Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 205



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 205: Bây giờ biết sai thì muộn rồi

‘Ngày mai sẽ đi phá thai. Cô nói với Lữ Hoàng Trung, lời nói tỉnh rụi giống như đang nói đến thời tiết hôm nay vậy, dọa Lữ Hoàng Trung giật mình.

“Cô đã nghĩ thông chưa?” Lúc này vừa mới vừa trở về lại nghĩ đến chuyện bỏ đứa trẻ, lần trước cũng là vì lần lữa bỏ đứa trẻ mà không dám nói, bị Hoắc Minh Dương mang đi.

“Tôi nghĩ xong rồi, đứa bé này nhất định không thể giữ lại.” Cô đã hạ quyết tâm, đứa bé này là của Hoắc Minh Dương, cô không muốn có bất kỳ liên quan nào đến Hoắc Minh Dương.

Chiếc nhẫn kim cương trên tay Diệp Tĩnh Gia quá mức nhức mắt.

Lúc cô dùng đũa gắp thức ăn cũng cảm thấy thế, lập tức liền đem chiếc nhẫn nóng phỏng tay quăng sang một bên.

Diệp Thiến Nhi thấy vậy vội vàng nhặt lên, nhìn thật kỹ, cũng may kim cương bốn phía đều được bao bọc rất kỹ, cũng không có dấu vết trây xước gì.

Thở dài, đặt lên bàn, bây giờ dáng vẻ Diệp Tĩnh Gia giống như đang cực kỳ bài xích Hoắc Minh Dương, nhưng nhìn đâu cũng thấy là đang tự làm khó mình.

Không biết chiếc nhẫn này của Hoác Minh Dương là có ngụ ý gì.

“Chị, chị ghét người cũng không cần trút giận lên đồ vật như vậy, bao nhiêu người muốn mà không được.” Cô nói xong, nhìn sắc mặt Diệp Tĩnh Gia xanh mét, lại câm chiếc nhẫn vê, đặt ở trên tay.

Nếu như cô và Hoắc Minh Dương đã định trước chỉ như vậy mà thôi, vậy thì chiếc nhẫn này đại khái là thứ duy nhất có thể chứng minh giữa hai người đã từng có gì đó.

Ngày đó đoạn tuyệt trong nhà thờ, đã khiến Hoắc Minh Dương tổn thương chí mạng, cô đoán chừng, sau này Hoặc Minh Dương cũng sẽ không còn muốn nhìn thấy cô nữa.”Ngày mai sẽ đi, không thể chậm trễ” Đứa trẻ càng lớn, phá thai càng tổn hại sức khỏe.

Cảm thấy Diệp Tĩnh Gia kiên quyết, cô cũng không nói thêm nữa. ‘Chờ khi nào chị phá thai xong, em mới trở về.” Gật đầu, không cự tuyệt Diệp Thiến NhiHôm nay em đi thăm bố, chị có muốn đi cùng không?” Diệp Thiến Nhi nói với Diệp Tĩnh Gia, suy nghĩ một chút, cũng đã rất lâu không gặp Diệp Bách Nhiên, nhưng bây giờ Diệp Tĩnh Gia chẳng hứng thú với bất kỳ chuyện gì, liên từ chối đề nghị của Diệp Thiến Nhi, bận rộn chuyện của mình.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tĩnh Gia liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc, đi bệnh viện kiểm tra.

Rất lâu rồi, cô không cách nào làm được giống như Hoắc Minh Dương, cái gì cũng có thể không coi ra gì, không để ở trong lòng, chỉ có thể nhắm mắt sống qua ngày.

Cảm thấy Diệp Tĩnh Gia khó chịu, Lữ Hoàng Trung không giúp được gì, chỉ có thể mỗi khi cô muốn làm gì, cũng đi theo giúp một chút.

“Thật ra anh không cần tốt với tôi như vậy.’ Đối với lòng tốt của Lữ Hoàng Trung, Diệp Tĩnh Gia luôn tỏ ra không cách nào thích ứng, cô biết mình không thể báo đáp gì cho Lữ Hoàng Trung.

Anh gật đầu, “Trước tiên phải chăm sóc kỹ mình rồi nói.” Biết ý của trong lời nói của anh, Diệp Tĩnh Gia lại sẵng giọng, “Anh không cân như vậy, thật ra thì tôi có thể xử lý được chuyện của mình” Cô nói xong hận không cắn đứt đầu lưỡi mình.

Người ta khổ cực giúp cô lâu như vậy, bây giờ cô nói một câu không thích hợp liền đuổi người ta đi, hoàn toàn không có chút lý lẽ nào.

Thời gian không còn sớm, Diệp Tĩnh Gia cố ý thay quần áo thường ngày cô không hề thích mặc, bất kể như thế nào Diệp Thiến Nhi cũng muốn đi theo.

Không cưỡng được việc cô cứ khăng khăng, Diệp Tĩnh Gia chỉ có thể đưa cô theo, xe lăn bánh, cô bỗng nhiên nói, “Em lo lắng chị sợ” Diệp Thiến Nhi nói xong, Diệp Tĩnh Gia cũng chua xót, ôm Diệp Thiến Nhi.

