Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 314



Rõ ràng cú đá nối thành bàn từ một tình huống sút phạt cố định vừa nãy của 12A1 đã là một quả bom giáng mạnh vào tinh thần của tụi tôi. Mặt mũi thằng nào thằng nấy như người chết trôi dù đang ngồi phịch ra trên sân mà thở hổn hển, bởi lẽ bọn tôi đều biết lấy được một bàn thắng từ tay các đàn anh lão luyện này là một chuyện cực kì khó khăn. Hơn thế nữa, với bất lợi về vị trí thủ môn thì bọn tôi không thể nào thủ hòa để đợi đến lượt sút luân lưu được, huống hồ gì bây giờ vào những phút cuối của hiệp một lại còn để bị dẫn trước một bàn. Cứ vậy thì nếu muốn hòa thì hiệp hai bọn tôi phải ghi được bàn thắng, nhưng dẫu vậy cũng phải đá luân lưu, và với một thằng thủ môn mới lóng ngóng vào nghề như thằng Xung thì thua ở đợt sút 11m là điều chắc chắn.

Còn nếu muốn không phải phân thắng bại với đội hình mạnh nhất của 12A1 ở loạt sút luân lưu thì hiệp hai bọn tôi phải ghi được ít nhất hai bàn, đồng thời phải giữ sạch mành lưới không để đội bạn ghi thêm bất cứ bàn nào nữa. Chuyện này hầu như đứa nào cũng đang nghĩ đến nhưng không nói ra, chỉ lẳng lặng ngồi bệt trên sân.

- Haizz… không lẽ chỉ là bán kết sao bây?! – Dũng xoắn thở dài phá tan sự im lặng.

- Đừng có bàn lùi, thể nào chả có cách! - Tuấn rách cự lại, dù rằng mặt nó đang thể hiện ngược lại những gì nó vừa nói.

Luân khùng dốc nguyên chai nước vào đầu, rồi nó mới vuốt mặt:

- Cú khi nãy sao mày không chuyền cho thằng Nam vậy Tuấn? Nó ở cánh phải trống hơn mà?

Tuấn rách thè lưỡi, nó nhún vai đáp:

- Tao nghĩ đối mặt với thủ môn thì gần hơn chớ, với lại thằng Nam không biết sút, chắc gì chuyền qua nó đã ghi được bàn?

- Ừm, quả một đối một hồi đầu trận ngon ăn thế mà mày sút giày là sao vậy Nam? - Thằng Quý cũng quay sang trách.

- Tưởng thánh tập sút bữa giờ có tiến bộ rồi chớ? – Dũng xoắn lắc đầu nói.

Trước phiên chất vất của ba thằng bạn, tôi không còn cách nào hơn là gục mặt xuống đất thừa nhận thất bại của mình một cách chán nản:

- Ừm… tao chưa sút được!

- Chứ sao trận trước mày ghi bàn đó, sút đẹp quá chừng mà?! - Thằng Chiến thắc mắc.

Đáp lại ánh mắt tò mò của đồng đội đang đổ dồn về phía mình, tôi không thể nào nói được lần đó tôi sút là do… thấy hình bóng Sơn đen ở trước khung thành của đội bạn, và tôi cũng không thể cứ mãi tưởng tượng biến chuyền thành sút được, thế nên đành thở hắt ra đáp:

- Quả đó ăn may thôi….!

Thấy bộ dạng thê lương của tôi thế này thì tụi bạn hết ham chất vấn nữa, và Luân đội trưởng vội xua tay:

- Thôi, giờ không phải là lúc mổ xẻ, mỗi người một vai trò, làm hết sức mình là được. Thằng Tuấn mày có cơ hội mà nhắm không dứt điểm được thì cứ chuyền cho thằng Nam, kĩ thuật cá nhân nó tốt, biết đâu…….!

Và nó quay sang nhìn tôi:

- Còn Nam, mày sau quả sút giày khi nãy thì tao thấy mày đang quê phải không? Đá chậm hẳn, kệ nó, bỏ qua đi, ai đâu mà để ý!

