Tầm 6 giờ tối, 3 thằng tôi trực chỉ nhà Khả Vy dốc hết tốc lực vì vẻ như vận mệnh chói loá mặt trời của tôi sắp kết thúc, trời đã bắt đầu nhẹ mưa và gió thốc mạnh, hứa hẹn một cơn mưa to và nặng hạt.
Lẽ dĩ nhiên chỉ có hai thằng Khang mập và Dũng xoắn là được báo trước, còn tôi là vị khách không mời mà tới trong bữa “ hội họp “ tối nay. Thế nên đến trước cửa nhà Vy, hai thằng kia vội vã dựng xe rồi phóng vô nhà tránh mưa, mỗi tôi là hơi ngần ngại vì mình đến hơi bất ngờ:
- Hề hề, cả đám đông đủ rồi kìa! – Dũng xoắn nói rồi bước vào trong nhà trước.
- Ừm… thì vào nè! – Tôi cười trừ, tự dưng thấy ngường ngượng vì mình đến hơi đường đột mà không kịp thông báo trước cho em Vy biết.
- “ Thây kệ, bất ngờ vậy mà lại hay… biết đâu em ấy lại chẳng xúc động mà bay đến ôm hôn mình như trong phim thì sao? “ – Nghĩ thế nên tôi hăm hở bước vào nhà.
Nhưng sự thật thì lúc nào cũng trái ngược với tưởng tượng, người bay đến ôm hôn tôi lại là… đám bạn thân chí cốt chứ chả phải là em yêu vợ hiền gì sất.
- Tèn ten ten! – Dũng xoắn đứng dạt ra một bên, và tôi… lù lù bước vô.
Như phản xạ, tôi đưa mắt nhìn Khả Vy, và em ấy thoáng ngạc nhiên, rồi khẽ gật đầu mỉm cười chào tôi. Đang hơi hụt hẫng thì ngay sau đó tôi suýt té bật ngửa ra đằng sau:
- Trời ơi anh Nam, “ em ”… nhớ anh quá! – Thằng Luân mở màn trò mèo trước tiên, nó phóng ngay đến ôm tôi chật ních.
- “ Em “ cũng như rứa á! – Và thằng Chiến nhảy ập theo sau.
- Thả…thả tao ra….! – Tôi nhăn nhó la bài hãi vì khuỷa tay thằng Luân vô tình thúc vào hông trái tôi đau nhói.
- Ghê quá mấy ông ơi! – Nhỏ Huyền bĩu môi.
- Thả ra, bựa quá tụi mày! – Tôi nửa cười nửa mếu xô thằng Chiến lúc này đã thiếu điều vòng tay sang hai bên cổ tôi.
- Hê hê, ai bảo mày bỏ xứ mà đi, báo hại anh em thua kèo đá banh liên tục! – Nó cười hềnh hệch.
- Ờ đúng, bữa nào lật kèo lại đi, thiệt là mất mặt A1 quá mà! – Tuấn rách gật đầu đồng tình.
Kết thúc màn chào hỏi “ quái đản “ đầy tình thân ái, tôi vẫn như mọi khi, được đặc cách xếp ngồi cạnh Khả Vy. Mặc kệ bọn bạn xung quanh đang tía lia cái mồm tán chuyện, tôi nhìn Vy mà trong lòng bồi hồi lạ lùng, cứ như đã lâu lắm rồi mới gặp lại em ấy, vừa mừng vừa thoả đi nỗi nhớ những ngày vừa qua.
- Nam về khi nào vậy? – Vy mỉm cười.
- Ừ, vừa trưa nay thôi! – Tôi đáp ngay.
- Hì, mình cũng mới về được hơn 1 tuần thôi, nghe Khang kể lại mới biết là Nam về quê! – Em ấy gật đầu.
- Ừm…..!
Tôi bất giác đâm ra ngượng ngập, cảm giác lâu ngày gặp lại tự dưng làm hai đứa không thể bắt chuyện tự nhiên như hồi trước được. Vì vậy Vy và tôi không hẹn mà cùng quay sang nhập chuyện với bạn bè cạnh bên, chỉ có thỉnh thoảng tôi trộm nhìn em ấy. Vy vẫn vậy, nét cười dễ thương và cách nói chuyện rất có duyên, luôn có sức thu hút người khác ngay từ lần đầu tiên. Và tôi lúc này hệt như vậy, cứ như mới gặp em ấy lần đầu, bị hút hồn đến ngẩn ngơ chả biết nói năng gì, chỉ đần mặt ra nhìn Vy nói chuyện.
