi.

Với ý chí kiên định, ta nhanh chóng xuống giường, lục tìm khắp nơi trong và ngoài căn phòng để tìm một món vũ khí. 

Đáng giận là khắp nhà trên, nhà dưới, thậm chí ta trèo cả lên xà nhà mà cũng không tìm được lấy một sợi dây thừng.

Đập đầu vào tường không nhỉ? 

Một kế hoạch hiện lên trong đầu. Nhưng nhìn quanh, đây lại là một căn nhà tranh. Nhà tranh… liệu có đập chết người không? 

Ta suy nghĩ hồi lâu, thật không muốn vừa không chết được lại thành ra ngớ ngẩn.

Ta đứng đó suy ngẫm, thậm chí còn tính đến chuyện lấy đầu đập xuống đất. Cuối cùng, ta quyết định ra ngoài mà tìm cách chết cho rồi.

Nhưng vừa bước chân ra khỏi căn nhà tranh, ta liền nhìn thấy người đang đi lên bậc thềm.

“Mẫn Tuân…”

Ta kinh ngạc. Đây chẳng phải là vị tiểu hoàng đế đã hạ lệnh tru di cửu tộc ta sao? Sao lại tìm tới đây nhanh như vậy?

Thật đúng là tìm mòn gót sắt chẳng thấy, tình cờ gặp không chút công phu.

Ta lập tức chìa cổ ra, chờ được hắn xử lý ngay tại chỗ: “Ngươi giết ta đi.”

Tiểu hoàng đế khẽ cau mày.

Phải rồi… xử lý tại chỗ gấp gáp thế này có vẻ không hợp với trình tự rắc rối của trần gian. Ta rụt cổ lại, ngoan ngoãn chìa hai cổ tay ra: “Thôi thì, hãy bắt ta về, ngày mai hẳn xử trảm.”

Sợ hắn hiểu lầm ta câu giờ, ta bổ sung thêm một câu: “Tất nhiên, hôm nay hành hình cũng được.”

Tiểu hoàng đế cau mày chặt hơn, hắn nhìn ta, ngữ khí không chấp nhận sự phủ nhận: “Ngươi hận ta.”

Ta xua tay: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Tiểu hoàng đế nghiến răng: “Nhưng ta… đã tru di cửu tộc ngươi. Ngươi phải hận ta chứ.”

“Ta…”

Thôi kệ, nói nhiều vô ích. Hắn nói hận thì cứ hận đi. Mấy chuyện đó không quan trọng, quan trọng là khi nào ta mới được chết.

“Bao giờ thì đi?” ta hỏi.

“Đi đâu?” Tiểu hoàng đế giả ngơ.

“Về… hành hình…?” Ta thử gợi ý.

Tiểu hoàng đế trông như muốn phát hỏa. Hắn cố đè nén cơn giận, giải thích với ta: “Hôm qua là ta cứu ngươi ra, sao còn phải dẫn ngươi quay lại?”

“Hả…” Ta ngẩn người.

Tiểu hoàng đế nói: “Ngươi yên tâm, ta đã đổi người, không ai biết ngươi còn sống. Qua vài năm chờ sự việc lắng xuống, ta sẽ cho ngươi một thân phận mới, lúc đó ngươi có thể…”

“Khoan đã…”

Chưa đợi hắn nói xong, ta lập tức ngắt lời, đưa bàn tay run rẩy lên nhìn hắn, không dám tin:

“Ý ngươi là… tru di cửu tộc ta… lại bỏ sót một người?”

Thật ra ta muốn nói là… chẳng lẽ chỉ còn thiếu mỗi ta thôi sao?

Tiểu hoàng đế nhìn ta, cố gắng giải thích: “Tụng nhi… chuyện ca ca và phụ thân ngươi tạo phản thật khó dẹp yên triều đình và lòng dân. Nhưng ta biết, những điều đó không liên quan gì tới ngươi…”

“Ngươi làm sao biết là không có liên quan?” Ta cau mày nhìn tiểu hoàng đế: “Chuyện này ta cũng có tham gia. Chính xác mà nói… là ta đã bày mưu.”

Tiểu hoàng đế sững người, khóe mắt giật giật, thân hình lảo đảo suýt ngã.

“Tụng nhi… ngươi…”

Hắn á khẩu, còn ta càng thêm cạn lời.

Rõ ràng chứng cứ đã bày ra rành rành ra đó, sao vị tiểu hoàng đế phàm nhân này cứ như mù lòa không nhìn thấy chứ?

Thôi kệ, nói nhiều vô ích.

“Vậy khi nào chúng ta đi?” ta hỏi.

Hình như Tiểu hoàng đế đau lòng nhiều hơn tức giận. Đôi mắt hắn đỏ hoe, ánh mắt đẫm lệ. Hắn hỏi: “Vì sao lại làm vậy?”

Vì sao… tất nhiên là vì hoàn thành nhiệm vụ, thuận lợi trở về Địa phủ… nhưng ta không thể nói ra. Xem ra, nếu không đưa cho hắn một lý do đủ thật và hợp tình, hắn sẽ không chịu bỏ qua.

Ta còn đang nghĩ thì hắn chợt hỏi:

“Là vì Lý Mục Hoà?”

“Ai cơ?” Ta ngơ ngẩn hỏi lại.

Suy nghĩ một hồi, ta mới nhớ tới vị thiếu niên mệnh bạc mà hắn nói. Đích tử của phủ đại tướng quân năm xưa, vị thiếu tướng quân Lý Mục Hoà đã mất khi còn rất trẻ.

“Phải!” Ta trợn mắt nhìn tiểu hoàng đế, hạ giọng lạnh lùng: “Nếu không phải tiên đế hồ đồ, phủ đại tướng quân đã không chịu nỗi oan khuất. Nếu không phải ngươi nhắm mắt làm ngơ, Lý Mục Hoà đã không tạo phản! Nếu không phải ngươi dùng ta làm mồi nhử, Lý Mục Hoà cũng không chết!”

