Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 297



Buổi sáng hôm nay phải nói là một buổi sáng mà tâm trạng tôi trước giờ chưa khi nào được tốt như thế này. Vươn vai tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon lành, tôi không ngồi ngáp ngắn dài như mọi khi nữa, mà thay vào đó là một cảm giác lâng lâng như ở trên mây. Rồi bất giác tôi mỉm cười một mình, sau đó là phì cười thành tiếng khi nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn 6 giờ sáng một chút, hổng dè bữa nay tôi dậy sớm đến vậy.

Đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo, tôi tót ra khỏi phòng, bước tới bàn điện thoại mà gọi sang nhà người yêu của tôi:

- A lô! - Giọng Tiểu Mai vang lên ở bên kia đầu dây, tôi biết ngay là nàng có thói quen dậy sớm mà.

Rồi bằng một chất giọng ngọt như mía lùi, tôi bắt đầu mở miệng, nói câu nói đầu tiên trong ngày:

- Em yêu đã dậy chưa? Anh qua chở đi học!

Và Tiểu Mai quả thực làm tôi bất ngờ khi nàng khúc khích cười:

- Hi hi, sến quá ông ơi, bữa nay sao mà dậy sớm hay vậy?

- Dậy sớm nhắc em yêu thức giấc, không thôi trễ học! – Tôi vẫn cù nhây.

- Thế em yêu dậy từ nãy giờ rồi, hì! - Tiểu Mai vui vẻ tham gia vào trò đùa sáng sớm tinh mơ của tôi bày ra, trò đùa “sến sụa “.

- Hôm nay anh dậy sớm, chút có thưởng gì hông dzạ? – Tôi hỏi bằng giọng nham hiểm.

- Vậy muốn thưởng gì? – Nàng thắc mắc.

- Một nụ hôn nồng cháy, é hé hé!

- Đồ quỷ, sáng sớm đã linh tinh!

- Linh tinh gì đâu, đằng nào hôm qua anh cũng đã…. ừm… đã xong rồi mà!

- Hôm qua là anh chơi xấu, em không nói với anh nữa, chút qua đó, em đợi!

- Ấy ấy… khoan cúp…. ấy…!

- Rụp…. tít…tít..!

Vừa lắc đầu vừa tủm tỉm, tôi đâm ra quá sức buồn cười trước trò đùa vừa rồi, hổng dè Tiểu Mai xấu hổ đến nỗi cúp luôn cả máy điện thoại. Mà nghĩ lại cũng đúng thôi, Valentine trắng tối qua đã là nụ hôn đầu tiên của hai đứa rồi cơ mà. Không biết vì sao Tiểu Mai lại cảm thấy xấu hổ chứ tôi là tôi thấy… thích mê tơi!

Đời người có nhiều mốc cần phải trải qua, và một trong các mốc đó là nụ hôn đầu đời, tôi- một thằng học sinh lớp 11 vừa hãnh diện đặt chân lên cột mốc quan trọng này, chính thức tuyên bố rằng từ nay, tôi đã trưởng thành hơn. Và chắc chắn là tôi lớn hơn tụi Khang mập rồi, tụi nó đã biết hôn hít là gì đâu cơ chứ, hề hề!

Bước xuống nhà dưới, như một bậc tiền bối nhìn kẻ hậu bối đang lui cui dưới bếp, tôi vờ húng hắng giọng:

- E hèm, làm gì thì làm, coi chừng cháy nổ đó nha!

Thoáng giật mình, Trân quay ngoắt lại nhìn tôi:

- Ôi cha… hôm nay trời sập, thầy tôi dậy sớm quá chừng! – Bé Trân tròn mắt thảng thốt.

- Hừm, hôm nào anh chả dậy sớm, em cứ đùa! – Tôi nhún vai phớt lờ lời châm chọc của con bé.

