Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 222



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 222: Thái độ của bà Hoắc

 

“Cô Phi, nghe nói cô là luật sư?” Bà Hoắc nhìn thấy Hoắc Minh Dương đi, thì gọi Hà Vân Phi lại.

“Tôi nhớ cô là là luật sư rất có uy tín ở nước ngoài, tôi có mấy lời tôi không nói, chắc cô cũng biết, nhà họ Hoắc chúng tôi là gia đình gì, trong lòng cô cũng rõ ràng, cho nên tôi khuyên cô một câu, đừng đến gần Minh Dương quá, nếu không đối ai cũng không tốt” Mặc dù là Hà Vân Phi giỏi về mọi  mặt, người nhìn cũng xinh đẹp.

Chỉ là cô lại mang theo đứa bé lớn như vậy, thì sống cùng Hoắc Minh Dương vốn không có khả năng.

Nhà họ Hoäc thế nào cũng phải có một đứa cháu, nếu như đứa bé này là của Hoắc Minh Dương thì bà sẽ rất vui vẻ hài lòng, nhưng lại không phải, bà không thể để Hoắc Minh Dương tìm một người phụ nữ không minh bạch.

“Vâng, tôi hiểu ý của bà, bà yên tâm đi, tôi sẽ không tới quấy rây.” Nhà họ Hoắc gì đó, cô không có hứng thú một chút nào.

Nếu không phải vì đứa bé, thì ngày hôm nay cô sẽ không tới.

Nhìn ý của bà Hoắc, tám phân mười trong lòng nghĩ như thế nào.

“Đi thôi, mau tạm biệt bà.” Diệp Tĩnh Gia đẩy đứa bé một cái, để cậu bé tạm biệt bà Hoắc.

“Mẹ, con không thích cái bà kia.” Bé Hiên bỗng nhiên nói với Diệp Tĩnh Gia.

“Làm sao vậy? Nói cho mẹ con biết tại sao con không thích bà.” Nghe đứa bé nói như vậy, dù Diệp Tĩnh Gia không có ý nghĩ gì khác, nhưng khó tránh khỏi vẫn hơi chua xót, dù sao bà Hoắc là bà nội của nó.

Đứa bé không biết nói dối, nó không thích chính là không thích.

“Bà bắt nạt mẹ” Không biết làm sao mà đứa nhỏ lại cảm thấy bà Hoắc khi dễ mẹ, nhìn con trai hiểu chuyện, Hà Vân Phi hơi không nỡ, “Ngoan, đều do mẹ không tốt, để cho con lo lắng” “Mẹ không khóc, bé Hiền bảo vệ mẹ” Vẻ ngoài đơn giản và đáng yêu của đứa bé làm cho Diệp Tĩnh Gia nín khóc mà cười.

“Ngoan, cám ơn con bảo vệ mẹ” Cô chân thành cảm ơn con trai, thân thể nhỏ bé bộc phát ra sức mạnh to lớn, nếu không phải là đứa bé, thì hiện tại nói không chừng cô… “Sau này đừng chạy lung tung, con nói một chút con đã đi đâu” Cậu bé náo loạn với dì, cuối cùng thấy dì giận thật, thì vội chạy đi chứ không có suy nghĩ nhiều như vậy, kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn…

“Được rồi, lần sau không được chạy nữa, con xem dì cũng sợ kìa” Diệp Tĩnh Gia hiện tại đau lòng muốn chết Diệp Thiến Nhi, bất kể nói thế nào thì đứa bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì người hiện tại tự trách nhất là cô ta, Domoto thì càng không cần phải nói.

“Mẹ. Xin lỗi, do con đã chạy mất” Nhìn dáng vẻ oan ức của đứa bé, Diệp Tĩnh Gia không nói gì, cô đau lòng ôm cái đầu nhỏ, đứa bé vô cùng đáng thương.

“Ngoan, con của mẹ là ngoan ngoãn nhất, sau này mẹ sẽ không quát con, ngoan, không sợ” Nói xong, đứa bé ngẩng đầu nhìn Diệp Tĩnh Gia, phát hiện ra cô có vẻ thực sự không tức giận, nên liền ngừng nói.

Trải qua chuyện lần này, Diệp Tĩnh Gia coi như là dài quá cái trí nhớ, tiết kiệm về sau đang đối mặt đứa bé vấn đề, cô không biết nên làm sao bây giờ.

Cô cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì, luôn là dáng vẻ bất cẩn như thế, dù không suy tính cho mình, thì cũng nên suy nghĩ cho đứa bé, ném con vào trong tay một thằng bé lớn, cô yên tâm sao được.