Ta hằn học nói liền một hơi, trái tim vặn vẹo một cách khó chịu. Nhưng cũng chỉ là cái thân xác phàm nhân này cảm thấy khó chịu mà thôi. Nói thật, ta không hề đau buồn, thậm chí còn có chút quên mất dung mạo của thiếu niên đó.

Sắc mặt tiểu hoàng đế tái nhợt, môi run lên, vẫn cố giải thích: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi… ta chưa từng dùng ngươi làm mồi nhử… đó là…”

“Đủ rồi!”

Ta không để hắn nói hết, bởi ta cảm thấy những điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là thân thể phàm nhân này giờ đây cảm thấy khó thở, khiến ta cực kỳ bức bối. Ta chỉ mong mau chóng thoát khỏi thân xác này, trở về Địa phủ tiêu dao.

Ngay lúc ấy, ta phát hiện thanh kiếm đeo bên hông tiểu hoàng đế.

Xin lỗi, xem ra ta phải chết ngay trước mặt ngươi rồi. Nghĩ vậy, ta lao tới, nhanh chóng rút lấy thanh kiếm của hắn.

“Mẫn Tuân, trên đường Hoàng Tuyền, ta đợi ngươi.”

Nói xong, ta đưa kiếm ngang qua cổ, thoáng thấy dòng máu phun ra bắn lên mặt tiểu hoàng đế, nhìn thấy đôi mắt hoảng hốt kinh hãi của hắn. Điều cuối cùng ta nhớ, là ánh mắt hắn mở to rơi lệ, gục đầu khóc lớn.

Ta chết trong vòng tay của hắn. Chính xác mà nói, Khương Diệp Tụng mười tám tuổi đã chết trong vòng tay của hắn.

Nghe nói, lời nói cuối cùng của Khương Diệp Tụng luôn được tiểu hoàng đế ghi nhớ, vì câu nói ấy, hắn đau khổ suốt ba năm, tâm bệnh thành tật, đến lúc chết cũng không thể buông bỏ.

Trời biết, ta chỉ muốn nói đúng theo nghĩa đen thôi, chỉ muốn nhắc nhở hắn rằng ta sẽ chờ hắn trên đường Hoàng Tuyền.

Dù gì, ta vốn là một Áp hồn sứ.

2.

Ta là một vị Áp Hồn Sứ của Âm Phủ, phẩm cấp cao hơn các quỷ sai bình thường nhiều. Ngoài lúc diện kiến Diêm Vương, ta cũng rất ít khi cười. Trong Âm Phủ, bọn họ đều tôn kính gọi ta một tiếng “Lâm đại nhân.”

Trong Âm Phủ, Áp Hồn Sứ tổng cộng chỉ có năm người. Một người vì kết hôn với thần tiên chốn Cửu Trùng Thiên mà bị đưa lên trời, một người vì thả trộm phạm nhân nơi rừng Niễu Niễu mà bị giam lại, còn một người vì đắc tội các vị quan lớn mà bị giáng chức làm 

Mạnh Bà. Hiện nay, trong Âm Phủ chỉ còn lại ta và Đàn Phùng, hai vị Áp Hồn Sứ.

Hồi đó, khi gặp lại ta, Đàn Phùng mừng rỡ ôm lấy ta, nước mắt nước mũi tèm lem: “Huynh đệ, ngươi đã trở về rồi. Ngươi thật không biết đâu… chỉ còn mình ta… không, một mình một quỷ… cô đơn, đáng sợ đến nhường nào… Mỗi lần đơn độc đi gặp Diêm Vương, ta thật sự như ngồi trên đống lửa…”

“Được rồi, được rồi.” Mỗi lần nghe Đàn Phùng nói chuyện, ta đều thấy như kim đâm vào tai.

Ta cố ý ho khan, trên mặt mỉm cười mà hỏi: “Dạo này Âm Phủ đèn hoa rực rỡ, chẳng phải là dịp lễ lạt gì chứ?”

Đàn Phùng thật thà gật đầu: “Không phải lễ gì cả.”

“Ồ… vậy quá long trọng rồi, cũng không cần thiết đến vậy.” Ta ra vẻ trầm ngâm.

“Cần thiết chứ.” Đàn Phùng nói rất nghiêm túc, làm ta cũng hơi ngại ngùng.

Ta vội xua tay: “Cũng chẳng phải là chuyện to tát gì…”

“Ngươi không biết sao, Quỷ Vương sắp trở về rồi.” Đàn Phùng đột nhiên ngắt lời ta.

“Quỷ Vương?” Ta ngẩn người.

Đàn Phùng lại gật đầu: “Tám trăm năm rồi, cuối cùng Quỷ Vương cũng du hành xong mà trở về. Từ nay về sau Âm Phủ ta sẽ không cần sợ Cửu Trùng Thiên nữa!”

“Nhưng mà ta…” Ta đưa tay chỉ vào mình.

Ta, Lâm Phất, vị Áp Hồn Sứ danh tiếng nhất Âm Phủ, đã lặn lội xuống dương gian – nơi còn khắc nghiệt hơn cả địa ngục, chịu đựng bao khó khăn suốt mười tám năm trời để hoàn thành nhiệm vụ trở về. Vậy mà lại trùng đúng vào thời điểm Quỷ Vương hồi cung sao?!

Than ôi, sao lại nghiệt ngã đến thế!

Nhưng so với đó, còn có chuyện tệ hơn đang chờ đợi.

Sau khi Quỷ Vương trở về, ngài rất không vừa lòng với phong cách quản lý của Âm Phủ mấy trăm năm qua, vì vậy đã bắt đầu cải tổ một cách quy mô. Tuy các vị đại nhân không mấy hài lòng, nhưng dù sao Quỷ Vương cũng là hậu duệ của U Minh, họ cũng không dám nói gì.