Thì ra Diệp Thiến Nhi càng quan tâm cô hơn so với tưởng tượng.

Đến bệnh viện, có Lữ Hoàng Trung trợ giúp, rất nhanh đã tiến hành xong kiểm tra thông thường, sau đó có thể trực tiếp tiến hành phẫu thuật.

Trước mặt còn có hai người đã xếp hàng rất lâu rồi, vốn Lữ Hoàng Trung muốn sắp xếp một chút, lại bị Diệp Tĩnh Gia từ chối, chân cô mềm nhũn.

Cô cần chuẩn bị tốt tâm lý trong lòng một chút, sờ sờ cái bụng không quá mượt mà của mình, Diệp Tĩnh Gia ít nhiều thổn thức, đó là con cô, thân nhân duy nhất liên hệ xương máu với co.

Cũng không lâu lắm, một cô gái trẻ được người từ bên trong đẩy ra ngoài, mặt không chút máu, y tá mang rác sau phẫu thuật đi ra, trên người còn dính chút máu, Diệp Tĩnh Gia biết máu kia là đứa rẻ còn chưa kịp ra đời.

Cảm thấy xương tủy đau đớn thấu xương, cô không đành lòng, tiếp theo cô gái thứ hai đi vào, cô cũng phải bắt đầu chuẩn bị công việc, có y tá đi theo, Diệp Thiến Nhi khá bận tâm, ‘Em cùng chị đi vào nhé.” “Không được, làm phẫu thuật sợ bị nhiễm trùng, cô cứ ở bên ngoài chờ trong chốc lát” Cô y tá dịu dàng nói.

Cô không thể chủ động để Diệp Thiến Nhi đi vào.

“Chị không sao đâu, em ở bên ngoài chờ chị một lát.” Diệp Tĩnh Gia nói xong, cười một tiếng với Diệp Thiến Nhi, cho đến khúc cua không thấy được Diệp Thiến Nhi nữa, mới lộ ra thần sắc đau lòng.

Rửa ráy xong, Diệp Tĩnh Gia nằm trên giường mổ lạnh như băng, bỗng nhiên trong lòng dâng lên không ngớt, lời bác sĩ tựa như vờn quanh bên tai, cô rất có thể là đứa trẻ, bây giờ thật sự muốn tước đoạt quyền ra đời của cô sao? Diệp Tĩnh Gia không khỏi để tay lên ngực tự hỏi, cô không có ác như vậy, cũng không bỏ được đứa trẻ, chẳng qua là bây giờ khổ sở không biết làm sao, không biết phải làm sao mới có xử lý tốt nhất.

“Bác sĩ, chờ một chút.” Một lát sau, Diệp Tĩnh Gia từ bên trong đi ra.

Diệp Thiến Nhi vội vàng đi đến xem thử Diệp Tĩnh Gia thế nào, kết quả phát hiện, cô tựa hồ không có vấn đề gì.

“Vậy là sao chị?” Cô sốt ruột nhìn Diệp Tĩnh Gia, giống như không làm phẫu thuật.

“Chúng tôi trở về đi thôi.” Sắc mặt cô rất khó coi, gấp gáp muốn rời khỏi bệnh viện ngay bây giờ.

 

Rất có thể cô phá bỏ đứa bé này, sau này không thể làm mẹ nữa.

Nhìn dáng vẻ tâm ý đã quyết của Diệp Tĩnh Gia, hai người cũng không khuyên nhiều, dù sao chuyện của Diệp Tĩnh Gia vẫn là phải do chính cô lựa chọn.

“Đi thôi, trở về ăn nhiều ăn ngon một chút.” Lữ Hoàng Trung nói với Diệp Tĩnh Gia, không muốn trách cứ Diệp Tĩnh Gia vì những chuyện thừa thãi này.

Đứa trẻ là sự thật, bây giờ nói nhiều cũng vô ích.

“Diệp Tĩnh Gia, cô có biết bây giờ khiến tôi lo lắng là cái gì hay không?” Lữ Hoàng Trung ở phía trước lái xe đột nhiên hỏi, khiến Diệp Tĩnh Gia vốn đang ngẩn người phục hồi tinh thần lại.

“Ừ? Anh nói gì?” Mới vừa rồi cô không nghe kỹ, mơ hồ cảm thấy hình như Lữ Hoàng Trung gọi cô.

“Tôi nói nếu Hoắc Minh Dương biết sự tồn tại của đứa bé này thì làm thế nào?” Lúc này Diệp Tĩnh Gia cũng không biết nói gì cho phải, nếu để cho Hoắc Minh Dương biết đứa trẻ, kết quả này cô không hề nghĩ đến.

Hoắc Minh Vũ về đến nhà, chỉ cảm thấy có gì không đúng.

“Có một cô họ Từ hẹn ngài, hy vọng ngài có thể đến đúng hẹn.” Đinh Thanh Uyển giơ kế hoạch công việc lên, nói với Hoắc Minh Vũ.