“Này, đứa bé chị tìm được rồi, được rồi, em không cần lo lắng” Diệp Tĩnh Gia nói vài câu với người trong điện thoại, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng đứa bé này là toàn bộ tâm huyết của cô, người khác không lay chuyển được vị trí của đứa trẻ trong lòng cô.

“Em thật sự là phục chị rồi, xem bộ dáng này của chị là muốn treo đứa con ở bên người, em cũng không biết nói gì, đều là em không tốt, hại chị suýt chút nữa làm con mất tích” Diệp Thiến Nhi tự trách nói, ngay cả một đứa bé xấu xa cô ta cũng không giải quyết được, thực sự không biết phải làm gì khác.

“Em đừng có coi thường bản thân, bất kể thế nào thì lần này Hoắc Minh Dương đã giúp chị một đại ân, chị phải cám ơn anh” Diệp Tĩnh Gia bây giờ chỉ coi một người là quan trọng nhất, đó chính là Hoắc Minh Dương, trừ anh ra thì không có một ai có thể dễ dàng trêu chọc tiếng lòng của cô.

“Chị, em xem Hoắc Minh Dương rất tốt, sau này hiện tại cũng kết hôn, nếu không chị suy tính một chút đi” Nghe Lữ Hoàng Tâm nói như vậy, khuôn mặt Diệp Tĩnh Gia lập tức đỏ bừng.

“Em nói bậy bạ gì đấy, đừng có lộn xộn những chuyện này, chị và Hoắc Minh Dương là không thể” Cô không muốn ở cùng Hoắc Minh Dương một chỗ, người đàn ông đó dính vào không tốt, cô còn chưa làm gì cả mà đã đắc tội với bà Hoắc rồi, vậy nếu mà làm một chút gì thì.

“Thật là không biết chị nghĩ như thế nào, Hoắc Minh Dương cũng không được, Lữ Hoàng Trung cũng không cần, ôi chao, không phải biết làm sao nữa, em phát hiện ra Domoto và Lữ Hoàng Trung có chỗ không đúng lắm” Cô ta có cảm giác giữa hai người lúc này có nồng nặc sát khí, đã nằm ngoài †ầm kiểm soát của cô ta.

Trong lòng bây giờ vẫn còn hơi sợ, cô ta cảm giác đợi ở nhà tràn ngập mùi thuốc súng.

“Làm sao vậy? Khoa trương như em nói vậy sao” Cô cười cười, cảm thấy Diệp Thiến Nhi hơi không bình thường.

“Cái khác em không nói, nhưng lời nói của em, đều là chuẩn” Cô ta rất có tự giác, biết nên làm gì và không nên làm gì, nên nói gì và không nên nói gì, trong lòng có một ngàn chỗ hoài nghỉ đều từ từ đè xuống.

“Em chớ loạn tưởng, đều là bạn tốt, có thể có chuyện gì chứ?” Diệp Tĩnh Gia lơ đễnh, cô chỉ cảm thấy sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Điều này khiến Diệp Thiến Nhi lo lắng: “Chị, chị thì biết cái gì, chị không phát giác ra cảm giác không giống nhau sao.” Cô ta cùng Domoto có quan hệ tốt, cho nên phát hiện ra dễ như trở bàn tay, Diệp Tĩnh Gia cùng Domoto thì không có quan hệ tốt như vậy, cho nên cô cũng không phát hiện được.

“Em nói đây là cái gì cùng cái gì” Cô đang lái xe thì bị Diệp Thiến Nhi chọc cho nhịn không được cười lên.

Đứa bé này lúc nào cũng nói lung tung. “Chị hãy chờ xem, buổi tối em làm chút món ăn ngon, sau đó sẽ từ từ hòa hoãn hai người, chị nhìn đi, khẳng định giữa bọn họ nhất định phải có cái gì đó” Cuối cùng Diệp Tĩnh Gia cũng không nói lời nào.

Mặc cho Diệp Thiến Nhi đang làm một số việc.

Về đến nhà, quả nhiên là bầu không khí hơi xấu hổ, Domoto và Lữ Hoàng Trung đều không bước ra trong phòng, chỉ có Diệp Thiến Nhi một mình ngồi trên ghế sa lon xem tỉ vi.

Vừa nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia trở về, nỗi khiếp sợ trong lòng vẫn còn.

Thực ra em không cần suy nghĩ nhiều như vậy, rất nhiều chuyện chị cũng không nói rõ với em, phải biết rằng mọi nghi ngờ trước tòa đều cần có bằng chứng.

