YÊU PHẢI TỔNG TÀI CUỒNG CHIẾM HỮU

Chương 65: Người luôn miệng nói là chán ăn



Trần Kiệt dùng sức đẩy anh ta ra, khiến cho đầu Nam Cung Hào đụng vào thành ghế sofa bên kia, chế giễu.

"Một người đàn ông trung niên 36 tuổi như anh, ngay cả một người bạn gái còn không có, thế mà lại muốn mua đồng hồ tình nhân cơ đấy, có tác dụng không?"

Nam Cung Hào xoa phần trán đập trúng của mình, không vui đáp.

"Cái gì mà người đàn ông trung niên chứ? 36 tuổi chính là độ tuổi hoàng kim của người đàn ông đấy, tôi chính là là người đàn ông độc thân giàu có, có hiểu không vậy?"

Ánh mắt Trần Kiệt lóe lên ánh sáng màu xanh biếc, tràn đầy sát khí nói. "Tôi muốn hỏi người đàn ông độc thân giàu có một câu, có loại thuốc nào không màu không vị, có thể khiến cho người ta câm điếc?" “Hử? Câm điếc ư? Cậu muốn đối phó với người nào thế?" "Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là người phụ nữ xấu xa kia rồi, vì đề phòng cô ta đem chuyện của anh Mạc Lâm Kiêu nói ra, tôi chuẩn bị biến cô ta thành câm điếc."

"Cho dù cô ta câm thì cô ta vẫn còn có thể viết chữ, vẫn có thể truyền được tin tức tình báo." Nam Cung Hào chậm rãi đả kích Trần Kiệt.

Trần Kiệt nghiến răng nghiến lợi đáp.

"Vậy tôi sẽ chặt đứt hai tay của cô ta."

Nam Cung Hào bĩu môi trả lời.

"Cậu bỏ ý định đó đi, một người muốn truyền tin tức ra ngoài, chiêu gì cũng nghĩ ra được, ngay cả Hoắc Thích Kim như vậy còn có thể nói với chúng ta, đừng nên trêu chọc tình nhân, trừ khi cô ta chết, cậu mới có thể hoàn toàn yên ổn."

“Vậy thì.." Bốn chữ giết chết cô ta còn chưa nói ra khỏi miệng Trần Kiệt, Nam Cung Hào đã chặn họng anh ta.

"Cậu dám giết chết Lâm Khiết Vy, tôi là người đầu tiên không đồng ý, cô ta chính là thuốc giải, cậu có đầu óc không thế, không có thuốc giải, Mạc Lâm Kiêu cũng sẽ gặp nguy hiểm. Đúng là não heo mà, về sau bớt đánh chủ ý lên Lâm Khiết Vy, bây giờ việc cô ta sống khỏe mạnh mới là điều quan trọng

nhất, nhanh cút ra xa một chút, đừng cản chở tôi xem shopping trên tivi.”

Trần Kiệt liên tục bị hai người ghét bỏ, cảm thấy mình không bao giờ được yêu thương nữa, ngồi làm tổ ở một bên sofa khác, cầm máy tính bảng bắt đầu thời gian chơi game của mình tối nay.

Tài xế dừng xe ở trước biệt thự, bác Trần đã sớm nhận được tin tức, ra bên ngoài đón Lâm Khiết Vy trở về.

Từ chiều đến bây giờ, trái tim của Lâm Khiết Vy vẫn luôn thấp thỏm, cả người cũng mệt mỏi đến mức không gắng gượng được nữa.

"Cô Vy, cô đã về rồi, cô đã ăn tối chưa?" Bác Trần nhìn thoáng qua Lâm Khiết Vy, phát hiện vành mắt của con hơi đỏ, giống như đã khóc, tóc cũng rồi bời, may mắn cô không có thói quen trang điểm đậm, nếu không lúc này đã biến thành gương mặt lem luốc.

Lâm Khiết Vy mệt mỏi lắc đầu, bước chân nặng nề đi vào nhà.

"Hơn mười phút nữa sẽ ăn cơm, cô đi tắm rửa trước, thay quần áo, cơm tối sẽ được chuẩn bị xong."

Vừa mới đi vào nhà, Lâm Khiết Vy đã nhìn thấy hai vị ôn thần, một người tập trung tinh thần xem tivi, một người thì đang chơi game, đối với hai người này, Lâm Khiết Vy đều không có ấn tượng tốt gì, cho nên cũng lười đi ứng phó, ngay cả bắt chuyện cũng không muốn, đi thẳng lên lầu về phòng của mình.

Trần Kiệt rảnh rỗi chơi game, còn không quên quan sát Lâm Khiết Vy, người vừa mới đi lên, anh ta đã lập tức không vui nói.

“Hừ, nhìn dáng vẻ tự cho mình là đúng của cô ta đi, gặp mặt Mạc Lâm Dương thì cảm thấy chính mình giỏi giang lắm!"

Nam Cung Hào vừa nghe thấy tên Mạc Lâm Dương thì lập tức di dời lực chủ ý, nghi ngờ nói.

"Lần trước cô ta gặp Mạc Lâm Dương, cô ta đã mang về một chiếc máy nghe trộm nguy hiểm, khiến cho nơi này gà chó không yên. Lúc này, chẳng lẽ cô ta lại mang vũ khí sinh hóa gì về hả? Tôi nói này Trần Kiệt, cậu bảo người ta kiểm tra Lâm Khiết Vy này một lần đi."

Trần Kiệt đang chơi rất hăng say, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên, nói.

"Không vấn đề gì đâu, tôi đã lắp hệ thống kiểm tra toàn diện trên xe của cô ta, nếu có thì sớm đã báo cảnh sát, chẳng lẽ tôi còn có thể để cho cô ta bước vào nhà này hả?"

