Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 819



Chương 819:

 

Mà Mặc Bội Lâm vừa đi khỏi thì Hạ Mộc Ngôn đã vội vàng muốn vùng ra khỏi vòng tay của Lục Cẩn Phàm.

 

Anh chỉ rũ mắt nhìn vẻ mặt của cô mà không nói gì. Nhưng anh lại bế cả người cô lên, ôm vào bên trong, đóng “sầm” cửa lại.

 

Bị anh đột ngột ôm vào phòng, hoàn cảnh quen thuộc xung quanh làm cho Hạ Mộc Ngôn rợn cả tóc gáy.

 

Nơi này không chỉ là phòng riêng của Lục Cẩn Phàm, mà còn là nơi bọn họ vẫn còn tình cảm thắm thiết sớm tối đi về vào ba năm trước.

 

Chuyện cũ vẫn còn hiện ra từng chi tiết một trước mắt, cô dùng sức đẩy anh ra, nhưng anh vẫn bế cô lên giường. Cơ thể vừa chạm vào giường thì cô đã muốn nhảy bật lên.

 

“Đừng cử động.” Lục Cẩn Phàm lại nhìn vết thương trên cổ cô. Anh vừa cầm điện thoại di động lên vừa trầm giọng, lạnh lùng hỏi: “Bị móng tay cào à?”

 

Hạ Mộc Ngôn không trả lời, cô đưa tay lên định sờ vào vết thương vẫn còn hơi đau trên cổ, nhưng còn chưa chạm vào thì cổ tay đã bị anh nắm chặt lại.

 

Cô không biết anh đã gọi điện thoại cho ai, nhưng trước khi điện thoại kết nối, anh nói một câu: “Đừng động vào, đợi lát nữa khử trùng trước đã.”

 

Hạ Mộc Ngôn vừa định vung tay anh ra thì đã nghe thấy anh nói vào điện thoại: “Mang hộp thuốc y tế đến đây.”

 

Dứt lời, anh ném điện thoại di động sang một bên rồi lại nhìn sang Hạ Mộc Ngôn đang co rút ngón chân rũ ở bên giường bởi tâm trạng căng thẳng. Anh nhìn cô chăm chú một lúc rồi bật cười vì thấy từ đầu đến cuối cô vẫn lạnh lùng tránh né ánh mắt của mình.

 

Nghe thấy tiếng cười của anh, Hạ Mộc Ngôn bất chợt ngước mắt lên, trừng anh: “Anh cười cái gì?”

 

“Muộn thế này còn không ngủ, để chân trần chạy tới chỗ tôi, đang quan tâm tới tôi, hả?”

 

Vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn lại càng lạnh lùng hơn: “Đừng có tự mình đa tình! Chỉ là tôi ngẫu nhiên nghe thấy hai mẹ con họ nói chuyện, biết bọn họ có âm mưu gây rối mà thôi. Nơi này là nhà họ Lục, nếu như thật sự xảy ra chuyện xấu xa gì đó làm người ta thấy ghê tởm thì chắc ngày mai ông nội sẽ tức đến phát bệnh. Coi như não tôi bị úng nước nên mới lo chuyện bao đồng đi.”

 

“Thật sao?” Anh vẫn cười khẽ.

 

Vừa rồi Hạ Mộc Ngôn vốn không nghĩ tới quấy rầy chuyện tốt của anh. Nhưng sau đó nhìn thấy cái túi nhỏ màu bạc trong tay Mặc Bội Lâm, cô cảm thấy phương thức của bà ta thật là quá đáng, nên mới xông vào. Lúc này cô lại vô cùng hối hận, nhưng có nói ra những lời này thì cũng giống như mình có tình cảm nhưng cố tình che giấu vậy. Hơn nữa, coi như cô có giải thích thì e rằng càng giải thích lại càng tự bôi đen, nói cái gì cũng vô dụng.

 

Cô vô cùng ảo não, bực mình vì sự kích động vừa rồi của mình.

 

Đã qua ba năm, lẽ nào cô đã quên Lục Cẩn Phàm là loại người gì rồi sao?

 

Sao anh có thể dễ dàng trúng kế này được.

 

Thế nhưng không hiểu sao chuyện mà bác Âu nói khi nãy lại làm hình ảnh ông cụ Lục cầm gậy nện vào lưng anh, mạnh đến mức khiến gậy gãy đôi hiện lên trong đầu cô mãi, khiến cô không thể yên tâm nghỉ ngơi được.

 

Nói chung đêm nay cô thật sự rất kích động.

 

Hạ Mộc Ngôn ấm ức trong lòng.

 

Người giúp việc đến rất nhanh, không tới ba, bốn phút đã mang hộp thuốc y tế trong nhà họ Lục đến.

 

Lục Cẩn Phàm mở cửa, nhận hộp thuốc. Mỗi lần Hạ Mộc Ngôn định xuống giường thì anh đều quăng ra mấy chữ như đang uy hiếp: “Đừng cử động.”

 

Vào lúc này, anh đang cầm thuốc lấy từ trong hòm thuốc ra, gương mặt không hề lộ ra cảm xúc, duy trì động tác không nhanh không chậm, bình thản, hững hờ, không thể thăm dò được.

 

Mãi tới tận khi anh cầm thuốc trị thương ra, Hạ Mộc Ngôn nghiêm mặt, đề phòng nhìn thì anh mới ra hiệu cho cô nâng cằm lên. Hạ Mộc Ngôn nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, hơi do dự rồi mới từ từ ngẩng đầu lên. Nước thuốc khử trùng mới được bôi lên cổ thì cô đã đau tới run người, nhưng lại không hề phát ra tiếng gì. Thậm chí cô còn mở mắt, nhìn sang hướng khác chứ không nhìn người đang bôi thuốc giúp cô.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn vẻ mặt chịu đựng của cô mà không nói gì, chỉ là động tác trên tay đã nhẹ nhàng hơn. Lúc bôi thuốc anh mới phát hiện, vết thương này không phải do bị móng tay cào vào. Anh nhớ tới bình thường Mặc Bội Lâm vẫn thích đeo mấy chiếc nhẫn kim cương, rốt cuộc thì cũng đã biết vết thương từ đâu ra.

 

“Nếu em không làm bản thân bị thương thì tôi còn có thể cảm kích sự anh hùng của em đêm này. Nhưng tiếc thay, người thì có lòng can đảm nhưng lại không biết tự bảo vệ mình cho tốt.” Anh đưa ra lời đánh giá kèm theo vài phần châm chọc.

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.