Dẫu biết là thằng Luân chỉ đang nói dối cốt để an ủi tôi vì trên khán đài lúc này hầu hết mọi người đều đang bàn về pha đá nối tuyệt đẹp khi nãy của 12A1 và pha sút bóng như bôi tro trát trấu của tôi, thế nhưng tôi vẫn lấy làm cảm kích, dù không mấy hào hứng cho lắm.

- Ừm… biết rồi! – Tôi đáp.

- Tao… quả khi nãy tao không chụp nổi, xin lỗi tụi mày! - Đến lượt thằng Xung thú tội.

- Lỗi phải gì, quả đó thằng mập cũng chụp không được, có mà tài thánh! - Thằng Quý hừ mũi.

Quả thật là vậy, dẫu đội hình hiện giờ của bọn tôi có yếu ở vị trí thủ môn thật, thế nhưng phải đối mặt với cú sút tuyệt đẹp khi nãy của đội bạn thì muốn không thành bàn chỉ có hai trường hợp là sút ra ngoài hoặc dội xà ngang, chứ thủ môn giỏi mấy cũng đành bó tay đứng nhìn. Tụi tôi đều biết điều đó nên không ai trách thằng Xung, chỉ biết cố phòng thủ thật tốt. Thế nhưng phòng thủ tốt mà vẫn bị ghi bàn, thì hiệp sau nếu gia cố thêm hàng thủ nữa thì lấy ai tham gia tấn công? Nhất là khi Tuấn rách đã bắt đầu nóng vội, và tôi thì lại có phần nhát chân?

Có lẽ trông thấy những cầu thủ 11A1 đang hệt như những chú cừu non đang mất đi dũng khí, khán giả theo phe ủng hộ chúng tôi đã đồng loạt rủ nhau hò reo cổ vũ:

- 11A1 cố lên, A1 quyết thắng!

- Chuyện nhỏ như con thỏ, hiệp sau gỡ lại 10 bàn là xong!

- Cố lên Tuấn ơi, Quý ơi, Nam ơi…….!

Đâu đó lẫn trong đám đông đang hò reo trên khán đài, chúng tôi nghe có tiếng của bạn bè trong lớp cũng đang gào theo đến khản giọng, dù có bị những âm thanh khát lấn át nhưng cũng đủ làm chúng tôi cảm thấy tưng bừng nhuệ khí. Một cảm giác phải đứng dậy để không phụ kì vọng của mọi người đã khiến chúng tôi đều đồng loạt đứng lên:

- Anh em, dễ gì vô được bán kết, làm quả nữa vô chung kết, giật cúp luôn rồi về nghỉ khỏe! – Luân khùng mở màn.

- Chuẩn rồi, tụi mình bất bại từ đầu đến giờ mà! – Dũng xoắn khịt mũi.

- Ừ… để tao ráng chụp, tụi mày yên tâm tấn công đi! - Thằng Xung gật đầu lia lịa, có lẽ lần đầu tiên được cảm nhận không khí đứng trên sân bóng và là tâm điểm chú ý của bao nhiêu người đã làm nó hưng phấn trở lại.

- Thằng Nam, lại lơ ngơ gì đấy? - Tuấn rách gọi.

- À… đâu có, cố lên nào anh em! – Tôi giật thót người, vội cười nhập bọn.

- Vợ mày gọi kìa, ày 1 phút! - Thằng Quý hất đầu về phía khán đài nơi cả lớp đang ngồi cổ vũ.

Nãy giờ tôi vì quá nhục trước cú sút tung giày bựa nhân khi nãy nên không hề dám ngước mặt lên nhìn Tiểu Mai như mọi khi, nhưng giờ nghe thằng Quý nói vậy thì tôi mới quay đầu nhìn lại và trông thấy Tiểu Mai đang khẽ vẫy tay.

Lững thững chạy tới, tôi trông thấy nàng cũng đang từ phía trên khán đài đi xuống sân bóng, và bỗng dưng tai bay vạ gió ở đâu khi cha nội bình luận viên lại mở mồm ngay lúc này:

- Vâng, có lẽ chúng ta sắp được chứng kiến một màn thì thầm động viên nhỏ to giữa người đẹp Diệp Hoàng Trúc Mai mà ai cũng biết với “Tia chớp vàng “ cùng cú sút tung giày thần thánh ở đầu hiệp một…. ố ồ… tất cả mọi người đừng nhìn, họ ngại thì sao??!!!