Từ ngày ấy, quỷ sai nào không làm tròn trách nhiệm đều bị đưa đi đầu thai, từng đợt, từng đợt khiến mọi quỷ lo lắng, không yên lòng. 

Ta và Đàn Phùng bận tối mặt tối mũi vì thiếu quỷ sai, công việc trong Âm Phủ không ai làm, rất nhiều việc vốn không thuộc bổn phận của Áp Hồn Sứ cũng chất chồng lên chúng ta.

Trong một khoảnh khắc nào đó, ta thậm chí đã muốn trốn về dương gian, trốn về lại phủ Tể tướng đã bị tru di cửu tộc kia.

Sau này, ta nghe những người đã chết nói, trên đường Hoàng Tuyền, phụ mẫu huynh đệ của Khương Diệp Tụng vẫn tìm nàng rất lâu. Quỷ sai đưa họ đến cõi luân hồi không nỡ nói sự thật, nên chỉ bảo nàng đã ở lại Âm Phủ làm quỷ sai, không thể cùng họ chung đường nữa.

Họ không biết rằng, ta từng tiễn họ đi. Ta và người huynh đệ bị giáng làm Mạnh Bà đã đổi thân phận với nhau một lúc lâu.

Người múc canh Mạnh Bà cho họ, chính là ta.



Hôm ấy, ta vừa từ Hoàng Tuyền trở về, chỉ còn nửa canh giờ nữa là đến lượt sang giao ban với Đàn Phùng ở rừng Niễu Niễu. Ta đang nghĩ bụng sẽ chợp mắt một lát ở điện Tuyên Lang, nhưng chưa kịp ngồi ấm chỗ trên bậc thềm, ta cảm thấy có kẻ, không, là có hồn ma nào đó đang nhìn ta chăm chăm.

Ta giật mình ngẩng lên, trông thấy một quỷ sai trong quan phục đang đứng đó. Kẻ này trông có vẻ lạ lẫm, hẳn là một quỷ sai mới tới, mà hắn lại cứ nhìn chằm chằm ta đến phát rợn.

“Người mới à,” ánh mắt ta lạnh lùng, chiếu thẳng về phía hắn, cất tiếng hỏi: “Ngươi quen biết ta sao?”

Quỷ sai kia cung tay hành lễ, nói: “Ai mà không biết đến danh tiếng của Áp hồn sứ Lâm đại nhân.”

“Không phải ý đó. Ta hỏi vì sao ngươi cứ nhìn ta mãi,” ta hỏi.

Quỷ sai ấy bèn hỏi ngược lại: “Đại nhân không nhìn ta, sao biết ta nhìn người?”

Ta nhìn hắn, không khỏi câm nín, “Ngươi nhàn rỗi lắm sao?”

Quỷ sai gật đầu, lại lắc đầu: “Mới tiễn một vong hồn đi, giờ cũng không còn việc gì làm.”

“Thế nào?” Ta ngạc nhiên, “Sao dạo này ít người chết vậy? Thọ mạng con người đã… dài ra rồi sao?”

Nhớ lại hồi ta còn là một quỷ sai tầm thường, chẳng ngày nào là được nghỉ ngơi, lúc nào cũng bận rộn đến tối mắt tối mũi. Dưới âm phủ thì phân biệt gì ngày đêm, cứ bán mạng mà làm việc thôi. Sao giờ lại đến phiên những kẻ mới này nhàn hạ đến thế?

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe quỷ sai kia nói lạnh nhạt, “Thọ mạng con người dài cũng chỉ trăm năm, dài thêm được đến đâu?”

Nghe giọng điệu hắn, ta đoán hắn là một quỷ sai mới, hẳn là vẫn còn chấp niệm chuyện kiếp trước.

Ta khẽ thở dài, rồi ôn tồn khuyên nhủ: “Làm quỷ thì điều kỵ nhất là chấp niệm không buông. Nếu đi đầu thai thì thôi, nhưng giờ ngươi đã là quỷ sai, còn phải sống lâu dài dưới cõi này. Đợi thêm vài trăm năm nữa, ngươi sẽ thấy kiếp người mấy chục năm trên trần gian cũng chỉ như một giấc mộng.”

“Mộng ư…” Quỷ sai kia lẩm bẩm, mắt ngước lên, nhìn ta chăm chú, rồi hỏi: “Vậy hoá ra, trần gian với ngài cũng chỉ là một giấc mộng sao?”

“Trần gian ư?” Ta khẽ nhướng mày, “Ngươi nghe nói về ta, nhưng chẳng ai nói cho ngươi biết rằng ta là một thai nhi chết non và sinh ra ở Địa phủ này sao? Ta còn chưa từng được mơ tới giấc mộng trần gian nào cả.”

Quỷ sai vẫn nhìn chằm chằm ta, ánh mắt sáng quắc đầy nghiêm nghị. Hắn nói: “Ta không nói về điều đó… Ta nói đến Khương Diệp Tụng.”

Ta sững người, rồi hỏi lại: “Đến chuyện của Khương Diệp Tụng ngươi cũng biết sao?”

Quỷ sai không trả lời, chỉ tự mình nói tiếp: “Vong hồn ta vừa đưa đi là Mẫn Tuân, hắn không chịu đầu thai, muốn được gặp ngài lần cuối.”

“Mẫn Tuân?” Ta lại ngỡ ngàng, rồi hỏi: “Hắn muốn gặp Khương Diệp Tụng sao?”

Quỷ sai nhìn ta, thẳng thắn hỏi: “Nghe nói ngài từng hứa sẽ đợi hắn ở Hoàng Tuyền. Tại sao lại không đi?”

Giọng nói của quỷ sai mang theo chút chất vấn khiến ta cũng có chút chột dạ.

