Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 763



Chương 763:

 

Hạ Mộc Ngôn không tiếp tục hỏi thăm mà nói thẳng: “Nghe Thẩm Mục nói, mấy năm nay Lục Cẩn Phàm có tật mất ngủ, như vậy là sao?”

 

Rõ ràng Tần Tư Đình không ngờ Hạ Mộc Ngôn vừa lên tiếng thì đã nhắc đến chuyện của Lục Cẩn Phàm. Anh im lặng trong giây lát rồi cũng không hỏi han nhiều mà chỉ trả lời: “Ba năm nay đúng là cậu ta có mắc cái bệnh này, nhưng cũng không nghiêm trọng như Thẩm Mục nói đâu. Chuyện cậu ta thường xuyên mất ngủ vào ban đêm là có thật, nhưng bệnh này cũng không kéo dài lắm. Chủ yếu là vì cậu ta thường xuyên thức đêm, còn đi gặp gỡ tiếp khách. Bây giờ trong giới kinh doanh loại người nào cũng có, xã giao trong xã hội thượng lưu thì không thể thiếu tiệc rượu, vì vậy có lẽ cơ thể của cậu ta chưa thích ứng. Chính xác mà nói thì vì cậu ta ngủ không sâu, công việc lại vất vả, phải tiếp khách quá nhiều, nên thi thoảng cũng bị đau đầu, chỉ cần một giấc ngủ ngon thì lại không sao hết.”

 

“Vậy ra chỉ từ nguyên nhân không được nghỉ ngơi đủ thôi sao?”

 

“Đúng vậy, kể từ sau khi hai người ly hôn…” Tần Tư Đình ngừng lại một chút: “Từ ba năm trước trở lại đây thì cậu ta thường xuyên làm việc như muốn bỏ mạng, ít khi nghe người khác khuyên nhủ mà về nghỉ ngơi. Cơ bản cậu ta còn trẻ tuổi, chứ nếu là một người bốn năm chục tuổi mà phá sức như cậu ta thì chắc mất mạng từ lâu rồi.”

 

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn Bác sĩ Tần.”

 

“Sao tự nhiên cô lại tìm hiểu chuyện của cậu ta, có phải giữa cô và cậu ta vẫn còn…”

 

“Không có gì đâu, đừng hiểu lầm. Chẳng là tối qua có chạm mặt nhau, tôi nghe Thẩm Mục kể chuyện này. Hơn nữa sau khi về nước tôi cũng chưa đến chào Bác sĩ Tần, hôm nay sực nhớ đến mới gọi điện cho anh, thì cũng nhân tiện hỏi thôi.”

 

Tần Tư Đình cười, không nói nữa mà chỉ hỏi: “Được, hôm nào có thời gian thì sẽ gặp nhau, nhưng bây giờ cô bận rộn như vậy, tôi e là lại làm phiền cô.”

 

“Bác sĩ Tần khách sáo quá. Anh là người cầm dao phẫu thuật chữa bệnh cứu người, tôi chỉ lăn lộn học hỏi trong giới kinh doanh được vài mánh lới thủ đoạn, cũng chỉ thành con buôn mà thôi, sao dám so sánh với Bác sĩ Tần.”

 

“Được đấy, mấy năm không gặp mà kiểu nói lẫy này vẫn không hề thay đổi.”

 

Hạ Mộc Ngôn cười, tiện thể tán gẫu thêm vài câu rồi mới ngắt điện thoại, không nói thêm nhiều.

 

“Chị Đại! Xảy ra chuyện rồi!”

 

Tại phòng làm việc của Tập đoàn MN, Hạ Mộc Ngôn vừa gặp đối tác về, chưa kịp ngồi xuống đã thấy Tiểu Bát cầm một tờ báo không biết lấy từ đâu ra hớt hơ hớt hải chạy vào.

 

“Em làm gì vậy, đã bao nhiêu tuổi rồi, trải qua mấy năm ở Anh thì cũng nên điềm tĩnh hơn chứ, sao làm việc vẫn còn hấp tấp bộp chộp như vậy?”

