Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 811



Chương 811:

 

Bóng người đàn ông đứng thẳng tắp bên cửa sổ, lặng lẽ trầm tĩnh ngắm nhìn người phụ nữ đi xuyên qua hàng cây ở trước sân biệt thự, rồi lại lạnh lùng liếc nhìn anh chàng vệ sĩ cứ nhiệt tình quá mức ghé sát vào cô.

 

Hạ Điềm tìm vệ sĩ cho cô sao?

 

Chắc chắn là cố tình làm anh chướng mắt mà.

 

Mà đúng thật, rất chướng mắt.

 

Anh đẩy cửa sổ ra, tiếng phụ nữ theo tiếng gió vang lên: “Đúng vậy, bác Âu gọi nhầm người, ở đây không có ai là bà Lục cả.”

 

*** Hạ Mộc Ngôn ngồi ở sảnh trước một lát, thỉnh thoảng hàn huyên chuyện trong nhà với bác Âu. Cô đang ngồi thì nhìn thấy Mặc Bội Lâm từ cửa sau đi qua liếc nhìn cô. Rõ ràng Mặc Bội Lâm không ngờ mấy năm trôi qua rồi mà bây giờ lại còn có thể nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn ở nhà họ Lục. Đôi mắt bà ta thoáng liếc nhìn cô, nét mặt chuyển từ khó hiểu sang nặng nề rồi quay người đi.

 

“Sao cô họ lại ở đây?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhớ lúc trước ông cụ đã từng nói, khi ông nổi cơn giận thì đã đuổi hết những người suốt ngày muốn ôm chân nhà họ Lục kết tình họ hàng thân thiết. Về lý mà nói thì trong đám người đó, chắc chắn cô họ Lục Bội Lâm chính là người đứng đầu danh sách. Vậy sao bây giờ cô lại gặp bà ta ở nhà họ Lục?

 

Bác Âu lắc đầu cười ngao ngán: “Cô chưa biết đấy thôi. Bà ta dẫn đứa con gái Mặc Giai Tuyết đến nương nhờ nhà họ Lục được một thời gian rồi. Ông cụ đã lớn tuổi, sức khỏe không còn được tốt như mấy năm trước nữa. Ông cụ không có con gái, tóm lại vẫn cần có người quan tâm chăm sóc. Haiz, hai năm trước Mặc Giai Tuyết gả cho một ông chủ ngân hàng nhỏ, tưởng rằng có thể được phú quý sang giàu. Ai dè người đàn ông kia suốt ngày ăn chơi đàng điếm, có đến cả hàng tá phụ nữ, cuối cùng vẫn phải ly hôn. Cô Giai Tuyết này giống y mẹ mình, lấy chồng không được bao lâu thì ly hôn, cũng may là chưa mang thai, không đến nỗi phải như mẹ cô ta nuôi dạy con một thân một mình hơn hai mươi năm.”

 

“Bây giờ mẹ con nhà này không nơi nương tựa. Mặc Bội Lâm lớn tuổi rồi, cũng không thể nào tìm được một chỗ dựa tốt. Giai Tuyết mới hai mươi bảy tuổi, nhưng dù tìm được ai thì cũng vẫn là cưới lần thứ hai, rất khó. Mẹ con họ lại đều là người tự cao tự đại, không dễ dàng tìm được người vừa ý mình. Ông cụ thấy hai mẹ con họ suốt ngày đến ăn nhờ ở đậu nhà họ Lục thì cũng biết là họ không còn chỗ nào để đi. Thấy hai người họ đáng thương nên cuối cùng ông ấy cũng động lòng trắc ẩn. Ông cụ nghĩ đến tình cảm lúc xưa nên không đuổi mẹ con họ, mà cho ở lại.”

 

Hạ Mộc Ngôn hiểu ra liền gật đầu: “Ông nội Lục không có con gái, bây giờ có một cô cháu họ để chăm sóc thì cũng tốt.”