Thề có trời đất là lúc đó tôi chỉ muốn là Minato “Tia chớp vàng “ thứ thiệt để có thể thuấn thân phóng tới sau lưng thằng cha bình luận viên mà dộng đầu hắn xuống mặt bàn cho bõ ghét. Thế nhưng lúc này chỉ biết cố làm mặt dày trước những ánh mắt đang đổ dồn về phía hai đứa, tôi gãi đầu bối rối:

- Gì… vậy? Gần đá rồi….!

- Hì, bình tĩnh đi, anh sao vậy? - Tiểu Mai nhẹ cười.

- Có sao… sao đâu! – Tôi lúng búng nói.

Và chợt bằng một động tác nghiêng người tao nhã, nàng khẽ vuốt tóc rồi thì thầm vào tai tôi qua hơi thở:

- Anh biết không, em chưa bao giờ xem anh là cầu thủ số một cả!

- Tại… sao??

Tiểu Mai mỉm cười yêu kiều:

- Vì bởi anh là số hai, nên anh mới không ngừng cố gắng, tình yêu ạ!

Cũng không rõ là tôi có kịp nhớ và hiểu hết ẩn ý của Tiểu Mai hay không, chỉ biết khi nghe thấy nàng âu yếm gọi tôi là “tình yêu “ thì tôi chợt như thoát ra khỏi vũng lầy mặc cảm nãy giờ mà thoát thai hoán cốt, vượt vũ đăng tiên.

Vừa tủm tỉm cười thầm vừa chạy vào trong sân bóng, mặc kệ tên bình luận viên đang thả sức bàn tán về hành động tình tứ của Tiểu Mai vừa rồi đối với tôi trước mặt học sinh toàn trường, tôi chạy đến nhập bọn cùng đồng đội:

- Sao, phê thuốc rồi hả? - Tuấn rách nháy mắt.

- Ờm, trận này chết cũng phải thắng! – Tôi gật đầu quả quyết trong sự sửng sốt của đám bạn.

Có lẽ câu nói phía sau thành công của một người đàn ông luôn có bóng dáng của một người phụ nữ là rất xác đáng. Chỉ bằng một lời nói nhẹ nhàng và đúng lúc mà Tiểu Mai đã làm được điều mà ai cũng phải suy nghĩ, không cần phải cổ vũ hay an ủi, nàng chỉ đơn thuần làm tôi trở lại đúng với con người của tôi, và vực dậy được niềm háo thắng của tôi từ nhỏ đến giờ.

- Hoét…!

- Vâng, tiếng còi của trọng tài vang lên và bóng đang được phát từ vạch vôi giữa sân, ở hiệp một vừa rồi thì đội bóng 12A1 đã dẫn trước 11A1 vào những phút cuối cùng. Liệu giờ đây 11A1 có thể lật ngược tình thế? À… theo tin tình báo từ tổng bộ mà chúng tôi mới nhận được thì cách đây một năm, hai đội bóng này đã từng đá giao hữu với nhau và kết quả là 12A1 thắng. Hôm nay liệu lịch sử có lặp lại? Hay 11A1 sẽ rửa được thù và đặt chân vào chung kết? Tôi và quý vị khán giả hãy cùng chờ xem….!

Luân khùng có bóng, nó nhanh chóng thực hiện một đường chuyền dài vượt tuyến sang hướng tôi đang chạy. Và chỉ bằng một động tác hãm bóng bằng má ngoài chân phải thật nhẹ nhàng làm giảm đi lực tiếp xúc, tôi đã đón bóng dễ dàng và thoát xuống thật nhanh theo đường biên bên phải. Tình huống một đối một giữa tôi và các hậu vệ đã được tái lập, bởi lẽ tôi nhận ra rằng nếu đột phá bóng từ trung lộ thì với những khoảng trống xung quanh tôi chắc chắn sẽ bị từ hai đến ba cầu thủ kèm chặt.

Thế nên khi chạy sát đường biên thì tôi đã có thể ở vào tình thế một chọi một, bất quá là một chọi hai với cầu thủ đội bạn, mà chuyện thoát khỏi hai chướng ngại vật thì không là vấn đề đối với tôi.