- Ừ, bữa nào anh cũng dậy sớm hết, mà toàn là em kêu thì mới dậy thôi! – Trân nheo mắt nhìn tôi láu lỉnh.

Đối diện trước cái nhìn như xoáy sâu vào “kẻ tội đồ “ vốn hay ngủ nướng này, tôi hết ham chơi trò dóc tổ, mà chuyển sang trò trịch thượng dạy dỗ:

- Sáng sớm đã làm gì dưới bếp đó?

- Chứ theo anh thì em đang làm gì? Hứ, người ta nấu ăn cũng hỏi! – Trân nguýt dài quay đi về phía tủ lạnh mà lấy ra thêm vài quả trứng gà.

- Ờ, nấu đi, anh không ăn đâu! – Tôi thủng thẳng đáp.

Nghe tôi nói thế thì Trân vội thắc mắc:

- Hơ? Anh không ăn sáng à?

- Ờ, anh ăn rồi! – Tôi cười nửa miệng, nhếch mép đáp.

- Anh ăn hồi nào? Vừa mới dậy mà, còn chưa chải răng kia kìa! – Trân hỏi, vẻ như con bé đang bị tôi quay như chong chóng.

Đáp lại vẻ mặt đầy ngạc nhiên của bé Trân, tôi chỉ nhún vai nói tỉnh bơ như không:

- Ừ, anh ăn hồi tối hôm qua!

- Đồ quỷ, anh tào lao quá đi! - Nhận ra mình bị lừa, con bé ném luôn cái khăn tay vào tôi.

Nhưng tôi dễ dàng chụp được, ném trả lại:

- Hé hé, thôi tắm đây, tí ra là có đồ ăn sáng đó nhé, bé con!

- Cấm anh gọi em là bé con! – Trân khẽ dậm chân, lắc đầu nguầy nguậy.

- Ờ, hề hề!

Thế đấy, mới sáng ra đã bị hai người con gái mắng mình là đồ quỷ, tôi thiệt là… lợi hại quá đi. Chứ còn gì nữa, làm thần tiên thì dễ chứ làm quỷ thì khó lắm nhé, chả phải đùa đâu. Bởi thế nên người ta mới xếp quỷ vào ngôi đầu trong câu “Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò “ chứ, hì hì!

Bình thường vốn bị Tiểu Mai và Trân kê tủ đứng liên tục, ấy vậy mà bữa nay, chỉ sau một đêm ngủ dậy, tôi đã liên tiếp cho cả hai vào tròng lừa đảo, bảo sao tôi lại không khoan khoái cho được. Quất hết dĩa bánh mì ốp la ngon lành của Trân, tôi quơ cặp dắt xe ra ngoài cổng, không quên ngoái đầu lại hét tướng lên:

- Anh đi học, bé con ở nhà trông nhà đấy nhá!

Rồi tôi phóng vội xe ra đường, vừa đạp vừa cười nắc nẻ khi nghe tiếng la í ới của Trân phía sau lưng mình, đại loại vẫn mắng tôi là … đồ quỷ, hề hề!

Ít phút sau, tôi dừng xe trước cổng nhà Tiểu Mai, thoáng nhớ lại mới chiều hôm qua mình hãy còn run lẩy bẩy, tay giấu bó hoa hồng trắng sau lưng, ấy thế mà sáng nay tôi đã bảnh như rồng, đường hoàng đĩnh đạc đưa tay ấn chuông cổng:

- Kính coong!

Như đã biết trước đó là tôi, không cần phải đợi lâu thì Tiểu Mai đã mở cổng bước ra, không còn là váy hồng thục nữ quý phái như tối qua nữa, mà giờ nàng vận áo dài trắng tinh khôi, rạng rỡ trong nắng mai buổi sáng.

- Hì, chào buổi sáng! – Tôi cười tươi rói.

- Hì…! – Tiểu Mai vẻ như hơi ngại, nàng xoay người đưa tay khóa cổng lại.

