Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 232



Chương 232: Lữ Hoàng Trung mất tích

 

Lữ Hoàng Trung nhận được điện thoại của mẹ, liên biết ngay cái miệng của Lữ Hoàng Tâm đã đem những gì
nên nói không nên nói đều nói cả rồi.

“Mẹ, chuyện của con mẹ không cần phải lo lắng đâu, mẹ chỉ cần lo việc chăm sóc Lữ Hoàng Tâm là được rồi .
Con còn nhiều việc ở bệnh viện, không có cách nào vê được đâu.” Anh có hơi tức giận nói chuyện với mẹ Lữ.

Hiện tại Lữ Hoàng Trung đúng là có hơi không giống bình thường.

“Mẹ  không quan tâm, dù sao tối nay mẹ nhất định phải gặp con, nếu không mẹ sẽ gọi cho trưởng khoa” Nói xong, bà cúp máy gọi điện cho trưởng khoa.

Anh bị ép không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.

“Mẹ, không phải con nói mẹ chứ, mẹ cứ tập trung vào con làm gì, hiện giờ Lữ Hoàng Tâm nó như thế nào mẹ
cũng không phải là không biết, mẹ cứ tập trung trông chừng nó nhiều vào ” Nhận được sự đồng ý của Lữ Hoàng Trung, mẹ Lữ vội vàng dặn dò nhà bếp chuẩn bị thức ăn.

Trong lòng vẫn cứ bán tín bán nghị, không biết rốt cuộc Lữ Hoàng Trung và người phụ nữ đó có quan hệ gì Buổi tối Lữ Hoàng Trung vừa về nhà liền nhìn thấy dì Trương cũng đang ở trong nhà.

Nhà dì Trương và nhà họ Lữ quen biết đã lâu, quan hệ rất tốt, nhiêu năm mà vẫn cứ như vậy, thế nên Lữ Hoàng
Trung vẫn rất kính trọng gọi một tiếng dì Trương.

“Lữ Hoàng Trung à, thằng bé này, xa nhà nhiêu năm như vậy rồi đấy, có điều đúng là so với trước đây thì đẹp
trai hơn nhiều, tốt thật đấy, mẹ con thật là có phúc.” Bà khen Lữ Hoàng Trung, dường như rất vừa ý với Lữ Hoàng Trung.

“Dì Trương, dì nói gì vậy, con mà so với con trai của dì thì còn kém xa lắm” Con trai dì Trương điều hành dưới
trướng các công ty và nhà hàng, kinh doanh khởi sắc, có thể xem như là một ông chủ nhỏ rồi.

Chỉ là nguy cơ tài chính hiện tại, công ty khó tránh sẽ có một số việc không thuận lợi, thế nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc dì Trương xem trọng con trai của mình.
“Ôi dào, con đừng nói như vậy, chỉ là chút chuyện làm ăn nhỏ xíu, ai mà biết thì cũng làm được, dì và bố của nó
cũng chẳng quản nó nhiều như thế” Dì Trương trong lòng biết rõ con trai mình thì lợi hại đến đâu, nếu không
phải có sự giúp đỡ từ việc làm ăn của bố, phỏng chừng sẽ rất khó có người đồng ý làm ăn với nó.

Rất nhiều người đều là nể mặt nhà họ Trương mà thôi.

“Nói thế nào thì Trương Chính cũng rất xuất sắc” Anh cũng cứ theo lời dì Trương, khen thêm vài câu, chỉ cần nói
đến con trai thì dì ấy sẽ có rất nhiều lời để nói..

Mẹ Lữ nhìn thấy Lữ Hoàng Trung đã trở vê, vừa thấy con mình sắc mặt lo lắng. “Con ở bên ngoài chịu khổ hay
sao, sao nhìn cách ăn mặc cũng không mẹ Lữ không nghe thấy mới hỏi: “Có chuyện gì vậy? Vân Phi” “Sao bây giờ anh vẫn chưa về? Buổi tối anh muốn ăn gì?” Bình thường Lữ Hoàng Trung đều về rất sớm, hiện tại lại cứ chậm chạp mãi không về, khiến cô không tránh khỏi có chút lo lắng.

“Hôm nay anh có thể sẽ không về được, em và Đại Bảo nghỉ ngơi sớm đi” Nói xong liền nghe thấy Đại Bảo ở phía bên kia nói gì đó, loáng thoáng nghe được thì là nhớ bố. “Em đưa điện thoại cho Đại Bảo đi” Lữ Hoàng Trung an ủi Đại Bảo vài câu rồi cúp máy.

Hà Vân Phi tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, thở hắt ra một hơi.

Lữ Hoàng Trung vẫn luôn tạo cho cô một áp lực vô hình quá lớn, làm cô không biết nên làm thế nào, nếu như Lữ Hoàng Trung có thể tìm thấy người thích hợp, cô cũng xem như yên tâm.

Cô làm phiền Lữ Hoàng Trung, nợ ân tình Lữ Hoàng Trung đã rất nhiều rồi.

Lữ Hoàng Trung nên có việc riêng của anh ấy chứ không phải là mãi vây quanh cô, cô nghĩ đến đây trong lòng cũng thoải mái hơn, cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa.