- Ố ồ… “Tia chớp vàng “ quả không hổ danh là tia chớp vàng, anh thoát xuống rất nhanh và… vâng, lại cú xỏ kim sở trường, anh đã cho rơi lại hai hậu vệ sau lưng và tiếp tục chạy sâu vào góc sân bên phải. Các cầu thủ 12A1 đang bị hút về phía….. à vâng…. Tôi đã thấy tiền đạo số 9, tôi đã…..!

Ngay khi vừa nhận thấy mình đang thu hút sự chú ý của hàng thủ đội bạn, tôi gặt người sút thật mạnh từ góc sân bên phải, rót một đường chuyền cầu vồng về phía Tuấn rách đang nhảy lên đánh đầu vào bóng:

- Binh…!

Bóng dội sân rồi bay sượt qua đầu ngón tay thủ môn 12A1, chạm cột dọc khung thành trong sự hoảng hốt của đội bạn.

- Sút đi, Quý!

Thằng Quý lao lên ngay lập tức nhưng có vẻ như hơi lỡ đà, nó đành nhoài người trượt xuống sân và cố duỗi chân tung mạnh vào bóng.

- Soạt….! – Bóng lăn nhẹ vào lòng bàn tay thủ môn đội bạn.

- Vừa khởi đầu hiệp hai thì 11A1 đã có một tình huống tấn công nguy hiểm trước khung thành các đàn anh 12A1, mà tình huống này lại xuất phát từ pha đi bóng đúng chất Fantasista của Trí Nam, phải chăng người đẹp Trúc Mai đã lấy lại tinh thần cho anh chàng? Tôi và các khán giả đang tự hỏi rằng cô ấy đã nói những gì đây….!!!

Đội bạn có bóng sau cú sút xa của thủ môn, sau vài pha bật tường thì bóng lại đến chân Lữ Bố, và ông anh này lại đảo người bỏ rơi Dũng xoắn, liên tục vờn bóng trước mặt Luân khùng rồi bất thần giật gót về phía sau.

- Một đường chuyền nguy hiểm của anh Bố cho anh Tuyên số 12, và…. ố ồ…. Trí Nam đã cướp bóng mất rồi!

Thật vậy, biết rằng nếu để gia cố hàng phòng thủ một người nhằm giữ sạch mành lưới trong hiệp hai thì tôi biết thằng Quý phải lùi xuống, thế nên tôi sẽ phải càng xông xáo hơn nữa để gánh luôn một phần trách nhiệm của thằng Quý. Vừa cướp bóng trong chân của tiền đạo số 12 đội bạn, tôi dốc bóng thật nhanh về lại giữa sân và chuyền sang cánh trái cho thằng Chiến.

Thằng Chiến có bóng, nó quan sát vài giây rồi chuyền ngược về lại cho thằng Quý, và thằng này lợi dụng ưu thế tốc độ của mình mà mở sức chạy thật nhanh lên tuyến trên, đằng sau là tôi đang chạy theo yểm trợ.

Ở vào vị thế đó, thằng Quý hoàn toàn có thể chuyền lên cho Tuấn rách đang chạy gần khung thành, thế nhưng nó lại giật gót về phía tôi.

- Nam lại có bóng, anh lại đang trình diễn kĩ thuật cá nhân để… qua rồi, một người… hai người…. anh lại chuyền sang số 9… vâng, tiền đạo số 9 đã có bóng, anh tên là Tuấn… ủa, tôi nhớ là có học tư Hóa ở nhà anh ta nè các bạn!

Tuấn rách nhận bóng từ tôi, nó đảo người thoát khỏi hậu vệ 12A1 rồi không kịp chần chừ, co chân sút thật mạnh:

- Binh….!

Bóng bị thủ môn đội bạn cản phá ngoạn mục và rơi vào tầm kiểm soát của một trung vệ khác.

- Đội 11A1 lại tấn công thất bại, bóng sẽ lại được… quá cha, đội trưởng 11A1 đã cướp mất bóng rồi kìa bà con!

Ngay sau đó, cả tôi lẫn thằng Tuấn đều ngớ người phát hiện ra Luân khùng đã dâng lên tự đằng nào, và bằng một cú đẩy vai chèn người, nó đã cướp bóng từ trong chân hậu vệ 12A1 mà xoay người, sút thật mạnh…

- Véo…. ầm…..!

