Không chỉ là Ngôn Hi Lạc mà đến cả Lý Nhất Đồng cũng há hốc mồm, không tin vào tai mình nữa, mẹ ơi, nhóm lão đại hôm nay lại cùng bọn họ trực nhật. Chỉ có Ngụy Hi Hòa cảm thấy trái đất này thật tròn, chưa tới một ngày mà cô chạm mặt cậu những ba lần. Cô bẽn lẽn đi theo sau Đồng Đồng, không muốn tiếp xúc với đại nhân vật này quá nhiều.
Ánh nắng vàng chiếu qua khe cửa, nhảy nhót trên tấm bảng xanh càng làm nổi bật những nét chữ trắng trên bảng. Chiều cao của cô cũng không thấp, khoảng 1m63, thế nhưng, giữa một rừng mỹ nữ chân dài phía Bắc, Ngụy Hi Hòa lại càng trở lên nhỏ bé, giống như một cây nấm lùn. Bất đắc dĩ, cô bèn đứng trên ghế để lau bảng.
Sở Diên vừa đi lấy nước chứng kiến cảnh này. Thiếu nữ nhỏ bé được bao bọc bởi bộ đồng phục xanh trắng rộng thùng thình, để lộ cổ tay nhỏ nhắn. Ánh nắng chiều tà hắt lên làn da ngần trắng của cô gái, cơn gió nhẹ thoảng qua, mái tóc đuôi ngựa đong đưa vẽ lên vẻ đẹp thanh xuân tươi trẻ. Sở Diên bật cười, tiếng cười trầm ấm rơi vào tai Ngụy Hi Hòa khiến cô thoáng giật mình.
Chiếc ghế dưới chân không vững, theo quán tính cô ngã đổ về phía sau. Giây phút cảm thấy mình chuẩn bị tiếp đất, Ngụy Hi Hòa lại rơi vào một vòng tay mạnh mẽ mà ấm áp.
Sở Diên nhìn người trong lòng, quả thực khiến tâm tình thiếu niên nhộn nhịp. Làn da trắng như bạch ngọc, lông mi cong dài như cánh quạt nhỏ đang run rẩy, đặc biệt là đôi môi anh đào căng mộng như trái cây chín, thật muốn người khác phạm tội.
Cả người thiếu nữ tỏa ra hơi thở thanh khiết, thơm mát như hoa cỏ. Vòng eo cô mềm mại, không trọn một cánh tay, chẳng trách mà người xưa thường nói Giang Nam là vùng đất của mỹ nữ.
“Bạn học mới, cẩn thận một chút đi.”
Rõ là một câu nói nhắc nhở bình thường, nhưng dưới giọng điệu trêu trọc của Sở Diên, nghe kiểu gì cũng có chút đang đùa giỡn lưu manh. Ngụy Hi Hòa bây giờ mới định thần lại, thoát khỏi vòng tay của cậu. Vành tai cô ửng đỏ, nhỏ giọng cảm ơn:
“Sở Diên, cảm ơn cậu.”
Sở Diên thấy cô như vậy, trong lòng cậu ngứa ngáy, lại càng muốn trêu chọc cô nhiều hơn:
“Ngụy Hi Hòa, tôi giúp cậu nhiều như vậy, một câu cảm ơn làm sao đủ?”
“Hay là lấy thân báo đáp đi?”
Ngụy Hi Hòa thực sự muốn khóc rồi, cuộc đời cô chưa từng gặp ai lưu manh như cậu cả. Gặp lần nào cũng trong tình huống cô chỉ muốn đào một cái hố, chui đầu xuống đất.
“Sở Diên, cậu lưu manh.”
Nói xong, Ngụy Hi Hòa chạy vụt xuống cuối lớp. Thiếu niên bị mắng không những không khó chịu mà còn khẽ cười, trong lòng vừa có chút ngọt ngào, vừa có chút vui sướиɠ.
Azza, sao lại đáng yêu như thế, lần nào cũng chỉ biết mắng có một câu này. Sở Diên rất cao, chỉ lau một chút là xong hết phần bảng của mình. Thấy Ngụy Hi Hòa mải miết quét nhà, cậu cũng lẽo đẽo đi sau quét phụ.
Ngụy Hi Hòa tiến cậu tiến, cô lùi cậu lùi, giống như cái đuôi nhỏ theo sau cô vậy. Ngụy Hi Hòa cuối cùng không chịu nổi, quay lại nói với cậu:
“Sở Diên, cậu đi sang bên kia quét được không?
Sở Diên giống như âm hồn bất tán nhìn cô cười:
“Chỗ kia bọn Phương Thành quét xong rồi.”
Ngụy Hi Hòa bất lực nhìn anh. Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến Ngụy Hi Hòa ho khan. Cơ thể cô rất dễ bị lạnh, lại bị cảm trong người nên ho khan. Sở Diên thấy vậy bèn cướp lấy cây chổi trong tay cô nói:
“Ngụy Hi Hòa, cậu ra chỗ kia ngồi. Chỗ này tôi sẽ làm nốt cho.”
Ngụy Hi Hòa bướng bỉnh không chịu, cô nhỏ nhẹ nói:
“Không sao đâu, dù sao cũng sắp xong rồi.”