Và khi nhìn nàng từ đằng sau, tôi chợt phát hiện ra hôm nay, Tiểu Mai có một điều lạ lùng mà trước giờ tôi chưa từng thấy, à đúng hơn là vừa thấy tối qua:

- Ủa, sao sáng nay em đổi kẹp tóc rồi?

Thật vậy, trên mái tóc suôn dài đen óng của Tiểu Mai bây giờ không còn là chiếc kẹp mái hờ hững như mọi khi nữa, mà thay vào đó là một chiếc dây buộc thanh mảnh màu trắng như tuyết và ánh lên như nhung. Nàng thắt sợi dây mảnh ấy theo lối thắt nơ rồi thả dài đoạn còn lại, tôi trông cứ như những vị nữ tư tế trong các đền thờ Shinto ở Nhật, nhìn quý phái mà lại huyễn hoặc vô cùng.

Trông thấy tôi đang ngẩn mặt ra, Tiểu Mai khẽ nhún nhường mỉm cười:

- Vậy anh thích em để tóc thế này hơn, hay là vẫn kẹp mái?

- Để như vầy mới đẹp nè, nhìn mê quá! – Tôi xuýt xoa.

- Hì, đi học nào! – Nàng lắc đầu rồi ngồi lên yên sau xe.

- Ừ, em hôm nay đổi phong cách, tụi trong trường nó còn dòm bạo nữa cho xem! – Tôi nói nửa mừng nửa lo.

Tiểu Mai bình thản như không, nàng buông một lời tiên đoán mà thoạt đầu nghe xong thì khó thể nào mà tin được:

- Có khi hôm nay, họ nhìn anh đấy!

- Sao thế? Mặt anh dính gì à? – Tôi đâm hoảng, chột dạ nghĩ bụng mình thì có quái gì để thiên hạ nhìn cơ chứ.

- Không chắc lắm, nhưng cứ đến trường đi, biết đâu đấy! – Tiểu Mai tiếp lời.

- Ừ…! – Thế là tôi cong chân đạp xe, lòng hoang mang vô số tội, bởi xưa nay Tiểu Mai nói thì ít có sai bao giờ.

Quả đúng như vậy thật, hai đứa tôi vừa dắt xe vào cổng, đi cạnh nhau được một đoạn là tôi đã nhận ra có sự chẳng lành, khi mà ở hành lang các lớp học đã có tiếng xì xào bàn tán. Theo như mọi khi thì tôi chẳng để tâm lắm vì đinh ninh cho rằng thiên hạ đang xuýt xoa vì Tiểu Mai xinh đẹp thôi, hẳn là như vậy rồi bởi hôm nay nàng đổi kiểu tóc trông thanh tao kiêu hãnh thế kia mà.

Nhưng phải thừa nhận một sự thật rằng quá nửa trong số đó đều đang dòm tôi và chỉ trỏ, dù là vẫn có số ít thằng con trai đang nhìn Tiểu Mai không chớp mắt.

- Gì vậy? Mặt anh dính gì thật à? Hay anh mặc áo ngược? – Tôi hoang mang quay sang cầu cứu Tiểu Mai.

- Không có, anh thử nghe xem họ nói gì! – Nàng tủm tỉm đáp.

Ngay lập tức, trong khi trí não đang hoạt động hết công suất, vận hành các nơron thần kinh để phân tích ra hàng trăm ngàn tình huống khác nhau, hàng vạn hàng tỉ lí do khác nhau, cuối cùng trong một giây mà tổng hợp lại thành một câu hỏi duy nhất mà có thể là đầu mối để suy luận. Đó chính là ngày bình thường, khi tôi đi cạnh Tiểu Mai thì hầu hết mọi người đều nhìn nữ nhân xinh đẹp đi cạnh tôi, chứ tôi chả là cái đinh gỉ gì, và đa số người nhìn đều là con trai. Thế nhưng hôm nay, khi mà Tiểu Mai đã đẹp hơn ngày bình thường, thì các ánh nhìn lại đổ dồn về phía tôi, và lần này lại có cả con gái.

