Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 733



Chương 733:

 

Hạ Mộc Ngôn trở về phòng. Sau khi vào phòng, cô mới phát hiện cả người mình đẫm mồ hôi. Buổi sáng phơi nắng lâu như vậy, buổi chiều lại liên tục chơi trò chơi, vận động không ngừng, có lẽ ban nãy lúc chơi phóng phi tiêu, trên người cô có mùi không được dễ chịu lắm.

 

Cô lại nghĩ tới tình cảnh lúc đó, nghĩ đến những tiếng xì xầm của những người xung quanh khi Lục Cẩn Phàm ôm và giúp cô, nghĩ đến ánh mắt điềm tĩnh, lãnh đạm từ đầu đến cuối của Lục Cẩn Phàm.

 

Có lẽ xa cách lâu ngày gặp lại khiến tâm trạng cô kích động, nhưng lúc này Hạ Mộc Ngôn không muốn nhắc lại.

 

Hạ Mộc Ngôn vào phòng tắm đứng dưới vòi sen đang chảy nước ấm.

 

Cách đây ba năm ở khách sạn kia, thiếu chút nữa là cô đã chết do sốt cao vì ngâm mình trong nước lạnh và không khí lạnh. Từ đó, cô hầu như không tắm nước lạnh nữa. Thường ngày cô cũng rất ít động vào nước lạnh, cho dù thời tiết có oi bức cỡ nào, cô cũng tuyệt đối không uống nước lạnh. Cũng chính vì vậy, chứng thể hàn của cô đã thuyên giảm rất nhiều. Thời gian gần đây, mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt, bụng cô cũng không đau dữ dội nữa.

 

Khi cô tắm xong đã là bảy giờ rưỡi. Đang là mùa Hạ, trời sẩm tối, nhưng bóng đêm chưa hoàn toàn chiếm ngự.

 

Khu nghỉ mát vẫn còn rất náo nhiệt. Mấy năm gần đây, trong số những người thành công ở Hải Thành, có rất nhiều người còn trẻ, không phải là những “ông chú” bốn mươi lăm tuổi bụng bia mà cô quen nhìn thấy khắp nơi trước kia.

 

Có người đang làm món nướng ở khu vực cho phép nấu nướng bên bãi biển, khá nhiều người đang uống rượu tán gẫu, bầu không khí rất náo nhiệt.

 

Căn phòng Hạ Mộc Ngôn ở là lầu hai của biệt thự nghỉ dưỡng, có một ban công rất lớn, cô mở cửa sổ bước ra ban công. Gió biển từ nơi xa thổi về. Cô nhìn thấy một nhóm người đang nướng thức ăn, đều là khuôn mặt mấy ngày này hay gặp, không có Thịnh Dịch Hàn và Hạ Mộng Nhiên, đương nhiên cũng không có Lục Cẩn Phàm.

 

Phía chân trời xuất hiện lác đác vài vì sao. Hạ Mộc Ngôn ngồi trên ban công ngắm nhìn bầu trời đêm, lắng nghe tiếng cười nói của đám người dưới kia.

 

Gió biển nhẹ nhàng lướt qua, Hạ Mộc Ngôn đưa tay lên vén mái tóc đã gần khô. Lúc cúi đầu lần nữa thì cô nhìn thấy Thẩm Mục trong đám người. Nhưng hiển nhiên Thẩm Mục đến tham gia góp vui, còn Lục Cẩn Phàm vẫn không xuất hiện.

 

Từ rất xa, Thẩm Mục nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn ngồi trên sân thượng, liền mỉm cười giơ xiên thịt trên tay chào Hạ Mộc Ngôn, lại ra hiệu mời cô xuống tham gia cùng mọi người.

 

Hạ Mộc Ngôn mỉm cười xua tay. Thẩm Mục lại vẫy cô, thậm chí còn nói vài câu với mấy người bên cạnh. Sau đó mấy người kia đưa tay vẫy Hạ Mộc Ngôn, liên tục gọi cô xuống ăn và tham gia với mọi người cho vui.