Ta yếu ớt đáp lại: “Ngươi cũng biết đấy, Địa phủ hiện giờ chỉ còn ta và Đàn Phùng là áp hồn sứ, ngày nào cũng bận tối mắt. Hôm qua lại có quỷ đêm khuya xông vào rừng Niễu Niễu …Ta hôm qua…”

“Rốt cuộc, ngài vẫn không đặt hắn vào lòng.”

Quỷ sai đột ngột ngắt lời, khuôn mặt xanh xao của hắn càng thêm âm trầm, trong giọng nói còn có chút… nghiến răng nghiến lợi?

Ta thấy lạ, bèn hỏi: “Ngươi với Mẫn Tuân quen biết sao?”

Quỷ sai lắc đầu: “Chỉ là vừa tiễn hắn đi một đoạn, nghe kể về chuyện của ngài với hắn, cứ nghĩ rằng ngài không phải kẻ tuyệt tình như thế.”

Nói đoạn, hắn lại hỏi: “Bao giờ ngài sẽ đi gặp hắn?”

Ta im lặng một lát, rồi đáp: “Để hắn yên lòng mà đầu thai đi thôi, ta sẽ không gặp hắn.”

Quỷ sai trừng mắt: “Tại sao không gặp? Hắn đã chết rồi, ngài cũng không muốn gặp hắn lần cuối sao?”

Cái quỷ sai này thật kỳ lạ. Ta gặp hay không gặp tiểu hoàng đế thì liên quan gì hắn mà kích động đến vậy?

Ta nghi hoặc nhìn quỷ sai một lúc rồi nói: “Vốn dĩ việc ta đi gặp hắn một lần cũng chẳng phải không thể, ta từng có ý định như thế. Nhưng nay vì chuyện này mà hắn lưu lại nơi địa phủ, tức là đã sinh ra chấp niệm. Các ngươi là quỷ mới, thường cho rằng chỉ cần xóa bỏ chấp niệm là người có thể đầu thai. Thực tế thì không phải vậy, viên mãn thường dễ sinh lòng ham muốn, mà ham muốn này lại dễ biến thành yêu ma, đó là điều tối kỵ ở địa phủ. Vì vậy, ta sẽ không đi. Ngươi sớm đưa hắn đi đầu thai đi, coi như chưa từng gặp ta.”

Nói chuyện với quỷ sai một hồi, cơn buồn ngủ của ta tan biến. Bèn xách kiếm đứng dậy, dự định đi thẳng đến rừng Niễu Niễu.

Ta vừa xoay người, quỷ sai bỗng nói: “Hắn yêu ngươi đến thế, ngươi lại nhẫn tâm đến vậy sao?”

Ta nhíu mày, thoáng chút ngạc nhiên, tựa hồ chẳng hiểu lời hắn nói. Ta khẽ quay đầu, hỏi: “Ngươi nói ai yêu ai cơ? Ngươi nói tiểu hoàng đế yêu Khương Diệp Tụng sao?”

Quỷ sai ban đầu nhìn ta chằm chằm, rồi nhẹ gật đầu.

Ta cười nhạt: “Ai nói với ngươi tiểu hoàng đế yêu Khương Diệp Tụng?”

Quỷ sai đáp: “Trên đường Hoàng Tuyền, Mẫn Tuân tự mình nói.”

Ta lắc đầu: “Thật là phi thực tế.”

“Ý gì?” Quỷ sai tựa như không nghe rõ lời ta.

“Ngươi thử nghĩ xem, nếu hắn yêu Khương Diệp Tụng, tại sao lại tru di cả gia tộc nàng?” Ta hỏi.

Quỷ sai im lặng.

Ta lại hỏi: “Sau khi Khương Diệp Tụng chết có danh phận gì không?”

Quỷ sai do dự không đáp.

Ta nhàn nhạt nói: “Nghe nói chỉ có một tấm bia vô danh, cô quạnh đứng ở Nam Thái Sơn.”

Quỷ sai vẫn im lặng.

Nhìn bộ dạng hắn, chẳng nói nổi một câu, lông mày nhíu lại tựa như chịu cú sốc lớn, trông có chút đáng thương. Ta bèn khuyên nhủ: “Cõi đời nhiều phiền toái, hà tất phải bàn những thứ hư ảo như thế? Thật ra, Mẫn Tuân và Khương Diệp Tụng ra sao, với ta và ngươi có liên can gì đâu? Ngươi chẳng cần bận tâm vì việc này.”

“Khương Diệp Tụng… Khương Diệp Tụng…”

Quỷ sai nhíu chặt lông mày, lắc đầu: “Ngươi liên tục nhắc đến Khương Diệp Tụng, vậy chẳng phải chính là ngươi sao?”

“Ta?” Ta chớp chớp mắt: “Ta là Lâm Phất. Ta chỉ đóng vai Khương Diệp Tụng thôi.”

Quỷ sai kinh ngạc nhìn ta: “Nhưng rốt cuộc vẫn là ngươi sống hết cuộc đời của Khương Diệp Tụng, ở bên Mẫn Tuân suốt mười mấy năm, cũng là ngươi.”

“Ta vẫn không hiểu…” Ta ngập ngừng: “Dù thế nào đi nữa, ta cũng chỉ là Lâm Phất, chưa bao giờ coi mình là người phàm trần đó.”

Quỷ sai nhìn ta, đôi mắt như muốn rơi ra ngoài: “Vậy nên ngươi chưa từng chân thành chăng?”

Ta khẽ cười, không có ý xúc phạm, thật lòng cảm thấy thú vị, ta kiên nhẫn giải thích: “Ta được Diêm Vương nuôi lớn, Diêm Vương từ khi vào địa phủ đã bị moi tim gan. Ngài không có trái tim, ta sao có thể có lòng thật?”

Quỷ sai nhìn ta chằm chằm, càng nhìn càng cười, không rõ là vui hay buồn, biểu tình thêm phần âm u.

