Màn biểu diễn của Lâm Lạc Tang còn kết thúc nhanh hơn trong dự kiến
Cho đến khi ánh đèn mờ đi và dàn sân khấu bị dỡ bỏ, khán giả vẫn chưa hoàn hồn.
Nhìn thoáng qua điện thoại mới phát hiện đó là độ dài bình thường của một bài hát. Có lẽ là do biểu diễn quá mức xuất sắc nên mới có thể cảm thấy xem thế nào cũng không đủ.
Kế tiếp lại có RAP, nhạc nhẹ trữ tình, dân ca lần lượt được biểu diễn xong.
Khi kết thúc cuộc bỏ phiếu, Lý Tiêu nhìn thoáng qua thiết bị bình chọn của Bùi Hàn Chu thì hơi kinh ngạc: "Ông cũng bầu cho Lâm Lạc Tang à? Tôi thấy khi đó ông rất bình tĩnh, còn tưởng rằng ông sẽ thích dân ca."
Bùi Hàn Chu không nói chuyện, Lý Tiêu vì yêu mà si tình 5 năm ngược lại thao thao bất tuyệt đặc biệt phấn khởi: "Vì sao ông bầu cho cô ấy? Có phải cũng cảm thấy rơi vào bể tình hay không. Nhưng nói thật, cô ấy thực sự khiến người ta muốn......"
Người đàn ông ngước mí mắt lên, đáp lại lý do bỏ phiếu: "Cô ấy là vợ của tôi."
Lý Tiêu há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời chưa nói ra lời nào, đã không phát ra âm nào.
"À à......" Lý Tiêu bị Dopamine chi phối khiến đầu óc choáng váng không thể suy nghĩ, dường như cuối cùng mới nhớ ra điều gì đó, "Hóa ra người kia, người kia chính là bà xã nhà ông, sao vừa rồi tôi lại không nhận ra."
"Tôi không có ý tưởng với chị dâu, ông đừng hiểu lầm."
Trong bóng tối, đầu ngón tay của anh tạm dừng gõ vào chỗ ngồi, hàng mi dài hé buông xuống.
Làm sao tôi lại hiểu lầm, thiếu chút nữa cậu đã đào tròng mắt xuống dính trên người cô.
"Cũng phải, dù sao người kia đã qua đời hơn năm năm, nói vậy cậu vì đoạn tình yêu chân thành tha thiết này cũng sẽ chỉ lo thân mình."
"......" Trong đầu Lý Tiêu hiện lên hình ảnh bản thân mới vừa rồi vừa gọi vừa ra sức nhẹ nhàng nhảy múa, cảm thấy không biết bản thân có bị ám chỉ hay không, nhưng tức giận còn phải nói một câu cảm ơn, ông thật là hiểu tôi.
///
Hậu trường, Lâm Lạc Tang biết được tin vui trận này cô giành được hạng nhất.
Phần trình diễn của cô ở giữa, không đầu cũng không cuối, không đáng nhớ lắm nhưng cô vẫn đứng đầu, điều đó chứng tỏ mọi người đều rất hài lòng với phần trình diễn này.
"Loại chủ đề hẳn là phải chết này thế mà em cũng có thể bắt được thành tích thế kia," Bản thân Nhạc Huy cũng đắc ý, đánh lẻ vui mừng ra mặt, "Cho nên mới nói, một khi mà em đã trâu bò lên thì có cản cũng không cản được."
Anh ấy lại hỏi Lâm Lạc Tang: "Em nói ê-kíp chương trình có thể tức chết hay không? Ngay từ đầu mời em tới chạy kịch bản, kết quả trận đầu đã cầm hạng ba, ê-kíp chương trình xem xét thấy chuyện này không được, phải nghĩ biện pháp thay đổi cục diện khó xử em một chút. Ừm, quả thực, khó xử là rất có ích, đưa em từ hạng ba lên hạng nhất. Ha ha ha ha ha ha ha con mẹ nó này cũng quá buồn cười!"
