Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 405



Chương 405: Trẹo chân

 

“Em nói anh là Tư Tuấn giả lúc nào, đúng là ăn nói linh tinh!”   Tư Tuấn ôm lấy cô nói: “Em nói anh là Tư.

Tuấn giả, lẽ nào anh không nên hất tay bỏ đi sao?” Sau khi nói xong Tư Tuấn liền giả bộ muốn hôn lên Diệp Thiến Nhị, cô cũng cảm thấy anh lại có ý đồ xấu, cho nên liền trốn tránh nói: “Đừng làm loạn nữa, mới sáng sớm, bị người ta nhìn thấy thì ngại lắm, nhanh đến ăn điếm tâm đi”

Diệp Thiến Nhi kéo anh ngồi xuống, sau đó bắt đầu ăn bữa sáng, nhưng khẩu vị của Tư Tuấn không mấy tốt, cho nên anh cũng ăn không được bao nhiêu, mà chỉ nhìn chảm chăm Diệp Thiến Nhỉ.

“A”  Tư Tuấn há miệng, Diệp Thiến Nhi đương nhiên biết anh có ý gì, trong đầu đột nhiên nhớ lại một màn tối hôm qua, mặt không ngừng đỏ lên!

Mặc dù vậy, cô vẫn tự tay đút bánh mì cho anh ăn, Tư Tuấn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, anh mỗi ngày đều muốn sau này Diệp Thiến Nhi đối với mình như vậy! Sau khi tùy tiện ăn xong bữa sáng bọn họ liền xuất phát, Diệp Thiến Nhi nhìn đồng hồ, mới thấy có chín giờ, cũng may là vẫn chưa quá giờ, Diệp hiến Nhi thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may cô không lãng phí nhiều thời gian, nếu không lại giống như lúc ở thành phố Giang Ninh khiến anh đợi cô rất lâu, vậy thì cô sẽ cảm thấy rất áy náy.

Diệp Thiến Nhi nói như vậy, nhưng lại quên mất tại Giang Ninh, cô sở dĩ lãng phí nhiều thời gian như vậy đều là vì Tư Tuấn muốn đút cho cô ăn sushi, cho nên mới lâu như thế.

“Đi núi Thái Sơn, mặc dù bây giờ đã không còn sớm nữa, nhưng cũng may hôm nay không phải ngày lễ, nếu không nhất định là sẽ có rất nhiều người, đến lúc đó lên đến đỉnh núi là có thể nhìn thấy phong cảnh vô cùng đẹp, anh nghĩ em nhất định sẽ thích!” Diệp Thiến Nhi cảm thấy chẳng có gì đáng để nói, cho nên vẫn luôn im lặng không nói gì, nhưng.

khi Tư Tuấn một mực kéo tay cô, lại khiến cô ta cảm thấy rất hạnh phúc!

”Tư Tuấn”  “Không có gì, em chỉ là thích gọi anh như vậy, em sợ một ngày nào đó đột nhiên không nhìn thấy anh nữa, anh rời xa em, vậy em biết phải làm sao?”

Tư Tuấn vội vàng võ nhẹ vào miệng cô, không cho cô nói ra những lời như vậy, anh sao có thể vứt bỏ cô. Lúc đầu anh cũng chỉ là muốn hành hiệp trượng nghĩa, ai mà biết được sau đó còn cùng với Diệp Thiến Nhỉ yêu đương.

“Sau này không cho phép em nói ra những lời như vậy” Nghe Tư Tuấn bá đạo nói, Diệp Thiến Nhi cũng không nói chuyện nữa, cô giống như một đứa bé ngoan ngoấn cầm tay Tư Tuấn.

Thỉnh thoảng sẽ có mấy người đi ngang qua sảnh trước, họ cũng là những cặp tình nhân, có.

vài người cũng sẽ nhìn anh và cô với ánh mắt ngưỡng mộ.

Hai người đi đến trước của khách sạn, xe đã được cậu em lái tới, vẫn là chiếc Porsche như mọi khi.