- Đói rồi, hay là đi kiếm gì ăn? – Chốc sau, Khang mập bắt đầu rên rỉ.
- Trời còn mưa mà đi đâu! – Luân đội trưởng nhìn ra ngoài.
- Tao thấy cũng gần tạnh rồi, tí nữa đi là vừa! – Tuấn rách bình thản đáp.
Tán chuyện đùa giỡn chán chê đến gần 9 giờ đêm thì bọn tôi mới lục tục dắt xe ra chạy lòng vòng kiếm đồ ăn bỏ bụng. Khang mập đèo nhỏ Huyền, hai thằng Luân và Chiến chở nhau, Tuấn rách và Dũng xoắn thì đi xe riêng, và hiển nhiên ngồi sau yên xe tôi chính là Khả Vy.
Chạy phía trước, tôi thanh bình khẽ mỉm cười, vì đã cảm nhận lại được sức nặng và hơi ấm quen thuộc đằng sau mình, vậy là sẽ không còn những chiều tôi chạy lòng vòng tránh ánh mắt hướng về phía những cặp đôi đang chở nhau nữa. Mà bây giờ tôi sẽ lại tiếp tục những ngày hè còn lại bên cạnh người con gái mà tôi mến thương.
- Ừm… đi Đà Lạt vui không Vy? – Tôi lúng búng bắt chuyện.
- Hì, cũng vui, mà hơi lạnh, hic! – Em ấy trả lời.
- Sao thế? – Tôi thắc mắc.
- Thì trên đó bây giờ mà mùa mưa, lạnh ngắt luôn! – Vy đáp.
- Thế có đi đâu chơi không?
- Có chứ, đi nhiều là đằng khác!
- Kể nghe với, Nam chưa đi Đà Lạt bao giờ!
- Thì hồ Xuân Hương nè, rồi đồi Mộng Mơ nữa nè, rồi đi thác Đantala, xem đỉnh Langbiang… còn nhiều nơi đẹp mà hay lắm, hì hì!
- Ừm, rồi gì nữa?
- Thì… à, có đi thung lũng tình yêu nữa, phong cảnh cũng lãng mạn lắm!
- Chắc không?
- Chắc chứ, sao hỏi vậy?
- Thì đi thung lũng tình yêu phải đi hai người mới lãng mạn, chứ đi một mình thì có gì đâu!
- Ơ hay… thế đi với cả nhà thì không được à?
- Dĩ nhiên là được, mà thế thì lại không lãng mạn, hề hề!
- Vô duyên, ý ông bảo là muốn đi với tui chứ gì? – Vy nheo mắt.
- Chứ còn gì nữa, he he! – Tôi cười khoái chí.
- Không có đâu, mơ đi! – Nói rồi em ấy véo vào hông tôi.
Chỉ là cái véo khá nhẹ thôi nhưng tôi lại giật nảy người lên vì đau điếng:
- Auuu…dauu……!
- Sao…sao thế? Nhẹ mà? – Vy ngơ ngác.
- À… ừ… tại cái hông trái bị đau! – Tôi ngập ngừng định bảo là mình chỉ giả vờ thôi, chứ hông lẽ kể ra là tôi bị dính một cước của A Lý vào be sườn đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn, thế là lại um sùm lên nữa. Nhưng cuối cùng nghĩ lại thì tôi chỉ nên bảo là mình bị đau để đợi những câu hỏi ân cần đầy lo lắng của em Vy như hồi trước.
Thế nhưng trái ngược với dự tính của tôi, Khả Vy nghe xong chỉ thoáng ngạc nhiên rồi đáp:
- Ừ.. mình đâu biết, xin lỗi ha!
Thế là dọc từ đó đến chỗ quán ăn tôi vừa ngạc nhiên vừa hụt hẫng, lại có một chút ngượng ngập trong lòng. Như vậy là sao thế? Không lẽ chỉ mới xa nhau hơn 1 tháng mà giờ Vy hết quan tâm đến tôi rồi hay sao kìa? Dù rằng trước kia tôi cũng bị vẹo hông, và khó khăn lắm mới thoát ra khỏi những lời hỏi han đầy lo lắng của em ấy. Vậy mà bây giờ….