"Lúc này mới tới đâu đâu," Tâm trạng của Lâm Lạc Tang tuy cũng không tồi nhưng không có bành trướng như Nhạc Huy, nhắc nhở anh ấy, "Đừng vui mừng quá sớm."
Nơi càng khiến người ta cực kỳ hâm mộ thì có càng nhiều ánh mắt sắc bén, vào vòng trong nhìn như vẻ vang nhưng thật ra khó giữ, sau này cô cần phải trả giá càng nhiều, lấy ra càng tốt hơn.
Huống hồ thành tích tốt như vậy đã đoạt nổi bật của thí sinh khác, cũng không biết ê-kíp chương trình sẽ làm như thế nào nữa.
Khi Bùi Hàn Chu vào hậu trường, anh vừa lúc thấy Lâm Lạc Tang đang nói chuyện với người quay phim.
Cô cười rộ lên thật ra rất đẹp, nhưng hầu hết những gì anh nhìn thấy là nụ cười nhếch mép chuyên nghiệp của cô, vô cùng ít ỏi thật lòng thật dạ như vậy.
Cô đang cảm ơn người quay phim vì ống kính đêm nay phối hợp rất khá theo nhu cầu của cô, nhìn thấy Bùi Hàn Chu ngay lập tức thì cả người nhất thời sửng sốt, ngay cả đường cong của vầng trăng dưới khóe mắt cũng không lóe lên.
Xác nhận vài giây, Lâm Lạc Tang mới do dự mở miệng: "Sao anh lại tới đây?"
"Tôi không thể đến à?" Người đàn ông híp mắt, như là cảm thấy mới lạ, "Ai buộc tóc đuôi ngựa này cho em?"
Lâm Lạc Tang theo bản năng sờ sợi dây buộc tóc: "Thì, tự tôi buộc á, ai quy định tôi không thể làm cái này, Tôi mới 22, phong nhã hào hoa."
Anh cười một tiếng: "Tôi lại chưa nói em giả bộ nai tơ."
"Ý của anh không phải thế kia sao." Cô không tin người đàn ông vừa đến đã tập trung vào mái tóc đuôi ngựa có thể nói ra lời hay ý đẹp gì. Cô tháo sợi dây buộc tóc hai lần, phát hiện không tháo nó ra được thì coi như xong.
Thật là một kiểu tóc đẹp, nhà tạo mẫu đã thuyết phục cô đổi nghề sau khi nhìn thấy nó.
Bùi Hàn Chu từ bên kia nhìn cô bận rộn, sau một lúc lâu mới nói: "Hình như em có chút hiểu lầm với tôi."
Lâm Lạc Tang nhớ tới cảnh tượng trước đó anh nói mấy câu bức cô muốn nhảy xe, hình như có suy nghĩ đến mà gật đầu: "Hình như là không có, đó chẳng phải chỉ là người tiên phong trong ngành một câu đã nghẹn chết người ta rồi sao hay nhà lãnh đạo không có khả năng nói những lời tốt đẹp?"
Người đàn ông bên kia nghẹn lời định phản bác nhưng rồi nghĩ đến bản thân là tới chúc mừng cô thuận tiện về nhà với cô làm chính sự, vì thế thu lại nửa phần, suy nghĩ về việc nói lời gì đó hay mà một người phụ nữ sẽ thích nghe.
Người nào đó từ xưa được vinh dự là EQ rất cao suy tư vài giây, phát hiện bản thân hình như là không có kinh nghiệm khen ngợi ai, đặc biệt là phụ nữ.
Vì thế ánh mắt anh lưu luyến sau một lúc lâu, cuối cùng rơi vào trên cần cổ của cô.
"Vòng cổ cũng không tệ lắm."
Cô nhoẻn miệng cười đáp lễ: "Cảm ơn anh, dùng tiền anh mua mà."
"......"