Khi ngồi trên xe, Diệp Thiến Nhi cảm thấy lần này không giống như mấy lần trước, nói như nào nhỉ…

Lần đầu tiên cô có chút bị ép buộc, bởi vì lúc đó cô không hề muốn anh đưa cô về nhà, lần thứ: hai chính là lúc ở thành phố A, lần đó mặc dù không phải là bị ép buộc những khi đó cô không biết vì chuyện gì mà anh vô cùng tức giận, làm cho cô vô cùng sợ hãi, lần này hoàn toàn ngược lại, Diệp Thiến Nhi cam tâm tình nguyện đi cùng anh.

“Thái Sơn, sẽ rất khó leo phải không?” Diệp Thiến Nhi vừa kéo dây an toàn vừa hỏi.

“Có lẽ không khó đâu!” Tư Tuấn cũng là lần đầu tới, cũng không biết nhiều về n, nói: “Cho dù có khó leo hay không, cũng xem như đây là rèn luyện cơ thể cho em, em xem em đi, ở thành phố A mẩy ngày, em hầu như đều không bước chân ra khỏi cửa, số lần vận động tự nhiên đã giảm xuống”

Tư Tuấn phân tích cặn kẽ, trong đầu không kiềm chế được có chút lo lắng cho lần leo núi này.

Anh thì không sao vì anh thường xuyên vận động, hơn nữa anh vẫn luôn tập luyện taekwondo, nhưng tình huống Diệp Thiến Nhỉ thì khác, anh thật sự có chút lo lắng cho có.

“Bị anh vạch trần rồi” Diệp Thiến Nhi nói xong, liền nghịch ngợm thè lưỡi quay mặt nhìn Tư Tuấn Xe chạy êm ru trên đường, làm Diệp Thiến Nhi có chút kích động, suốt dọc đường cô cũng khó bình tĩnh lại được.

Đi nửa tiếng mới đến nơi, sau khi xuống xe, Diệp Thiến Nhi giúp Tư Tuần đêm đồ đạc ra khỏi che.

Ngẩng đầu che khuất ánh mặt trời, Diệp Thiến Nhỉ nhìn ngọn núi xanh ngắt cao ngất, tâm trạng trong phút chốc rơi xuống đáy vực.

“Thái Sơn cao quá vậy!” Diệp Thiến Nhi vừa nói, trong lòng vừa không ngừng hối hận vì bản thân thật ngu ngốc sao lại muốn so tài leo núi với   Tư Tuấn ở đây   phải “chịu khổ”. Bây giờ cô có thể cảm nhận được, lát nữa thôi cô sẽ trải qua cuộc sống không mấy tốt đẹp.

“Sao vậy, muốn lâm trận bỏ chạy?” Tư Tuấn nhìn dáng vẻ của Diệp Thiến Nhi, mấy ngày nay ở bên nhau, anh cũng hiếu Diệp Thiến Nhi đôi chút, nhìn biểu tình này của cô, Tư Tuấn có thể chắc chản 90% là Diệp Thiến Nhi đang hổi hận.

“Làm gì có.” Diệp Thiến Nhi nghe thấy lời anh nói, cảm thấy anh có chút khinh bỉ mình, vì không muốn anh xem thường, Diệp Thiến Nhĩ còn cố ý đứng trang nghiêm, bày ra vẻ mặt của một chị đẹp cao.

lãnh, không hề sợ hãi.

“Em sẽ cho anh thấy thế nào là Diệp Thiến Nhị, đợi lát nữa em sẽ leo lên đỉnh núi kia, đến lúc đó xem anh còn xem thường em không” Cô làm ra dáng vẻ đầy tự tin cũng chỉ là đế cho Tư Tuấn nhìn.

Thật là, cô không dễ gì mới từ thành phố Giang Ninh đến thành phố A chỉ vì để cùng anh leo núi, vậy mà anh còn không biết xấu hổ nói đều cô.