Như thế là thế nào?

Vận dụng thiên lý nhãn để truy tìm ngay những cái miệng thiên hạ đang hoạt động, và nhờ thuận phong nhĩ thần thánh, tôi cuối cùng đã… dỏng tai lên mà nghe ngóng được:

- Nó đó, hôm qua nó đá dữ lắm!

- Đệch, trận trước thằng này giả điên, ai đi xem trận hôm qua mới biết!

- Sắp tới kèm nó chặt vào, nó chết là 11A1 chết tốt!

- Con nhỏ đi kế bên đẹp quá vậy bây?

Đó là tụi con trai, và giờ là tụi con gái:

- Nghe đâu là cán sự Toán đó, đá bóng giỏi, lại học A1 nữa kìa!

- Hèn gì bạn gái xinh như vậy! Đẹp đôi rồi!

- Muốn làm quen quá à… ôi!

Ối trời đất thánh thần ơi, nghe thiên hạ tán dương tới đâu mà tôi nở từng khúc ruột ra tới đó, nhất là các em gái xinh tươi hôm nay đã đứng nhìn tôi bằng ánh mắt ngẩn ngơ mộng mơ đầy nuối tiếc.

- Họ bàn tán về anh từ chiều hôm qua rồi, lúc anh đá bóng giỏi ấy! – Tiểu Mai khẽ cười.

Hóa ra là thế, hóa ra tiền vệ tổ chức như tôi thế mà lại oai hơn cả tiền đạo cắm như Tuấn rách. Hóa ra lí do sáng nay tôi nhận được sự ủng hộ đông đảo từ bà con cô bác gần xa là do màn trình diễn tuyệt diệu của trận thắng 12A4 chiều hôm qua. Cũng phải thôi, tôi dắt bóng siêu cấp thế cơ mà, thêm quả xỏ kim ziczac nữa thì các em lại chẳng mê cho được!

Mặt mũi tươi hơn hớn, tôi cố ra vẻ bình thản đạo mạo trước công chúng, lại vừa cười thầm nói với Tiểu Mai:

- Hề hề, anh mà lị, nhưng em thấy chưa? Có cả fan nữ hâm mộ kìa, eh he he!

Tiểu Mai lắc đầu cười khổ, nàng khẽ véo tôi:

- Cười dê, đồ háo sắc!

Không biết có phải là do đang phởn quá hay là vì đang ở giữa thanh thiên bạch nhật hay không mà hôm nay tôi thấy Tiểu Mai véo chả đau tí ti ông cụ nào.

Bỏ qua tụi con trai đang gầm gừ nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, luôn mồm bảo trận sau sẽ kèm chặt sát sao, tôi chỉ nhún vai ý chừng đáp trả rằng chấp tuốt, kèm được cứ kèm, mà đã biết lớp các chú có lọt vô top 16 đội mạnh chưa mà đòi kèm. Hô hô!

Quan tâm là quan tâm các fan nữ đây nè, lần đầu tiên tôi biết thế nào là ánh mắt “thầm thương trộm nhớ “, he he! Cứ thế đoạn đường dắt xe từ cổng trường vào đến bãi gửi mọi khi chỉ là một đoạn đường bình thường với bóng cây xanh mát, ấy thế mà hôm nay tôi cứ có cảm tưởng như mình đang bước trên đại lộ danh vọng của Hollywood vậy.

Nhưng phàm cái gì có tốt thì cũng có xấu trong đó, dù nhiều hay ít, bằng chứng là trong hàng tá lời khen tán tụng lên mây thì tôi vẫn nghe có nhỏ con gái nào đó đang bơm đểu:

- Hồi trước hắn quen Vy bên A1 đó, giờ quen nhỏ này, chắc cũng thuộc dạng Sở Khanh rồi các bà ơi!