Khi nói chuyện có đạo diễn tổ quay phim đi ngang qua rồi thông báo: "Đợi lát nữa nghệ sĩ sẽ có một cuộc họp nhỏ ở hậu trường, Lâm Lạc Tang cô chuẩn bị một chút, đừng vắng họp."
Lâm Lạc Tang gật đầu, lúc này đạo diễn mới phát hiện Bùi Hàn Chu cũng ở đây, độ cong khóe miệng lập tức lộ rõ, ngoài ý muốn lại xấu hổ mà cười cười: "Tổng giám đốc Bùi cũng ở đây sao?"
Nhìn về phía Lâm Lạc Tang: "Tới đón cô ấy sao?"
Cô còn chưa tiếp lời, Bùi Hàn Chu lại "Ừ" một tiếng rất thấp.
"Vậy......" Đạo diễn quay phim cũng không rõ ràng mà do dự, giống như chỉ là ý tứ suy tư một chút, rất nhanh đã nói, "Lạc Tang cô không đi cũng được, tôi nói một tiếng với giám đốc sản xuất. Cô trở về với tổng giám đốc Bùi trước đi, bằng không thì phải đợi lâu lắm."
Cô xem nhẹ sự chuyển đổi đột ngột nhẹ nhàng của đạo diễn, lại nhìn người đàn ông ôm cánh tay chờ cô kết thúc, cằm nhẹ nhàng ngước lên rồi trả lời:
"Không sao đâu, để anh ấy đợi."
Một người đàn ông trước đó ngay cả cô biểu diễn ở đâu cũng không biết lại đến đón cô còn khen vòng cổ của cô đẹp? Vô sự hiến ân cần câu tiếp theo sẽ đến cái gì đây?
Sau khi trở về chẳng phải là sinh hoạt vợ chồng thì cũng chính là sinh hoạt vợ chồng. Anh muốn nguyện ý chờ thì chờ đi, không muốn chờ thì dẹp đi, cô còn đang ngàn cân treo sợi tóc trong chương trình nên không dám chậm trễ chút nào.
Đạo diễn nghe thấy điều này thì thiếu chút nữa bị dọa cho chết khiếp, tính toán xem cô dùng giọng điệu kiêu ngạo như vậy để người đàn ông được công nhận là tàn nhẫn và không kiên nhẫn chờ lấy thì tỷ lệ sẽ kích phát người đàn ông nổi điên là bao nhiêu. Đáp án là trăm phần trăm.
Cho dù là vợ của anh thì thế nào? Nhà đầu tư nổi nóng thì ai cũng không ngăn được.
Đạo diễn quay phim tương đối cẩn thận nhìn về phía Bùi Hàn Chu, phát hiện anh quả nhiên khựng lại vài giây, trong lòng cầu nguyện tiếng Amen, dự định làm sao để tự bảo vệ mình sau khi xảy ra tranh chấp, sau đó lại phát hiện Bùi Hàn Chu anh...... Cười?
Anh cười rộ lên cũng không có cảm xúc gì, chỉ là mang theo âm tức giận rất cạn, giống như sớm đã đoán trước được.
Càng mẹ nó đáng sợ.
Đạo diễn quyết định chuồn đi trước thì tốt hơn: "Hai người thương lượng đi, tôi đi trước." Đánh nhau cũng là chuyện không liên quan tới tui.
Lâm Lạc Tang nhún vai, để lại quyền lựa chọn cho chồng mình, cũng theo đạo diễn rời đi để đi họp trước.
Thật ra cũng không phải là một cuộc họp quá chính thức, nói sơ qua về quy tắc của số tiếp theo, còn có tuyển thủ mới gia nhập vòng đối đầu.
Ca sĩ thành công battle kỳ này tên là Tưởng Mai, nói thực ra Lâm Lạc Tang cảm thấy ca sĩ Tưởng Mai của kỳ này vô cùng bình thường, trên phát sóng trực tiếp cũng không có nhiều thảo luận liên quan. Lúc ấy cô còn cảm thấy xác suất battle thành công rất thấp, không biết vì sao Tưởng Mai lại nhận được số phiếu trực tiếp cao như vậy, còn cầm hạng hai.