“Được, có điều đến lúc đó em đừng có chạy trốn nhé!” Tư Tuấn tiếp tục nói khích cô.

“Được thôi” Hai người đi đến chân núi Thái Sơn, Diệp.

Thiến Nhi và Tư Tuấn cầm trên tay núi leo núi của mình, chuẩn bị xong liền bắt đầu leo.

Mặc dù không phải là ngày nghỉ lễ, nhưng vẫn có ba bốn tốp đến nơi này leo núi, ngay khi bọn họ chuẩn bị leo thì có mấy nữ sinh ở cách đó không xa nhìn về phía bọn họ.

“Người con trai kia thật là đẹp trai! Thật giống nam chính trong truyện ngôn tình!”

Không ngờ chúng ta trốn học đi leo núi còn thể nhìn thấy trai đẹp, cho dù khi trở về bị Diệp Tuyệt sư phái mắng cho một trận mình cũng cam lòng”

“Mình vẫn thích cơ bắp của anh ta hơn” Mấy nữ sinh ở đó thảo luận ríu rít, âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng vẫn vừa đủ để Tư Tuấn nghe được toàn bộ.

Diệp Thiến Nhi nhếch mép cười, hiển nhiên cô ta nhận ra mấy nữ sinh kia là trốn học đi chơi, hơn nữa trong nhóm đó còn có một cô gái hư thâm niên “Đi thôi, đừng có nghe mấy thứ linh tỉnh đó nữa Tư Tuấn nói xong liền kéo Diệp Thiến Nhi đứng lên, anh ta không thể để cho Diệp Thiến Nhi cũng trở nên giống như mấy người bọn họ.

Diệp Thiến Nhi cũng không biết mình đã leo bao lâu, chỉ biết vị trí hiện tại của cô ta vừa hay có thể nhìn thấy cửa núi Thái Sơn.

“Thật là mệt, ngồi nghỉ một chút đi!” Nói xong câu này, cô ta không để ý chút hình tượng nào đặt mông xuống đất.

Tư Tuấn có chút bất đắc dĩ lắc đầu, vừa rồi ai còn ở dưới giả bộ không sợ gì cả cơ chứ, bây giờ mời đi được một lát liền mở miệng kêu mệt mỏi.

“Bộ dạng luyện tập của em như này thì bao.

giờ mới theo kịp anh” Tư Tuấn nói xong, liền bắt đầu khuyên bảo Diệp Thiến Nhi: “Người vẫn phải có sức khỏe một chút, bộ dạng lười vận động này.

của em sau này sẽ khiến sức khỏe bản thân không tốt” Diệp Thiến Nhi thấy Tư Tuấn nói mấy lời này cũng có lý nhanh chóng gật đầu, xem ra cô vẫn nên chăm chỉ rèn luyện hơn, cô cũng cảm thấy bản thân chưa đi được bao lâu thì đã cảm thấy rất mệt mỏi, nếu như không có Tư Tuấn bên cạnh chắc cô đã sớm bỏ cuộc lâu rồi, cô sao có thể đi được đoạn đường dài như vậy.

“Anh cảm thấy, sau này thật sự nên đưa em ra ngoài đi lại nhiều hơn, em xem lại mình đi, mới đi được có một đoạn đã thở hốn hến như vậy rồi” Diệp Thiến Nhi không phục, phản bác: “Em sao lại cảm thấy bình thường lúc em đi dạo phố thực sự đi rất là giỏi nha, tại sao đi leo núi lại không được nhỉ?” Tư Tuấn bật cười khi nghe xong câu nói của cô ta, từ trước đến nay anh chưa từng thấy Diệp.

Thiến Nhi đáng yêu như vậy, cô lại đi so sánh leo núi với đi dạo phốt “Được rồi được rồi, chúng ta nhanh đi thôi, sao anh lại cảm thấy chúng ta hình như còn chưa đi được nửa quãng đường” Diệp Thiến Nhi đứng lên trước, sau đó xoay người đưa tay kéo Tư Tuấn đứng lên.

