Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 457



Chương 457:

 

“Thẩm Vân sao? Không phải chứ, sao trước giờ tôi không nghe anh ấy nhắc tới?” Hoắc Cảnh Thanh giả vờ không biết.

 

ầy, không lẽ anh ấy không nói cho cô biết sao?” Vương Nghiên lắc đầu, cô muốn phá hoại quan hệ của hai người bọn họ.

 

Mỗi người đang theo đuổi một suy nghĩ khác nhau trong đầu mình. Bất ngờ có mấy người xuất hiện ở bên cạnh, bịt mồm của Hoắc Cảnh Thanh rồi dùng bao tải trùm lên đầu của cô. Hoắc Cảnh Thanh kêu lên, mấy người kia nhìn Vương Nghiên và cười.

 

Tiếp đó, mấy người kia cũng bịt mồm Vương Nghiên và cũng nhét vào trong bao tải.

 

Dọc đường, hai người đều cố kêu cứu.

 

Trong căn phòng mập mờ sáng tối, tiếng kêu cứu của Vương Nghiên vang lên. Một người mở chiếc bao tải ra, thả Vương Nghiên ra ngoài.

 

Vương Nghiên cau mày, tên kia hình như cũng biết được Vương Nghiên đang khó chịu, nói: “Đại ca đã lấy được tiền rồi. Để chuyện này không bị đổ lên đầu bọn này nên đại ca đã không cử mấy tên đàn ông ra tay mà để người phụ nữ bọn này ra tay. Đến lúc nào có thể thả cô ra được thì chúng tôi sẽ tự khắc thả cô ra.

 

“Tôi muốn gặp người phụ nữ kia.” Vương Nghiên nói chuyện rất kiêu ngạo, cô ta muốn Hoắc Cảnh Thanh lập tức trở nên “hoa tàn cỏ úa”, đợi đến lúc đó xem Hoắc Cảnh Hiện có còn yêu cô ta được nữa hay không.

 

Tiêu Văn Nam không quan tâm đến những chuyện khác, tiếp tục đi về phía trước. Anh nghĩ bình thường Hoắc Cảnh Thanh nghịch ngợm, phá phách không chịu học hành nên cũng không quan tâm nữa, anh tiếp tục đi.

 

Nhưng Tiêu Văn Nam càng đi lại càng cảm thấy có gì đó không đúng. Anh nghĩ lại thấy bình thường cô cũng không ở cạnh những cô gái vừa lôi lôi kéo kéo vừa rồi, thêm vào nữa biểu cảm của cô cũng không phải là biểu cảm bình thường khi ở cạnh bạn bè.

 

Tiêu Văn Nam thấy hơi hoang mang, mặc dù bình thường anh không thích Hoắc Cảnh Thanh lắm nhưng nếu cô thật sự có xảy ra chuyện gì thì anh cũng cảm thấy không yên trong lòng.

 

Lúc Hoắc Cảnh Thanh bị Vương Nghiên và mấy người phụ nữ kia kéo đi, cô đã nhìn thấy chiếc áo phao cứu sinh của mình nhưng ánh mắt của Tiêu Văn Nam lại mang theo vẻ không quan tâm và coi thường.

 

Đây là chuyện khiến Hoặc Cảnh Thanh cảm thấy khó chịu nhất. Rõ ràng cô đã nhìn thấy Tiêu Văn Nam, cô biết rõ hôm nay mình khó thoát khỏi được lòng bàn tay của Vương Nghiên.

 

“Hoắc Cảnh Thanh?” Vương Nghiên kéo cổ áo của Hoắc Cảnh Thanh, giọng nói mang theo vẻ nghi hoặc.

 

“Thả tôi ra, nếu không thì tôi cũng phải lôi cô chết cùng.” Hoắc Cảnh Thanh vẫn rất cứng miệng mặc dù cô đang bị trói rất chặt.

 

“Ghê gớm vậy sao. Bảo sao cô lại có thể lừa được Tiêu Văn Nam vào tay mình, lại còn mập mờ không rõ ràng với Hoắc Cảnh Hiên nữa.” Nói xong, Vương Nghiên tát Hoắc Cảnh Thanh một cái rất đau.

 

Tiêu Văn Nam đang suy nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì đột nhiên anh nhớ ra một chuyện gì đó.

 

Hình như anh đã gặp người phụ nữ cầm đầu kia ở đâu rồi. Nỗi nghi hoặc trong lòng của Tiêu Văn Nam càng lúc càng lớn, anh từ từ dừng lại.

 

Anh nhìn về phía Hoắc Cảnh Thanh vừa biến mất, anh chạy về phía đó, không phát ra âm thanh gi.

 

Tiêu Văn Nam chạy hết sức lực, anh chạy qua một đám cỏ và một đống phế thải thì nhìn thấy một bức tường hết sức cũ kỹ.

 

Nhất định Vương Nghiên và mấy người phụ nữ kia đã đưa Hoắc Cảnh Thanh tới đây.

 

“Dừng tay, mấy người đang làm gì vậy?” Tiêu Văn Nam hét lớn, cả bọn Vương Nghiên vội vàng quay đầu lại. Anh Bảo thấy tình hình không ổn thì lập tức trèo tường ra ngoài.

 

Vương Nghiên khó hiểu, hỏi: “Anh là ai? Anh đừng lo chuyện bao đồng”

 

“Lo chuyện bao đồng? Tôi quản lý học sinh trong trường này, chưa có ai nói tôi là lo chuyện bao đồng đầu. Còn cô, cô làm gì ở đây? Đáng ra tôi mới là người phải hỏi cô câu này” Tiêu Văn Nam trả lời Vương Nghiên rõ ràng.

 

Mấy học sinh nữ cùng đi lên trước, đánh giá Tiêu Văn Nam.

 

“Cô lập tức thả người ra.” Tiêu Văn Nam đi lên trước nhìn Hoắc Cảnh Thanh và nói.

 

Mặt của Hoắc Cảnh Thanh lộ ra dấu vết từng bị đánh, dấu vết một cái bạt tay hằn lên mặt cô. Ánh mắt của Hoắc Cảnh Thanh mang theo vẻ yếu đuổi và cầu nguyện.

 

Đây là lần đầu tiên Tiêu Văn Nam nhìn thấy Hoắc Cảnh Thanh có ánh mắt khác lạ như vậy. Vương Nghiên không trả lời, cô ta nhìn Tiêu Văn Nam từ từ bước đến chỗ của Hoắc Cảnh Thanh.

 

Hoắc Cảnh Thanh ngã vào lòng của Tiêu Văn Nam, nước mắt không kìm được và tuôn rơi. Mỗi cô run rẩy, mỏi: “Chuyện này không phải do em, em không quen bọn họ, không phải do em.

 

Bình thường Tiêu Văn Nam lạnh lùng xa cách nhưng cũng bị tan chảy khi nhìn thấy Hoắc Cảnh Thanh khóc như mưa trong lòng mình.

 

Hoặc Cảnh Thanh không ngừng lắc đầu, ánh mắt cô sợ hãi và bị thương. Tiêu Văn Nam thấy thế thì vô cùng đau lòng và càng cảm thấy tức giận hơn. Anh nói với Vương Nghiên: “Mấy cô cùng đừng đi đâu. Tôi thấy bệnh của cô gái này không thể khỏi trong một chốc một lát được. Đi đi đi, đi đến phòng giáo vụ, sẽ căn cứ theo quy định → để xử lý.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.