Bóng tiếp tục dội xà ngang và hỗn chiến xuất hiện trước khung thành các đàn anh, bọn tôi vội vã chạy vào tham chiến.

- Trời hỡi tiếc quá… vẻ như trung vệ đội trưởng của 11A1 rất yêu xà ngang cùng cột dọc, tôi để ý rằng nãy giờ anh toàn sút vào đó, chắc là…… quá trời ơi… Tia chớp vàng đang đối mặt với thủ môn… anh đã cột chặt dây giày chưa Nam ơiiii!!!

Sau một hồi quần thảo trước khung thành đội bạn, Tuấn rách tranh cướp bóng thành công rồi tâng bổng đưa bóng qua đầu một hậu vệ, nó vẽ thành một đường chuyền tuyệt đẹp cho tôi ở ngay vị trí trước mặt thủ môn.

- Sút điiiii!

- Sút vào nè…….!

Không kịp suy nghĩ, cũng không hoàn toàn liệu rằng mình sẽ sút hay lại chuyền, tôi chỉ đón bóng theo bản năng rồi chạy luôn một mạch đến gần thủ môn trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.

- Trời đất… Nam đang định dẫn bóng chạy luôn vào khung thành, có lẽ để cho chắc ăn đây mà, vâng… tôi chỉ đoán vậy thôi… các bạn đâu cần phải…… ố ồ…!

Trông thấy tôi đang lao như tên bắn xuống trước khung thành, thủ môn 12A1 đã cảm nhận được sự nguy hiểm và nghiến răng lao ra định cản bóng trong chân của tôi.

Và tôi chỉ chờ có thế, khi thấy ông anh này trờ người đến, chỉ hơi nhào về phía trước một chút là tôi đã lùi bóng lại rồi đặt hẳn chân trái lên trước bóng, chân phải phía sau miết bóng lên dọc theo bắp chân trái, đồng thời chân trái cũng hất lên, tạo thành một cú lốp bóng bằng gót chân trái với lực xoáy tạo ra bởi chân phải.

Thủ môn đội bạn hoàn toàn không thấy bóng ở đâu, chỉ khi cảm nhận được bóng đang vòng lên từ sau lưng và qua đỉnh đầu của tôi, tung luôn vào lưới thì mới biết là mình đã bị lừa một cú ngoạn mục.

- Vàoooooo….. đẹp quá làng nước cha mẹ cô dì chú bác anh chị em bạn bè cháu chắt chút chít ơiiiiii……. Tia chớp vàng vừa lốp bóng từ đằng sau… tôi có nhìn lầm không đây……!

- Hoét…. 1-1 cho 11A1!

Quá vui mừng vì pha ghi bàn tuyệt đẹp vừa rồi, tôi giơ tay chỉ thẳng lên trời toét miệng cười ngạo nghễ trong khi toàn đội đang chạy đến ăn mừng giữa tiếng hò hét vang dội từ khắp bốn phía khán đài.

- Trời ơi… mày tập cú đó khi nào vậy bây….!!! – Luân khùng nhảy bổ lên mà xoa đầu tôi rối bù cả tóc.

- Đỉnh quá thánh ơiiiii!!!!

- Hay… sao nãy giờ không làm y chang vậy???

Tôi cười cười gãi đầu, vất vả gỡ tay thằng Dũng đang ôm cổ mình chật cứng ra:

- Cái này là kĩ thuật qua người thôi, mày nghĩ lúc nào tao cũng có cơ hội ở trước mặt thủ môn à?

- Kệ, đỉnh quá mày ạ…!

- Ừ, về thủ đi, huề rồi, chờ đá luân lưu thôi! - Thằng Xung vui sướng.

- Luân thế quái nào được mà lưu, phải thắng!

Trố mắt ra vì lời nói chắc như đinh đóng cột của tôi, đội bạn 12A1 nghiến răng tức giận và ngay sau khi bóng được phát từ vạch vôi giữa sân, các bậc đàn anh đã mở ngay những pha phản công quyết liệt đầy táo bạo.