Ánh mặt trời xuyên qua khe hở cây đại thụ, nhảy tung tăng trên mặt đất.

Núi Thái Sơn rất là yên tĩnh, trừ tính chim hót, thì chính là âm thanh của tiếng gió thổi và lá cây đung đưa, nhưng nơi có âm thanh tuyệt vời này lại đang xen lần cả tiếng thở dốc không ngừng.

“Tư Tuấn, anh có thể đi chậm lại một chút không?” Diệp Thiến Nhi chậm rãi đi sau Tư tuấn, một tay chống nạnh, một tay chống đầu gối Nhìn thấy Tư Tuấn đang cõng trên vai hai túi leo núi, Diệp Thiến Nhi không kiềm được cảm xúc.

Người đàn ông này thật sự vẫn còn rất nhiều tỉnh lực.

“Em thật sự luyện tập quá ít” Dừng bước, Tư Tuấn quay đầu nhìn Diệp Thiến Nhỉ nói.

Lúc mới bắt đầu cô còn có chút dáng vẻ hào.

hứng, nhưng khi đi chưa được bao lâu thì cô đã bắt đầu chậm như rùa, cho đến khi cô nói mệt anh cũng phải dừng lại nghỉ ngơi, cứ như vậy bọn họ cũng không biết mình đã dừng lại nghỉ bao nhiêu lần. Tư Tuấn nhìn thấy Diệp Thiến Nhi đeo.

balo leo núi thì cảm thấy cô là nữ sinh cho nên đã cầm bao leo núi cho cô, cô đi được một đoạn lại bắt đầu kêu mệt.

“Em..Đây là lần đầu em cũng bạn đi leo núi” Diệp Thiến Nhi vừa nói, gò má hai bên vừa ửng   đỏ, có trời mới biết cô đã phải vất vả như nào mới nói ra được điều này.

€ô thật sự có chút sợ Tư Tuấn sẽ cười mình,

dù sao cô hai mươi mấy tuổi rồi nhưng đây là lần đầu tiên leo núi cùng người khác.

“Anh cũng là lần đầu tiên” Cùng người trong lòng mình đi leo núi.

Từ Tuấn nói xong lại âm thầm bổ sung một câu.

Bởi vì câu nói lần đầu tiên kia của Diệp Thiến Nhi nên tâm trạng Tư Tuấn tốt hơn rất nhiều, anh nghĩ đến anh là người đầu tiên cũng Diệp Thiến Nhỉ leo núi nên cảm thấy vô cùng hưng phấn Diệp Thiến Nhi vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu.

Anh cũng là lần đầu tiên leo núi? Nghe thấy anh nói mình cũng chưa từng leo núi, Diệp Thiến Nhi không cảm thấy xấu hổ nữa.

Có điều, Diệp Thiến Nhi vẫn rất nghỉ ngờ lời này của Tư Tuấn là đang gạt cô.

Phải biết rằng, với gia thế của Tư Tuấn, sao anh có thế chưa từng leo núi, chỉ có điều anh có lý do gì để nói dối cô cơ chứ? Diệp Thiến Nhi suy ngắm rồi cũng hoàn toàn in tưởng những gì Tư Tuấn nói.

“Không ngờ anh cũng chưa từng leo núi! Em cứ tưởng rằng chỉ có em là chưa từng leo núi chứ ?“ Diệp Thiến Nhi cảm thấy nhẹ nhõm, tâm trạng   cũng tốt lên, cô đi về phía Tư Tuấn Bởi vì Tư Tuấn dừng lại nên cô đi mấy bước đã đến bên người anh    Tư Tuấn nhìn Diệp Thiến Nhi lùn hơn mình một cái đầu, cười nói.

Còn dơ tay lên chỉnh lại mái tóc có chút dối bời của Diệp Thiến Nhi.

Diệp Thiến Nhi ngẩn người, hai tay vô thức nắm vạt áo, anh như vậy là muốn làm gì!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.