Diệp Thiến Nhi nói mũi là mũi mắt là mắt, bé Hiền nhanh chân chạy vào phòng tìm Lữ Hoàng Trung.

“Thật không phải là em nói chị, chị cũng không suy tính một chút, bé Hiền đối với Lữ Hoàng Trung tốt như vậy, chị đổi một người bố cho bé Hiền” Cô ta hơi bận tâm nói với Diệp Tĩnh Gia.

Dù sao rất nhiều chuyện đều không thể nói rõ ràng, bất kể là ai cùng ai cùng một chỗ đều phải từ từ.

Diệp Tĩnh Gia hiểu rõ hơn tất cả mọi người đâu là lựa chọn tốt nhất, nhưng cô vẫn không thể quyết định, cô không thể bởi vì Lữ Hoàng Trung cũng yêu cô, nên tự ý ra quyết định, làm cho Lữ Hoàng Trung vì đối yêu cô mà ở cùng một người không thương anh.

Đây cũng là lý do tại sao cô không muốn dây dưa với Lữ Hoàng Trung.

Diệp Tĩnh Gia trở về phòng ngồi trước cửa sổ, nhìn vết hôn trên cổ tay, giờ nào phút nào cô cũng tự nhắc nhở bản thân không được đi lại đường cũ.

Cô không chỉ một lần khuyên bản thân, cứ như vậy mà ở bên Lữ Hoàng Trung, nhưng vẫn không có cách nào làm được.

Bởi vì tình yêu không thể bao dung những thứ khác.

“Chị, ăn gì” Diệp Thiến Nhi nấu xong rồi lấy ra định cho Diệp Tĩnh Gia ăn.

Giờ cô mới phản ứng được, vội vàng thu dọn rồi đi ra khỏi phòng: “Làm sao, buổi tối ăn gì?” “Ăn lẩu, náo nhiệt, Domoto không để ý tới Lữ Hoàng Trung rồi, Lữ Hoàng Trung cũng không để ý Domoto, chị nói hai người bọn họ đến cùng có chuyện gì xảy ra vậy” Diệp Thiến Nhi hỏi Diệp Tĩnh Gia, nhưng cô ta cảm giác cũng là hỏi cũng như không, xem nét mặt của cô là biết cái gì cũng không biết.

“Chị, chị thật là, phục chị rồi” Cô ta còn là bội phục bản lĩnh của Diệp Tĩnh Gia, thật sự cái gì cũng đều có thể không thèm để ý, xem như không có gì xảy ra.

“Chuyện giữa nam nữ chị vẫn luôn không hiểu nhiều, em hỏi chị cũng như không” Cô vẫn biết khả năng của bản thân, cho nên cô cũng không để ý. Diệp Thiến Nhi muốn làm sao thì làm vậy đi, mình cứ ngoan ngoãn nghe là được.

Buổi tối lúc ăn cơm, Diệp Thiến Nhi cố ý chuẩn bị. “Chị muốn ăn cái gì?” “Nào bé Hiền, ngoan chút, đừng làm rộn bố” Diệp Tĩnh Gia đều không có hứng thú lắm với cái gì, vội vàng ôm bé Hiền từ trên người Lữ Hoàng Trung xuống, bầu không khí thật kỳ quái. “Cái kia, hôm nay là Diệp Thiến Nhi đặc biệt chuẩn bị, mọi người cũng nhanh nếm thử đi, nhìn ăn có ngon hay không” Cô hơi xấu hổ, Domoto và Lữ Hoàng Trung ngồi ở vị trí xa nhất, bình thường Domoto đã sớm nói chuyện với Lữ Hoàng Trung rồi, nhưng ngày hôm nay hai người một câu cũng không nói, điều này càng làm cho Diệp Tĩnh Gia lo lắng.

“Hai người nếu như có vấn đề gì thì nói nhanh lên đi.” Diệp Tĩnh Gia có vẻ xấu hổ, nên nói một câu như vậy.

Diệp Thiến Nhi tức giận đấm ngực: “Chị, chị có thể không nói lung lung ” không: Thật là, cô đối với chuyện tình cảm thật giống như một tờ giấy trắng, cái gì cũng không biết.

Rõ ràng Domoto và Lữ Hoàng Trung đàm phán không thành rồi. “Mọi người ăn nhiều vào, hai người nhìn xem những món ăn hôm nay tôi nấu có ngon hay không, đều nếm thử đi” Hôm nay cô ta làm nồi lẩu, nói xong cũng thấy Lữ Hoàng Trung và Domoto lặng lẽ nhìn mình.

“Được, tôi im miệng, im miệng”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.