 

“Ai da, thật sự xảy ra chuyện rồi!” Tiểu Bát ném tờ báo lên bàn làm việc: “Chị xem, lần trước chị đi họp và dùng bữa với mấy vị lãnh đạo thành phố, có phải tối đó trên bàn cơm có ông Tổng Giám đốc Trương của công ty Minh Hải ‘thả dê’ chị không? Không biết tấm ảnh ông ta sờ tay chị bị ai chụp được rồi bán cho bên báo chí, bây giờ tin tức kinh tế tài chính sắp bị tin tức lá cải này công phá rồi. Tất cả mọi người đều nói chị nhờ quan hệ lên giường để tiến thân, trong giới đều đang bàn tán chuyện của chị kìa. Đoán chừng chẳng bao lâu nữa chuyện trước đây chị từng kết hôn với Tổng Giám đốc Lục sẽ bị khui ra mất…”

 

Lúc này, Hạ Mộc Ngôn mới cầm tờ báo lên.

 

“Tấm ảnh này rõ ràng cố ý chọn góc chụp. Đúng là lúc ấy Tổng Giám đốc Trương ngồi ngay bên cạnh chị, nhưng khi đó ông ta nhờ chị lấy giúp tăm xỉa răng mà thôi. Tăm xỉa răng thì nhỏ, lại còn khuất sau ngón tay nên không thể thấy rõ. Động tác này thoạt nhìn giống như chị chủ động nắm tay ông ta, chỉ là do vấn đề góc chụp mà thôi.” Hạ Mộc Ngôn lãnh đạm nói.

 

“Em biết vấn đề là do góc chụp, cũng biết chuyện chị từ chối rất nhiều đàn ông. Tuy rằng bình thường trong cuộc xã giao, chị rất dễ nói chuyện, nhưng trước giờ chưa từng thật sự bị người khác chiếm lợi. Chắc chắn tấm ảnh này là do những công ty ghen đỏ mắt với Tập đoàn MN chúng ta, cố ý nhắm vào chị. Nhưng mà em nghe nói vợ Tổng Giám đốc Trương nổi tiếng là bà chằn, vì trước đây gia đình bà ta làm nghề cho vay, vô cùng ngang ngược. Hiện giờ chúng ta còn có thể chi chút tiền cho phía truyền thông để đè chuyện này xuống, không để bọn họ tiếp tục loan truyền tin tức giả này. Nhưng phía vợ của Tổng Giám đốc Trương lại rất khó đối phó… Vừa rồi em nghe bảo vệ nói có một nhóm người chạy đến dưới lầu công ty chúng ta giội hai xô máu chó, đứng ở ngoài mắng chị là hồ ly tinh…”

 

“Vậy sao? Đông vui thế à?” Khác hẳn gương mặt lo sốt vó của Tiểu Bát, Hạ Mộc Ngôn cong môi, xoay người bước tới bên cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.

 

“Bây giờ chị không thấy ai nữa đâu. Bảo vệ dỗ đám người đó đi rồi, nhưng phỏng chừng những kẻ chạy tới đây gây sự đều đã bị những kẻ nhiều chuyện chụp hình lại. Em sẽ đánh tiếng với bên truyền thông, nhưng chỉ sợ vợ Tổng Giám đốc Trương còn để ý ngờ vực, tiếp tục làm lớn chuyện. Nếu thế thì cho dù phía truyền thông xem như gió thoảng qua tai thì mọi chuyện vẫn không thể lắng xuống được.”

 

“Vợ của Tổng Giám đốc Trương hung dữ vậy à?”

 

“Đâu chỉ hung dữ, nghe nói hai năm trước, Tổng Giám đốc Trương đã từng nɠɵạı ŧìиɦ thật. Nhưng ông ta chỉ là đi công tác về cùng thư ký mới ở công ty, sau đó ôm vài cái mờ ám ở trong xe, kết quả bị bà vợ phát hiện. Em nghe nói lúc thư ký của Tổng Giám đốc Trương đang đi làm thì bị bà vợ ông ta lôi vào công ty, lột sạch quần áo trước mặt mọi người, rồi lấy roi quất cô ta một trận. Nghe nói bởi vì lúc đó cô ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cho nên ngực và da thịt đều bị đánh rách. Lúc sau có không ít cảnh sát đến nên chuyện này mới dừng lại, nếu không phỏng chừng thư ký kia đã chết tại chỗ rồi.”

 

Nghe đến đó, Hạ Mộc Ngôn dường như nhướng mày suy tư.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.