Lúc Lâm Lạc Tang đẩy cửa đi vào vừa vặn đối mặt với Tưởng Mai, Tưởng Mai rõ ràng cong mắt nhưng trong ánh mắt lại quái lạ không mang theo bất luận ý cười gì. Chiếc váy dài màu vàng nhạt thêm nụ cười điềm đạm xây dựng ra cảm giác văn nghệ thanh nhã như cúc, tại sao đẳng cấp lại chẳng ăn nhập với nhau.
Bầu không khí của hai người không hợp nhau lắm, sau khi nhìn một cái ngầm hiểu lẫn nhau mà dời đi ánh mắt, không chào hỏi càng không giao lưu.
Ở giữa biên đạo đang thiết lập về số tiếp theo.
Để kích thích sự tò mò của khán giả, luật chơi sẽ được thay đổi trong số tiếp theo của chương trình: Tám khách mời được chia thành đội hai người, chia thành bốn đội, có chủ đề riêng. Màn biểu diễn vẫn tách ra nhưng chủ đề cần phải phối hợp chặt chẽ. Hai người chơi của đội có tổng số phiếu bầu cao nhất có thể nhận được phần thưởng phụ, mà người có số phiếu cao hơn trong hai người có thể đạt được tuyên truyền trên màn hình mở Weibo.
Lần này công khai lựa chọn chủ đề chia làm Giữa hè, Đôi mắt, Động lòng và Cổ tích. Những người lựa chọn cùng từ khóa sẽ tự động trở thành một đội, tuy rằng thành viên trong cùng một đội không tránh khỏi cạnh tranh lẫn nhau nhưng càng có rất nhiều hợp tác hơn.
Lâm Lạc Tang nhìn trúng Cổ tích, ở trước cô Tưởng Mai cũng rút ra cái này. Cô ngừng lại, cuối cùng vẫn thuận theo tiếng lòng mà lựa chọn Cổ tích.
Người kế tiếp còn chưa kịp chọn, Tưởng Mai lại sờ sờ cổ, không quá tự nhiên mà thả "Cổ tích" trên tay lại chỗ cũ.
Có đàn chị hỏi: "Sao em không chọn?"
"Có thể là không thích hợp," Tưởng Mai cười nhạt vén tóc, tuy rằng giọng nói bình ổn với nụ cười bên môi nhưng lời nói ra lại chẳng hề dịu dàng, "Trong ca hát em tương đối chú trọng bên trong, không thích khoa trương hoa lệ."
Vừa nói ra lời này, bầu không khí trong phòng cũng yên lặng trong chốc lát. Tay Lâm Lạc Tang dùng tờ thăm xếp ngôi sao cũng dừng một chút.
Có ý tứ gì? Tưởng Mai nói phong cách của cô hoa lệ không muốn hợp tác với cô ư?
Chẳng lẽ nói khán giả đều là kẻ ngốc, việc bình chọn chỉ phụ thuộc vào phần trình diễn của ai là đẹp ư?
Vào ba năm trước nhạc sĩ như chị đây đều đặn ra linh hồn của ca khúc còn không biết cưng ở cái góc nào chơi bùn đấy.
Chương trình vốn chính là thi đấu sinh tồn, việc chướng mắt nhau trong battle cũng rất bình thường, chỉ là không khí vẫn không tránh được sự cứng nhắc, mọi người câu nệ nhau.
Cho đến khi Lâm Lạc Tang cũng làm bộ thả của mình lại.
Ánh mắt của Tưởng Mai ngừng lại, có người hỏi: "Em cũng không muốn à?"