Ơ đệch, phải nói tôi đứng hình mất mấy giây với câu nói như dao cứa vào tim vừa rồi. Miệng lưỡi thiên hạ thật là độc ác, vừa khen xong thì đã trở mặt đạp tôi xuống vực. Sở Khanh thì Sở Khanh, cũng có con tim mỏng manh yếu đuối chứ đâu phải sắt đá gì đâu, hức! Mà tôi thì luôn đàng hoàng chung thủy, quả là một nhận định sai lầm của công chúng đối với tôi, chính vì vậy trước tình huống này tôi sẽ không sửng cồ như mọi khi, mà quyết định đáp trả với dư luận rằng tôi quyết định giữ im lặng.

Cho xe vào bãi gửi, tôi hít một hơi dài sảng khoái, cảm giác rõ ràng rằng kể từ sau ngày hôm qua thì cuộc đời tôi đã chính thức lên hương và bước sang trang mới. Chứ còn sao nữa, đã đạt được cột mốc “First kiss “ ngay từ lớp 11 là hơn khối người, đã thế trong mắt mọi người giờ mình bảnh như rồng, oai như… tuyển thủ quốc gia, không tự cho phép mình kiêu căng một chút mới là lạ.

Tiểu Mai dường như biết tôi đang nghĩ những gì, nàng thở dài một cách vui vẻ:

- Thôi, leo xuống đi ông tướng, đừng ở trên mây nữa!

- Xuống thế quái nào được, em thấy chưa, anh cũng đã có ngày dương danh lập vạn, oai chấn thiên hạ rồi đấy, hà hà! – Tôi phớt tay, mặt hếch lên với đời.

- Ừ, giỏi rồi, vô lớp thôi! – Nàng lắc đầu, chịu bó tay thúc thủ trước vẻ hợm hĩnh của tôi.

Hê hê, kể từ giờ phút này, tôi đã vang danh thiên hạ rồi, chả còn sợ bố con thằng nào nữa cả, có khi đến các thầy thể dục cũng nể phục tôi mấy phần ấy chứ. Càng nghĩ càng thấy sướng, càng bước đi càng thấy mình oai phong lẫm liệt, tôi cứ thế đường hoàng tiến vào lớp, mặc cho Tiểu Mai cứ tủm tỉm mãi cạnh bên.

- Em cười kệ em, từ giờ anh bảnh rồi, đố thằng nào dám to tiếng với anh! – Tôi cười khoái trá.

- Ờ, anh gì cũng tốt cả, mỗi cái tật kiêu căng là càng nhìn càng… khó ưa, hứ! – Tiểu Mai nhún vai nói xong rồi nàng quay ngoắt vào lớp trước, bỏ tôi đứng ngây ra đó.

Ơ hay, mới tối qua còn bảo tôi muốn làm rể nhà nàng thì phải đỉnh thiên lập địa, tài không đợi tuổi cơ mà? Bây giờ tôi đang trên bước đầu của con đường gặt hái thành công thì nàng lại bảo tôi khó ưa, hây dà thiệt là khổ với con gái quá đi mà!

Tạm gác đi nỗi lo “nhỏ nhoi “ đó, tôi xốc cặp bước hùng hổ vô lớp, thầm nhủ xem đám bàn tròn sẽ đối đãi với bậc “vĩ nhân “ mới nổi ra sao, hề hề!

Không ngoài dự đoán, tôi vừa vào lớp thì thằng Khang mập đã đón đầu và hét lên, đầy… bực tức:

- Thằng dịch vật, bữa nay trực lớp mà giờ mày mới vác xác lên hả? Mày chơi tao à?

- Ơ……! – Tôi đần mặt ra đứng như trời trồng giữa lớp, mặt cắt không còn hột máu.

Vâng… đời tôi lên hương như thế đấy, đang vui thì đứt dây đàn các bạn ạ!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.