- “ Chắc lâu ngày gặp lại nên mới vậy thôi, cứ từ từ! “ – Tôi tặc lưỡi nhủ thầm trong bụng rồi kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
- Nam ngồi đây với mấy bạn cho vui ha, mình ngồi cạnh Huyền cho tiện! – Vy thỏ thẻ vào tai tôi.
- Ừ… được mà…! – Tôi như bị chết đứng, chỉ vì làn hơi ấm từ môi em ấy vừa phà sát vào cổ mình, đầy mê hoặc và quyến rũ. Và chẳng có lí do gì tôi lại từ chối được, gật đầu đồng ý ngay tắp lự, quên bẵng đi luôn nỗi lo mơ hồ vừa nãy.
Được thể nên suốt bữa ăn tôi cười giỡn như giặc, vừa vui vì hôm nay gặp lại Khả Vy, vừa khoái chí tử vì thái độ tình tứ của em ấy vừa nãy, tôi hết quay sang bên này cà khịa Tuấn rách lại chuyển sang bên kia giành ăn với thằng Luân.
- Mày lo mà ăn đi, phá tao lật bàn giờ! – Luân đội trưởng sầm mặt.
- Hề hề, làm gì ghê rứa! – Tôi ngoan cố vỗ vai nó.
- Này thì….! – Nói rồi thằng Luân đấm một phát vào hông tôi.
Và xui xẻo thay nó lại đấm ngay vô hông trái của tôi:
- Sặc….tao…..! – Tôi đau nghẹn thở nói không thành lời.
- Ơ, chấn thương à? – Thằng Luân chưng hửng.
- Thôi…bố không giỡn với mày nữa! – Tôi nhăn nhó xua tay lia lịa.
- Vy ơi, thằng Nam nó bị chấn thương nặng lắm kìa, hề hề! – Thằng Chiến được thể định giở trò chòng ghẹo lứa đôi.
Thế nhưng Vy chỉ lắc đầu tủm tỉm cười rồi lại quay sang nói chuyện với nhỏ Huyền, mặc cho thằng Chiến và Tuấn rách ngơ ngác nhìn tôi vì tụi nó đồ rằng thể nào em Vy cũng sẽ lại gần tôi mà hỏi han như lệ thường từ trước đến giờ.
- Nhìn cái gì mà nhìn? Tao đấm vỡ mồm giờ! – Tôi quắc mắt sừng sộ cho đỡ ngượng.
Ăn xong, nhỏ Huyền xung phong chở Khả Vy về, và tôi với Khang mập không hẹn cùng đần mặt ra vì chẳng hiểu hai cô này đang nhỏ to âm mưu gì đây mà để giờ hai đứa thất thểu đạp xe ra về với hai cái yên sau trống không.
- Ăn chả no chút nào, đã vậy còn giỡn! – Dũng xoắn than thở.
- Ờ… may mà em Huyền gắp được cho tao vào đũa! – Thằng Khang đáp.
Tôi chả buồn nói gì, tâm trạng của ngày hôm nay cứ đan xen lẫn lộn giữa vui và buồn, lúc thì mừng hết lớn vì lại được tình tứ với Vy, lúc thì hụt hẫng tột độ vì bị em ấy cho rơi tự do nửa chừng cảm xúc.
Đang thẫn thờ với mớ cảm xúc hỗn loạn trong đầu thì thằng Khang cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
- Ê Nam, bọn tao nói mày cái này!
- Hả? Gì thế? – Tôi giật thót người.
- Ừm….! – Nó thoáng ngập ngừng.
- Nói luôn cho rồi, cho nó còn biết đường mà tính! – Dũng xoắn giục.
- Là sao? Chuyện gì? – Tôi ngơ ngác.
- Thôi mày nói đi! – Và Khang mập lại đẩy sang cho thằng Dũng.
Dũng xoắn trố mắt nhìn thằng mập đang gãi đầu tắc tị, rồi nó thở hắt ra đầy ngao ngán, quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc không có vẻ gì là đùa giỡn:
- Tụi tao…ờ thì cũng không chắc lắm, nhưng đang ngờ là em Vy của mày có bạn trai khác rồi!