"Chỉ đùa một chút thôi, em không phải là người sẽ bị người khác ảnh hưởng đến tiết tấu." Cô cười bóp nát ngôi sao rồi thản nhiên nói, "Khán giả không chỉ có mắt mà còn có tai. Những ca sĩ thượng lưu chiếm ưu thế trong xu hướng, còn ca sĩ vô năng mới có thể nghi ngờ sự lựa chọn của thị trường."
Tưởng Mai bỗng dưng quay đầu nhìn cô.
Cô cũng không phải là người ngoan ngoãn để cho người ta bóp tròn, cô ám chỉ tôi, tôi cũng lễ phép ám chỉ cô một chút, có qua có lại nha.
Sau khi nhiệt tình mà "có qua có lại" chặn Tưởng Mai cứng họng, Lâm Lạc Tang đứng dậy phủi phủi làn váy: "Em chọn xong rồi nên đi trước đây, liên hệ qua WeChat."
Dỗi lại xong tâm trạng của Lâm Lạc Tang trở nên thoải mái, hoàn toàn quên mất chuyện của Bùi Hàn Chu. Lúc đi ra ngoài từ cửa sau còn huýt sáo gọi điện thoại cho Nhạc Huy, cuối cùng cũng có một chiếc xe quen thuộc tiến đến trước mặt.
Cửa kính xe được hạ xuống, khuôn mặt cau có của người đàn ông hiện ra trước mắt: "Em có biết mới vừa rồi giọng điệu của nhân viên công tác có bao nhiêu thương hại khi cho tôi biết em đi rồi hay hay không?"
Con mẹ nó giống như anh bị con nhỏ cặn bã vô tình bỏ rơi vậy.
"Xin lỗi, tôi quên mất."
Xe chạy đến sân bay tư nhân, máy bay tư nhân nhanh chóng đưa họ trở về thành phố G. Dọc theo đường đi Bùi Hàn Chu đều đang gọi điện thoại, về đến nhà cũng chỉ cầm theo thứ gì đó rồi quay người rời đi.
Lâm Lạc Tang ngồi vào chỗ chơi điện thoại, chơi một lát cảm thấy xương chậu hơi cộm người nên trở mình dựa vào lưng ghế. Cô thấy Bùi Hàn Chu lại phải đi thì sửng sốt một chút.
Lúc này đi rồi? Cô hiểu lầm anh ư?
Anh liếc nhìn cô lần cuối trước khi rời đi như là có hơi luyến tiếc con mồi, kết quả cái liếc mắt này rõ ràng dừng lại trong nửa giây, rồi sau đó nói: "Cái gì phía sau thắt lưng của em?"
Cô quay đầu lại nhìn: "Cái đuôi tròn nhỏ."
Để phù hợp với phong cách sân khấu đầy lông xù xù ngày hôm nay, cô cố ý may một chiếc đuôi nhỏ phía sau chiếc váy dài, đây là kiểu kết hợp thường thấy trong manga anime.
Nghĩ vậy, cô lại không tự giác mà xoay hai cái: "Không đáng yêu sao?"
Cô treo ở lưng ghế lẩm bẩm, không biết đang nói thầm cái gì nhưng anh lại đột nhiên híp mắt, nhớ tới lần đó cô cũng treo ở bồn tắm nhích tới nhích lui như vậy, kiêu ngạo lại cuồng vọng.
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng anh vẫn quyết định hủy bỏ công việc kế tiếp, tiếp tục trở về phòng, đóng cửa cho kỹ.
Lâm Lạc Tang dùng đầu lưỡi cọ cọ vào răng, ấp ủ mấy phần mờ mịt: "...... Không phải anh muốn đi ra ngoài sao?"
"Không đi."
Cô mơ hồ có dự cảm không tốt lành: "Vậy anh muốn làm gì?"
Ánh mắt của anh sâu không đáy, từ từ tháo xuống đồng hồ đặt lên trên bàn, âm điệu lanh lảnh này lại giống hệt như khi đặt chiếc nhẫn xuống tủ đầu giường lần trước.