Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 470



Chương 470:

 

Khi cô đến trước xe, cửa sổ từ từ hạ xuống, xuất hiện trước mặt cô là gương mặt đẹp trai ngời ngời khiến người ta cảm khái của Hoắc Cảnh Hiện.

 

“Tan học rồi sao? Anh đến đón em.” Hoắc Cảnh Hiên xoa đầu cô nói.

 

Hoắc Cảnh Thanh nhìn thấy khuôn mặt trước mặt liền cảm thấy mặt đầy hắc tuyến: “Anh trai, lúc này không phải anh nên ở bên cạnh chị Thẩm hay sao? Hôm nay tự nhiên lương tâm trở lại, muốn đến đón em tan học!”

 

Hoắc Cảnh Thanh đối với chuyện của Hoắc Cảnh Hiên, cô vẫn biết một chút Hoắc Cảnh Hiên liếc cô một cái, thở dài nói: “Sao nào, không chào đón anh sao. Nếu em không chào đón anh thì anh đi vậy.”

 

Hoặc Cảnh Thanh nhìn dáng vẻ của anh trai, trong lòng thầm nói: Đúng là anh em với nhau mà!

 

Cô ngày người nhìn cậu: “Anh à, anh tới đón em, còn chị Thẩm Vân thì sao? Anh đến đón em mà bỏ mặc chị ấy sao?”

 

Hoắc Cảnh Hiên khởi động xe, định lái xe đi thật, cũng không có trả lời câu hỏi của cô, càng ngày càng cậu càng cảm thấy em gái mình hay hóng chuyện linh tinh thật, đúng là lá gan ngày càng lớn đây mà Bạn trai còn chưa có mà còn không khiêm tốn tí nào, về sau mà có chàng trai nào thích cô, người làm anh trai như cậu sao có thể cho qua dễ dàng được? Cậu còn vì chuyện kết hôn của em gái mà lo lắng khôn nguôi, bố mẹ còn chưa lo lắng, tại sao cậu lại lo lắng như thế chứ Nhìn thấy Hoắc Cảnh Hiên mặc kệ mình, Hoắc Cảnh Thanh liền chăm chú không nhìn mặt người bên cạnh: “Anh à, có phải anh bắt nạt chị Thẩm Vân khiến cho chị ấy tức giận nên không muốn gặp anh nữa hay không, chẳng trách chị ấy không tới đây. Hừ, em sẽ mách bố mẹ là anh bắt nạt chị Thẩm Vân, bắt nạt con dâu tương lai của họ, em sẽ mách mẹ là anh không tôn trọng phụ nữ! “

 

Hoắc Cảnh Thanh càng nghĩ càng tức giận, chị Thẩm Vân là người tốt như vậy, trước đây Hoắc Cảnh Hiên luôn cố ý hay vô tình bắt nạt cô, thế nhưng hiện tại có người ở bên cạnh, anh trai cũng chẳng dám làm gì, chỉ cần nhắc đến chị.

 

Thẩm Vân là anh trai sẽ khoanh tay chịu trói.

 

“Em nghĩ nhiều rồi, giữa anh và cô ấy đâu có xảy ra chuyện gì. Chẳng qua là sợ em bị đói nên cô ấy đang ở nhà nấu cơm cho em kìa.” Hoắc Cảnh Hiên nói.

 

“Vậy là tốt rồi, đừng để em nhìn thấy anh bắt nạt chị dâu!” Hoắc Cảnh Thanh nói.

 

Hoắc Cảnh Hiện trực tiếp bỏ qua lời nói của cô, nhưng một tiếng “chị dâu” kia vẫn khiến lòng cậu mở hoa “Anh trai, em có chuyện này muốn nói với anh” Giọng điệu của Hoắc Cảnh Thanh đột ngột thay đổi, giống như một con thỏ đáng thương khẩn cầu.

 

“Hoắc Cảnh Thanh, hiện tại anh đang lái xe đấy, em có biết nguy hiểm như thế nào không? Em mau ngồi xuống đi đã, ngồi xuống tử tế rồi nói chuyện có được không?”

 

Hoắc Cảnh Hiền không thể nuốt nổi dáng vẻ này của cô, trước đây cô thường dùng dáng vẻ này khiến cậu suốt ngày bị bố mẹ nhìn chằm chằm. Vừa mới đây thôi, cậu không thể để mình bị đưa vào tròng nữa “Ôi, anh trai yêu quý của em, tuần sau em phải thi học kì rồi.”

 

“Ồ, vậy thì sao? Không phải em muốn anh làm bài kiểm tra thay em chứ. Nghĩ cũng đừng nghĩ, chuyện đó là không thể nào đâu.”

 

“Anh ơi, đừng đả kích em như vậy.” Hoắc Cảnh Thanh lo lắng nằm chặt hai tay.

 

“Thôi được rồi, với tư cách là anh trai thì anh sẽ giúp em vậy. Anh có một người bạn học tập rất lợi hại, cậu ta đi học ở nước ngoài và đã trở lại từ hơn nửa năm trước. Nghe nói cậu ta đang dạy ở trường nào đó thì phải, anh sẽ nhờ cậu ta tới dạy em. Đừng lo, quan hệ giữa anh và cậu ta từ trước tới nay luôn rất tốt, sẽ không bắt nạt em đâu. Em chỉ cần hỏi thôi, nếu có phần nào không hiểu thì anh sẽ giúp em.” Hoắc Cảnh Hiền sờ nhẹ lên đầu của cô “Hay là thôi đi.” Rõ ràng là dáng vẻ anh trai quan tâm em gái, nhưng sao cô cứ cảm thấy anh trai đang xoa đầu một con chó nhỏ vậy nhỉ?

 

Ảo giác, chắc chắn là ảo giác thôi.

 

“Trừ khi sau này em không muốn gặp lại Tiêu Văn Nam nữa. Hoắc Cảnh Hiện đột ngột đe dọa cô.

 

“Vậy nghe theo sắp xếp của anh.” Hoắc Cảnh Thanh có chút buồn bực.

 

Sau khi trở về nhà, đúng lúc, nhìn thấy Thẩm Vân bận rộn ở trong bếp, Hoắc Cảnh Thanh vội vàng chạy đến.

 

“Chị Thẩm!”

 

“Cảnh Thanh, em đã về rồi à, mau giúp chị dọn cơm lên đi, chúng ta đi ăn cơm.” Nói xong, Thẩm Vân đưa cho Hoắc Cảnh Thanh một cái bát, hai người cùng vào bếp. Hoắc Cảnh Hiên vào phòng làm việc và gọi điện thoại. Nhìn thấy hai cô gái nhỏ, Hoắc Cảnh Hiên cười đắc ý.

 

Bàn ăn.

 

“Cảnh Thanh, buổi tối bố mẹ sẽ trở về nhà nên anh sẽ đưa Thẩm Vân về nhà của cô ấy. Còn nữa, vị gia sư mà anh nhờ cũng sẽ ở đây luôn, em nhớ lấy sách và học tập chăm chỉ nghe chưa? “Hoắc Cảnh Hiện nói.

 

“Vậy anh ta tên gì?” Hoắc Cảnh Thanh chờ đợi, đôi mắt mơ màng mở to.

 

“Em không phải lo, lúc nào cậu ta tới đây thì cậu ta sẽ tự giới thiệu”

 

“Vâng ạ.”

 

Buổi tối, sau khi Hoắc Cảnh Hiện và Thẩm Vân rời đi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.