“Thì ra là vậy… Môn sinh xuất sắc hơn thầy, ra là ngươi còn vô tình hơn cả Diêm Vương không có tim. Bởi vậy nên Lâm đại nhân mới trở thành áp hồn sứ xuất sắc nhất địa phủ, ngay cả quỷ trong rừng Niễu Niễu cũng phải kinh hãi khi nghe danh.”

Giọng quỷ sai dần biến đổi, lạnh lẽo âm u, làm ta rùng mình.

Khoan đã… Sao giọng này nghe quen quen…

Không kịp nghĩ thêm, quỷ sai khẽ vung tay áo trong làn khói đen, bộ dạng ban đầu biến mất, thay vào đó là gương mặt lạ lẫm, da tái nhợt, đồng tử sâu hun hút, ngón tay thon dài đeo một chiếc nhẫn hoàng ngọc ngả màu máu.

Ngón tay tái nhợt xoay nhẹ chiếc nhẫn, hắn nhìn ta, khóe môi khẽ cong lên, thản nhiên nói: “Có áp hồn sứ như vậy, thật là may cho địa phủ.”

“Ngài…” Ta sửng sốt nhìn nhẫn hoàng ngọc, rồi ngẫm nghĩ về giọng nói quen thuộc ấy…

Ta đột nhiên hiểu ra, lập tức cúi đầu hành lễ: “Quỷ Vương đại nhân!”

Trời ơi! Sợ chết khiếp! Quỷ Vương thích đùa giỡn người khác đến thế sao? Hay là… bài khảo nghiệm bắt đầu… không, là kết thúc rồi???

Quỷ Vương với giọng nói như băng giá, mỗi từ đều lạnh lẽo như băng trôi từ địa ngục băng hà, cười lạnh nói: “Lâm Phất, hỷ nộ ai dục, ngươi đều đã buông bỏ tất cả, lưu lại nơi địa phủ thật là uổng phí. Từ nay, ngươi hãy dẫn đám quỷ ở phòng giam số ba đến dương gian làm việc.”

“Ph… Phòng giam số ba…”

Ta lắp bắp chưa kịp nói xong câu, Quỷ Vương đã biến mất.

“Vậy là ta phải trở lại dương gian sao…”

Đứng ngoài rừng Niễu Niễu, ta vẫn chưa hết kinh ngạc, ta kể chuyện này cho Đàn Phùng.

Đàn Phùng với vẻ mặt đầy thương cảm, vỗ nhẹ vai ta, thở dài, chỉ nói hai chữ:

“Chia buồn…”

3.

Vụ án đầu tiên khi ta trở về phàm gian đã có chút nan giải.

Vụ này nói tới Tuyết Tang Cốc có một lão quỷ ngang ngược, đã mười năm nay không chịu theo quỷ sai về địa phủ. Mỗi lần quỷ sai xuất hiện, hắn luôn tìm cách tránh thoát. Trải qua mấy lần như thế, quỷ sai đành bó tay. 

Lý do vụ việc này khó giải quyết, có một phần quan trọng: nghe nói vài năm sau khi hắn chết, vận bạ của hắn tự dưng bị thiêu mất, chỉ còn lại vài mảnh giấy cháy dở. Địa phủ vì giữ thể diện mà không dám công khai chuyện này. Ngươi nói muốn xử lý hắn cũng khó, vì vận bạ đã bị cháy mất, theo lý hắn không còn hồ sơ khi còn sống, không thể chứng minh hắn từ người thành quỷ. Nếu hắn không phải từ người thành quỷ, địa phủ không có quyền bắt hắn. Thế nhưng nếu không bắt, trong lòng mọi người đều rõ ràng, lão quỷ này quả thật là một người đã chết.

Lý lẽ này đã khiến địa phủ đau đầu mười mấy năm trời. Mãi cho đến gần đây khi Quỷ Vương ra lệnh thanh tra địa phủ, vụ việc lại được báo lên, rốt cuộc rơi vào tay những quỷ ở phòng giam số ba.

Nay, ta là đại tỷ của phòng giam số ba, đương nhiên phải đi gặp lão quỷ nơi Tuyết Tang Cốc.

Trước khi đi, Diêm Vương lo ta làm hỏng việc, dặn đi dặn lại: “Chỉ được phép dùng trí, không được dùng sức.”

Mang theo lòng tự tin tràn đầy, thậm chí là một chút tự mãn, ta lại lên đường trở về dương gian.



Nói đến Tuyết Tang Cốc, nhiều năm trước ta đã từng đến nơi này. Khi ấy, ta lấy thân phận Khương Diệp Tụng đã ở trong cốc học y thuật suốt hai năm trời. Ngày ấy, cốc chủ là Mạc Liên Thanh, giờ đây đã đổi thành con trai hắn là Mạc Anh.

Khi Mạc Anh nhìn thấy ta, hắn giật mình không ít. Hai mắt trợn to, ngón tay run rẩy, miệng lắp bắp mãi không nói thành lời.

Còn ta thì phong thái ung dung, khẽ cúi người, điềm đạm mà tự giới thiệu: “Tại hạ, Lâm Phất của Côn Lôn.”

Theo ta lên dương gian lần này là Tô Ôn của phòng giam số ba. Hắn cũng cúi người: “Tại hạ, Tô Ôn của Côn Lôn. Ta cùng sư tỷ đến đây, hy vọng không quấy rầy Tuyết Tang Cốc.”

Vì lão quỷ trong Tuyết Tang Cốc vô cùng giảo hoạt, để hắn buông lỏng cảnh giác, ta quyết định tạo thân phận giả cho ta và Tô Ôn. Sở dĩ ta chọn danh phận Côn Lôn, một phần vì nơi ấy xa xôi, hiếm khi qua lại với thế giới bên ngoài, lộ tẩy cũng chậm. Phần khác là vì Côn Lôn rất có uy danh trên dương gian, hiếm người dám nghi ngờ, càng ít người muốn can thiệp vào chuyện của Côn Lôn.