 

Vốn Hạ Mộc Ngôn muốn nói mình vừa mới tắm xong, xuống ăn món nướng thì cả người sẽ đầy mùi thịt nướng, nhưng mọi người đều rất nhiệt tình. Cô vừa về nước, đang cần lui tới giao thiệp với mọi người, không thể quá cô độc, cũng không thể không hòa hợp với mọi người. Suy nghĩ một chút, cô xoay người cầm chiếc áo khoác mỏng rồi đi ra ngoài.

 

Thời tiết rất nóng nực, gió biển ban đêm mát mẻ mang theo một chút mùi tanh của biển. Hạ Mộc Ngôn vừa tới đã được nhét vào tay một xiên thịt lớn. Sau khi chào hỏi mọi người, Hạ Mộc Ngôn ngồi trên ghế dài bên cạnh, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với người kế bên.

 

Thẩm Mục tới gần, ngồi cạnh Hạ Mộc Ngôn, đưa một lon bia vừa mở cho cô: “Uống bia không?”

 

“Mấy năm nay tôi rất ít khi uống đồ lạnh.”

 

Thẩm Mục gật đầu, cũng không ép. Cậu ta đưa lon bia lên hớp một ngụm, sau đó vừa ăn vừa nhìn mặt biển mênh mông vô bờ trong đêm đen, cất giọng xa xôi: “Thời gian qua nhanh thật, thấm thoắt đã ba năm trôi qua. Tôi thật sự không nghĩ rằng bà…” Cậu ta dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Thật không nghĩ tới Hạ tổng bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Cuộc gặp mặt trên chuyến bay về nước lần trước còn khiến tôi tưởng rằng tất cả đã trở lại với thời gian ba năm trước đây, không có gì thay đổi. Nhưng giờ đây tôi phải thừa nhận là cô đã thật sự thay đổi rất nhiều.”

 

Vừa rồi trong lúc đang nói cậu ngừng lại một chút, vì theo thói quen định gọi Hạ Mộc Ngôn là “bà Lục”, nhưng sực nhớ ra, nên sửa lại là “Hạ tổng.”

 

Dường như không nhận ra sự ngập ngừng của Thẩm Mục, Hạ Mộc Ngôn chỉ cười cầm xiên thịt lớn trong tay đưa cho cậu ta: “Tôi không ăn được nhiều như thế này, cậu ăn giúp tôi đi.”

 

Thẩm Mục mỉm cười nhận lấy, nhưng không ăn mà đặt trên tờ giấy dầu màu trắng sạch sẽ bên cạnh ghế dựa, rồi vừa uống bia vừa nhích lại gần Hạ Mộc Ngôn một chút.

 

Hạ Mộc Ngôn cũng không tránh né, dù sao Thẩm Mục cũng là người quen cũ, cậu ta càng biết cư xử đúng mực.

 

Đến khi nhích lại gần đủ để nói chỉ một mình cô nghe được, Thẩm Mục mới cất tiếng: “Cô thật sự không định nối lại quan hệ với Tổng Giám đốc Lục sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn mỉm cười, không trả lời, chỉ xin một lon bia không ướp lạnh từ một người đi ngang qua, khui ra “cụng” với Thẩm Mục, uống một ngụm rồi thản nhiên nói: “Tôi đã ăn cơm tối, bây giờ ăn không được nhiều nữa, vậy thì ngồi đây chơi một lát. Có muốn tôi đối ẩm với anh vài lon không?”

 

Thẩm Mục cũng nâng lon bia lên cụng với Hạ Mộc Ngôn. Thấy thái độ Hạ Mộc Ngôn quả quyết như vậy, cậu ta cũng không nhắc tới chủ đề cũ nữa. Hai người uống xong một lon bia, Hạ Mộc Ngôn cũng không ăn gì, chỉ ngồi hóng gió, ngắm nhìn đám người đang cười nói bên lò nướng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.