 

Bác Âu cười: “Ông cụ tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa bỏ được thói xấu dễ mủi lòng. Chúng tôi thấy hai mẹ con Mặc Bội Lâm, Mặc Giai Tuyết ở đây gần hai năm cũng khá an phận, nên cứ tiếp tục để họ ở lại.”

 

An phận à?

 

Hạ Mộc Ngôn nhớ tới vừa rồi bất ngờ gặp Mặc Bội Lâm, ánh mắt của bà cô họ này đang ôn hòa thì lập tức lóe lên vẻ sắc như lưỡi lam chỉ trong nháy mắt. Bà ta nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn xuất hiện ở đây mà như thể nhìn thấy kẻ thù định đến chiếm đoạt địa bàn của mình vậy.

 

Chuyện cô và Lục Cẩn Phàm ly hôn, người nhà họ Lục đều biết. Cô mới về thăm ông nội Lục một chút thôi mà chỉ cần nhìn thoáng qua nét mặt vừa rồi của Mặc Bội Lâm là biết ngay được họ không có bao nhiêu an phận rồi.

 

*** Hai tiếng sau, khoảng năm rưỡi, trời đã chạng vạng, sắp đến bữa tối, nhà bếp đang nấu nướng chuẩn bị cho bữa ăn.

 

Ông cụ Lục cũng đã tỉnh dậy, sau khi nghe nói Hạ Mộc Ngôn đến thì kích động bật dậy khỏi giường. Ông cụ sợ trên người đầy mùi thuốc nên cố tình thay quần áo rồi mới đi ra sảnh trước.

 

Cửa sảnh trước được bác Âu mở ra, người đàn ông trầm tĩnh lạnh lùng đẩy xe lăn của ông cụ đi vào. Người đàn ông đi sau xe lăn cao ngạo lạnh lùng, đôi mắt đen láy sâu thẳm như hai hồ nước sâu không thấy đáy.

 

“Con bé Ngôn, con bé Ngôn đến phải không?”

 

Hạ Mộc Ngôn vừa nghe thấy tiếng gọi thì đứng bật dậy, dường như cố tình né tránh tầm mắt của anh mà chỉ nhìn ông cụ ở đằng trước. Khi nhìn thấy ông cụ ngồi trên xe lăn thì chóp mũi thoáng chua xót, cô cố gắng nở nụ cười: “Ông nội Lục.”

 

Bây giờ ông cụ Lục cũng không so đo Hạ Mộc Ngôn gọi mình là ông nội hay là ông nội Lục, chỉ mỉm cười chăm chú nhìn cô. Xe lăn ông ngồi có nút điều khiển tự động, sau khi Lục Cẩn Phàm đẩy xe vào phòng là ông có thể tự điều khiển xe di chuyển, bấm nút rồi tiến đến gần chỗ Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn sợ ông cụ và xe lăn cùng va vào lưng ghế dựa ở bàn trong góc bèn vội vàng bước nhanh về phía trước đè lên tay vịn xe lăn, rồi cúi xuống ghé đến gần ông cụ nói: “Ông nội Lục, cháu ở đây rồi, ông không cần phải vội. Xung quanh đây đều là bàn gỗ đàn hương mà ông thích, rất cứng. Ông chỉ va vào một cái là đã đau lắm rồi, ông cẩn thận một chút.”

 

Nói rồi cô tự tay đẩy xe lăn của ông cụ đến trước bộ bàn ghế. Tâm trạng ông cụ cực kỳ phấn chấn, dường như không kiềm chế được xúc động mà kéo tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, còn một tay khác thì vỗ nhẹ lên tay cô, bùi ngùi nói: “Con bé này, đi một cái là đi liền ba năm. Cháu tưởng ông già này sống lâu nên cứ thoải mái trốn nhà đi biền biệt mấy năm như vậy phải không?”

 

Cô rời đi sau khi ly hôn mà lại bị nói như là trốn nhà đi vậy, như thể đến bây giờ Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa thật sự rời khỏi gia đình này.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.