Lúc này, Mạc Anh cuối cùng cũng hoàn hồn, cúi người nói: “Tại hạ Mạc Anh của Tuyết Tang Cốc, không kịp nghênh đón từ xa, xin thứ lỗi.”

Mạc Anh lại nhìn ta một cái, sau đó bảo đệ tử trong cốc dẫn chúng ta đến gian phòng đã chuẩn bị.

Đi ngang qua Đông Sương, ta mơ hồ ngửi thấy một hương thơm gỗ thông. Ta nhíu mày, nghiêng đầu hỏi: “Ngoài chúng ta ra, trong Tuyết Tang Cốc còn có khách sao?”

Thiếu niên dẫn đường gật đầu, rồi lại ngẩn người: “Sao ngài biết được?”

Ta liếc về phía gian Đông Sương, đáp: “Đó là hương ngọc tùng của Quy Ngọc Thành.”

Thiếu niên lại gật đầu: “Quả thật mấy ngày trước có hai vị công tử của Quy Ngọc Thành đến đây.”

“Người của Quy Ngọc Thành không tự tiện vượt qua Phần Kinh Độ. Lần này họ đến đây chẳng lẽ là để học hỏi y thuật?” ta hỏi.

Thiếu niên ấp úng, có vẻ khó nói, trầm ngâm hồi lâu mới đáp: “Không phải tới vì y thuật, chỉ là dạo gần đây xảy ra vài chuyện trong cốc nên tại hạ cần nhờ hai vị công tử của Quy Ngọc Thành tới giúp đỡ.”

Vừa nói xong, chúng ta đã đến trước cửa phòng. Ta cũng không tiện hỏi thêm, đành dừng lại. Thiếu niên đưa chúng ta vào phòng xong liền rời đi. 

Tô Ôn nhìn ta chằm chằm một hồi, bỗng hỏi: “Đại nhân, làm sao ngài biết đến chuyện Quy Ngọc Thành?”

“Ngạc nhiên cái gì?” Ta đặt kiếm lên án thư, vừa rót một chén trà nóng vừa đáp: “Nhiều năm trước, ta có nhiệm vụ tại nhân gian, ta từng ở cốc này vài năm, khi ấy quen biết mấy thiếu niên của Quy Ngọc Thành.”

Nói rồi, ta lại ngẫm nghĩ, sửa lời: “Có lẽ, giờ đây không thể gọi họ là thiếu niên được nữa rồi.”

Tô Ôn hỏi: “Vậy ngài cũng quen biết Mạc cốc chủ à?”

Ta khẽ “ừ” một tiếng, đáp lời: “Năm đó hắn chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, thân thể yếu ớt, tài trí không đáng kể. Ta chưa từng nghĩ hắn sẽ trở thành Cốc chủ tương lai của Tuyết Tang Cốc.”

Tô Ôn hơi nhíu mày: “Nhưng nghe nói y thuật của Mạc Anh, Cốc chủ Tuyết Tang Cốc, rất cao thâm, ngang hàng với Bắc Lĩnh Tam Tuyệt gồm Tạ Lãnh của Côn Lôn và Tần Nhất Trì của Quy Ngọc Thành.”

“Việc ấy ta không rõ. Có lẽ sau này hắn gặp cơ duyên nào đó.” Nói xong, ta nhấp một ngụm trà.

Ai ngờ lời nói của Tô Ôn khiến ta nhớ về một vài mảnh ký ức xưa cũ. Cũng xem như là phước lành, phàm giới có Bắc Lĩnh Tam Tuyệt, mà ta lại quen biết hai trong ba người. Tần Nhất Trì của Quy Ngọc Thành quả thật là tài giỏi, nhưng tính tình nóng nảy, được lý không buông tha, không lý vẫn cãi ngang, chẳng khác nào đứa trẻ. 

Thật không ngờ, cuối cùng những kẻ không giống bậc chủ nhân nhất lại trở thành người đứng đầu, còn người thanh cao sáng suốt nhất ngày nào lại sớm rời khỏi thế gian đi gặp Diêm Vương. Ta thường hoài nghi, lẽ nào Lục Mệnh Ty viết vận bạ cho người đời cũng chỉ là vẽ bừa.

Thấy ta thất thần, Tô Ôn giơ tay vẫy trước mặt, hỏi: “Đại nhân, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”

“Chúng ta không thể hành động khinh suất. Người của Quy Ngọc Thành biết chút thuật pháp, tuy không lợi hại như Côn Lôn, nhưng cũng dễ nhận ra chúng ta.”

Tô Ôn như hiểu ra, khẽ gật đầu, rồi đột nhiên hít một hơi, ngơ ngác nhìn ta, nói chậm rãi: “Nhưng mà… Đại nhân, chúng ta là sai dịch của địa phủ, đâu phải là ác quỷ. Chúng ta sợ gì chứ?”

Ta hừ một tiếng, tùy tay rót trà cho Tô Ôn, kiên nhẫn giải thích: “Ai quan tâm ngươi là sai dịch hay là quỷ của địa phủ? Ngươi không hiểu lòng người. Con người ấy mà, đối với những gì họ không hiểu vẫn luôn ôm lấy nỗi sợ vô bờ. Trong mắt họ, vạn vật thế gian, ngươi chỉ cần khác thường liền là dị loại, chẳng cần lý lẽ gì cả. Đây là thứ chấp niệm điên cuồng gần như thành bệnh.”

Tô Ôn nghe thấy kiến thức của ta, trong lòng tràn ngập khâm phục, gật nhẹ đầu. Đột nhiên, mắt hắn lóe lên tia sáng, hỏi: “Đại nhân, vậy người nói xem, việc người của Quy Ngọc Thành tới đây có liên quan gì đến pháp thuật của họ không?”

“Ngươi nói lão quỷ đó à?” Ta nhướn mắt nhìn Tô Ôn, hạ giọng hỏi.