Từ khi tỉ số quay trở lại thế cân bằng thì cả lớp tôi và 12A1 đều liên tục tấn công và thi nhau nã pháo vào khung thành của đối phương, bởi lẽ tất cả đều biết hàng thủ bên mình không chịu được hàng công bên đó, thế nên chỉ có nước hàng công chạm mặt hàng công mới có thể chiến nhau bôm bốp được. Các ông anh 12A1 tấn công dữ dội thì 11A1 bọn tôi lấy công làm thủ chống trả quyết liệt, bóng liên tục được dâng lên rồi hạ xuống, đưa từ phần sân này sang phần sân khác.

- Ôi tôi chóng cả mặt rồi các bạn ạ… trận này hấp dẫn từ trước đến giờ rồi…..!

Ở bên 12A1 có Lữ Bố diệu võ dương oai thì ở đây tôi cũng phô trương thanh thế, không ít lần cả tôi lẫn anh này đều bị vây giữa các hậu vệ, và cũng có hơn chục lần hai đứa tôi chạm mặt nhau:

- Chú không chơi lại anh đâu! – Anh này thở dốc.

- Thử xem! – Tôi quệt mồ hôi.

Cứ như thế, khi mà cả hai đội đều lấy công làm thủ thì tất cả những đợt công kích chạm vào nhau đều bị đánh bật ra tự sinh tự diệt, tuy rằng chúng tôi phòng thủ có phần vất vả hơn do liên tục lấp chỗ trống của thằng Xung. Bù lại với sự cố gắng không mệt mỏi và có phần nhỉnh hơn của tôi thì đội bạn liên tục nháo nhào hốt hoảng trước mũi nhọn tấn công của 11A1, nhất là sau khi chứng kiến pha ghi bàn tuyệt đẹp vừa nãy của tôi.

- Hiệp hai chỉ còn chưa đầy một phút nữa là kết thúc…. Vâng, tôi đã thấy trọng tài dòm đồng hồ, có lẽ phải đá luân lưu rồi các bạn ạ…. Ồ ồ… trung vệ Luân đã có bóng, anh sẽ lại tung một cút sút trái phá như khi nãy… sút nhanh hết giờ!

Luân khùng có bóng, khi nó co chân định sút cầu may luôn từ giữa sân vì biết thời gian sắp hết thì tôi đã gào lên:

- Chuyền cho tao….!

Quên cả mệt mỏi, dù thở không ra hơi nhưng tôi vẫn chạy từ hàng thủ vụt qua mặt nó. Thằng Luân thoáng do dự khi cạnh bên tôi là Lữ Bố, tôi thì đã mệt nhoài như dây cung sắp đứt, thời gian thì đã đi về những giây cuối cùng.

- Không có sút luân… lưu đâu…….! – Tôi lại gào trong mồ hôi nhỏ giọt.

Thằng Luân bặm môi chuyền sang cho tôi, vừa nhận bóng trong chân là tôi đã lốp bóng từ đằng sau hệt như khi nãy, cho rơi luôn cả Lữ Bố ở đằng sau lưng.

Có lẽ khi bạn đá bóng đến một lúc nào đó, bạn sẽ có cảm giác như mọi thứ chỉ là mờ ảo, xung quanh bạn hoàn toàn yên tĩnh và chỉ có một quả bóng ở trước mặt. Thời gian như bị quay chậm lại, và mọi động tác của bạn đều chuẩn mực một cách hoàn hảo đến mức bạn sẽ tự hỏi rằng… liệu đây có phải là mình hay không? Bởi lẽ mọi thứ đều đến rất nhanh, bạn nghĩ là bạn sẽ đón bóng, thì ở giây kế tiếp bạn đã giật mình nhận ra mình đang dẫn bóng. Bạn nghĩ là bạn sẽ xỏ kim qua người hậu vệ trước mặt thì bạn lại nhận ra trong bóng mờ là mình đã đảo người bỏ rơi mọi thứ lại sau lưng. Và khi bạn nhận ra rằng….

- Tia Chớp Vàng chuẩn bị sút…. Ôi không… sao anh không dẫn bóng vào khung thành như khi nãy…..!