Anh mới phản ứng được, thì ra là bởi vì Đinh Thanh Uyển ở đây, cho nên anh mới cảm thấy khá kỳ lạ. “Loại chuyện này cô cứ, riêng tôi thời gian này không muốn gặp ai cả.” Không hỏi tại sao Đinh Thanh Uyển ở nhà anh, “Mấy chuyện khác tôi không muốn nói, chính là cô, tại sao lúc nào cũng ở nhà tôi thế, con gái không phải là nên e dè sao?” Cô cũng khỏng muốn đến, dáng vẻ Hoäc Minh Vũ lại tự cao tự đại, thật giống như không phải anh là không được. Đừng tưởng bở, là dì mời tôi đến ăn cơm, nếu là bởi vì anh, có mời tôi cũng chẳng thèm đến, anh bớt suy nghĩ nhiêu đi” Đỉnh Thanh Uyển biểu hiện quá rõ ràng ở nhà họ Đinh, dân đến Hoäc Minh Vũ không đặc biệt làm khó cô nữa.

“Lúc nào cũng thấy cô lảng vảng ở nhà tôi, bảo tôi nghĩ như thế nào?” anh không có đuổi Đinh Thanh Uyển đi, nhưng suy nghĩ thì đã có “Đừng có tưởng bở, anh ngäảm mình trong gương xem thử, có chỗ nào khiến tôi hài lòng, anh có thể gặp dì cùng với tôi, cũng đã là vinh hạnh của anh” Bây giờ cô đã không sợ Hoäc Minh Vũ như vậy nữa, dù sao người đàn ông tốt cũng không dễ dàng năm giữ.

Thói quen, cũng sẽ không dê dàng hình thành như vậy.

“Thời gian không còn sớm, anh còn không đi gặp cô Từ kia của anh à?” Cô nhìn đồng hồ, đuổi khéo Hoặc Minh Vũ đi đi, dù sao bất kể Hoäc Minh Vũ phách lối thế nào, cũng không có cách nào chống lại bà Hoäc.

Anh cũng không biết suy tính trong lòng Đinh Thanh Uyển, chỉ coi như cô đang làm theo lịch trình công việc mà thôi.

Đi gặp Từ Thanh Lam tuyệt vọng, đối với Đinh Thanh Uyển mới là chuyện tốt lớn nhất.

“Sao thế? Minh Vũ tối nay không ăn ở nhà?” Bà Hoäc xuống lầu liền thấy Hoặc Minh Vũ muốn đi”Sao lại đi chứ, đã trê thế này, Thanh Uyến cũng không dễ dàng gì chịu đến” “Anh ấy có chuyện công việc, hôm nay có lịch trình sẵn rồi ạ” Nghe thấy Đinh Thanh Uyển nói như vậy, bà Hoäc mới gật đầu cho phép.

“Con cũng không nên nuông chiêu Minh Vũ như vậy.’ Đợi Hoäc Minh Vũ đi rồi, Bà Hoäc mới nói với Đinh Thanh Uyển.

“Đâu có, con chẳng qua làm đúng bổn phận thôi ạ” Cô nói xong mắc cỡ cúi đầu xuống, nhưng cũng không gạt được ánh mặt bà Hoäc.

“Được rồi, đừng nói những chuyện kia có hay không có nữa, chúng tôi không so đo làm gì, mau ăn cơm, ngoan” Bà Hoäc hài lòng với Định Thanh Uyển đến mức nào mà nói, sao chị Tiết lại không nhận ra điều đó cơ chứ Diệp Tĩnh Gia ở nhà họ Hoäc lâu như vậy, nhân nhục chịu khó cũng không thấy mặt mày bà Hoäc vui vẻ như vậy.

Hoặc Minh Vũ đi đến nhà hàng đã hẹn trước, vốn không có một bóng người, anh vừa vào ngồi, chỉ thấy Từ Thanh Lam chậm rãi đi đến bên cạnh anh Cô Từ chính là Từ Thanh Lam sao? Cô hoàn toàn không ngờ sẽ gây ra chuyện như vậy, rốt cuộc là sao chứ.

“Minh Vũ, em biết anh sẽ đến.” Từ Thanh Lam hưng phấn nói, rõ ràng không ngờ Hoäc Minh Vũ sẽ đến.

“Cô lừa tôi đến đây” Hoäc Minh Dương nói, không muốn để ý đến Từ Thanh Lam nữa. Người đàn bà này, anh không còn cảm tình nào.

“Không phải” Cô ra sức lắc đầu, không chịu thừa nhận, rõ ràng chính là anh tự mình đến, có thể đến đây, cô liền chắc chăn Hoäc Minh Vũ còn có tình cảm đối với cô.

“Em sai rồi, sau này sẽ không tái phạm, anh tha thứ cho em đi” Cô rất là tủi thân, giống như đang cầu xin Hoäc Minh Vũ, không có Hoäc Minh Vũ cô căn bản không cách nào sinh tôn “Bây giờ cô biết sai, cũng quá muộn.” Hoäc Minh Vũ chau mày, không biết mình như thế nào mới có thể tha thứ cho người đàn bà này.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.