Tô Ôn “ừ” một tiếng, rồi lại hiện lên vẻ mặt ngờ vực: “Nhưng ta nghe quỷ sai từng đến Tuyết Tang Cốc kể lại, lão quỷ ấy tuy giảo hoạt, nhưng bình thường vẫn xem như lương thiện, không gây rắc rối cho nhân gian. Nếu là như vậy, sao Tuyết Tang Cốc phát hiện ra hắn?”

Ta cũng không nghĩ ra được, đành đáp: “Dù thế nào chúng ta cũng cần phải tìm ra lão quỷ đó trước đã.”

“Thật ra có một việc ta vẫn không hiểu.” Tô Ôn hỏi: “Lão chết nhiều năm vậy mà không rời khỏi Tuyết Tang Cốc, là vì cái gì?”

Quả thật, lão quỷ đã có khả năng ấy, trong phạm vi Tuyết Tang Cốc có thể tránh thoát quỷ sai, nếu ra khỏi nơi này, e rằng quỷ sai mấy đời cũng khó lòng bắt được hắn.

“Không rời khỏi Tuyết Tang Cốc chỉ có hai khả năng. Một, lão không muốn đi. Hai, lão không thể đi.” Ta điềm tĩnh đáp.

Qua vài lượt đối thoại, Tô Ôn – kẻ không có nhiều hiểu biết – nay đối với ta đã là tâm phục khẩu phục. Hắn đi quanh ta, hỏi rất nhiều về chuyện Tuyết Tang Cốc năm xưa. Đêm xuống, cuối cùng ta cũng tiễn hắn đi, vừa nằm xuống giường, mắt còn chưa khép hẳn thì bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hét chói tai.

Ta bật dậy, chộp lấy thanh kiếm trên bàn, nhanh chóng lao ra ngoài.

“Có ai không!” Có người hét to.

Theo hướng âm thanh, ta nhanh chóng đến được Đông Sương, nơi mà hai vị công tử Quy Ngọc Thành đang ở. Cửa phòng mở toang, bên cạnh cửa là một thiếu niên mặc y phục của Tuyết Tang Cốc, mặt mày trắng bệch, có lẽ đã sợ đến ngất đi.

Một thiếu niên khác gần như cùng lúc đến với ta, nhìn trang phục thì chắc là người của Quy Ngọc Thành. Hắn chưa kịp bước qua cửa đã sững sờ kinh hãi. Chỉ thấy một thiếu niên mặc y phục giống hắn đang nằm trên đất, cổ họng đã bị cắt, nhưng xung quanh lại không có một giọt máu, còn thi thể đã hóa thành một bộ xác khô. Thiếu niên kia sắc mặt xám xịt, đôi mắt trợn trừng, đến một con quỷ như ta còn phải khiếp sợ, huống chi là thiếu niên phàm nhân kia – người đầu tiên phát hiện ra cảnh tượng này.

“Ta sẽ ở đây trông coi, ngươi mau đi gọi người đến.”

Ta hướng về thiếu niên Quy Ngọc Thành mà nói. Thiếu niên cũng chẳng hề phòng bị, vội vàng ôm quyền với ta một cái, rồi cầm kiếm đi tìm người.

Thiếu niên vừa rời đi, ta nheo mắt lại, hỏi: “Có nhớ ngươi chết thế nào không?”

Kẻ vừa chết thảm đứng cách đó không xa, nhìn thoáng qua thân xác nằm trên đất của mình, hắn lắc đầu.

Ai dà…người vừa chết thường vẫn còn rất mơ hồ. Đừng nói ngươi hỏi hắn chết ra sao, ngay cả hỏi hắn là ai, có khi hắn cũng không trả lời được.

“Ngươi là ai? Tại sao lại có thể thấy ta?” Kẻ chết thảm nhìn ta, chưa đợi ta đáp đã lại hỏi: “Quỷ sai? Ngươi là quỷ sai?”

“Ta là sai dịch của địa phủ, nhưng không phải quỷ sai đến đưa ngươi đi.”

Ta đáp ngắn gọn.

Kẻ chết thảm nhíu mày, không nói gì.

Ta bảo: “Thời gian không còn nhiều, quỷ sai đến đón ngươi sẽ sớm tới. Ngươi không muốn biết mình chết như thế nào sao?”

“Ta có thể làm gì?” Kẻ chết thảm hỏi.

Ta hỏi: “Còn nhớ trước khi chết ngươi đã làm gì không?”

Kẻ chết thảm nhìn thi thể mình nằm trên đất, đáp: “Ta vừa trở về từ bên ngoài, tìm người trong cốc xin một bình trà. Sau đó ngồi chờ… rồi tiếp đến… ta đã gục xuống ở đây.”

Lời hắn nói quả thật bỏ qua phần mấu chốt nhất. Nhưng thôi, có còn hơn không.

“Ta nghĩ có lẽ ta đã bị trúng tà.” Kẻ chết thảm đột nhiên nói.

“Tà?” Ta nhíu mày: “Ý ngươi là gì?”

Kẻ chết thảm đáp: “Trước ta, nơi này đã có mấy người liên tiếp chết, nghi là có tà ma quấy phá. Mạc cốc chủ mới mời người Quy Ngọc Thành chúng ta đến.”

“Tà ma?” Ta chăm chú nhìn kẻ chết thảm: “Tại sao lại nói là tà ma?”

Kẻ chết thảm đáp: “Bởi vì bọn họ chết thảm khốc quái dị, mà lại giống nhau đến lạ, không giống do người gây ra.”

“Giống như cách ngươi chết?” Ta hỏi.

Kẻ chết thảm gật đầu.

Chưa kịp để ta nói thêm gì, kẻ chết thảm đột nhiên hỏi:

“Nếu ngươi không phải đến đón ta, thì cớ sao lại có sai dịch của địa phủ vô duyên vô cớ ở đây?”

Ta đáp: “Ngươi đã chết rồi, ta cũng không giấu ngươi làm gì. Địa phủ đang truy đuổi một con quỷ, hiện đang ở Tuyết Tang Cốc này.”