Sở Diên đột nhiên lại gần cô, khuôn mặt cúi sát, nhìn cô gái nhỏ trong lòng. Ánh mắt cậu nheo, nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt càng thêm phần tà mị, nguy hiểm:
“Ngoan nào, bạn học nhỏ. Đừng để ông đây không nói lần hai.”
“Cậu có tin cậu nói một câu nữa, ông đây sẽ hôn cậu không?”
Ngụy Hi Hòa đôi tai mình nóng bừng, ngoan ngoãn ngồi một chỗ nhìn Sở Diên qúet lớp học.
Ánh nắng chiều tà hắt qua ô cửa sổ, loang lổ những vệt nắng vàng trên từng chiếc bàn học. Ánh nắng tinh nghịch phủ lên vai, lên tóc của thiếu niên, cậu giống như chàng hoàng tử bước ra từ những câu chuyện thanh xuân vườn trường.
Vẻ mặt cậu ghét bỏ, động tác còn tùy tiện hơn cả bọn Phương Thành lúc nãy, chỉ thoáng chốc, một góc lớn như vậy cậu đã quét xong.
Ngụy Hi Hòa nhìn cậu, không hiểu sao trái tim bị lỡ mắt một nhịp, chàng thiếu niên rực rỡ như vậy, là thanh xuân của biết bao cô gái chứ.
Phương Thành và Ngôn Hi Lạc nép bên cửa sổ chứng kiến một màn vừa rồi thì kinh ngạc.
“Mẹ kiếp, Phương Thành, đừng có đẩy tao.”
“Ngôn Hi Lạc, cúi thấp đầu xuống để tao xem nào.”
Hai cậu chàng đẩy qua đẩy lại, chợt cảm nhận được tia sát ý. Hai người quay lại nhìn thì thấy ánh mắt lạnh lùng của Sở Diên phóng qua. Ngôn Hi Lạc đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, vội thanh minh:
“Lão đại, tiểu tiên nữ, bọn mình vừa mới về, chưa thấy gì hết.”
“Phương Thành, này, lau cửa sổ đi, cửa sổ này bẩn đó. ”
“Đúng, đúng, cửa sổ này bẩn quá”.
Hai cậu ấm Ngôn Hi Lạc và Phương Thiếu Thành thường ngày mười ngón tay không dính nước xuân, ấy vậy mà hôm nay lại chăm chỉ cầm giẻ, hận không lau thủng lớp cửa kính của lớp.
Trong lòng hai người bọn họ gào thét, mẹ nó, đừng nói Diên ca thích tiểu tiên nữ thật nha. Thực sự là chọc thủng mắt chó của bọn họ rồi.
Ngày hôm sau.
Hôm nay, Ngôn Hi Lạc không chơi game mà cậu nằm dài thườn thượt ra bàn, ánh mắt hết nhìn Sở Diên rồi nhìn đến bàn ba, nơi mà Ngụy Hi Hòa đang ngồi.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của gái, vừa ngoan ngoãn lại vừa xinh đẹp, sao lại đen đủi bị lão đại bọn họ nhìn trúng chứ. Như không chịu nổi ánh mắt của cậu chàng, Sở Diên tháo tai nghe xuống, trầm giọng:
“Ngôn Hi Lạc, ông đây không bị gay. Còn nhìn tôi bằng ánh mắt oán phụ ấy nữa, có tin ông đây móc mắt cậu ra không?”
Ngôn Hi Lạc cũng chả quan tâm đến lời đe dọa Sở Diên nói, cậu chàng tò mò hỏi:
“Lão đại, cậu thích tiểu tiên nữ thật à?”
“Không được à?”
Thấy người đối diện không nói gì, Ngôn Hi Lạc nghi hoặc:
“Không phải trước đây cậu đều thích mỹ nữ ngực lớn, chân dài sao? Ghét nhất loại ngây thơ, trong sáng sao?”
“Ông đây có nói sao?”
Được rồi, cậu không nói, nhưng cậu hành động.
“Nhưng mà tớ cảm thấy hai người không cùng một thế giới đâu. Cậu nhìn con gái người ta xem, xinh đẹp, ngoan ngoãn, lại còn là học bá nữa. Lão đại tuy có đẹp trai, nhưng tính tình có chút hung dữ, tốt nhất là đừng chọc con gái nhà người ta khóc.”
Ngôn Hi Lạc thao thao bất tuyệt một hồi, không để ý khuôn mặt Sở Diên hết trắng lại xanh. Phương Thành đang hóng chuyện thì thực sự muốn kéo con hàng này lại, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi mà.
“Tôi hung dữ?”
Sở Diên nheo mắt nhìn Ngôn Hi Lạc, dường như cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang giảm dần, ý thức được nguy hiểm đang gần kề, cậu chàng bèn đổi giọng vuốt mông ngựa:
“Không, lão đại đẹp trai nhất. Không hung dữ chút nào, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.”
Sở Diên tức giận, đạp mạnh vào ghế bên cạnh:
“Đẹp con mẹ cậu.”
Ngôn Hi Lạc mếu máo, mẹ nó, đúng là không thể nói thật được mà.