“Thật ra tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là là cảm thấy có một số việc không có cách nào xác định được là có thể nhẫn nhịn được hay không”

Đối với rất nhiều việc, cô đều không hề khoan nhượng Hiện tại trong lòng cho dù có hàng ngàn hàng vạn điều không hài lòng, cũng không được nói ra, dù sao cũng có rất nhiều việc anh không có cách nào nắm bắt được, cũng không có cách nào thay đổi.

“Những chuyện khác thì anh không biết phải nói như thế nào mới tốt, thế nhưng hiện tại, anh nên làm cái gì, anh làm được gì, làm đến mức nào, cứ như vậy là tốt rồi” “Chị, chị có biết Lữ Hoàng Trung thật sự rất thích chị không” Diệp Thiến Nhi có hơi đau lòng Lữ Hoàng Trung, thật ra cô cảm thấy được Domoto cùng với Lữ Hoàng Trung mới là xứng đôi vừa lứa, chỉ đáng tiếc là chị gái vẫn luôn ở đây, vậy nên Lữ Hoàng Trung không chịu từ bỏ.

“Em đừng có ghép loạn lên như vậy, chị không xứng với Lữ Hoàng Trung” Trong lòng cô Lữ Hoàng Trung là một người hoàn hảo, không một chút tì vết.

Cô đã là mẹ của một đứa trẻ, Lữ Hoàng Trung thì không, anh vẫn luôn là một thanh niên tài tuấn.

“Thật đúng là, chị đừng cảm thấy tự ti như vậy, Lữ Hoàng Trung người ta còn chả nói gì, chị tự ti đến vậy làm gì chứ” Cô có hơi tức giận nói, không biết chị vì sao mà cứ luôn thế này, chỉ là nhìn về phía Domoto đang rất buồn: “Hay là chị này, chị ghép Lữ Hoàng Trung với Domoto đi.”

Hà Vân Phi lúc này mới quay đầu lại nhìn Domoto: “Xin lỗi Domoto, thế nhưng chị thật sự hi vọng em và Lữ Hoàng Trung có thể bên nhau, chị thật sự không có quan hệ gì với anh ấy” “Em biết, chị thích Hoắc Minh Dương, đến bây giờ vẫn thích, đúng không?” Domoto có hơi đau lòng cho Lữ Hoàng Trung, tấm lòng của người phụ nữ này không bao giờ đặt lên người anh ấy, nhìn thấy cô nhắc đến ba chữ Hoắc Minh Dương, ánh mắt Diệp Tĩnh Gia rõ ràng có ý né tránh.

Diệp Tĩnh Gia không nói gì, cô không nhìn rõ được trái tim mình, chỉ có nhắc đến ba chữ Hoắc Minh Dương cô mới nhận ra trong tiềm thức mình vẫn đang đợi người đó.

“Vẫn còn thích cớ gì lại không đối mặt với trái tim của mình? Có gì đáng Sợ hơn sinh ly tử biệt?” Domoto tiếp tục hỏi dồn, cô không từ bỏ, bức ép Diệp Tĩnh Gia phải đối mặt với trái tim mình.

“Có, có lẽ chị cũng không biết mình muốn gì” Đó là điều khó chịu nhất của cô cho đến tận lúc này.

Lúc đầu là Hoắc Minh Dương lựa chọn bỏ rơi cô, nhưng tận sâu trong ý thức cô vẫn cảm thấy Diệp Tĩnh Gia vẫn cứ không nhịn được mà thích Hoắc Minh Dương.

Vậy nên cuối cùng mọi chuyện mới trở nên thế này, cũng không muốn quay lại doạ Hoắc Minh Dương thêm một lần nữa.

“Domoto, cậu đừng nói chị mình nữa, chị mình đối xử với cậu rất tốt mà” Diệp Thiến Nhi lúc này lên tiếng ngăn Domoto lại, cô vẫn là bảo vệ chị gái mình, không muốn Domoro lại tiếp tục nói thêm câu nào với chị.

“Cậu làm gì thế để tôi nói, tôi cũng chẳng phải nói lung tung điều gì, chị của cậu và Lữ Hoàng Trung không hợp nhau, còn tôi thì thật sự thích Lữ Hoàng Trung, anh ấy đối xử với chị của cậu tốt như vậy, chị của cậu sao lại không thích” Sự bất mãn đè nén đã lâu đâu trong lòng Domoto lúc này bỗng nhiên bộc phát.

“Đủ rồi, Domoto, bình tĩnh lại chút đi” Diệp Thiến Nhi vội vàng kéo Domoto, không để Domoto bộc phát, cái tính cách này một khi nổi lên thì không có cách nào kiêm chế được.

Có không biết nên nói gì làm gì mới tốt.

“Mình không thể nhìn được bộ dáng chị cậu không thích Lữ Hoàng Trung” Rõ ràng Lữ Hoàng Trung đối xử với cô rất tốt, có thể nói anh ấy là người tốt nhất cô từng gặp, nhưng hiện tại kết quả thì sao, một chút phản ứng cũng không có, Lữ Hoàng Trung đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ chị ấy.

“Chị chưa từng thử làm sao biết là không được chứ?” Diệp Tĩnh Gia nhìn vẻ mặt bất cần của Domoto, dường như cảm thấy được tính cách của cô ấy có nó hơi táo bạo, trong lòng có chút khó chịu.

Lữ Hoàng Trung không thích Domoto, Domoto cũng biết điều đó nhưng cô ấy vẫn không hề bỏ cuộc.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.