Tôi cong chân chuẩn bị thực hiện cú sút “lá vàng rơi “ của mình, không hiểu sao ngay lúc đó tôi lại có cảm giác như mình sẽ thành công, một cảm giác đinh ninh khó tả.

- Chuyền cho tao… Nammmmmm! - Tuấn rách chạy băng xuống.

Nhưng không, từ vị trí góc sân bên phải, tôi sút mạnh về mặt trong quả bóng đồng thời khẽ nhích mu bàn chân.

- Viu…..!

Quả bóng bay lên giữa không trung và xoáy thật mạnh, khi chỉ cách khung thành của đội bạn tầm nửa mét thì đột ngột giảm tốc và rơi vào góc cao khung thành. Như một nỗ lực cuối cùng, thủ môn 12A1 rướn người với bằng vài ngón tay đẩy bóng lên cao:

- Uỳnh…..!

Bóng dội xà ngang và bật mạnh ra trong sự ngỡ ngàng đến chết điếng của tôi, bởi cú sút Lá vàng rơi thành công đầu tiên của tôi đã bị cản phá, và tệ hại hơn nữa là… chúng tôi có thể sẽ thua.

Nhưng không, có lẽ khi điều không may xảy ra thì nó sẽ xảy ra, và lần này nó ứng về phía đội bạn, bởi lẽ bóng từ xà ngang bật ra và đập vào mặt thằng Tuấn rách đang hò hét:

- Bốp….!

- Soạt……..!

- Au daaa…. Đau quá má ơi….!- Tuấn rách ngã bật ra đất, ôm mặt gào rú thê thảm.

Mất đến vài giây yên lặng của toàn thể mọi người để rồi tất cả vỡ òa ra trong cùng một cảm xúc:

- Vàoooooo…… vào rồi……. tiền đạo số 9 đã đánh đầu…. vàoooo………11A1 thắng rồi…!

- Dzôoo……..!

- Hu ra……!

Tuấn rách hãy còn ngạc nhiên, nó đần mặt ra ngơ ngạc:

- Hả… cái gì dzậy…? Sao mà vào hay dzậy bây…..?

- Hoét…. 2-1 cho 11A1, trận đấu kết thúc!

Tiếng còi của trọng tài cũng báo hiệu luôn chiến thắng bất ngờ đáp lại sự nỗ lực không ngừng nghỉ của 11A1, thằng Tuấn rách ngập chìm trong đám bạn đang chạy đến và cả lớp đang ùa xuống sân lúc này. Và tôi thì ngã lăn ra đất thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn bầu trời xanh cao vợi bên trên….

Thắng rồi…. may mà thắng……!

- Hi, đá hay lắm, hẹn gặp lại nhé! - Lữ Bố bước đến và chìa tay ra.

- Dạ, hì hì, anh cũng vậy….! – Tôi bắt tay ông anh này và đứng dậy.

Một chốc sau, khi tất cả mọi người đều chìm trong niềm hân hoan chiến thắng thì bé Trân và Tiểu Mai mới vất vả vạch đám đông mà bước lại chỗ tôi:

- Hay quá thầy ơi… em không tin được đó…! – Bé Trân nhảy cẫng lên.

- Ừm, hì hì! – Tôi nhoẻn miệng cười.

Đưa mắt nhìn Tiểu Mai, tôi nhận ra niềm vui lẫn tự hào đang ánh lên trong mắt nàng, và dù nàng không nói ra nhưng tôi biết rằng ẩn sau nét lạnh lùng cố hữu đó, là… chúng tôi sẽ chung niềm vui này sau, chỉ riêng hai đứa mà thôi.

Nhưng như chợt nhớ ra vẫn còn một chuyện, tôi vội tranh thủ lúc bé Trân đang chạy đi lấy nước thì vội ghé tai Tiểu Mai nói:

- Nào… giờ anh thắng trận rồi, em nói đi, bữa giờ xảy ra chuyện gì mà đến nỗi bơ phờ vậy?

Tiểu Mai thoáng ngạc nhiên vì nàng không nghĩ rằng tôi vẫn còn nhớ, bối rối một hồi rồi nàng mới cắn môi nói nhỏ, hai bàn tay khẽ đan vào nhau.

- Anh… tối nay... ngủ ở nhà em, có được không?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.