Kẻ chết thảm trừng mắt: “Há chẳng phải là kẻ chúng ta đang tìm sao?!”

“Không đúng.” Ta đáp: “Con quỷ đó đã chết nhiều năm, chưa từng hại người. Không thể nào đột nhiên gây loạn.”

Kẻ chết thảm có vẻ không phục, sắc mặt lúc này càng thêm tái nhợt. Hắn nhìn chằm chằm ta mà nói: “Đó dù sao cũng là quỷ, sao ngươi có thể dùng tâm tư của người thường để nhìn nhận một con quỷ? Hơn nữa, các ngươi địa phủ rốt cuộc là làm cái gì? Để một con quỷ đã chết bao năm gây hại nhân gian!”

Ta lạnh lùng nhìn kẻ chết thảm, từng chữ từng chữ nói: “Ngươi cũng đã thành quỷ rồi, nói vậy về đồng loại của mình e là không hợp cho lắm. Hơn nữa, thế gian này, có quỷ ngu thì cũng có quỷ thông minh, mà trong số quỷ thông minh lại có vài kẻ gian xảo. Địa phủ cũng không phải vạn năng, luôn có vài con quỷ tạm thời thoát khỏi sự kiểm soát, ngươi nên hiểu điều đó, chúng ta cũng đang hết sức truy bắt.”

Kẻ chết thảm không tranh cãi thêm, chỉ lạnh nhạt nói: “Ngươi hẳn là quỷ giỏi ngụy biện nhất của địa phủ rồi.”

Ta nhếch mép cười, ôm quyền nói: “Quá khen quá khen, áp hồn sứ Lâm Phất, dám hỏi huynh đài là ai?”

Kẻ chết thảm cũng ôm quyền: “Quy Ngọc Thành, Tần Nhất Hành.”

“Tần Nhất Hành?” Ta ngẩn ra, hỏi: “Tần Nhất Trì là gì của ngươi?”

Kẻ chết thảm im lặng một lúc, rồi mới đáp: “Huynh trưởng của ta.”

“Huynh đệ đồng bào?” Ta hỏi.

Kẻ chết thảm gật đầu.

Ta nhìn Tần Nhất Hành trước mặt, dù đã chết nhưng vẫn đứng thẳng lưng, thực ra có thể thấy đôi chút bóng dáng Tần Nhất Trì. Chỉ là tính cách hai huynh đệ dường như khác biệt hoàn toàn, ít nhất, hiện giờ nhìn qua là vậy.

“Ta đã chết, e rằng đại ca ta sẽ không buông tha Tuyết Tang Cốc. Nếu có thể, xin cô nương giúp ta chuyển lời, lần này ta chết là do thuật pháp kém cỏi, mong Quy Ngọc Thành không làm khó Tuyết Tang Cốc. Bằng không, ta Tần Nhất Hành chết không nhắm mắt.”

“Ngươi nghĩ đại ca Tần Nhất Trì của ngươi sẽ nghe ta sao?” Ta không phải là không sẵn lòng giúp hắn truyền lời. Chỉ là một là truyền lời cho quỷ chẳng khác nào tự báo thân phận, hai là Tần Nhất Trì từ nhỏ đã cố chấp, không dễ nghe lời người khác, ta dù có nói cũng chẳng ích gì.

Kẻ chết thảm không nói gì, ta lại bảo: “Dù vậy, ta cũng có thể giúp ngươi hoà giải một chút, để huynh trưởng của ngươi không làm điều gì quá đáng.”

“Đa tạ.” Kẻ chết thảm gật đầu.

“Chớ vội cảm ơn.” Ta chậm rãi hỏi: “Trước tiên nói xem Quy Ngọc Thành các ngươi đã điều tra được gì?”

Kẻ chết thảm đáp: “Từ hai tháng trước, trong Tuyết Tang Cốc liên tiếp có người chết bất thường. Cổ họng bị rạch, máu trong người đều bị hút sạch. Nhưng máu đi đâu mãi chẳng ai biết.”

“Vậy nên các ngươi nghĩ là có yêu ma quấy phá?” Ta hỏi.

Kẻ chết thảm gật đầu: “Pháp bảo Phạm Âm Linh quả thật phát hiện có quỷ trong cốc, chỉ tiếc cho đến lúc này ta vẫn chưa nhìn thấy nó. Nay nghĩ lại, có lẽ chính là con quỷ mà địa phủ đang tìm.”

“Ta…”

Ta chưa kịp nói hết, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân của một nhóm người, không bao lâu sau, cả bọn ùn ùn xuất hiện.

Cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ từng người một sợ hãi không ít. Lúc này sắc mặt Mạc Anh chẳng còn chút máu nào, so với kẻ chết thảm đang nằm dưới đất cũng chẳng khác là bao.

“Quỷ… quỷ… quỷ lại đến rồi!” Một thiếu niên đứng bên cạnh Mạc Anh chỉ vào xác của kẻ chết thảm mà lẩm bẩm.

Mạc Anh cắn răng, quay sang thiếu niên của Quy Ngọc Thành nói: “Tuyết Tang Cốc của ta đã liên luỵ đến Tần công tử.”

Thiếu niên của Quy Ngọc Thành nhíu mày đáp: “Ta đã gửi thư về Quy Ngọc Thành, nhờ người đến nhận thi hài của sư huynh ta.”

Ta nhìn thoáng qua kẻ chết thảm đứng cách đó không xa, rồi ôm quyền với Mạc Anh: “Nếu có việc gì cần đến sư tỷ đệ chúng ta giúp đỡ, xin cứ nói.”

Mạc Anh nhìn ta, thở dài: “Hiện tại thật có một chuyện nan giải, muốn nhờ hai vị giúp sức.”

Ta liếc nhìn Tô Ôn đang đến trễ, rồi gật đầu với Mạc Anh: “Sẵn lòng cống hiến.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.