Nghe xong những lời này, Nam Cung Hào lập tức chuyên tâm xem tivi. Bác Trần đến nhà bếp chuẩn bị cơm tối, sau đó lại chạy đến phòng sách.

Trong phòng sách có bóng đèn sáng lên, tỏa ra ánh sáng yếu, trong ảnh sáng, Mạc Lâm Kiêu giống như một mỹ nhân đang ngủ dưới ánh trăng, cơ thể cao lớn nằm trên ghế sofa, trên tay cầm một quyển sách, lười biếng đọc, nhìn qua, điểm nổi bật nhất chính là đôi chân dài thẳng tắp của anh.

“Cậu Kiêu, chuẩn bị ăn tối rồi, cậu đừng đọc sách nữa, đi ăn thôi."

"Tôi không đói bụng, không cảm thấy ngon miệng, không ăn.”

Bác Trần suy nghĩ một lúc, sau đó đáp.

"À, thì ra là thế, cô Vy vừa trở về, cậu không ăn, vậy thì để cô ấy ăn một mình."

Sau khi nói xong, bác Trần đi ra khỏi phòng sách.

Mạc Lâm Kiêu vẫn luôn chuyên tâm đọc sách, lúc này lại chậm rãi đặt quyền sách ở trong tay xuống, sau khi chần chờ một lúc, anh từ trên ghế sofa

đứng dậy. Người phụ nữ kia còn biết trở về rồi hả?

Hôm nay Mạc Lâm Dương gặp cô, cũng không biết đã dặn dò cô những gì, bố trí nhiệm vụ mới nào.

Vừa nghĩ đến quan hệ của Mạc Lâm Dương và Lâm Khiết Vy, trong lòng Mạc Lâm Kiêu cảm thấy vô cùng bực bội.

Lâm Khiết Vy đang tắm nước nóng, xua tan đi mỏi mệt trong ngày, cô thay một bộ quần áo thoải mái, đầu óc có chút uể oải đi xuống lầu.

Trong đầu vẫn luôn nghĩ xem làm cách nào để kiếm được một tỷ không trăm năm mươi triệu tiền viện phí, chẳng lẽ thật sự phải đi vay Hứa Tịnh ư? Cô cảm thấy trong nhà Hứa Tịnh cũng chưa chắc có một tỷ không trăm năm mươi triệu tiền tiết kiệm.

Trần Kiệt tùy ý nhìn thoáng qua thang lầu, nhìn thấy Lâm Khiết Vy mặc một bộ đồ ở nhà màu hồng, mái tóc dài mềm mượt được xõa ngang vai, trên sợi tóc còn mang theo hơi ẩm, một gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn không chút phấn son nhưng lại giống như hoa đào mùa xuân, lúc không cười không giận, đuôi mắt lại mang theo một loại quyến rũ, thật đúng là động lòng người.

Con mẹ nó, người phụ nữ thật đúng là một yêu tinh chuyển thế, nhìn dáng vẻ quyến rũ này, đơn giản là muốn câu dẫn anh Mạc Lâm Kiêu của bọn họ, thật đúng là tâm cơ.

Trần Kiệt buồn bực đến mức không thiết tha gì đến trò chơi nữa, cho dù hôm nay có đưa mười cô nàng xinh đẹp đến, tất cả đều không ngoại lệ, không ai bằng được Lâm Khiết Vy.

Trong nhà ăn rộng lớn chỉ có một mình Lâm Khiết Vy, đám người hầu lần lượt mang đồ ăn lên, lại bày một bàn lớn.

Lâm Khiết Vy nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu không có ở đây, cô cũng không dám động đũa, nhưng cô thật sự rất đói bụng, không nhịn được hỏi.

"Bác Trần à, anh Kiêu đâu?"

"À, cậu Kiêu nói cậu ấy cảm thấy không ngon miệng, cho nên không ăn, hôm nay chỉ có một mình cô Vy ăn cơm, cô ăn đi."

Thằng cha mưa nắng thất thường kia không đến ăn cơm, đây thật đúng là tin tức tốt, Lâm Khiết Vy nhanh chóng cầm lấy đũa, gắp một miếng thịt kho tàu, đang chuẩn bị bỏ vào trong miệng, khóe mắt nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Mạc Lâm Kiêu đang đi đến.

Miệng của cô đã há thật to, thịt cũng đã gắp đến bên miệng, cô chỉ có thể đem miếng thịt kia bỏ vào trong miệng, quai hàm phồng lên, giống như một con ếch xanh, ậm ừ gọi một tiếng.

"Anh Kiêu."

Mạc Lâm Kiêu thản nhiên ngồi xuống trước bàn ăn, gương mặt âm trầm, chậm rãi dùng khăn lau tay.

Vừa nhìn thấy người phụ nữ này, đã thấy cô ăn một miệng thật to, cô cũng thật là kỳ hoa, người phụ nữ nào lại không để ý đến hình tượng như thế chứ? Ăn gì lại ngon như vậy, giống như mấy đời chưa ăn cơm.

Bác Trần nhìn thấy người nói là không ngon miệng, thế mà lại lẳng lặng đến ăn cơm, không nhịn được âm thầm bật cười, vẫy tay dẫn theo đám người làm rời đi.

Trong lòng Lâm Khiết Vy đang nghĩ đến chuyện em trai nằm viện, ăn gì đều thất thần. Cô múc một thìa tôm lớn cho thẳng vào trong mồm, giống như một con chuột đang tích trữ đồ ăn, không ngờ lại bị sặc. Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng đưa cánh tay dài của mình ra, vỗ vào lưng cô, sau đó rút giấy ăn đưa đến bên miệng cô, để cho cô nhả đồ ăn ra, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ vứt đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.